Công Chúa Tha Mạng

Chương 115: Chương 115: Phương tung [ Trung ].




Chương 107 : Phương tung [ Trung ].

“Dừng tay ! Ngươi làm gì ?”

Cố Thường Y đang đắm chìm trong kí ức, trước mặt bỗng nhiên lao tới một tiểu nam hài khoảng mười tuổi, sắc mặt cảnh giác chạy tới.

“Ngươi buông muội muội ra !”

Tiểu nam hài vừa nói vừa vọt tới, người chưa đến, bội kiếm đã rút ra, một chiêu ' Lạc nhạn vô hồi ' đâm tới.

“Hử ?” Cố Thường Y vươn hai đầu ngón tay, liền dễ dàng giữ lấy kiếm của tiểu nam hài.

Chiêu kiếm này... là chiêu thức của Thiên Vân Quan !

Cố Thường Y một tay ôm Tô Hinh, một tay giữ mũi kiếm, dù tiểu nam hài dùng sức như thế nào cũng không rút ra được.

Tiểu nam hài dứt khoát buông kiếm, tay không đánh tới, Cố Thường Y ôm Tô Hinh nghiêng người tránh, cổ tay áo phất một cái, căn bản không chạm tới hắn, lại trào ra một cổ lực lượng ở sau lưng hắn thuận tiện đẩy đi, “ bịch “ một tiếng, tiểu nam hài liền té nhào trên đất.

Tiểu nam hài bị ngã mặt mũi bầm dập, nhưng không để ý, xoay người nhảy dựng lên muốn tấn công. Tô Hinh rốt cục phản ứng kịp, vội vàng nói : “Hổ ca ca, đừng đánh !”

Nhị Hổ dừng lại công kích, quay đầu nhìn Tô Hinh, lại nhìn Cố Thường Y.

Cố Thường Y hỏi : “Ngươi là đồ đệ của Mẫn nhi ?”

Nhị Hổ ngạo nghễ nói : “Ta là đệ tử của Tô Kì !”

“Đồ đệ Thập Tam !” Cố Thường Y gật đầu, nói, “Sư phụ cùng sư nương ngươi ở đâu ?”

Nhị Hổ cảnh giác nhìn nàng, nói : “Ngươi là ai ? Tự tiện xông vào phủ Công chúa, thật to gan !”

Cố Thường Y đang muốn nói chuyện, thị vệ Lục Minh ở gần đó chạy tới mở miệng nói : “Tiểu thiếu gia, đây là Đại Trưởng Công chúa ! Không thể vô lễ !”

Nhị Hổ nói : “Cái gì Đại Trưởng Công chúa, Tiểu Trưởng Công chúa ? Cho dù là Hoàng đế cũng không được khi dễ muội muội !”

Có sư thế nào tất có đồ thế ấy. Nhưng mà từ khi nào thì ' Hoàng đế ' - chức quyền quan trọng lại trở thành gốc rạ để thầy trò này đem ra tham khảo nói chuyện ?

Lục Minh cười khổ nói : “Đây là cô cô của Phò mã gia và Công chúa, Quận chúa phải gọi người là Hoàng bà cô ! Ngươi phải gọi là sư thúc tổ !”Nhị Hổ lúc này mới hiểu được, nói : “A , nàng là sư thúc tổ, là bà cô ?”

Nếu là ngày thường, Cố Thường Y sẽ lưu lại chơi đùa cùng hai tiểu hài tử. Nhưng hiện tại nàng làm sao có tâm tình ?

“Lục Tú Tài, ngươi tới đúng lúc ! Có biết Mẫn nhi cùng Kỳ nhi ở đâu không ?”

Lục Minh nói : “Công chúa và Phò mã đi Bạch Mã Tự dâng hương, bây giờ chắc đã đến nơi...”

Lời còn chưa dứt, Cố Thường Y đã đi thật xa, chỉ có thể trông thấy bóng dáng xa dần. Lục Minh âm thầm líu lưỡi : Đây là tốc độ của cao thủ Đệ nhất thiên hạ ?

Bạch Mã Tự, Tuệ Thông cùng mười tám vũ tăng đi ra nghênh đón Trưởng Công chúa, Phò mã Trưởng Công chúa. Hai bên cầu thang dài của Bạch Mã Tự đứng đầy tăng lữ, dưới cầu thang, đội nghi trượng * của Trưởng Công chúa kéo thành một hàng dài ở ngã tư đường.

( * ) Đội nghi trượng : Đội hộ vệ hoàng gia mang theo khi đi tuần.

Tuệ Thông toàn thân mặc áo cà sa màu đỏ, không hổ là ' cao tăng đắc đạo ', trang nghiêm túc mục [ trang nghiêm , cung kính ], dẫn toàn bộ tự từ trên xuống dưới cung nghênh.

“A di đà Phật ! Điện hạ cùng Phò mã đại giá quang lâm, bần tăng chi hạnh, bỉ tự chi hạnh [ may mắn của bần tăng, may mắn của Tự ] !”

Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương sóng vai, cười nói : “Đại sư sao lại khách khí như thế ? Mẫn cùng phu quân hôm nay đến, chỉ là khách hành hương xem lễ, cũng không phải Công chúa, Phò mã gì.”

Tuệ Thông hai tay tạo thành chữ thập, cười nói : “A di đà Phật, bần tăng chỉ là tướng *.”

( * ) Tướng : Người giúp lễ ( ngày xưa tiếp khách, cử một người giúp lễ gọi là tướng ).

Tuệ Thông làm một thủ thế ' thỉnh ', cùng Công chúa Phò mã sóng vai lên bậc thang. Cố Nguyệt Mẫn thấp giọng nói : “Hoàng huynh chút nữa sẽ cải trang lặng lẽ đến.”

Tuệ Thông cũng thấp giọng đáp : “Sư tổ ở phía sau núi chờ đã lâu, điện hạ cứ đi lên trên đó là được.”

Nguyên Thương nghe hai người đối thoại, cũng không biết nội tình. Nàng chỉ biết, hôm nay là lễ mừng Tuệ Thông kế thừa chức vị phương trượng, Cố Nguyệt Mẫn cùng nàng đại diện cho hoàng thất tiến đến chúc mừng.

Ở sau núi Bạch Mã Tự lần đầu gặp Cố Nguyệt Mẫn, Cố Nguyệt Mẫn từng nói với nàng, Không Văn đại sư - một trong ngũ đại tông sư, sớm không còn màng thế tục, trụ trì Bạch Mã Tự là đại đệ tử của hắn - Phương Sinh đại sư đảm nhiệm. Chức vụ phương trượng này, cần phải có võ nghệ, nhưng quan trọng nhất vẫn là quan hệ. Tuệ Thông đã là Tiên thiên cao thủ, quan trọng hơn là cùng Trưởng Công chúa của triều đình có hiệp nghị kề vai chiến đấu, nên được tiếp nhận trọng trách này, quang vinh bước lên vị trí phương trượng.Không Văn đại sư mấy năm nay không gặp ngoại nhân, ở sau núi Bạch Mã Tự ngồi thiền, ngồi xuống ngắn thì ba đến năm ngày, dài thì đến mấy tháng, chỉ có Cố Nguyệt Mẫn có thể nhìn thấy. Ngọn núi kia cao chót vót tận trời, chạm mây, cạnh sườn núi có một vách đá trơn tuột, không phải cao thủ tuyệt đỉnh sẽ không lên được !

Nguyên Thương mỗi ngày cùng một chỗ với Cố Nguyệt Mẫn, hiểu rõ Cố Nguyệt Mẫn nhất chính là nàng ! Đừng nhìn thư phòng của Cố Nguyệt Mẫn nơi nơi đều là kinh Phật, biểu hiện thành kính hướng phật, nhưng kỳ thật căn bản một chút cũng không tin phật ! Người này xuất thân Thiên Vân Quan, nên phải nói là tin a ! Theo Nguyên Thương biết, cô nãi nãi này cũng chỉ có thể xem như một nửa tín đồ đạo môn; dân hương, quyên dầu vừng, tiền bạc thì không kém, trừ bỏ học võ căn bản không nhìn đến đạo kinh nửa con mắt.

Nguyên Thương vừa nghe sẽ gặp vị Không Văn đại sư - cho tới nay vẫn chưa từng thấy mặt, chỉ cảm thấy vô cùng quái dị. 

Lúc trước không nghĩ nhiều, lúc này nghĩ đến, một vị Trưởng Công chúa tôn quý, nhưng lại thường xuyên tìm đến một vị hòa thượng bế quan tu thiền, vốn không hợp lý, mà một đại sư một lòng hướng phật, không màng thế tục, thỉnh thoảng lại gặp Công chúa một nước, cũng rất quỷ dị.

Nếu nói Không Văn đại sư cùng Hoàng tử cấu kết mưu triều soán vị, nhưng lúc trước chính biến cung đình [ cuộc đảo chính ] cũng không thấy Bạch Mã Tự xuất lực, lúc này Cố Duệ đã trở thành Hoàng đế, sao còn tụ chung một chỗ ' mưu đồ bí mật ' ?

Sóng vai đi vào hậu viện chùa, đã thấy đông nghìn nghịt nhóm người giang hồ đang chờ.

“Ha ha, môn chủ, chúng ta đợi người đã lâu !” Đệ tử ngoại môn của Thiên Cơ Môn đứng lên chắp tay.

“Minh chủ, minh chủ phu nhân !” Người giang hồ không câu nệ tiểu tiết nhất, tự động đứng lên chấp tay vấn an [ chào hỏi ], rồi lại tự mình ngồi xuống uống trà.

Hoàng Viên Ngoại cười nói : “Minh chủ, chúng ta muốn gặp ngươi một lần cũng không dễ dàng !”

“Đúng vậy đúng vậy ! Ha ha, minh chủ, ngài là Phò mã của Trưởng Công chúa, chúng ta tới cửa ăn chực, ngài cũng không thể đuổi người !”

“Đúng vậy !” Kim Triếp - môn chủ Đoạn đao môn Trịnh Châu phụ họa nói, “Lúc trước Đại Trưởng Công chúa làm võ lâm minh chủ, Kim mỗ cũng từng đánh gió thu * đấy ! Ha ha ha —”

( * ) Gió thu : Mượn danh nghĩa để đi chiếm đoạt tài sản.

Nguyên Thương lần lượt đáp lễ, một phen khách khí, ý tứ chính là tỏ vẻ nhất định phải tự nhiên coi tiền như rác.

Đợi đến khi lễ kế nhiệm phương trượng hoàn thành, Tuệ Thông tiếp đón mọi người ngồi vào vị trí, Bạch Mã Tự rộng lớn, đầu bếp không ít, tuy rằng đều là thức ăn chay, trà xanh, cũng vô cùng mỹ vị [ ngon miệng ].

Các sư đệ của Tuệ Thông ở lại tiếp đón mọi người, hắn lại cùng Cố Nguyệt Mẫn, Nguyên Thương đi vào một tiểu viện. Hoàng đế Cố Duệ mặc thường phục, chỉ dẫn theo một hộ vệ, lấm la lấm lét từ sau cửa đi vào, cười nói : “Muội muội, muội phu, có chừa lại rượu và thức ăn cho ta không ?”

Cố Nguyệt Mẫn nhìn thấy bộ dáng của hắn, cười nói : “Ngươi hẳn tự xưng là ' trẫm ' mới đúng !”

Cố Duệ không thèm để ý, nói : “Còn chưa quen, còn chưa quen ! Tuệ Thông, hôm nay ngươi đừng hòng gạt ta. Hôm nay ngươi đã làm trụ trì, không thể lại tái phạm quy củ của Tự đi ? Rượu quý của ngươi liền đào lên cho ta uống đi !”

Tuệ Thông hai tay tạo thành chữ thập, “A di đà Phật, nghe thấy hương rượu biết rõ men say, không phải cũng là chuyện tao nhã sao ? Bệ hạ, quân tử không thể đoạt đồ của người khác ! Phò mã rượu tốt gì không có ? Ngài không cần phải thương nhớ chút gia sản của bần tăng !”

Hộ vệ phía sau Cố Duệ cười nói : “Phò mã rượu mặc dù tốt, rất mạnh, nhưng không đủ năm, rượu của phương trượng ủ hai mươi năm, sao có thể không khiến người khác thèm muốn ?”

Mọi người nghe thấy âm thanh của hộ vệ quen thuộc, nhìn kỹ, ôi, vị này không phải Đông Lâm Vương Điện hạ sao ?

Cố Nguyệt Mẫn cười nói : “Mọi người đã đến đông đủ, chúng ta xuất phát đi !”

Tuệ Thông gật đầu, cười nói : “Ta thuận tiện mang hộp trà qua, sư tổ lão nhân gia hắn từ lúc được ngươi đưa cho bản lẻ kinh phật, đến giờ cũng chưa từng xuống núi một lần.”

Tuệ Thông, Cố Duệ, Cố Nguyệt Mẫn, Nguyên Thương, Lữ Thiên Tứ, năm người - trong đó hai Tiên thiên cao thủ, ba Hậu thiên đỉnh, đều là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi. Năm người ra khỏi viện, chuẩn bị đi đến sau núi Bạch Mã Tự. Nhưng vừa bước ra sân lại nhìn thấy một người.

Người này mặc trường sam trắng, không trang sức vật phẩm, tự nhiên xinh đẹp; Không cần đao kiếm, võ tuyệt thiên hạ; Không cần ngôn ngữ, tự có uy nghiêm; Không cần động thủ, lực áp quần hùng.

“Cô cô...” Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Cố Duệ cũng tiến lên, vẻ mặt vui mừng : “Cô cô !” Nguyên Thương lẳng lặng nhìn, ánh mắt cùng Cố Thường Y giao nhau, trong đó ý tứ hàm xúc chỉ có các nàng mới hiểu được.

Cố Nguyệt Mẫn thấy trưởng bối, ánh mắt dao động, vẻ mặt kích động.

“Mẫn nhi —” Cố Thường Y tiến lên từng bước, vươn tay phải, sủng nịch lại ôn nhu.

Cố Nguyệt Mẫn giống như đứa nhỏ nhào vào trong lòng nàng. “Cô cô, người đã trở lại ! Mẫn nhi rất nhớ người !”

“Mẫn nhi.” Cố Thường Y ôm nàng, “Ta lần này trở về, có việc muốn hỏi ngươi.”

Mẫn Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, lại quay đầu nhìn Cố Duệ.

Cố Duệ nháy mắt mấy cái : Tiểu muội, làm sao bây giờ ? Cô cô nhất định là đến khởi binh vấn tội.

Cố Nguyệt Mẫn như đã đoán trước : Ngươi đã ngồi trên long ỷ, cô cô còn có thể đem ngươi kéo xuống hay sao ?

Cố Duệ lo lắng : Nhưng nàng sao lại đến Bạch Mã Tự ? Hay là cô cô đã biết chuyện chúng ta giấu diếm nàng ? Cô cô sẽ không trách phạt ngươi, nhưng sẽ lột da ta...

Cố Nguyệt Mẫn : Dù muốn như vậy, cô cô cũng không có thời gian mà quản chúng ta !

Chỉ ngắn ngủi một cái nhìn, hai người có thể đem ý tứ biểu đạt hiểu rõ, từ một góc độ khác mà nói, hai huynh muội này rất cường đại.

Cố Thường Y nhìn sắc mặt hai người, sao còn không biết hai người này có việc gạt nàng ? Hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Cố Duệ nói : “Hai người các ngươi cánh cứng rồi ? Còn muốn ở dưới mí mắt ta giở trò bịp bợm !”

Cố Nguyệt Mẫn vẻ mặt vâng lời dáng vẻ ngoan ngoãn, nói : “Cô cô, chẳng lẽ... là Ngọc sư thúc nói cho ngươi biết ?”

Cố Thường Y trầm giọng hỏi : “Đánh cược kia là chuyện gì ? Duyệt Dung cùng Hoàn Nhi ước định cái gì ?Lúc trước... Duyệt Dung rốt cuộc ở nơi nào ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.