Chương 53 : Đối lập tranh phong .
✰Khách điếm Phúc Lai ✰
Trong đại sảnh thị vệ phủ Công chúa - phủ Phò mã đã bày sẵn thế trận sẵn sàng đón địch , phân tán khắp nơi trong đại sảnh , đứng canh gác các lối đi chính , ngồi bên cửa sổ , tay cầm lấy chuôi đao . Lam gia mang theo hơn mười gia đinh , người người tinh hãn , tên thanh niên cầm đầu vốn có chút lo lắng nay sắc mặt càng thêm âm trầm .
Mộ Sính mạnh mẽ , đỉnh đạc ngồi ở đối diện cửa khách điếm , bưng tách trà có nắp , con mắt cũng không liếc hắn một cái , cầm lấy tách trà , chậm rãi đẩy đám trà trên mặt nước .
Ngồi bên cạnh hắn là đám người Trình Duyên , Chu Đại Phong cười quái dị nhìn khí thế rào rạt của Lam gia , trên mặt khinh thường cùng khinh miệt vô cùng rõ ràng .
Tên thanh niên Lam gia sắc mặt xanh mét , nói : “ Lão bản các ngươi đâu ? Gọi hắn xuống đây , nói Lam Triệt - Lam gia cầu kiến ! “
Mộ Sính nhàn nhã tựa vào bàn , không để ý hắn nói , chỉ thản nhiên nhìn bậc cửa , ý cảnh cáo rất rõ ràng . Lam Triệt hừ một tiếng , mang theo gia đinh không hề cố kỵ tiêu sái đi vào . Vừa mới bước qua cửa , ba mươi hộ vệ trong đại sảnh đồng loạt đứng lên , “ Xoát “ một tiếng , lưỡi đao kéo khỏi vỏ hai tấc .
Lam Triệt hoảng sợ .
Mấy chục năm trước cái vị Lam gia đùa giỡn Công chúa , chỉ là tên đầu óc ngu dốt ăn chơi trác táng thôi , chân chính giống như Lam Triệt con cháu dòng chính của gia tộc , trường hợp lớn gì chưa thấy qua ? Nhưng Lam Triệt vẫn bị hành động này dọa nhảy dựng , thật ra bởi vì hai điểm — Động tác đồng loạt đứng lên của những người này đều chỉnh tề , hiển nhiên đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc . Bình thường tôi tớ của các đại gia tộc , cho dù mỗi người đều không sợ chết , chỉ cần có thể đánh có thể liều mạng là tốt rồi , nào có thời gian rỗi đi huấn luyện những động tác chi tiết nhỏ này ? Như thế xem ra , những người này tất nhiên lai lịch không nhỏ . Đây là thứ nhất ; thứ hai , một cây đao có rút ra khỏi vỏ , hắn cũng không để trong mắt , mười thanh một trăm thanh hắn cũng xem thường . Nhưng hơn mấy chục thanh đao đồng thời rút ra khỏi vỏ , lưỡi đao cùng vỏ đao ma sát rất nhỏ như đè xuống sát khí cuộn trào mãnh liệt , tiếng rút đao càng yên lặng , chỉnh tề , càng làm cho hắn kinh hãi , đè nén sát khí đập vào mặt , so với quát to nổi giận càng khiến hắn kinh hãi run sợ .
Lam Triệt trong lòng hung hăng mắng mình một tiếng , thầm nghĩ : Lam Triệt , một đám tiểu tử cấp ngươi ra oai phủ đầu lại có thể dọa sợ ngươi , mệt ngươi là người Lam gia !
Lam Triệt nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Mộ Sính nói : “ Ngươi ... “ Câu tiếp theo còn chưa nói , lại đón nhận ánh mắt của Mộ Sính . Mộ Sính không nhanh không chậm , không đầu không đuôi nói một chữ , nhất thời đem Lam Triệt hoàn toàn chọc giận . Hắn nói —
“ Cút ! “
Tốt xấu gì lần này đi Bắc thượng cũng là Phó thống lĩnh , vị thống lĩnh Cổ Nghiên thương còn chưa lành lặn , lúc này cũng đã đi liên lạc Tằng tướng quân lấy con dấu công văn để thông quan - không hổ là tướng đắc lực nhất của Công chúa , huynh đệ hai phủ đều nhìn nhận như vậy .Nay an nguy Công chúa Phò mã đặt ở trong tay phó thống lĩnh là hắn , nếu xử lý không chu toàn , làm sao có mặt mũi nhìn Cổ Nghiên ?
Đúng lúc này , trên lầu truyền đến thanh âm thân vệ Công chúa : “ Đại công tử có lệnh , tự tiện xâm nhập đánh ra ngoài ! “
Dưới lầu mọi người vang dội đáp : “ Tuân mệnh ! “ Một đám nhe răng cười rút đao ở thắt lưng .
Lam Triệt nhíu mày . Những người này biết rõ mình là người Lam gia còn kiêu ngạo như thế , rốt cuộc là nông cạn , không biết địa vị Lam gia ở Cổ Lan , hay là đối với thực lực bản thân vô cùng tin tưởng ?
Nhìn đám tuổi trẻ đối diện biểu tình tràn ngập trào phúng , một đám ánh mắt tràn ngập sát khí , Lam Triệt tức giận ngược lại dần dần bình ổn . Muốn cùng Lam gia đối địch đúng không ? Lam gia ta không cần tốn nhiều sức cũng có thể khiến các ngươi nửa bước cũng khó đi !
Lam Triệt cười lạnh một tiếng , xoay người đi . Chúng gia đinh tựa hồ rất kính sợ Lam Triệt , thấy Lam Triệt xoay người rời đi , tuy rằng vẻ mặt khó chịu , nhưng cũng không có ai dám dừng lại . Ra cửa , Lam Triệt nói với một hạ nhân bên cạnh : “ Điều tra những người này đến Cổ Lan từ khi nào . “
Hạ nhân kia nói : “ Thiếu gia , không cần tra , chuyện này ta biết , bọn họ sáng nay vừa mới đến ! “
“ Ta nhớ rõ khách điếm Phúc Lai không có quy định sẵn ... Vậy người vốn trong khách điếm đâu ? “
“ Hiện tại khách điếm ở gần đây cũng không đầy , hẳn đều ở trong mấy khách điếm gần đây . “
Lam Triệt cho hắn một cái ánh mắt , nói : “ Biết làm như thế nào chưa ? “
Tên tiểu nhân kia hiểu ý gật đầu , nói : “ Tiểu nhân hiểu được ! “
Mộ Sính thấy Lam gia rời đi , cười ha ha nói : “ Tương Phàn Lam gia , hắc , bất quá cũng chỉ như thế ! “
Mọi người cũng theo hắn cười to , tiếng cười từ Phúc Lai khách điếm truyền ra , Lam Triệt còn chưa đi xa sắc mặt càng thêm khó coi .
Lam Triệt đi khỏi khách điếm không bao lâu , tìm đến một tửu lâu , để cho chúng gia đinh chờ ở phía dưới , dẫn theo hai cái tùy tùng lên lầu ba , vào căn phòng lớn nhất ở bên trong .
“ Ôi , đây không phải Lam tam thiếu gia sao ? “ Trong phòng , có mấy vị nam tử mặc khôi giáp dùng cơm , tên nam tử trung niên cầm đầu thấy hắn , cười tiếp đón hắn nói , “ Lam tam thiếu gia không phải đi bắt kẻ trộm ? Thế nào lại rảnh rỗi tới nơi này uống rượu ? “
Lam Triệt tìm một chỗ bên cạnh ngồi xuống , nói : “ Trương tướng quân , ta vì chuyện đó mà đến . “
Trương Lợi bất quá là một giáo úy , nghe Lam Triệt gọi hắn là tướng quân , trên mặt ý cười càng đậm , nói : “ Chuyện của Lam tam thiếu gia , chính là chuyện của lão Trương ta ! Có phải hay không bắt đạo tặc kia , thiếu trợ thủ ? “ Bên cạnh vài người đang ăn cơm đều là thủ hạ thân tín của Trương Lợi , ngày thường cũng chiếm được chỗ tốt từ Lam Triệt , ngay cả Lam Triệt thương đội mua bán cũng được một chút phần , nghe đến việc này , cũng đều tỏ thái độ : “ Người nào , dám ở Cổ Lan trấn giương oai ? Chúng ta đi thu thập hắn ! “Lam Triệt bưng bầu rượu rót rượu cho mấy người , nói : “ Là một hiệu buôn gọi là ' Nguyên thị ' , hộ vệ của thương đội này không tầm thường , cứng rắn chỉ sợ không được , cần phải tìm được một lý do thích hợp ! “
Trương Lợi ha ha cười nói : “ Nói vậy Lam thiếu gia đã có kế sách ? “
Lam Triệt mỉm cười , đem chủ ý nói ra .
Trương Lợi đập bàn nói : “ Hảo ! Này đơn giản , chúng ta nghe theo Lam thiếu gia mà làm ! “
Không bao lâu , khách điếm Phúc Lai lại ồn ào lên , một đội binh lính , khoảng chừng trăm người , hùng hổ hướng khách điếm đi tới . Người qua đường thấy Lam gia cùng Trương giáo úy , đều né ra , tránh thành người vô tội bị vạ lây .
Cổ Nghiên vừa vặn trở về , đi tới cửa , lại bị mấy chục gia đinh Lam gia cùng chừng trăm binh lính ngăn ở cửa , thành thật tránh xa ở trong đám người qua đường , cũng không sốt ruột đi vào .
Bên cạnh vài người bày sạp thấp giọng nói chuyện với nhau . Cổ Nghiên đi đến một sạp bán bánh nướng , mua hai cái , hỏi : “ Lão bá , tên tướng quân cầm đầu kia là ai a ? “
Lão bá vui vẻ hớn hở nhận lấy đồng tiền , nói : “ Đó là Trương tướng quân của binh doanh , rất hung ác ... Ta nghe nói hắn giết qua mấy chục người Hung Nô ! “ Nói tới đây trên mặt cảm thấy tự hào . Vùng biên cương dân chúng bị người Hung Nô gây đau khổ vô cùng sâu , đối với tướng sĩ Đại Yến giúp bọn họ chống đỡ người Hung Nô vô cùng có hảo cảm .
Cổ Nghiên trong lòng âm thầm lo lắng , tình hình như vậy , nếu nổi lên xung đột , dưới hoàn cảnh này chúng tướng sĩ có vẻ vô cùng bị động . Cổ Nghiên lại hỏi : “ Đó là Lam gia thương đội đi ? Bọn họ tại sao kiêu ngạo như vậy ? Chẳng lẽ là thân thích Trương tướng quân ? “
Lão bá lắc đầu nói : “ Ta nghe nói , Lam gia đại thương đội , cùng Trương tướng quân rất quen thuộc . “
Cổ Nghiên nhíu mày , tuy rằng không biết nguyên nhân , nhưng Lam gia rõ ràng là mượn sức triều đình đối phó Công chúa Phò mã , Công chúa chính là cải trang xuất cung , không tiện lộ ra thân phận . Người Hung Nô ở trong tay Thái tổ sau khi bị ôn dịch mà thất bại , dần dần học được khôn ngoan , không còn làm bừa , cũng dần dần biết ám sát , xúi giục , mượn sức cùng thủ đoạn , nơi này ở gần Hung Nô , nói không chừng còn có thám tử của Hung Nô , nếu thân phận của Công chúa Phò mã bị tiết lộ , chẳng phải sẽ đưa tới rất nhiều nhóm người Hung Nô vây quét sao ? Nếu không lộ ra thân phận , cùng tướng sĩ Đại Yến nổi lên xung đột , mặc kệ Trương Lợi này là mãnh tướng hay là phản tặc , cũng không thể xử lý tốt .
Nghĩ nghĩ , Cổ Nghiên đối với mấy thị vệ trong chỗ tối gật đầu , xoay người bước nhanh quay trở lại phủ Tằng Nghị tướng quân .
Trong đại sảnh khách điếm , Phong Lão Nhị đang ở một góc sáng sủa lắc xúc xắc , bao vây chung quanh là mười mấy thị vệ phủ Công chúa , một đám nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn bát xúc xắc . Phong Lão Nhị cười tủm tỉm đặt bát xuống , mở nắp ra , lộ ra ba con năm , cười đến càng thêm thoải mái , “ Ai nha nha , lại là con báo , các huynh đệ , xin lỗi ! “ Nói xong liền đem đống bạc gom về trước mặt mình , có bạc vụn , có bạc nén , thậm chí còn có một xâu đồng tiền .” Khoan đã ! “ Trình Duyên mặt đen kéo cổ tay hắn lại , “ Làm sao có khả năng liên tục hai lần đều là con báo ? “ Trình Duyên là người hay xúc động , cũng không phải không có đầu óc .
Phong Lão Nhị gắt gao ôm lấy đống bạc , nói : “ Nguyện đổ nguyện chịu thua ! Trình hắc tử , ngươi muốn quịt nợ phải không ? “
Trình Duyên trên mặt có chút do dự , hắn cũng không thể khẳng định đây có phải là hoàn toàn trùng hợp hay không . Đúng lúc này , vài thị vệ ở cửa bổng nhiên đứng lên , còn có tiếng động đao ở thắt lưng . Nơi này mọi người đều cùng làm việc hơn nửa năm , cũng cùng thị vệ phủ Công chúa có mấy năm giao tình , nghe thấy động tĩnh , một đám đều đứng lên , một ít người bình tĩnh nhìn về phía cửa , một ít người ở cửa sổ cảnh giác chờ có khả năng bị tập kích .
Mộ Sính ở trong đại sảnh vốn cùng Trương Hoa chơi vật tay, lúc này thấy Lam Triệt cùng Trương Lợi, trên mặt lộ ra châm chọc cười, nói:“Ôi, Lam thiếu gia, lại đến rồi?”
Mộ Sính xuất thân quân đội , Trương Lợi thân phận cấp bậc , không chỉ nhìn khôi giáp trên người nhận ra , theo khí chất của người đó cũng nhìn ra được . Mộ Sính ở kinh thành , người thế nào mà chưa thấy qua ? Dù là đại nguyên soái Tô Phong , Bình Tây đại tướng quân Mộ Dung Thanh Hoa cũng gặp qua nhiều lần , Trương Lợi một tiểu tướng nơi biên cương , có lẽ mùi máu tươi dày đặc , nhưng Mộ Sính sao lại đặt trong mắt ?
Trương Lợi thấy mặt hắn lộ rõ miệt thị , không khỏi giận dữ : “ Ngươi là người nào ? Thấy bản quan vì sao không ra nghênh đón ? “
Tướng sĩ biên cương liều mạng đánh mà ra cùng quan tướng cấp thấp xuất thân thế gia ở kinh thành , khác nhau lớn nhất là huyết khí — tướng sĩ thị vệ kinh thành đối với lục đục đấu đá chính trị có vẻ hiểu biết , cho nên bọn họ sau khi đi ra hoặc là đùa giỡn khôn vặt trốn tránh nguy hiểm , đầu cơ trục lợi , hoặc là trở thành cả hai , lãnh binh một phương , trở thành cánh tay lương tướng có thể cùng văn thần giao thiệp thoải mái ; Mà quan tướng cấp thấp nơi biên cương , có lẽ thô lỗ không học thức , có lẽ hung ác ương ngạnh , có lẽ thị huyết bạo ngược , nhưng cơ hồ đều là mãnh tướng .
Trương Lợi đương nhiên cũng không ngoại lệ . Hắn vốn chính là đến làm chổ dựa cho Lam Triệt , mà vốn nên đối với hắn tôn kính có thêm - Mộ Sính cũng dám ngang nhiên coi rẻ hắn , mặc kệ Mộ Sính có hậu thuẫn phía sau hay không , hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ — Những tên hán tử ngang bướng này tuyệt đối so với Trình Duyên càng khó dây dưa .
Mộ Sính ngồi ở băng ghế sau bàn ăn , đối diện đại môn , chúng huynh đệ đứng vây quanh hắn , coi hắn như là đại quan , bọn người Trương Lợi Lam Triệt giống như đến yết kiến hắn , bày ra tư thế , không nhanh không chậm nói : “ Chúng ta đã bao khách điếm này , chúng ta là chủ , các ngươi là khách , khách liền tùy theo chủ . “
Lam Triệt khá tốt , vừa rồi kiến thức qua kiêu ngạo của những người này , Trương Lợi thì lại nổi giận , chỉ vào Mộ Sính nói : “ Hay cho tên điêu dân nhà ngươi ! Biết đây là địa phương nào sao ? Nơi này là Cổ Lan , là trọng trấn của biên cương , dám đến nơi của gia gia giương oai , ta xem ngươi là chán sống đi ! “Mộ Sính vẫn không gợn sóng không sợ hãi cười lạnh , “ Vị đại nhân này nói quá đi ? Chúng ta chưa từng phạm vào luật nào của Đại Yến ? Sao xứng với hai chữ ' điêu dân ' ? “
Trương Lợi chỉ vào mặt hắn , nói : “ Đối với bản quan bất kính , không phải điêu dân thì là cái gì ? Người đâu ! Đem tên điêu dân chứa chấp đạo phỉ , bắt lại cho ta ! “
“ Ai gan lớn như vậy , muốn bắt người của bổn thiếu gia ? “ Một thanh âm nhẹ nhàng , trong trẻo vang lên bên tai mọi người , thanh âm nói chuyện rõ ràng không lớn , lại khiến mỗi người đều có thể nghe được rành mạch .
Trương Lợi là võ quan ở biên cương , tại đây lui tới với không ít thương đội , kiến thức tự nhiên cũng không tầm thường , bởi vậy liền biết người này đến từ trong võ lâm , lại võ nghệ không thấp . Ngẩng đầu hướng âm thanh truyền đến từ lầu hai , nhất thời ánh mắt đều thẳng .
Chỉ thấy một thiếu niên mười bảy , mười tám tuổi , tay cầm chiết phiến , bước chậm xuống . Bên trái thiếu niên , đi theo một người thanh niên thanh tú chừng hai mươi tuổi , mặc quần áo văn sĩ , còn có một chòm râu sơn dương , thân mang trường kiếm , sắc mặt nghiêm túc , nghiễm nhiên là bộ dáng một cận vệ ; bên phải thiếu niên , là một lục y nữ tử cùng theo xuống lầu , khoảng mười tám , mười chín tuổi , mang khăn che mặt , còn đeo một vòng tai xanh biếc , vòng tai có một vết tích đỏ , ánh mắt lãnh đạm , con mắt cũng không nhìn Trương Lợi liếc mắt một cái .
Lam Triệt cũng không chuyển mắt nhìn lục y nữ tử kia . Hắn từng nghe nói , nửa năm qua , ở Giang Nam nghe đồn có một vị nữ đệ tử của Thần Y Môn , thích mặc lục sắc sa y , mang theo trang sức xanh biếc tích máu , nghe nói đẹp khuynh quốc khuynh thành . Nhưng chưa bao giờ tin . Người giang hồ đồn bậy rất nhiều chuyện , cho dù có xinh đẹp như thế nào , mang theo cái khăn che mặt làm sao nhìn ra ?
Nhưng hôm nay vừa thấy , mới biết được cái gì gọi là phong hoa tuyệt đại [ hào hoa phong nhã ] . Mặt nàng thanh lãnh đạm mạc , nhưng ánh mắt lại ngẫu nhiên lộ ra một tia sắc bén , đôi mắt trong trẻo động lòng người , quyến rũ mà không yêu mị , như có khả năng câu hồn đoạt phách , khiến vị thiếu gia dòng chính của thế gia - Lam Triệt lập tức động tâm.
Thẳng đến khi ba người từ lầu hai đi xuống đại sảnh , mọi người mới hồi phục tinh thần lại . Đám người Mộ Sính thấy bộ dáng Nguyên Thương hiện tại cũng rất là cao hứng , bọn họ đều cho rằng đây là sư tỷ của Phò mã gia - Nguyên Thập Tam .
“ Tại hạ chính là thiếu chủ của hiệu buôn Nguyên thị - Nguyên Văn , đây là nội tử [ vợ ] . Nhị vị đại nhân , xin hỏi có chuyện gì sao ? “ Cố Nguyệt Mẫn mặt đầy mỉm cười , không kiêu ngạo không siểm nịnh , lại ôn hòa có lễ , nhất thời khiến Trương Lợi nói không ra lời .
Kỳ thật Cố Nguyệt Mẫn hẳn phải xưng hô là ' thảo dân ' , ngoài Cố Thường Y ra nàng là Công chúa cao quý nhất Đại Yến quốc , trong tiềm thức không muốn tự xưng thảo dân . Nếu là đối với dân chúng bình thường , hay địch nhân sau lưng đều có thể giả trang , nhưng mà đối với thần tử của mình , thật sự không muốn bôi nhọ thân phận .
Nguyên Thương ở bên cạnh không nói một lời nhìn nàng biểu diễn . Nguyên Thương tuy rằng là người hiện đại , nhưng cũng có thể hiểu được vị Công chúa xã hội phong kiến này trong khung bao nhiêu cao ngạo . Nàng ở trước mặt mình có thể phóng hạ cấp bậc , nhưng mình tốt xấu gì cũng là tôn tử Triệu quốc công , nếu mình là một tiểu nha đầu không xu dính túi ? Cố Nguyệt Mẫn có hay không đối với mình như thế ?
Nguyên Thương đã biết người Tô gia tính kế nàng , dựa theo thủ đoạn nàng xử lý mọi chuyện , nói không chừng có một ngày thật sự sẽ cùng Tô gia đoạn tuyệt quan hệ . Một khi nàng không còn là trưởng tôn của Tô gia , thân phận của nàng về mặt chính trị cũng sẽ không có giá trị gì , liền biến thành ' Thiếu nữ yếu đuối ' không quyền không thế , đến ngày đó , Công chúa Điện hạ sẽ như thế nào ? Sẽ ở giữa quyền thế và tình cảm với nàng mâu thuẫn , nhưng cuối cùng , Nguyên Thương biết , cuối cùng , Công chúa Điện hạ cũng sẽ không bỏ xuống tôn vị Công chúa cùng nàng rời khỏi hoàng thành .
Nguyên Thương mỗi lần nghĩ đến vấn đề tương tự như vậy sẽ chặn lại ý niệm trong đầu , không muốn nghĩ tiếp nữa .
Trương Lợi chính là nhìn chằm chằm Nguyên Thương , nhìn không chớp mắt . Bản thân Nguyên Thương kiếp trước cũng không có đẹp gì lắm , có hiệu quả nhiều như vậy là dựa vào khí chất cùng hóa trang , ánh mắt như vậy ở lúc nàng thi hành nhiệm vụ cũng thấy nhiều , hơn nữa Nguyên Thương tâm lý tố chất quá cứng rắn , căn bản đối với nàng không hề ảnh hưởng . Nhưng Cố Nguyệt Mẫn thân mình lại hơi nghiêng , không chịu được chặn lại ánh mắt của Trương Lợi , cười nói : “ Trương tướng quân ? “
---------------------
P/S : Nguyên Thương nghĩ vậy ta cũng thấy đúng ^o^ . Công chúa thích Nguyên Thương thật nhưng không thích đến mù quáng bỏ cả địa vị rời xa triều đình , tâm nàng có kiêu ngạo , có đất nước ! Còn tâm Nguyên Thương chỉ có Cố Nguyệt Mẫn .