Công Chúa Tha Mạng

Chương 81: Chương 81: Uy vọng của Trưởng Công chúa .




Chương 73 : Uy vọng của Trưởng Công chúa .

Mỹ phụ * nhìn xung quanh một vòng , không phát hiện được cái gì , bỗng nhiên chỉ vào Nguyên Thương đang dùng bữa , nói : “ Hồng nhi , đi lục soát dưới gầm bàn ! “

( * ) Mĩ phụ: Người đẹp có tuổi.

“ Vâng ! “ Cô gái tiến lên vài bước , vén khăn trải bàn lên , dưới bàn trống không .

Điều này cũng khiến Nguyên Thương kinh hãi . Nàng rõ ràng thấy người nọ trốn dưới bàn , sao bỗng nhiên lại không thấy ? Hay cũng giống như Ninja Nhật Bản có thuật ẩn thân ?

Nguyên Thương trong lòng khiếp sợ , mặt ngoài làm bộ như vì xuất hiện hai người lạ mà kinh ngạc , nói : “ Các ngươi muốn làm gì ? “ Nguyên Thương rất ít khi nói dối , ngẫu nhiên nói dối diễn trò , biểu tình thần thái rất chân thật .

Ngọc Khanh Hồng không để ý tới nàng , ở trong phòng tỉ mỉ nhìn một vòng , không phát hiện tung tích của ai khác , quét mắt liếc Nguyên Thương một cái , đi về phía mỹ phụ nhân lắc đầu .

“ Hừ , lần nào cũng chỉ biết chạy ! Hồng nhi , chúng ta tiếp tục tìm ! “ Mỹ phụ oán hận cắn chặt răng , tay vừa động , roi dài hai trượng như linh xà quấn quanh hông nàng .

“ Vâng ! “

Ra khỏi phòng , Ngọc Khanh Hồng quay đầu nhìn Nguyên Thương liếc mắt một cái , lộ ra một chút nghi hoặc . Mỹ phụ nhân hỏi : “ Sao thế ? “ Ngọc Khanh Hồng nói : “ Ta cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt , nhưng có lẽ ta không quen hắn . “ Mỹ phụ nhân quét mắt liếc Nguyên Thương một cái , dẫn Ngọc Khanh Hồng đi . Nguyên Thương mặc là nam trang , bộ dáng giống kiếp trước , chỉ là thân hình không có thay đổi , khiến Ngọc Khanh Hồng cảm thấy có chút quen mắt .

Sau khi hai người rời đi , Nguyên Thương lại đi đóng cửa , ngẩng đầu nhìn trên trần , không có người . Trừ bỏ cái bàn những nơi khác vừa nhìn liền thấy ngay , cái gì cũng không có . Đột nhiên ngồi xổm xuống quét một cước dưới đáy bàn .

Chỉ đá trúng không khí .

Kỳ quái ...

“ Ngươi ở đâu ? “

“ Ở đây a ! “ Theo âm thanh mở cửa sổ , một bóng dáng quen thuộc từ ngoài cửa bò lên , ở trên bệ cửa , xoay người nhảy vào .

Nhìn thấy nàng tùy ý búi tóc , tóc hơi hỗn độn , búi bằng trâm ngọc xanh biếc , một thân sa y thuần trắng , thanh bạch , thân không vật dư thừa . Người này trong tình huống Nguyên Thương không hề phát giác chạy ra ngoài cửa sổ , còn đóng cửa sổ lại , rốt cuộc công phu cao thâm như thế nào mới làm được ? “ Ai, rốt cục đi rồi ... “ Tố y [ áo trắng ] nữ tử thấy nàng ngồi dùng bữa , “ Ồ “ một tiếng, không chút khách khí ngồi đối diện nàng , không biết từ đâu lấy ra đôi đũa bằng ngà voi , không chút khách khí hướng đĩa rau , trong miệng còn cười nói , “ Ừ , không tệ , đều là món ta thích ! Ta thấy người ăn không hết , không bằng để ta giúp ngươi một chút ! “ Nàng rõ ràng là ăn chực đồ ăn của người khác , lại giống như chư hầu chiêu đãi khách nhân đại khí tùy ý [ tùy ý lộ ra khí thế ] , khiến cho người khác nhịn không được làm theo lời nàng .

Nguyên Thương trong lòng cảnh giác , một bên đoán thân phận của nàng , một bên nói : “ Nữ tử giang hồ , không cần câu nệ tiểu tiết ? Mời ngồi . “

Tố y nữ tử đánh giá nàng một phen , tiêu sái cười cười , cắn một miếng sường xào chua ngọt , nói : “ Không tệ không tệ ! “ Không biết là nói đồ ăn , hay Nguyên Thương không tệ .

Nguyên Thương mặt ngoài bất động thanh sắc , trong lòng lại vô cùng khiếp sợ . Người này võ nghệ vô cùng cao , khoảng ba mươi tuổi , liên tưởng đến lúc trước ở chỗ Giang Vương lấy được bức họa Trưởng Công chúa , không hề nghi ngờ - người này chính là Trưởng công chúa - Cố Thường Y !

Cố Thường Y cười tủm tỉm hỏi : “ Cô nương xưng hô thế nào ? “

“ Ta đứng hàng mười ba . “ Không biết vì sao , Nguyên Thương cảm thấy có chút câu nệ . Cảm giác này giống như kiếp trước lúc đối mặt với Linh đại nhân .

“ Vậy ta gọi ngươi là Thập Tam ! “ Cố Thường Y ngữ khí tùy ý , cười nói , “ Ta đạo hiệu [ thuộc môn phái ]  Thiên Cơ Tử , vừa rồi đa tạ ngươi ! Tiểu cô nương thật biết hóa trang ! “

Nguyên Thương gật đầu , không nói được một lời . Nàng một lòng muốn tìm Cố Thường Y hỏi tin tức của Cố Nguyệt Mẫn , cũng thật gặp được Cố Thường Y , nàng lại do dự . Vốn nàng tính cầm ấn tín lấy thân phận Tô Kì đi tìm Cố Thường Y , nhưng đối phương liếc mắt một cái , liền nhìn ra giới tính của nàng , lúc này nói mình là Phò mã , đối phương có thể tin tưởng sao ? Nếu tin , lại càng không được - Cố Thường Y bởi vì tình cảm với Túc Sa Duyệt Dung mà khổ nửa đời , rốt cuộc đối với hôn sự của nàng cùng Cố Nguyệt Mẫn là tán thành hay vẫn là phản đối ?

Cố Nguyệt Mẫn thậm chí có thể không cần cái nhìn của Hoàng đế , nhưng nhất định sẽ nghe lời nói của cô cô , cho dù nàng không quan tâm cái nhìn của mọi người trong thiên hạ , nhưng Cố Nguyệt Mẫn không thể , thì có ích gì ? Nếu Trưởng công chúa điện hạ ủng hộ việc này , thì ngày sau ai cũng không thay đổi được quyết định của Cố Nguyệt Mẫn .

Nguyên Thương đang lo được lo mất , đang không biết quyết định được chủ ý , cửa phòng lần thứ ba mở. Bất quá lần này không phải khách không mời mà đến - là tiểu nhị mang đồ ăn đến .

Nguyên Thương nhìn hắn một cái , thực khẳng định nói : “ Ta không có gọi những món này . “

“ Đây là đồ ăn chưởng quỹ tặng . Ngài xuất thủ hào phóng , là khách quý của chúng ta ! “ Tiểu nhị cười nói , “ Khách quan , vừa rồi hai vị khách kia có làm người sợ không ? “Nguyên Thương lắc đầu.

Tiểu nhị nói : “ Vậy là tốt rồi , vậy là tốt rồi ! Vị khách nhân mặc hắc y kia cứ cách một thời gian đều đến đây ở , điều tra một phen , ở quán ăn , tửu lâu chúng ta cũng thành thói quen . Người yên tâm , ta thấy các nàng đều là võ lâm cao thủ , sẽ không đả thương dân chúng vô tội ! “

Nguyên Thương trong lòng nói , đương nhiên sẽ không ' thương ' người vô tội , người ta là sát thủ , xuất thủ là mất mạng . Nữ tử cầm roi dài có thể khiến Ngọc Khanh Hồng cung kính , trừ bỏ lâu chủ Ngàn Ngọc Lâu thì còn có thể là ai ?

Tiểu nhị lắm mồm thấy Nguyên Thương không hé răng , bên cạnh người bị hại thê thảm Cố Thường Y cũng cắm đầu dùng bữa , đều vẻ mặt không tin , liền lại nói : “ Nhị vị đừng không tin ! Với bản lãnh của tiểu nhân sẽ không nhìn nhầm người ! Liền nói vị này đi ! Vừa nhìn liền biết là vương công quý tộc , tương lai nói không chừng còn có thể trở thành nữ trung hào kiệt như Trưởng Công chúa ! “

Nói xong câu cuối này , Cố Thường Y thiếu chút nữa bị một khối thịt gà làm nghẹn họng .

Tiểu nhị kia lại nói với Nguyên Thương : “ Ta nhìn công tử gia người , vẻ mặt có tướng phú quý , tương lai nhất định là đại nhân vật ! Nói không chừng còn có thể làm phò mã ! “

Tiểu nhị này toàn lựa lời dễ nghe mà nói , nhưng ánh mắt hắn quả thực độc , chỉ cần nhìn người mà đoán . Cố Thường Y vừa nhìn liền thấy là nữ tử đầy anh khí , nữ tử như vậy đến nơi này làm gì ? Nghĩ tới chắc có lẽ ngưỡng mộ phong thái của Trưởng công chúa , nói nàng tương lai có thể giống Trưởng công chúa, rắm ngựa này phóng sẽ không sai . Lại nhìn công tử trẻ tuổi , vừa nhìn liền biết là người có địa vị , mấy năm qua đệ tử quý tộc đến Tấn Dương tòng quân không ít , những công tử này đến đều vì muốn lăn lộn lập công , chuẩn bị lý lịch tốt trở lại thăng quan phát tài , bất quá bình thường đều không chịu đựng được lâu . Toàn bộ tiểu nhị Tấn Dương hay tiểu thương bản địa đều biết , từng có con của một vị đại quan , để lại ấn tượng tốt cho Trưởng Công chúa , quay đầu lại liền làm Phò mã của một vị Công chúa . Trưởng công chúa chỉ hôn , cho dù là Hoàng đế cũng sẽ không phản đối - dù sao công chúa nhiều , quận chúa lại càng nhiều .

Chỉ là , tiểu nhị này về sau nếu biết được hai vị này quả thật chính là Trưởng công chúa cùng Phò mã gia đứng đầu thiên hạ , không biết có cảm tưởng gì .

“ Nhận lời tốt lành của ngươi ! “ Cố Thường Y ha ha cười , ném cho hắn một chút bạc vụn , chỉ vào Nguyên Thương nói , “ Bất quá ngươi nhìn sai rồi , ta cảm thấy người này chính là gian tế ! “

Lặng im .

Tiểu nhị ngạc nhiên ngừng nói chuyện , Nguyên Thương thản nhiên nhìn tiểu nhị liếc mắt một cái , cúi đầu gắp một miếng khoai tây . Cố Thường Y cười tủm tỉm cắn đũa ngà voi nhìn tiểu nhị .

Tiểu nhị yên lặng nhìn Nguyên Thương liếc mắt một cái , bỗng nhiên cười nói : “ Khách quan ngươi nói đùa , vị thiếu hiệp này sao có thể là gian tế ? Không phải ta thổi phồng , phàm là gian tế đến Tấn Dương ta , đừng nói chúng ta , tùy tiện lão bà bên đường cũng có thể bắt được , người tin không ? “ Tiểu nhị nhìn Nguyên Thương nói , “ Nhìn vẻ mặt người , chắc là vừa tới Tấn Dương đi ? Ta nói với người vài chuyện , người liền hiểu được ! “Tiểu nhị chậm rãi nói , đem sự tình trải qua nói liên tục .

Vốn Tấn Dương bởi vì trường kỳ đối mặt với tập kích của người Hung Nô , cùng chung mối thù , người bản địa vô cùng đoàn kết , vì chống cự lại nhiều lần xâm lấn của Hung Nô , dân chúng nơi đây chết vô số , phần đông mọi người dù không chung máu mủ nhưng lại tựa như người nhà , chiếu cố nhau mà sinh tồn , đồng thời mỗi người đều đối với Hung Nô căm thù tận xương , nên trường kỳ ở khắp nơi đối phó với gian tế ,  quá trình đấu tranh toàn dân trong thành đều trở nên ' Giảo hoạt trong giảo hoạt ' .

Một ngày , phía Đông Lữ phái một đám gian tế đến Tấn Dương .

Một người trong đó xung phong , vừa tới Tấn Dương , ăn bữa cơm tìm khách sạn , cầm một thỏi bạc hỏi tiểu nhị nói : “ Gần nhất ở thành Tấn Dương có chuyện gì mới phát sinh không ? “ Tiểu nhị này sau đó trở thành ' ngôi sao ' trong đám tiểu nhị , tiểu tử đó mặt mày hớn hở nói : “ Ngài hỏi đúng người rồi , mọi chuyện ở Tấn Dương này ta đều biết ! Chuyện mới cũng không ít , hôm trước con mèo của Lưu đại gia rượt theo con chó ... Con gà mái của Trương đại mụ thế mà biết kêu ... “ Làm vị này tức giận không nhẹ , phất tay áo đem hắn đuổi đi .

Tiểu nhị ôm bạc chạy nhanh như chớp . Không mất thời gian một chén trà , tiểu nhị bỗng nhiên đem theo một đám quan binh vọt trở về , chỉ vào tên gian tế này kêu to : “ Là hắn ! “ Tên gián điệp ngoại ban này còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra liền bị bắt đi . Tiểu nhị cất bạc gian tế thưởng khinh thường nói : “ Hừ hừ , nhìn cách ngươi hỏi liền biết là gian tế ! Ngu ngốc ! “

Lần thứ hai gian tế đại nhân đến đã có kinh nghiệm , không dám đến hỏi tiểu nhị ánh mắt độc , tâm tư lanh lẹ này . Hắn cầm một thỏi bạc tìm đến một tên khất cái trên đường , hỏi thăm phủ Trưởng Công chúa ở đâu . Tên khất cái nhe răng , lộ ra chiếc răng cửa màu vàng : “ Được thôi ! Tiểu nhân dẫn ngài đi ! “ Sau đó một đường đưa đến .... cửa phủ của thủ hạ Trưởng công chúa ... Tả Hiền tướng quân , rồi bổng nhiên như hóa điên xông vào cửa phủ .

Tên gian tế kia không biết vì sao tên khất cái này lại hành động kì quái như thế , chỉ là trực giác cảm thấy không ổn , vì thế xoay người bỏ chạy . Nhưng hắn làm sao có thể chạy trốn , binh sĩ ở cửa phủ Tả tướng quân đã sớm bao vây , đem hắn đè xuống đất .

Tên khất cái kia cười hì hì chậm rãi chạy tới , điềm nhiên nghiêm mặt khom lưng hành lễ nói : “ Giáo úy đại nhân . “

Thủ lĩnh nhóm binh sĩ gật đầu , cho hắn một thỏi bạc , nói : “ Làm tốt lắm ! Lần sau nhớ rõ phát hiện gian tế cũng đưa người đến đây . Đô Úy Trương Tử của phủ Đậu Uyên tướng quân , hôm qua còn khoe khoang với ta , nói tên khất cái độc nhãn trên phố Đậu phủ , trong tháng này đã dẫn đến cho hắn ba tên gian tế - ngươi cố gắng nhìn cẩn thận cho ta , không nên để cho ta thua tên Trương Tử kia ! “

“ Đó là đương nhiên ! “ Tên khất cái lại để lộ ra chiếc răng cửa vàng , ở trong mắt gian tế Đông Lữ vô cùng chói mắt .

Lần thứ ba , tên gian tế Đông Lữ cuối cùng kinh hồn táng đảm [ hoảng sợ tột độ ] tới Tấn Dương . Lần này , người này càng cẩn thận , không bao giờ tin tưởng các loại nhân vật gian xảo như tiểu nhị , khất cái . Người này nghĩ nghĩ , cảm thấy vẫn là người già chất phác sẽ dễ dụ hơn . Vì vậy để mắt tìm kiếm bà lão .Người này mặc áo bông chấp vá nhiều chỗ đang ở bên đường bán cải trắng , run rẩy giống như chỉ cần một trận gió cũng có thể bị thổi ngã .

Tên gian tế Đông Lữ vừa nhìn , lập tức cầm một thỏi bạc đi qua mua một sọt cải trắng , vẻ mặt mỉm cười , đang muốn hỏi , bà lão lại khóc , nói : “ Trời ơi , cái vòng vàng rơi đâu mất rồi ! “

Tên gian tế sửng sốt , nhìn chung quanh một vòng , phát hiện một cái vòng vàng cũ kỹ rơi ở bên chân bà lão , vì thế nhặt lên đưa cho bà . Ai ngờ bà lão lại la lên : “ Trời ơi , ngươi cướp vòng vàng a ! Đó là vòng cho con ta cưới vợ mà ... “

Gian tế có chút bất đắc dĩ , thầm nghĩ vừa ra trận đã gặp bất lợi , đem vòng vàng để trên sọt cải trắng rồi bỏ đi .

Bà lão vừa khóc , những người bày sạp bán đồ ở xung quanh đều vây tới , hét lên : “ Ngươi sao có thể khi dễ một bà cụ ? “

“ Không được ! Phải bồi thường tiền ! “

“ Dập đầu nhận lỗi với bà lão ! “

Tên Đông Lữ này là một cao thủ , nhưng hắn không muốn đem sự tình làm lớn , nếu đánh dân chúng , hoặc thi triển công phu , sao có thể điều tra tình hình của địch nữa ? Vì thế đành bỏ xuống một thỏi bạc , xoay người bước đi .

Ai ngờ người chung quanh thế nhưng cùng chung mối thù đứng lên, một đám ngăn lại hắn nói:

“ Không được ! Khi dễ bà cụ xong liền muốn đi , không có cửa đâu ! “

Còn có người chạy lên đỡ bà lão , nói : “ Đúng , trước nhìn xem bà lão có bị thương không , để hắn dẫn bà lão đi tìm Vương đại phu nhìn xem ! “

Tên Đông Lữ cố gắng nhẫn nhịn , mới nhịn không động thủ . Đúng lúc này , bỗng nhiên bên cạnh vang lên âm thanh tiếng bước chân đang chạy , tên Đông Lữ quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh , đám dân chúng vây xem như nhận được ám hiệu , lập tức giải tán , ngay cả bà cụ bán cải trắng cũng được hai tiểu thương đưa đi .

Vị cao thủ Đông Lữ thấy không ổn , phản ứng cực kì mau , mắt thấy binh sĩ hai bên ngã tư đường vây lại đây , biết thân phận bị lộ , lập tức phi thân nhảy lên mái nhà .

Hắn vừa bay lên , chợt nghe bên tai có tiếng gió , lập tức nghiêng người né tránh , nhìn thấy một đám hài tử đứng ở chổ sáng cách đó không xa cầm ná hướng về phía hắn , trên ná không phải đá mà là lưỡi dao . Hắn nóng lòng muốn thoát , đầu ngón chân đạp trên nóc nhà một chút , muốn vận khinh công liền ...

“ Răng rắc ------ “

Nóc nhà nơi hắn đứng bỗng nhiên sụp xuống .

Quả phụ trẻ ở phía dưới chống nạnh nói : “ Nóc nhà của lão nương cũng dám đạp ? Đây là phòng ngừa bọn cao thủ ... thích bay tới bay lui như các ngươi ! “ Bởi vì từng có tiền lệ , xuất hiện những ' cao thủ ' muốn ám sát Trưởng công chúa , nên những nơi ' vượt nóc băng tường ' như nóc nhà , trên tường , vì để tạo ra phiền toái cho những loại người này , toàn bộ dân chúng Tấn Dương đều hưởng ứng lời kêu gọi , ở nóc nhà bố trí một chút bẫy rập nhỏ . Cũng chỉ có ở Tấn Dương mới có dân chúng trên dưới đồng lòng như vậy . Cao thủ Đông Lữ vừa rơi vào trong phòng , lập tức người bán hàng rong ở ngoài móc một bọc vải từ trong rương ra , lão bán trà bên cạnh rút ra một cây gậy trúc , móc vào bọc vải đưa vào trong cho quả phụ trẻ từ đường cửa sổ duy nhất .

Cửa sổ ' Phanh ' một tiếng bị mở ra , ông lão tay run một chút , bọc bao vôi ném về phía người Đông Lữ . Vôi rơi xuống , người Đông Lữ nhắm mắt lại tránh né , cây gậy trúc của ông lão liền tiến tới . Đầu trúc được chuốt nhọn , nếu không phải cao thủ Đông Lữ bản lãnh cao nghe được tiếng gió , liền xong ở đây . Nhưng dù hắn tránh né mau , cũng bị gậy trúc làm rơi một bên tai .

“ Chỉ biết các ngươi ... có tật giật mình không đi cửa chính mà đi cửa sổ ! “ Ông lão vẻ mặt đắc chí : “ Năm xưa ông già này bắt cá , đâm một lần liền dính ! “

Một hồi gây trở ngại , binh sĩ hai đội tuần tra cũng đã tới , lập tức nhào tới đem tên gian tế trói lại .

Đội trưởng cầm đầu chắp tay nói : “ Đa tạ các vị hương thân ! “ Nói xong đi đến trước mặt lão bà , vẻ mặt đau khổ nói : “ Nương , ngươi sao lại ra đây ? Mùa đông gió lớn , bệnh thì phải làm sao ? Gian tế này nọ đều là cao thủ ... “

Lão bà bưu hãn vỗ trán đội trưởng , mắng : “ Tiểu tử bất hiếu ! Ta còn chưa có chết đâu ! Ta còn có thể bắt gian tế --- “

Cố Thường Y nghe tiểu nhị thuật lại , ở trong lòng cười khổ : Dân chúng Tấn Dương nhiệt tình bắt gian tế làm cho người nhìn phải cảm thán . Có một lần vì tránh né Lâu chủ Thiên Ngọc Lâu - Ngọc Hoàn Điền , dịch dung chạy ra ngoài , lúc quay về phủ lén lút ở đầu đường hướng cửa phủ của mình nhìn qua lại hai cái , liền bị một đám bách tính bắt lại , đưa đến quan doanh ...

Tiểu nhị nói xong , tổng kết nói : “ Ngài nói , gian tế Đông Lữ , Hung Nô đến Tấn Dương , có phải càng lúc càng ngốc không ? “

Nguyên Thương không khỏi cảm khái : Tấn Dương đúng thật là đầm rồng hang hổ ...

Tiểu nhị lui ra ngoài , đi xuống lầu , vào trong phòng bếp , hướng chưởng quỹ nói : “ Cha , đồ ăn nổi tiếng trong tiệm đã đưa cho Trưởng Công chúa ! “

“ Sao ? Ta tự mình làm , Trưởng Công chúa thích ăn không ? “

“ Đồ ăn nổi tiếng trong tiệm chúng ta , sao có thể không thích được ? Người xem , Trưởng Công chúa còn thưởng cho ta một thỏi bạc ! “

“ Ngoan ngoãn , là bạc Trưởng Công chúa thưởng ! “ Chưởng quầy lập tức chụp lấy thỏi bạc , động tác so với võ lâm cao thủ còn nhanh hơn . Quả nhiên lực tiềm tàng của con người là vô hạn .

Tiểu nhị tức giận nói : “ Cha , đây là Trưởng công chúa cho ta ! “

Chưởng quầy trừng mắt nói : “ Ồn ào cái gì ? Của cha còn không phải của ngươi ? Chờ ta chết sẽ truyền lại cho ngươi , ngươi chết thì truyền lại cho tôn tử của ta ! Đây là đồ gia truyền biết không ? “

“ ... “

“ Ngươi làm tốt lắm ! Lần sau Trưởng Công chúa đến , ngươi cứ làm bộ như không biết ! “

“ Người nghĩ ta ngốc sao ? Ta nếu làm như nhận ra Trưởng Công chúa , Trưởng Công chúa còn đến đây ăn cơm sao ? “

Cố Thường Y thường xuyên tự mình lên tường thành đốc chiến [ giám sát , đốc thúc tác chiến ] , đến doanh bệnh thương tuần tra . Dân chúng phụ trợ thủ thành Tấn Dương , người nào lại chưa gặp qua Trưởng Công chúa ? Cố Thường Y uy vọng cao bao nhiêu , có lẽ chỉ có Cố Thường Y mới không biết . Nàng đang cùng Nguyên Thương ở trong phòng uống rượu nói chuyện phiếm .

“ Thập Tam a ! Ta nhìn sắc mặt ngươi có bệnh , để ta bắt mạch thử xem ? “

Nguyên Thương gật đầu .

Cố Thường Y đưa tay nắm lấy cổ tay nàng , trầm ngâm một lát , nói : “ Tâm mạch của ngươi bị hao tổn , có lẽ do dược lực gây ra . Ừ ... nội lực của ngươi là của Thần Y Môn ? Thần Y Môn nội lực chú trọng tiến hành theo chất lượng , đối với tâm mạch của ngươi mới có lợi , này thì không có cách nào trị tận gốc . Ừ , để ta nghĩ xem , cái này có chút phiền toái ... “

Nguyên Thương nói : “ Ta cũng biết y thuật , bệnh này không có cách chữa . “

Cố Thường Y nhíu mày , nói : “ Tiểu hài tử ngươi biết cái gì ? Ta nói có thể trị là có thể trị ! Ta đang muốn đi về phía Nam , bên Đông Lữ sắp tới mời dự đại hội võ lâm , có vài món bảo vật hiện thế , có lẽ đối với bệnh của ngươi có tác dụng , ngươi cùng ta đi đi !

Không biết vì sao , luôn đối với người khác đạm mạc , cảnh giác như Nguyên Thương cũng nhịn không được đối với Cố Thường Y nói gì nghe nấy . Không biết là do tính tình đối phương khiến mình lòng sinh thân cận , hay là do đối phương là trưởng bối thân thiết của Cố Nguyệt Mẫn .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.