Công Chúa Tha Mạng

Chương 31: Chương 31: Sơ hoan [ H ] .




Chương 29 : Sơ hoan [ H ] .

“ Bởi vì ta muốn làm như vậy . “

Nguyên Thương trong lời nói bình thản ,  trong trẻo nhưng lạnh lùng , Cố Nguyệt Mẫn từ trong câu nói đơn giản , trong giọng nói lạnh nhạt này có thể nghe được kiên trì khó nhận ra .

Minh Huy Công chúa bỗng nhiên nở nụ cười , nàng lôi kéo vạt áo trước của Nguyên Thương , nói : “ Ngươi , cùng ta hồi phủ Công chúa đi ! “

Nguyên Thương không nói gì . Vị Công chúa điện hạ này không khỏi có chút bá đạo , vừa cứu nàng , liền lập tức muốn lôi kéo mình .

Chỉ là , cũng không cảm thấy phản cảm .

Lại nghe Cố Nguyệt Mẫn tiếp tục nói : “ Chúng ta ... Quân tử chi giao , bất luận thân phận ... Chúng ta không nói chuyện triều chính , chỉ nói phong nguyệt [ gió trăng ] ... “

( * ) Phong nguyệt : Lời thơ trăng gió , vui chơi .

“ Chờ chúng ta còn sống trở về rồi nói sau ! “ Nguyên Thương ngắt lời nói , “ Hai nữ tử thì có cái gì phong nguyệt mà nói ? Ngươi không muốn hộc máu mà chết , thì ít nói mấy câu đi . “ Chờ an toàn sau , phải cách xa vị Công chúa này một chút . Công chúa này rất nguy hiểm , mỗi lần nhìn thấy nàng , luôn cảm thấy toàn thân không thích hợp .

Nguyên Thương cẩn thận nhớ lại vừa rồi quan sát đường núi , chọn một vị trí ẩn khuất đi tới . Nơi này đã lệch khỏi quỹ đạo đường núi , không có đường , đi càng thêm khó khăn .

Đang lúc suy tư , Nguyên Thương bỗng nhiên cảm thấy người trong lòng có chút run rẩy .

“ Ngươi làm sao vậy ? “ Nguyên Thương sờ trán của nàng , có chút nóng lên .

Minh Huy Công chúa gắt gao nắm lấy vạt áo của nàng , cắn chặt răng , miễn cưỡng mỉm cười nói : “ Không có gì , ngực có chút đau ... Ngươi biết , phụ cận chỗ nào có dòng suối không ? “

“ Nửa ngày lộ trình , bên ngoài có một thác nước . “ Vốn lộ trình chỉ có nửa canh giờ , chỉ là dựa theo tốc độ hiện tại các nàng đi , nửa ngày cũng không nhất định có thể . Nguyên Thương nhìn sắc mặt nàng đỏ lên , không giống như bị nội thương , lại giống như bị phong hàn .

Nguyên Thương nghĩ đến vừa rồi Bộc Vương rót nước thuốc cho nàng , khẽ nhíu mày , cúi người xuống , ở cổ nàng ngửi một chút . Nguyên Thương khứu giác cùng vị giác so với người thường nhạy cảm hơn nhiều , nước thuốc kia có màu đỏ dọc theo gò má nàng chảy xuống , dính một chút ở trên cổ , Nguyên Thương ngửi được hương khí nồng đậm , có chút giống như xạ hương . Vươn đầu lưỡi liếm liếm , có chút vị ngọt , lại nếm không ra là độc gì .

Đầu lưỡi Nguyên Thương chạm đến da thịt nơi cổ Cố Nguyệt Mẫn , Cố Nguyệt Mẫn đột nhiên run rẩy một chút . Nguyên Thương ngẩng đầu lên , thấy Cố Nguyệt Mẫn khép hờ hai mắt khó có thể che dấu lộ ra vài phần ý xuân , màu da ửng đỏ , thân thể trong lòng rõ ràng nóng lên , bởi vì cưỡng chế chịu đựng khiến toàn thân run rẩy .

Hiện tại Nguyên Thương không cần nghiệm chứng nữa , cũng biết đó là thuốc gì .

“ Ngươi nhịn đã bao lâu ? “Cố Nguyệt Mẫn cắn răng , trên mặt càng đỏ , không biết là do dược liệu phát tác , hay là bị Nguyên Thương nhìn ra được mà đỏ bừng mặt .

Nguyên Thương ghìm cương ngựa , nói : “ Tại sao không nói sớm cho ta biết ? “ Nếu sớm một chút phát hiện , còn có thể dùng dược vật ức chế . Hiện tại dược hiệu đã bắt đầu phát tác , dùng dược vật ức chế cũng không có hiệu quả . Phương pháp đơn giản nhất là ngâm mình trong nước lạnh , qua một hai canh giờ thì tốt rồi . Nguyên Thương lúc chấp hành nhiệm vụ , loại thuốc này cũng thường dùng . Sắc thủ Hắc Sắc Chỉ Vân cuộc sống sinh hoạt hỗn loạn , vì nhiệm vụ cần , sẽ cùng với người khác ngủ , có huynh đệ tỷ muội thậm chí vì giảm bớt áp lực mà tìm kiếm an ủi . Nguyên Thương tuy rằng kiếp trước chỉ sống hơn hai mươi năm , nhưng ở phương diện này lại có kinh nghiệm phong phú .

Cố Nguyệt Mẫn cắn môi dưới nói : “ Ta ... Dược này quá mức bỉ ổi ... Ta vốn cho rằng ... “

“ Vốn cho rằng có thể chịu được ? Cố Hiêu hạ lưu bại hoại kia dùng thuốc có thể không mạnh sao ? Khôn khéo của ngươi đi đâu rồi ? “

Đối mặt với chất vấn của Nguyên Thương , Cố Nguyệt Mẫn không lời chống đỡ . Lúc này nàng cũng không có năng lực nói chuyện bình thường .

Xem ra nữ nhân cũng có nhược điểm . Giống như Cố Nguyệt Mẫn vậy thiên kim xử nữ , lần đầu gặp gỡ sự tình ở phương diện này cũng sẽ không biết làm sao !

Nguyên Thương ôm nàng tung người xuống ngựa , đem Tâm nhi đặt ở gò đất ven đường , dây cương ngựa cột vào một thân cây to .

Nguyên Thương đối với Tâm Nhi nói : “ Ở chỗ này chờ ! “

Tâm Nhi gật đầu , nhìn nàng , trong mắt tất cả đều là nghi vấn . Nhưng Nguyên Thương không để ý đến nàng . Nguyên Thương rất rõ ràng , Tâm nhi rất nghe lời , bảo nàng ở chỗ này chờ không nhúc nhích , cho dù bị sói ăn thịt cũng sẽ không rời đi .

Lúc này dược lực đã phát tác rất sâu , Cố Nguyệt Mẫn trong mắt khó bảo trì thanh minh . Với sự nhạy cảm của Nguyên Thương thẳng đến lúc này mới phát giác , có thể thấy được Cố Nguyệt Mẫn dù bị trọng thương , lực nhẫn nại vẫn ngoan cường như vậy .

Cố Nguyệt Mẫn núp ở trong lòng Nguyên Thương , trong mơ hồ , cảm thấy thân mình lạnh lẽo , miễn cưỡng mở mắt ra nhìn , cuối mùa xuân mặt đất hơi ẩm , xung quanh là mùi cỏ xanh và bùn đất , hơi lạnh của khí trời làm cho nàng có chút thanh tỉnh , hướng Nguyên Thương bên cạnh nhìn , thấy nàng cởi đi áo khoác , lộ ra áo lót màu trắng bên trong .

Nguyên Thương cởi bỏ khăn che mặt màu trắng , dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng như mặt trăng kia , nàng nhìn thấy rõ ràng vô cùng .

Cố Nguyệt Mẫn trong lòng nhảy dựng , hoảng hốt nói : “ Ngươi ... Ngươi muốn làm gì ? “

“ Giải độc . “ Nguyên Thương đem áo khoác trải trên mặt đất , quỳ gối bên người nàng , giúp nàng cởi áo .

Cố Nguyệt Mẫn vội vàng nắm lấy cái tay đang muốn khoan y giải đái [ cởi áo tháo thắt lưng ] mình , nói : “ Thập Tam , ngươi ... không , không được ... “” Vì sao không được ? Chẳng lẽ này không phải xuân dược ? “ Nguyên Thương cau mày , cúi đầu lại ngửi cổ Cố Nguyệt Mẫn , lại liếm liếm , nồng đậm mùi thơm cùng vị ngọt của thuốc đông y ngay cả mùi máu trên người  Cố Nguyệt Mẫn đều che giấu không được . Đôi mi thanh tú của Nguyên Thương chau lại , âm điệu trong trẻo rõ ràng khẳng định nói : “ Sẽ không , phán đoán của ta hẳn không có sai . “

Cố Nguyệt Mẫn cảm thấy hơi thở ấm áp phun trên cổ , mềm mại ẩm ướt đầu lưỡi ở trên da thịt lướt qua , chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái , hận không thể để nàng dựa vào gần hơn mới tốt . Cố Nguyệt Mẫn chợt giật mình , dùng sức cắn đầu lưỡi , bắt buộc chính mình thanh tỉnh một chút , nói : “ Không , không ... Mang ta đi đến dòng suối , đến thác nước ... “

Nguyên Thương hừ một tiếng , nói : “ Còn chưa đi đến ngươi liền thoát âm ( * ) mà chết . Ngươi hiện tại bị nội thương , thuốc viên tuy rằng ngăn chặn thương thế , nhưng nếu ngâm mình trong nước lạnh , không chết cũng sống không được bao lâu . “

( * ) Thoát âm : Âm huyết khô ráo , thoát ra ngoài .

Nguyên Thương hai ba cái liền cởi bỏ áo khoác cùng trung y của nàng , lộ ra cái yếm hồng sắc , thêu kim tuyến hoa văn cửu phượng . Cái yếm này may cực kỳ tinh tế , dưới góc trái còn có thêu một chữ  ' Mẫn ' .

Dây yếm ở phía sau cổ , Nguyên Thương hai chân quỳ gối bên cạnh Cố Nguyệt Mẫn , cúi người cởi dây yếm , cơ hồ đem Cố Nguyệt Mẫn ôm vào trong ngực .

Nguyên Thương vốn đã cởi chỉ còn áo lót , Cố Nguyệt Mẫn cảm nhận được da thịt , độ ấm của nàng , khoảng cách gần như vậy , khí nóng quanh quẩn , ngẫu nhiên còn cách cái yếm ma sát , lại cố tình không có gần sát , làm cho nàng chịu đủ tra tấn .

“ Không được ... Thập Tam ... Thập Tam ... không cần ... không cần ... “  Nàng hai tay bắt lấy nhánh cỏ bên cạnh , không cho tay mình đi ôm ấp thân thể ấm áp mềm mại kia , lại nhịn không được uốn người hướng ngọn nguồn ôn nhu mềm mại tới gần .

Nguyên Thương vốn thuộc phái hành động ít lời , mặc kệ người dưới thân không muốn ra sao , nói cái gì ' Không được , không cần ' , nàng một chút cũng không để ý tới , kéo nút thắt cái yếm ra , lộ ra dáng người dưới thân trắng noãn đẫy đà . Cố Nguyệt Mẫn thuở nhỏ tập võ , khỏe mạnh cân xứng , không một chút thịt thừa , toàn thân cao thấp chỉ lộ ra vài vết thương hẹp dài không rõ ràng .

Vung cái yếm lên , mùi thơm của cơ thể tràn ngập , có mùi thơm ngát mà Nguyên Thương quen thuộc , thản nhiên như mùi hoa lê , xuân dược phát tác , mùi thơm cơ thể của Cố Nguyệt Mẫn còn mang theo một cỗ khí mê người lã lướt , làm say lòng người , dụ dỗ Nguyên Thương sa vào .

Cố Nguyệt Mẫn thanh âm ôn nhuyễn như ngọc mang theo run run , còn sót lại một tia thần trí duy nhất tác dụng chính là khiến nàng nhận ra rõ ràng người ôm ấp nàng là ai . Nàng đã không còn lý trí để nói ra bất luận lời gì có ý nghĩa , hết thảy ngôn ngữ rời khỏi miệng sau , đều trở thành ' Thập Tam '  . Hai chữ này không ngừng lặp lại , ở trong tai Nguyên Thương , tràn ngập hương vị khác .

Nguyên Thương cúi đầu hôn môi nàng , mặt mũi , hai má , cằm dưới . Gương mặt này ở trong mắt Nguyên Thương hoàn mỹ không thể xoi mói , gương mặt này đã từng không ngừng lay động trước mắt ,  nhiều lần nhìn đến thất thần , cho nên Nguyên Thương hôn rất chậm , từng chút một — ít nhất nhớ kỹ tư vị dung nhan làm cho mình cảm thấy dễ chịu này trước đã .Lúc Nguyên Thương môi chậm rãi hôn môi nàng , xương quai xanh , Cố Nguyệt Mẫn cơ hồ mất đi toàn bộ lý trí , buông bỏ nhánh cỏ ,  gắt gao ôm lấy Nguyên Thương . Cố Nguyệt Mẫn bị trọng thương tuy rằng không có nội lực của võ lâm cao thủ , nhưng cũng không mất đi khí lực , hai chân quấn lấy Nguyên Thương , thân mình hướng Nguyên Thương kề sát , nổ lực muốn cho da thịt ma sát lẫn nhau để giảm bớt dục vọng không ngừng cuồn cuộn trong cơ thể .

Nguyên Thương tách tay nàng ra , gắt gao đặt ở đỉnh đầu , nhưng nàng vẫn như cũ không ngừng vặn vẹo . Nguyên Thương ở bên tai nàng nhẹ giọng nói : “ Mẫn Nhi , Mẫn Nhi , thả lỏng một chút , thả lỏng  một chút ... “  Vị cao quý lịch sự tao nhã này mặc dù giãy dụa rên rỉ , uyển chuyển cầu hoan , lại vẫn như trước hoàn mỹ không sứt mẻ . Nguyên Thương vuốt ve hôn nàng trơn bóng da thịt , đến mức Cố Nguyệt Mẫn phải uốn cong thân thể nghênh tiếp , hận không thể để mỗi một chỗ trên da thịt đều dán càng chặt hơn , có thể tiến vào thân thể của nàng , tan chảy trong làn môi nàng .

Nguyên Thương dùng đầu gối trái tách hai chân nàng đang quấn trên người mình , đặt giữa hai chân Cố Nguyệt Mẫn . Cố Nguyệt Mẫn lập tức kẹp chặt đầu gối của nàng , không ngừng hướng phía dưới ma sát qua lại , cố sức ma sát trên đầu gối . Đầu gối Nguyên Thương ẩm ướt một mảng , chất dịch trơn trợt càng lúc càng nhiều , không bao lâu sau , Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên đình chỉ vặn vẹo , run giọng rên rỉ , run rẩy , một cỗ nóng rực chất lỏng chậm rãi chảy ra .

Nguyên Thương buông tay nàng ra , nhìn nàng kịch liệt thở dốc . Cố Nguyệt Mẫn hô hấp khó khăn , phổi bị thương chưa tốt , bỗng nhiên kịch liệt ho khan . Nguyên Thương khẽ vuốt tấm lưng trơn bóng đẫm mồ hôi của nàng , bình ổn thương thế của nàng , một lần lại một lần ở bên tai gọi nàng : “ Mẫn Nhi , Mẫn Nhi ... “  Trừ cái đó ra , kẻ ít lời này thật không biết nói cái gì cho phải . Nàng ở trên giường kinh nghiệm rất nhiều , đối tượng gần như đều là mục tiêu , nhưng thường đều ở trong tình huống trước khi đến đỉnh đã giết người , chưa từng gặp qua tình trạng như vậy . Cố Nguyệt Mẫn bỗng nhiên ho khan , khóe miệng còn có tơ máu , khiến nàng không biết làm sao cho phải .

Cố Nguyệt Mẫn nghe thấy thanh âm mềm mại như từ trong xương của Nguyên Thương , khôi phục chút thanh minh , có chút hoảng hốt đưa mắt nhìn chăm chú gương mặt của nàng một hồi , nhưng không đợi cho nàng kịp nhận ra bản thân hiện tại quần áo xốc xếch , mắt lại nổi sương mù , nhắm hai mắt lại , hai tay kéo cái yếm của Nguyên Thương xuống , trong miệng thì thào nói nhỏ : “ Thập Tam , Thập Tam ... hôn ta ... Thập Tam ... “  Nàng khát vọng cánh hoa mềm mại kia , khát vọng da thịt nhẵn nhụi trơn bóng kia , khát vọng ngón tay dài kia vuốt ve bầu ngực của nàng .

Vốn da thịt đỏ ửng bắt đầu chảy một tầng mồ hôi mỏng , mùi nhàn nhạt của mồ hôi hòa lẫn cùng dịch thể phía dưới , đều hương diễm , làm say lòng người , như một đóa hoa diễm lệ không hề che dấu nở rộ , tùy ý ngắt lấy .

Nguyên Thương lấy ra một viên thuốc , ngậm lấy môi anh đào của Cố Nguyệt Mẫn , hơi nâng đầu nàng lên , đầu lưỡi đẩy viên thuốc tới , ở trên cổ nàng xoa bóp một chút , bắt buộc nàng nuốt xuống .

Cố Nguyệt Mẫn giữa môi trơn bóng mùi hoa , mang theo thản nhiên vị thuốc đông y , mùi máu tươi , môi lưỡi ở trong lúc động tình mất hồn muốn cùng hòa tan trong đôi môi mềm mại của Nguyên Thương , dây dưa cùng lưỡi Nguyên Thương , mút lấy pha lẫn với âm thanh rên rỉ không ngừng .

Nguyên Thương tay phải tùy ý để nàng nắm lấy , ôm ấp , tay trái đi xuống giữa hai chân nàng , dính đầy chất dịch hỗn độn . Cố Nguyệt Mẫn tựa hồ dự cảm được cái gì , phía dưới bỗng nhiên càng thêm kịch liệt vặn vẹo , để thân thể hướng đến gần cái tay kia .

Nguyên Thương gắt gao đè chặt nàng , ngón tay đi vào trong . Vách tường bên trong trơn trợt ẩm ướt , cơ hồ không có lực cản , Nguyên Thương lại bỏ thêm một ngón tay tìm tòi , rốt cuộc dùng sức phá tầng ngăn cách kia . Cố Nguyệt Mẫn thống khổ nắm chặt tay phải của nàng cùng lưng trái , móng tay hãm vào trong thịt , phía dưới kẹp chặt Nguyên Thương không buông , run rẩy rên rỉ uyển chuyển phóng đãng . Dược lực đã hoàn toàn chiếm giữ lý trí của nàng , nàng ngay cả hai chữ “ Thập Tam “  đều kêu không được , chỉ nức nở , phát ra tiếng rên rỉ đơn thuần .

Hai nữ tử ở trong rừng rậm hoang dã dây dưa , màn đêm dần dần bao trùm trời đất , vốn cây cối mờ tối càng thêm âm u ,  ước chừng ép buộc đã một canh giờ . Càng về sau , Nguyên Thương lo lắng phía dưới của nàng sẽ bị tổn thương nặng , liền chuyển sang dùng đầu lưỡi liếm , kết quả ngay cả đầu lưỡi cũng muốn rút gân tê dại .

Thẳng đến khi Cố Nguyệt Mẫn ngủ thật say , Nguyên Thương mới đứng dậy , giúp nàng lau sạch thân thể , mặc vào từng món y phục , cõng nàng trở về chỗ để ngựa . Ở bên cạnh con ngựa , dưới ánh trăng màu trắng bạc , Tâm nhi ngồi dựa vào một gốc cây đại thụ , co thành một đoàn , đôi mắt mở to nhìn chằm chằm nàng , trong mắt có chút nghi hoặc , cắn ngón tay , như là đói bụng .

Nguyên Thương trên người có một hộp đồ nghề , vũ khí , dược phẩm , công cụ , ngân lượng , luôn chuẩn bị đầy đủ hết . Cầm một cái bánh cho nàng , Nguyên Thương bỗng nhiên nghĩ đến : 

Đứa nhỏ này , không phải vừa rồi đều nghe thấy đi ?

---------------------------

Nghe đồn , tôn tử của Triệu quốc công , đương kim Phò mã Tô Kì - đệ tử Thiên Vân Quan , thân thủ bất phàm . Hắn đi đến Bạch Mã Tự cùng Không Văn đại sư luận bàn võ nghệ , không nghĩ tới gặp phải Minh Huy Công chúa bị thích khách tập kích , vì thế xuất thủ cứu giúp , xoay chuyển tình thế , chiếm được Công chúa phương tâm [ trái tim ] .

Mà sự thật là , sau khi tin đồn truyền ra , hơn một tháng sau , đương kim Phò mã Nguyên Thương , cùng đệ tử Thiên Vân Quan - Minh Huy Công chúa , Cố Nguyệt Mẫn kết bạn đi đến Bạch Mã Tự tìm Không Văn đại sư vấn phật , Minh Huy Công chúa bị phần tử bại hoại của hoàng thất tập kích , Nguyên Thương xuất thủ cứu giúp , xoay chuyển tình thế , chiếm được Công chúa ... thân thể ...

Có đôi khi , lời đồn thế nhưng sẽ trở thành lời tiên đoán . Chỉ là , so với sự thật có chút chênh lệch .

-----------------------------

P/S : Công chúa Cố chấp , Phò mã Cố gắng , cuối cùng thì hai người Cố sức !!!! 

Nóng không ? ୖ ‿ ୖ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.