Chương 38 : Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên * .
( * ) Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên : Ngàn dặm nhân duyên , chung một đường .
Ý nói : Hôn nhân do ông trời sắp đặt . Thường dùng để chúc trong ngày cưới .
-----------------
“ Chậc chậc , vẫn là cô cô mặt mũi lớn ! “ Cố Duệ bắt chéo hai chân ngồi trong phòng Cố Nguyệt Mẫn , bưng một tách trà có nắp , mặt đầy tươi cười .
Cố Nguyệt Mẫn ngồi đối diện hắn , đoan trang mà không mất linh khí , một thân sa y dài màu trắng , nhàn nhã lạnh nhạt , cầm bút ở trên bàn hết sức chuyên chú miêu tả thuyền lá lay động . Trong tranh có núi xanh hai bên bờ , nước sông xanh như bầu trời , trên mặt sông có một con thuyền buồm , xinh đẹp tú lệ .
“ Tiểu muội , lúc này ngươi còn họa thuyền cái gì a ! Phò mã của ngươi , giờ chắc đã ra hoàng thành ! “ Cố Duệ vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa .
Cố Nguyệt Mẫn ngòi bút run lên một chút, cánh buồm nhất thời bị nhiễm một chút mực đen .
“ Phò mã đi theo Thần Cơ Tử tiền bối học y , có liên quan gì đến ta đâu ? “
“ Hừ , ngươi từ nhỏ cứ như vậy , một chút cũng không đáng yêu ! Ngươi xem muội muội lão Nhị - Trường Nhạc Công chúa , ai nha , bộ dạng lớn lên tròn tròn , rất đáng yêu a ! “
“ Tiểu Trường Nhạc ? Thập Nhất ca , lúc ngươi chín tuổi , cũng đáng yêu như vậy . “ Cố Nguyệt Mẫn mỉm cười , đầu bút thấm chút mực trên nghiên , tiếp tục ở trên mặt sông phác thảo , ngón tay trắng noãn ở trên bức hoạ đối lập với màu đen mực nước , càng thêm nõn nà , nhẵn bóng .
Vị thị nữ xinh đẹp Trúc Ngữ hầu hạ một bên , mài mực gấp sách , mùi mực thơm trên tranh lan tỏa khắp phòng .
Vị Hoàng tử vô lại Cố Duệ này cầm tách trà đặt mạnh lên bàn , nói : “ Tiểu muội , ngươi cũng đừng đối với hắn thẳng thừng như vậy ! Ai , theo ta thấy , Phò mã Tô Kì này , những phương diện khác tuy rằng không xuất sắc , nhưng trù nghệ thật sự không thể chê ! Nghe nói Phò mã nhà ngươi làm dược thiện không tệ , Trúc Ngữ vừa mới bưng xuống cái kia , là của Phò mã phủ mang đến đi , món đó tên là canh gà bông tuyết gì đấy ? Ai ai , đừng keo kiệt mà , cho Thập Nhất ca nếm thử đi ? “
“ Ngươi xác định muốn ăn ? “ Cố Nguyệt Mẫn tựa tiếu phi tiếu [ cười như không cười ] nhìn hắn , “ Thì ra thân thể ca ca cũng có bệnh này ? Nếu thật như vậy , nồi canh kia toàn bộ cho ngươi ! “
Cố Duệ nghi hoặc nhìn nàng , sau đó nhìn Trúc Ngữ ở phía sau . Trúc Ngữ che miệng cười , đi tới , ghé vào lỗ tai hắn thì thầm vài câu . Cố Duệ sắc mặt ửng đỏ , từ trên ghế nhảy dựng lên , nói : “ Thân thể ta rất tốt , canh này ngươi để dành cho mình uống đi ! “
Nói xong hừ một tiếng , phất tay áo mà đi . Lúc đi tới cửa , bỗng nhiên tò mò quay đầu hỏi : “ Phò mã nhà ngươi từ đâu học được phối phương dược thiện ? Khi đó Thần Cơ Tử cũng chưa tới a ! “
Cố Nguyệt Mẫn sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng , ngòi bút đem giọt mực nhỏ kia vẽ thành một đóa hoa bách hợp . ” Có lẽ hắn trước đó học được , hoặc có lẽ ... là do người khác dạy hắn . “
Cố Duệ bĩu môi , tiêu sái mà đi .
Trúc Ngữ nhìn bóng lưng hắn rời đi , nhẹ giọng đối với Minh Huy Công chúa nói : “ Công chúa , Nguyên Thập Tam là cao thủ dược vật , thuốc phương này đương nhiên là Nguyên Thập Tam chỉ cho hắn ! Còn có bí tịch võ công mà hắn cho thị vệ , cùng võ nghệ của Nguyên Thập Tam không khác nhau lắm ! Lần này hắn trốn đi , nói không chừng là cùng Nguyên Thập Tam kia song túc song phi [ kết thành một đôi ] , người thật sự không đi ngăn cản ? “
Tiểu tử Tô Ấm kia , cũng theo Phò mã chạy ! Toan tính trốn thật mau ! Hừ , nếu không phải Công chúa không cho nàng thi triển võ công , nàng đã giáo huấn hắn thật tốt ! Nàng cũng là đệ tử ngoại môn của Tiêu Dao Chân Nhân , chẳng lẽ còn có thể bại bởi đồ đệ Công Tôn Kì ?
Cố Nguyệt Mẫn gác bút lại , thản nhiên nói : “ Muốn đi cứ đi , ngăn cản làm gì ? “ Cầm lấy tranh cuốn , ở hình vẽ nhẹ nhàng thổi thổi , đem mực vẫn còn ướt thổi khô , đưa cho Trúc Ngữ nói : “ Treo trên tường , đặt ở trong thư phòng . “
Trúc Ngữ đành phải đáp : “ Vâng ! “
Lúc này , từ bên ngoài có một tiểu hài tử chạy vào , cùng với một đám nha hoàn ở phía sau : “ Tiểu thư , người chậm một chút ! “
Đứa nhỏ tiến lên giữ chặt tay Cố Nguyệt Mẫn , nói : “ Mẫu thân , phụ thân đâu ? “
Cố Nguyệt Mẫn nắm tay nàng hướng phía ngoài đi , nói : “ Phụ thân có việc phải đi ra ngoài . “
Tô Hinh lại hỏi : “ Phụ thân đi đâu vậy ? Khi nào thì trở về lại làm cho Tâm nhi bánh gạo ? Còn có bánh đậu xanh ? “
Cố Nguyệt Mẫn nói : “ Mẫu thân cũng không biết , có lẽ , chờ sau khi Tâm nhi trưởng thành đi ! “
“ Tâm nhi khi nào mới có thể trưởng thành ? “
“ Chờ đến lúc ngươi cao hơn thềm cửa sổ này đi ! “
“ Làm sao mới có thể cao hơn ? “
Hai ba tuổi , là thời điểm lòng hiếu kỳ đặc biệt nhiều , hơn nữa Tô Hinh thiên tư thông minh , mỗi ngày nghi vấn càng nhiều hơn . Mà nàng lại thích cùng Cố Nguyệt Mẫn nói chuyện , khi nàng ở bên cạnh Cố Nguyệt Mẫn đặc biệt sôi nổi . Rất may Cố Nguyệt Mẫn kiên nhẫn , nếu là Nguyên Thương , không chừng liền mắt lạnh liếc tới . Nhưng mà Nguyên Thương tuy rằng lời nói lạnh nhạt , lại mỗi ngày làm điểm tâm cho đứa nhỏ , đủ loại đa dạng , tầng tầng lớp lớp .
Trong tiếng truy hỏi không ngừng , Trúc Ngữ nhìn Cố Nguyệt Mẫn rời đi , lại nhìn cây bút lông màu ngà trên bàn mà Cố Nguyệt Mẫn đã dùng qua . Trên bút lông xuất hiện một khe nứt . Trúc Ngữ nghi hoặc đưa tay cầm lấy , vừa đụng tới cán bút , cán bút bằng ngà voi liền theo khe nứt “ răng rắc “ một tiếng đứt thành hai đoạn .
Không biết phải dùng bao nhiêu lực , ngón tay mới có thể siết đứt chiếc bút lông này ?
Trúc Ngữ mày rối rắm . Sự tình rõ ràng rất đơn giản , Công chúa không muốn Phò mã rời đi , cũng muốn tìm được Nguyên Thập Tam kia , nhưng mà vì sao , Phò mã cùng Nguyên Thập Tam gần trong gang tấc , Công chúa cũng không truy bắt ?Nàng không hiểu được vì sao như vậy ?
--------------------------
Nguyên Thương đi cùng Thần Cơ Tử , mang theo thuộc hạ Tô Ấm , từ hoàng thành một đường nam hạ .
Rời khỏi kinh thành , Nguyên Thương lập tức đổi lại nữ trang . Lần đầu tiên nhìn Nguyên Thương mặc nữ trang Tô Ấm nhìn đến ngây ngẩn cả người , hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần .
Còn lão ngoan đồng Thần Cơ Tử này một chút cũng không để ý , lôi kéo Nguyên Thương một thân nữ trang gọi sư phụ , còn muốn giới thiệu nàng cho mọi người ở Thần Y Môn .
Nguyên Thương thế mới biết , Thần Y Môn mỗi một người cũng không phải nhân vật chính phái gì , trừ bỏ Trần Tam mở y quán làm nghề y , sau đó bởi vì tính tình si y mà bái nhập vào Thần Y Môn , những người khác tất cả đều xuất thân bất chính , kể cả đồ đệ Tần Quá của Trần Tam , cũng từng là hải tặc tiếng tăm lừng lẫy.
Mặc kệ là loạn thế hay là thái bình thịnh thế , thầy thuốc cao siêu đều là nhân vật được hoan nghênh . Chẳng qua , bình thường thầy thuốc nếu có y thuật cao , sẽ mất đi cuộc sống tự do ; mà người có y thuật cao , lại võ nghệ cao , thì có thể nắm giữ sinh tử người khác . Mọi người ở Thần Y Môn từ hắc đạo đổi nghề , tuy rằng nhân số không nhiều lắm , không đến năm mươi người , nhưng có người nào là nhân vật đơn giản ? Người Thần Y Môn , ở trên giang hồ ít có kiêu ngạo ương ngạnh , nên là bang phái được mọi người tôn kính thật tâm .
Người Thần Y Môn phân tán ở khắp nơi , đều tự thu thập tìm kiếm dược liệu trân quý cất giữ . Nguyên Thương muốn chế tác độc dược hay thuốc cần đến các loại dược liệu , chỗ nào có , thần y liền mang theo nàng đến đó cướp đoạt . Thần Y Môn người người đều giàu đến chảy mỡ , muốn dược liệu gì mà không có ? Những quan viên , phú hộ , cao thủ võ lâm , người người đều mang dược liệu tốt đến đây , chỉ sợ mình đưa ít , cần loại dược gì cũng đều có , một cái so với một cái đều tốt hơn .
Nguyên Thương sống hai đời cũng chưa từng thấy tự tại như vậy , muốn làm cái gì thì làm cái đó , không có nhiệm vụ giết người , không có mệnh lệnh của tổ chức , không có cuộc sống tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời . Chạy nhảy khắp nơi , lên núi cao hái thuốc , xuống sông lớn luyện võ , tiêu sái giữa trời đất .
Nguyên Thương đi lần này , đi hết nửa năm .
--------------------------
Nguyên Thương đi từ đầu hạ , đi luôn đến cuối thu .
Trên giang hồ dần dần có lời đồn đãi , nói Thần Y Môn có một nữ tử tên là Nguyên Thập Tam, tai phải đeo một khuyên tai xanh biếc điểm huyết , xinh đẹp như thiên tiên , tuyệt diễm xuất trần , thanh lãnh như liên . Còn về phần y thuật , võ nghệ của nàng , người bên ngoài ngược lại không quan tâm nhiều .
Mùa thu trời vẫn còn chút nóng , ven sông Hoàng Hà của Tam Môn Hạp , người kéo thuyền mồ hôi chảy như mưa . Trấn Tam Môn Hạp , như xưa vẫn nhộn nhịp , ngư long hỗn tạp .
Ở trên bờ có một khách điếm , trong góc lầu hai , trên bàn ngồi một lục y nữ tử , một lão đầu và một thiếu niên . Tổ hợp kì quái như vậy rất dễ gây chú ý , còn thêm dung mạo của lục y nữ tử khiến mọi người tò mò , trông ngóng .Lục y nữ tử nhìn ngoài cửa sổ phía bờ sông , nói : “ Ngươi xác định chúng ta từ nơi này đi Triều Tiên ? “
Lão đầu nói : “ Theo đường thủy này từ Hoàng Hà đi thẳng ra biển lớn , đã là con đường an toàn nhất . Nếu đi đường bộ ra biển , phía Nam phải đi qua địa bàn của Lữ Chấn Hải , phía Bắc lại phải đi qua chiến trường của Trấn Bắc đại quân và người Hung Nô , nha đầu Cố Thường Y kia quản lý cực nghiêm , người xa lạ tiến vào Đông Bắc phải bị kiểm tra nghiêm ngặt . Sư phụ nếu không muốn phải lén lén lút lút hoán đổi trở lại cùng với Trấn Bắc đại quân giao thiệp , thì chúng ta chỉ có thể từ phía Đông Hoàng Hà thẳng tiến . “
Nguyên Thương nhớ đến , Triều Tiên , ở hiện đại , nàng cũng từng đến một lần để ám sát một thủ lĩnh hắc đạo . Khi đó là dùng du thuyền sang trọng , nàng sắm vai một người đàn ông trung niên . Lúc đó| Hắc Sắc Chỉ Vân | danh tiếng đã rất lớn , hình tượng các nàng thường dùng đã bị một số người mơ hồ biết một ít . Lần đó không biết từ chỗ nào tiết lộ ra , đem tin tức nàng ám sát lan truyền ra ngoài , nên chiếc tàu chở dầu này đối với các cô gái trẻ đặc biệt phòng bị , thậm chí còn kiểm tra hổ khẩu [ khoảng trong giữa ngón cái và ngón trỏ ] xem có vết chai do cầm súng hay không . Xã hội hiện đại công cụ dịch dung tiên tiến hơn cổ đại không biết bao nhiêu lần , Nguyên Thương chỉ cần đè ép thanh đới , đem tiếng nói khống chế thành âm thanh của đàn ông trung niên liền không có kẽ hở .
Nguyên Thương hỏi : “ Lữ Chấn Hải không phải đang chuẩn bị mượn cơ hội Tây tiến ? Lần này ở Đông Bắc chiến sự căng thẳng , nếu Lữ đế mượn cơ hội xâm chiếm , có phải đường thủy Hoàng hà này cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng hay không ? “
Lão đạo nói : “ Vậy thì không biết . Chuyện đánh giặc ta không hiểu , nhưng dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ , loại đại chiến đả khởi [ đánh nhau ] này , chỉ sợ cũng phải mất một hai năm đi ! “
Hắn gắp một khối thịt gà , một bên ghét bỏ không ngon bằng Nguyên Thương làm , một bên lại nói , “ Hoàng đế Cố Kiến Khôn này có tiếng đánh giặc lợi hại , năm đó là cùng người Hung Nô đại chiến mà dựng lên quân đội . Lần này hắn ngự giá thân chinh , lại có nha đầu Cố Thường Y làm trợ thủ , ta xem người Hung Nô sớm hay muộn cũng bại lui . Ngược lại Lữ đế là một Hoàng đế lỗ mãng , giống như lúc còn là cao thủ võ lâm năm xưa , đã quen thói bá chủ giang hồ , so về đánh giặc thì kém hơn tiểu tử Cố Kiến Khôn này . Hắc , thừa dịp đại chiến vừa mới bắt đầu , chúng ta mau chóng rời bến , nếu không đường thủy cũng trở thành chiến trường đánh nhau của Cố Kiến Khôn và Lữ Chấn Hải . Chúng ta lần này đi Triều Tiên , không vội trở về , chậm rãi ở bên kia vài năm làm nhân sâm - Sư phụ , ngươi đã đáp ứng ta , dạy cho ta biện pháp làm nhân sâm ! “
Nguyên Thương gật đầu , nói : “ Ta nói cá trích với cá tuyết ở Châu Âu mới có , sau khi đến Triều Tiên , chúng ta đi theo con đường tơ lụa * đến Châu Âu ! “
( * ) Con đường tơ lụa : là con đường quan trọng truyền bá nền văn minh cổ đại Trung Quốc sang phương Tây , là cầu nối giao lưu kinh tế , văn hóa giữa Trung Quốc và phương Tây .
Thần Cơ Tử mừng rỡ vỗ tay : “ Tốt tốt ! Phải ăn cháo hạt sen ! Ta muốn nếm thử cá trích với cá tuyết ! A , còn có hào Nhật Bản mà ngươi nói ! “Nguyên Thương nói : “ Bào ngư Nhật Bản cũng không tệ . “ Ở hiện đại , một đầu bào đã muốn khó có được . Nhưng thời điểm này ở Nhật Bản như cỏ mọc lan tràn .
Tô Ấm ở bên cạnh nghe lời nói của bọn họ , có chút do dự nói : “ Tiểu thư , muốn ăn cháo hạt sen phải đi rất xa sao ? Chúng ta vẫn không cần ăn đi ! Cháo hạt sen ở Giang Nam cũng ăn ngon lắm . “
Thần Cơ Tử thổi râu trừng mắt nói : “ Ai nói ? Kinh thành có bào ngư sao ? Kinh thành có nấm cục cùng gan ngỗng sao ? “
Tô Ấm chỉ sợ Nguyên Thương , cũng không sợ Thần Cơ Tử , nửa năm ở chung , hắn đã không còn đem vị cao thủ võ lâm này thành tiền bối mà đối đãi , nói : “ Tiểu thư đáp ứng với ta , từ Triều Tiên trở về liền xuôi Nam bước chân vào giang hồ ! “
Thần Cơ Tử nói : “ Nửa năm này còn không chơi đủ sao ? Trung Nguyên võ lâm ta chơi cũng sắp đến một trăm năm , đều chơi hết , ta muốn cháo hạt sen , còn có cái gì tàu cao tốc , muốn chơi cái đó ! “
Tô Ấm nói : “ Nửa năm này phần lớn đều ở trong núi hái thuốc , cũng chưa có đi chơi qua ! Tiểu thư , ngươi đừng nghe hắn ! “
Cuối cùng vẫn là Nguyên Thương nói : “ Mỹ thực khắp nơi đều có , nhưng ta cần tìm một chút loại thảo dược , chỉ có Châu Phi mới có . Hiện nay trên biển không an toàn , chỉ có thể từ Châu Âu đổi tuyến đường đi qua . Đợi đến khi tìm được mấy thứ đó , chúng ta trở lại Đại Yến . Nhiều nhất ba năm là có thể trở về , đến lúc đó chúng ta ở giang hồ , từ từ du ngoạn . “
Tô Ấm một bên nghĩ đến mỹ thực phong tình , một bên nhớ thương Triệu quốc công , Quốc công phu nhân ở kinh thành đã lâu không gặp , đau khổ rối rắm , cúi đầu tiếp tục ăn cơm .
Buổi trưa cũng nhanh đến , bây giờ đã là giờ mùi , những người thợ làm công từ sáng sớm lúc này đã lần lượt trở về khách điếm để dùng cơm trưa , người càng lúc càng nhiều , khách điếm dần dần ồn ào huyên náo .
Nơi này là địa bàn Hoàng Hà bang , lui tới làm lao động , nên tập trung rất đông người Hoàng Hà bang . Một đám nam nhân , trong đó , chỉ có một nữ tử , hơn nữa dung mạo khuynh thành , thử hỏi đám người thô kệch này có thể dùng lễ để đãi ?
Mới đầu , người ở đây không có nhiều , thấy đám người Nguyên Thương , Tô Ấm thân mang trường kiếm , nên bọn họ không dám vọng động . Hiện tại có nhiều người , mọi người liền bắt đầu càn rỡ .
“ Vị cô nương này , một thân một mình , rất không an toàn ! “ Một đại hán tiến lại gần , muốn đến ngồi bên cạnh Nguyên Thương .
Hắn còn không kịp ngồi xuống , bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng , té ngã xuống đất , che hai đầu gối lăn lộn qua lại , “ Ui da , đau chết ta ! “
Mười mấy đại hán bên cạnh lập tức đứng dậy , cầm trường đao trong tay , hung tợn nhìn qua bàn đó .
Nguyên Thương cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn , chậm rãi rót cho mình một chén rượu ; Thần Cơ Tử tiếp tục lầm bầm một bên đếm hạt đậu phộng , một bên oán giận cái này không có ngon bằng Nguyên Thương làm ; Tô Ấm tay trái cầm thanh kiếm đặt trên bàn , lạnh lùng nhìn bọn họ .Mọi người thấy bọn họ như có tính toán trước , ngược lại không dám hành động thiếu suy nghĩ . Không bao lâu sau , một hán tử cột khăn thấm mồ hôi , thoạt nhìn như là thủ lĩnh bộ dáng ngăm đen tiến lên , nói : “ Thật to gan , dám đả thương người Hoàng Hà bang chúng ta ! Bắt nàng cho ta ! “
Trong đại sảnh nhất thời một trận hỗn loạn . Ở đây người đến người đi , bên trong khách điếm thì không cần phải nói , người ở bên ngoài khách điếm nghỉ chân cũng nhìn vào xem , nhìn một đám nam nhân cao lớn thô kệch bị ném ra khách điếm , hoặc từ cửa sổ ném ra , hoặc từ cửa lớn đá ra .
Vị tiểu thư này cùng thiếu niên động thủ , lão nhân bên cạnh lại uống chút rượu xem náo nhiệt , nói : “ Tốt ! Chiêu này dùng rất tốt ! Sư phụ , võ nghệ của ngươi tiến bộ nhiều ! Không bao lâu là có thể vượt qua đồ đệ ta ! “
Nguyên Thương bắn chiếc đũa trong tay ra , cắm vào mắt một người khiến người đó kêu gào thảm thiết , nói : “ Không bao lâu là bao lâu ? “
Thần Cơ Tử xòe ngón tay ra đếm : “ Một , hai , ....Ừm , ngươi thiên tư thông minh , tập võ cực nhanh , dùng dược lực ở bên ngoài trợ giúp nữa , không sai biệt lắm hai mươi năm có thể vượt qua ta ! “
Không bao lâu , toàn bộ đại sảnh không còn một người Hoàng Hà bang nào có thể đứng .
Người Hoàng Hà bang té lăn vội vàng ly khai , tên thủ lĩnh cột khăn cũng không quên quay đầu lại chỉ vào nàng nói : “ Ngươi ... “
“ Nhớ kỹ cho ta , phải không ? “ Nguyên Thương cười lạnh nói , “ Một đám đại nam nhân đánh thua một nữ tử , còn có mặt mũi nói ? Ngươi dám quay lại , cứ việc đến thử xem ! Ngươi không biết ta là ai , ta lại biết ngươi là người Hoàng Hà bang . Ta lúc nào cũng có thể tìm được ngươi , ngươi lại tìm không được ta ! “
Mọi người ở đây nhất thời lặng ngắt như tờ .
“ Ha ha ! Tốt ! Tốt ! Nói thật hay ! “ Một thiếu niên tuấn tú từ trên lầu khách sạn đi ra , một thân trường sam huyền sắc , trên mặt tươi cười như ánh mặt trời , phía sau là hai thuộc hạ mặc áo xám , bên hông đeo bảo kiếm , rất có dáng vẻ công tử thế gia . Hai thuộc hạ áo xám phía sau hắn mặt vô biểu tình , ánh mắt lặng lẽ , hơi hơi khom người đi theo thiếu niên .
“ Nhạc Lão Thất - Hoàng Hà bang , trong Hoàng Hà bang ngươi là người vô lại nhất ! “
Nhạc Lão Thất cột khăn trên trán dính đầy máu tươi , môi bị Tô Ấm đánh đến sưng , răng rơi hai cái , che miệng tính phóng lời đe dọa , thấy thiếu niên từ trên lầu bước xuống , ngẩn người , bỗng nhiên cười đáp : “ Thì ra là Diệp Duệ , Diệp thiếu hiệp ! Hôm qua bang chủ vẫn còn nhắc đến người ! “
Thiếu niên dựa vào tay vịn không nhanh không chậm đi xuống , nói : “ Mấy vị võ lâm tiền bối , ngươi cũng dám trêu chọc ? “
Nhạc Lão Thất bồn chồn nói : “ Võ lâm tiền bối ? “
Thiếu niên chỉ vào Thần Cơ Tử nói : “ Vị này là một trong ngũ đại tông sư , Thần Y Môn - Thần Cơ Tử tiền bối ; Vị tiểu thư này nói vậy chính là người trên giang hồ đồn đãi , Thần Y Môn Tuyết Liên Hoa - Nguyên Thập Tam , Nguyên tiểu thư ! “ Nói xong lại nhìn Tô Ấm , hưng trí bừng bừng mặt đầy mỉm cười nói : “ Tô Ấm lão đệ a , muội phu của ta đâu sao không thấy ? “Đám người Nhạc Lão Thất vừa nghe danh hào ' Thần Cơ Tử ' , ' Tuyết Liên Hoa ' , lập tức sợ đến mức té nhào chạy ra ngoài . Tuy rằng nhóm dân chúng đều đối với Thần Y Môn tôn thờ có hơn , nhưng người giang hồ vẫn biết được một chút tin tức - Thần Y Môn chính là đệ nhất độc môn , y thuật tốt , cùng y đức không liên quan .
Tô Ấm thấy hắn , kinh ngạc nói : “ Là người , Giang ... “ chữ ' Vương ' còn chưa nói ra miệng , liền khiến Cố Duệ một trận cười to : “ Ha ha ha ha hắc - giang hồ nơi nào không gặp lại ? Nửa năm không gặp , vẫn khỏe ? “ Cố Duệ ý cười trong suốt tiêu sái đi tới , ngồi xuống chỗ trống duy nhất trên bàn , nói : “ Thần Cơ Tử tiền bối , hôm qua Trần Thiết - bang chủ Hoàng Hà bang , tặng cho ta một vò rượu ngon , ngài có muốn nếm thử hay không ? “
Thần Cơ Tử ánh mắt sáng ngời , nói : “ Rượu ngon ? Rượu gì ? Nếu không ngon , lão đạo sẽ không bỏ qua cho ngươi ! “
Cố Duệ nói : “ Đương nhiên là rượu ngon ! “
Thần Cơ Tử còn chưa trả lời , Nguyên Thương lại nói : “ Lập tức xuất phát , có rượu ngon liền ở trên thuyền uống đi ! “
Thần Cơ Tử gật đầu nói : “ Sư phụ ta nói đúng , trên thuyền uống , trên thuyền uống ! “
Cố Duệ nghi hoặc nói : “ Các người muốn ngồi thuyền ? Đi nơi nào ? “
Thần Cơ Tử nói : “ Đi Triều Tiên ! Tiểu tử , ngươi đi không ? Không đi liền đem rượu cho ta , ta lấy rượu đi ! “
Cố Duệ cười nói : “ Đương nhiên đem rượu đưa cho tiền bối ! Diệp Tam , đi lấy vò rượu Trần bang chủ cho ta mang đến ! “
Người áo xám phía sau hắn cúi đầu đáp một tiếng , lặng yên không một tiếng động xoay người rời đi .
“ Hộ vệ của ngươi võ công không tệ ! “ Thần Cơ Tử khen , “ Chính là quá cứng nhắc , hẳn là từng dục tốc bất đạt , sau này bọn họ khó tiến thêm nữa . “
Cố Duệ cười nói : “ Đây là hộ vệ lão cha cho ta , có thể trung thành là tốt rồi , trở thành cao thủ võ lâm cũng vô dụng . “ Lại hỏi , “ Muội phu của ta đi theo ngài , nhưng sao không có nghe qua tin tức ? “
Tô Ấm trong lòng khẩn trương , cúi đầu ăn cơm không nói lời nào . Thần Cơ Tử lại không chút do dự nói dối : “ Muội phu của ngươi ? Đương nhiên ở Thần Y Môn học võ ! Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì ? Lão cha ngươi gọi ngươi tới hỏi ? “
Cố Duệ khoát tay , cười nói : “ Không không , sao có thể ? Lão cha không hỏi qua , ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi , ngài đừng nóng giận ! “ Dừng một chút , cười hì hì đè thấp thanh âm nói , “ Tiền bối , hôm nay ta ở chỗ này , nói vậy ngài cũng biết ta vì cái gì mà đến . Tiền bối vừa lúc cũng ở nơi này , có thể thuận tiện giúp một chuyện ? “
Mấy câu nói đó , ngay cả Nguyên Thương cũng có thể nghe hiểu - Có một phu nhân quỷ thần khó lường như Công chúa , Nguyên Thương đối với chính trị không còn dốt đặc cán mai nữa , cũng có thể sinh ra vài phần nhạy cảm . Cố Duệ có thể ở nơi này , đương nhiên là vì để nắm trong tay đường thủy Hoàng Hà . Lữ Chấn Hải nếu đến đây , đầu tiên sẽ đem trọng điểm công kích đặt ở Hoàng Hà . Mà đường thủy Hoàng Hà là con đường chủ yếu để vận chuyển lương thảo lên phương Bắc , không thể sơ suất . Nhờ thần y hổ trợ , có thể hỗ trợ cái gì ? Đương nhiên chính là hạ độc quân đội Lữ đế !Thần Cơ Tử lắc đầu như trống bỏi , nói : “ Tàn sát sinh linh quá nhiều , trời đất khó dung . Lần trước Bắc phạt , giết là người Hung Nô , làm chuyện thương thiên đó lão đạo chịu đựng được ; Nhưng ngươi muốn ta giết người Hán ? Vậy thì không được ! Lão đạo tuy là độc y , nhưng mà là thầy thuốc của võ lâm , đánh giặc là chuyện triều đình các ngươi , cùng lão đạo ta không liên quan ! “
Cố Duệ mắt thấy không thành , làm ra vẻ mặt uể oải . Vị Vương gia này biểu tình lưu loát , tựa như Cố Nguyệt Mẫn mỉm cười chuyên nghiệp , thấy thế nào cũng rất thật .
Không bao lâu , người áo xám cầm một bình lớn đến . Cố Duệ nói : “ Ta đưa các người lên thuyền đi ! Ở phụ cận Tam Môn Hạp , ta coi như cũng có một chút mặt mũi . “
Bến tàu , bọt sóng cuồn cuộn , nước sông vỗ vào bến . Bốn người Cố Duệ đứng ở bên bờ , nâng chén chia tay .
Cố Duệ trước kính rượu cùng Thần Cơ Tử , đến phiên Nguyên Thập Tam , cũng không vội uống rượu , nói : “ Tuy rằng lần đầu gặp ngươi , nhưng ta lại cảm thấy ta cùng cô nương rất quen thuộc ... Cô nương , chúng ta hẳn kiếp trước từng gặp qua ! Tại hạ tuy rằng chỉ là Vương gia nhàn tản , nhưng võ nghệ cao cường , dáng vẻ đường đường ! Cô nương nếu không có hứa hẹn ai ... “
Nguyên Thương đánh gãy lời hắn , nói : “ Ta đã có người thương . “
Cố Duệ “ A “ một tiếng , rất là kinh ngạc nói : “ Như thế nào sẽ ? Là dạng người gì có thể xứng với tiên tử như cô nương ? Ngươi nói một chút , ta đi tìm hắn lý luận một phen ! Ta cũng không tin , ai so với Cố Duệ ta còn lợi hại hơn ! “
Nguyên Thương khóe miệng không tự giác mỉm cười , nói : “ Nàng võ nghệ siêu quần - so với ngươi cao hơn , tướng mạo thiên hạ tuyệt sắc , thân phận tôn quý , tuyệt đỉnh thông minh , ôn nhu săn sóc , thế gian này không có người nào so với nàng tốt hơn ! “
Nói xong cười nhẹ , ngửa đầu nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch , cất bước lên thuyền . Thần Cơ Tử ở đầu thuyền gọi tới gọi lui , chỉ huy khai thuyền , tựa hồ đối với con thuyền thập phần hứng thú . Chiếc thuyền này là ba người bọn họ bao , nhìn vô cùng thoải mái .
Cố Duệ mê hoặc nói : “ Ngươi ... ngươi nói là nam tử hay là nữ tử ? Sao ... “
Lúc thuyền chậm rãi chuyển động , thân ảnh lục sắc tuyệt trần kia dần dần đi xa , Cố Duệ nhìn Tô Ấm một mực cung kính bên cạnh Nguyên Thương , lại nhìn dáng người Nguyên Thương , bỗng nhiên phản ứng lại , hét lớn : “ Là ngươi ! Là ngươi ! Ngươi là muội phu của ta , ngươi là muội phu của ta ! “ Cố Duệ chạy theo con thuyền đang di động , trong miệng hô không ngừng , “ Nguyên Thập Tam , ngươi trở về , ngươi trở về ! Ngươi có biết , muội muội ta ngày ngày đều nhớ tới ngươi ? Ngươi giải thích rõ ràng cho ta ! “
Cố Duệ thấy Nguyên Thương đứng ở đuôi thuyền , gió sông thổi , tay áo khẽ tung bay , theo thuyền mà đi , trong mắt thần sắc lạnh nhạt , giống như tiên tử muốn bay về trời . Con thuyền dần dần nhanh hơn , Cố Duệ công phu cũng không có tốt như Cố Nguyệt Mẫn , khinh công đã muốn dần dần đuổi không kịp , chỉ có thể nhìn thuyền lớn di chuyển đến giữa sông , nhắm thẳng chân trời mà đi .Hắn bỗng nhiên nghĩ đến , nửa năm trước , Tô Kì theo Thần Cơ Tử rời đi , họa kia vẽ phúc sơn thủy đồ , hai bờ sông núi xanh , một con thuyền buồm trên mặt sông , cùng cảnh tượng hiện tại trong mắt hắn giống nhau như vậy . Không biết vì sao , hắn có loại cảm giác thê lương . Hắn thậm chí còn không kịp nghĩ , vì sao Tô Kì lại là nữ tử , vì sao Phò mã Tô Kì cùng nữ tử Nguyên Thập Tam mà tiểu muội nhớ mãi không quên lại cùng là một người , hiện tại duy nhất hắn có thể nghĩ đến là - Trở về , làm thế nào ăn nói với muội muội ?
Đúng lúc này , một người mặc cẩm bào cưỡi kỵ mã từ đằng xa chạy nhanh đến , còn chưa kịp tới , liền lập tức bay vọt xuống , xoay người , vội vã chạy tới bên cạnh Cố Duệ , lảo đảo một cái , ngã về phía Cố Duệ .
Cố Duệ vừa thấy , vội vàng đỡ lấy hắn nói : “ Cổ Nghiên , là ngươi ? Sao ngươi lại tới đây ? “ Vừa đỡ , mới phát hiện trước ngực hắn đã nhiễm máu tươi một mảnh , mùi máu tươi tràn ngập , chỉ là hắn mặc cẩm bào màu đỏ , nhìn không rõ ràng .
Cổ Nghiên gắt gao cầm tay hắn , tiếng nói khàn khàn , “ Điện hạ , không tốt , Sở vương tạo phản , tám ngàn tinh binh tiến công vào hoàng thành , Thái tử Điện hạ cùng các vị Hoàng tử , Công chúa nhỏ bị vây quanh ở hoàng cung , hiện tại Sở vương đang mang binh tiến đánh , hoàng cung sẽ kiên trì không được nữa ! “
“ Ngươi nói cái gì ? “ Cố Duệ quá sợ hãi , “ Ngươi sao lại ở chỗ này ? Tiểu muội của ta đâu ? Ngươi tại sao không ở cùng Nguyệt Mẫn ? “
Cổ Nghiên hai mắt rưng rưng , nói : “ Công chúa chỉ huy hộ vệ Công chúa phủ vào hoàng cung tử thủ Huyền Vũ môn , thuộc hạ liều mạng chạy đến báo tin ! “ Nay ở phụ cận kinh thành , chỉ có một mình Cố Duệ là Hoàng tử trưởng thành , lại là con vợ cả , có thân phận lớn , có thể hiệu lệnh binh sĩ , ngăn cản phản loạn .
Cố Duệ tay chân lạnh lẽo , nói : “ Ngũ ca ta đâu ? Hắn không phải có binh sao ? Đất phong hắn cách nơi này chỉ hai ngày lộ trình , ta phái người nhanh chóng đi cầu viện ! “
Cổ Nghiên nói : “ Không còn kịp rồi ! Điện hạ , chi bằng người mang theo người , lập tức khởi hành ! Trần Khiêm đã đi thông tri Tề vương điện hạ , hai ngày lộ trình , đi đi về về cho dù là khoái mã cũng phải mất ba ngày , hoàng cung ngay cả một ngày đều chờ không được ! Điện hạ , Công chúa đã bị thương , người , người đến cứu Công chúa đi ! Người mau cứu Công chúa ! “
Cổ Nghiên - vị thủ lĩnh hộ vệ trấn tĩnh nhất của Công chúa phủ lại khóc rống thất thanh , quỳ rạp xuống đất .
Cố Duệ ngày thường lăn lộn trong giang hồ , tuy rằng từ nhỏ thông minh , đấm đá nhau cũng không kém , nhưng ở binh gia đại sự , luôn luôn nghe theo lời của Cố Nguyệt Mẫn , lúc này để hắn gánh vác sinh tử của toàn bộ Cố thị hoàng thất , hắn làm sao trấn tĩnh được .
Đột nhiên nhìn Nguyên Thương xa xa ở trên thuyền , như trong đêm tối tìm được ngọn đèn sáng . Nghe tiểu muội nói , năm đó ở Bạch Mã Tự chính là nàng đã cứu tiểu muội , văn võ toàn tài , còn có Thần Cơ Tử tiền bối võ nghệ tuyệt đỉnh ... Nghĩ đến đây , Cố Duệ hướng về phía con thuyền trên mặt sông vận hết nội lực hô lớn : “ Muội phu ! Ngươi trở về , ngươi trở về ! Mẫn Nhi nàng bị trọng thương , ngươi mau trở lại , mau cứu nàng , ngươi mau cứu nàng ! “
Rất xa , không thấy rõ biểu tình của Nguyên Thương trên thuyền , Cố Duệ thấy nàng vẫn đứng ở trước đuôi thuyền , vẫn không nhúc nhích , qua thời gian mấy nhịp thở , bỗng nhiên sải bước , nhảy vào lòng sông Hoàng Hà chảy xiết .
Cổ Nghiên ngạc nhiên : “ Phò mã gia ? Phò mã gia ở đâu ? “
Cố Duệ rốt cục không hề hoảng loạn , mỉm cười nói : “ Nguyên Thập Tam đến đây ! “
Cổ Nghiên sửng sốt một chút , tiếp đó vẻ mặt kinh hỉ nói : “ Nguyên Thập Tam ? Nguyên Thập Tam ở Bạch Mã Tự ? Nàng đến đây ? Nàng ở đâu ? “
Cố Duệ chỉ vào trong Hoàng Hà một thân ảnh đang bơi rất nhanh tới , nói : “ Đó ! “
║Sách sử [ Yến quốc ? Tô Kì liệt truyện ] ghi lại : Đại Yến quốc năm thứ mười một , cuối thu , mùng chín tháng chín , trùng dương . Yến Cao Tổ thân chinh Hung Nô , nhị hoàng tử Sở vương Cố Khoan phản loạn , cùng Minh Huy Công chúa chiến đấu ở Huyền Vũ môn . Phò mã Tô Kì từ giữa lòng sông Hoàng Hà Tam Môn Hạp nghe tin , nhảy vào trong nước quay về .║
----------------------------------
P/S : A đúng là duyên phận mà . Chậm một khắc nữa thôi thì tình duyên này cũng không còn . Dù sau này trở về duyên phận cũng đã đứt lìa .
Chương này rất dài nha ~ hai chương của người ta . Vậy thì chương sau phải chậm chút nha =))