Chương 59 : Vây sát [ Thượng ] .
“ Nguyên cô nương , Điện hạ đợi ở bên này ! “ Thân vệ truyền lệnh mang Nguyên Thương đi đến đội ngũ đầu tiên . Phong Lão Nhị đang ngồi xổm dùng bàn tay đo đạc dấu vết lớn nhỏ , độ sâu của vó ngựa , cùng với khoảng cách các vó ngựa . Thấy Nguyên Thương đến , bẩm báo nói : “ Nguyên cô nương , người Hung Nô tốc độ ngày càng chậm , hơn nữa còn ở phụ cận dừng lại hồi lâu , đi vài vòng luẩn quẩn mới tiếp tục đi tiếp . Người xem , nơi này còn có vết máu , hẳn là trúng cạm bẫy của sơn dân , nhưng không thương tổn nặng , lại tiếp tục đi rồi ! “
Nguyên Thương xoay người xuống ngựa , ở chung quanh cẩn thận xem xét . Bỗng nhiên ánh mắt chăm chú , bất thình lình xoay người lên ngựa , cưỡi ngựa chạy về phía trước .
Mười thân vệ lập tức theo sát . Cố Nguyệt Mẫn hướng Cổ Nghiên gật đầu , Cổ Nghiên liền mang theo đội ngũ đuổi theo thân ảnh Nguyên Thương .
Ngựa của Cố Nguyệt Mẫn là Cố Thường Y tặng cho , ở vùng núi hay đồng bằng đều có kinh nghiệm phong phú , xuyên qua rừng rậm mà đi vô cùng nhanh chóng , hai ba cái liền vượt qua Nguyên Thương , hỏi : “ Thập Tam , xảy ra chuyện gì ? “
“ Phía trước có người ! “ Nguyên Thương ngữ khí vô cùng khẳng định .
Cố Nguyệt Mẫn gật đầu , thân thiết hỏi : “ Có bao nhiêu người ? Ngươi nắm chắc không ? “
Nguyên Thương nói : “ Một con chuột nhỏ , dễ như trở bàn tay ! “ Khoa tay múa chân một cái , đối với Cổ Nghiên nói ,“ Ngươi mang theo bọn họ tản ra , ở phụ cận chỗ này vây quanh , không cần đả thảo kinh xà .” Cổ Nghiên gật đầu lĩnh mệnh .
Nguyên Thương cùng Cố Nguyệt Mẫn hai người giục ngựa tiến vào rừng , Nguyên Thương thuật cưỡi ngựa không tinh , hơn nữa Ngọc Kỳ Lân tuổi còn nhỏ , tuy rằng thật cẩn thận , nhưng chân ngựa vẫn giẫm phải cành khô phát ra tiếng “ Răng rắc “ nhỏ . Mà bạch mã của Cố Nguyệt Mẫn , sắc lông tuy không đẹp bằng Ngọc Kỳ Lân , nhưng mỗi khi đập trúng đất cứng , lại lặng yên không một tiếng động .
Công chúa võ nghệ cao cường , nhưng đối với loại cơ quan cạm bẫy này lại hoàn toàn không hiểu . Nguyên Thương thật ra là người lành nghề trong đám lành nghề , ở dị giới này , nàng cũng coi như là nhân vật số một trong việc truy tung và phản truy tung [ Truy theo dấu vết và che giấu dấu vết ] . Nàng đi ở phía trước , Cố Nguyệt Mẫn đi ở phía sau , đi theo cước bộ của nàng không chút do dự . Trên thế gian này , người có thể được Cố Nguyệt Mẫn hoàn toàn tín nhiệm có rất nhiều , như Cổ Nghiên cùng đám thị vệ tâm phúc đó , nhưng người khiến nàng trong tiềm thức có thể hoàn toàn tín nhiệm cùng ỷ lại , trừ bỏ Cố Thường Y , chính là Nguyên Thương trước mắt đây .
Không bao lâu , Nguyên Thương bỗng nhiên kẹp bụng ngựa , ở trong rừng chạy băng băng . May mắn đã đổi Ngọc Kỳ Lân , nếu chỉ là thiên lý mã bình thường , thì không thể ở trong rừng xuyên qua nhanh chóng như thế , càng không thể tránh đi cây cối , vượt qua bụi cây tự nhiên như vậy .
Chạy hai bước , Nguyên Thương bỗng nhiên rút ra Kinh Lôi đao , một đao chém về phía hông cây to bằng miệng bát ở phía trước . Thân cây vang lên tiếng đứt gãy , vết cắt trơn bóng . Cùng lúc thân cây gãy , một cây mây được buộc chặt ở trên đỉnh thân cây “ Vèo “ văng ra , phía trước ầm ầm rớt xuống một cái túc cầu nhìn giống như cọc gỗ tròn , rõ ràng là cạm bẫy được treo trên cây , nếu Nguyên Thương cứ như vậy cưỡi ngựa qua , bộ cương ngựa bị tiếp xúc , cùng viên gỗ va chạm đến , nhất định cửu tử nhất sinh .Nguyên Thương một bên chạy nhanh một bên giải quyết hết cạm bẫy , viên gỗ tròn rớt xuống , nàng vừa vặn cưỡi ngựa tới , Ngọc Kỳ Lân bay vọt lên , đạp trên viên gỗ tròn , lướt qua chỗ đó , vững vàng rơi xuống mặt đất phía trước . Mà phía sau viên gỗ là một cái hố bẫy to , hố to vì viên gỗ làm chấn động mà lộ ra ngụy trang , trong hố thanh trúc dựng san sát nhau , sắc nhọn vừa thấy tâm liền lạnh .
Nguyên Thương vừa chạm đất , trong tay áo châm thép “ Vèo “ bắn ra , bắn vào trong bụi cây phía trước , sau đó nghe thấy “ Phanh “ một tiếng , âm thanh như gân trâu bị tách ra , ngay lập tức phía trước mặt tựa như phản ứng dây chuyền bắn ra vô số “ Ám khí “ , có lẽ là đá vụn .
Nguyên Thương xoay người xuống ngựa , tay phải rút ra Kinh Lôi đao , tay trái nhặt lên mấy khối đá vụn lớn bằng hạt đào , hướng một chỗ trong rừng chậm rãi đi đến , trong tay tảng đá “ Ba “ ném ra bên ngoài , đánh vào cành khô che đậy trên mặt đất .” Leng keng “ một tiếng , mặt đất nhảy lên một bộ bẫy thú . Thanh âm chưa dứt , cục đá thứ hai trong tay Nguyên Thương , mang theo nội lực , nhanh như tia chớp , “ Bộp “ một tiếng , đánh trúng cái gì đó trong bụi cây , phát ra âm thanh nặng nề , không giống như là nhánh cây cũng không giống như là mặt đất , giống như đánh vào vải bố thô .
Nhưng trong bụi cây không hề phản ứng . Nguyên Thương không chút nghi ngờ phán đoán của mình , cười lạnh một tiếng , hướng phương hướng cố định kia tiêu sái đi tới , hai cục đá cuối cùng trong tay cũng liên tiếp đánh vào bụi cây .
Mắt thấy đã đến gần , trong bụi cây bỗng nhiên có phản ứng , một cái bóng màu xám đen “ Vèo “ về phía sau chạy trốn . Nguyên Thương bay vọt đến , Kinh Lôi đao mang theo đường cung màu bạc hướng bóng đen kia chém xuống . Bóng đen ngay tại chỗ lăn một vòng , hướng bên cạnh tránh đi . Bên phải vừa lúc có hai gốc đại thụ , có thể đem bóng xám che khuất , Nguyên Thương cười lạnh một tiếng , cổ tay khẽ lật , trường đao bổ ngang , chém tới . Bóng xám co thành một đoàn , tiếp tục lăn , theo giữa hai gốc đại thụ lăn qua .
Nguyên Thương một đao trảm ở thân cây , trong lúc nhất thời không rút ra được . Đợi đến khi nàng rút đao ra , bóng xám dĩ nhiên biến mất không thấy .
Nguyên Thương khóe miệng cười châm chọc . Năm đó lúc nàng chín tuổi , trừ bỏ mười đại cao thủ | Hắc Sắc Chỉ Vân | nàng là cao thủ phản truy tung mạnh nhất , năm đó nàng cùng Vương lão Tứ giỏi đánh lén phối hợp , ở trong rừng rậm không người có thể tiếp cận mục tiêu trong vòng một trăm mét . Một chút thủ đoạn nhỏ đó , ở trước mặt nàng không khác gì múa rìu trước cửa Lỗ Ban * .
-----------------
( * ) Múa rìu trước cửa Lỗ Ban = Múa rìu trước mắt thợ : Được ví với ở trước mặt người trong nghề khoe khoang bản lĩnh , không biết tự lượng sức .
Lỗ Ban : Thời Xuân Thu bên Trung Quốc , ở nước Lỗ có người thợ mộc họ Ban rất giỏi , nhiều tài khéo, nổi tiếng trong việc xây cất nhà cửa và được người đời tôn xưng biệt danh là Lỗ Ban . Ông được coi là ' Ông tổ nghề mộc ' .
-----------------
Nguyên Thương bỗng nhiên đi vòng vèo , chạy hướng về Ngọc Kỳ Lân , thời điểm chạy đến một nửa , bỗng nhiên nhảy lên thật cao , Kinh Lôi đao hướng về phía trước đâm tới , vừa lúc đâm trúng bóng xám kia .Thì ra bóng xám này núp trên cây , muốn trộm Ngọc Kỳ Lân của Nguyên Thương để chạy trốn . Nhưng Ngọc Kỳ Lân có linh tính , nhìn thấy trên cây có người xa lạ tới gần , lập tức cảnh giác , truyền đạt với Nguyên Thương .
Nguyên Thương không cần nhìn , chỉ cần cảm giác ánh sáng phản xạ ở phụ cận cùng thanh âm trên đỉnh đầu , liền chuẩn xác không sai lệch đâm trúng giữa vai trái của bóng xám , làm ảnh hưởng hành động của hắn , cũng không trí mạng , thích hợp để tra hỏi .
Bóng xám “ A “ kêu một tiếng , ngã xuống đất .
Nguyên Thương mũi đao dính máu chỉ vào cổ hắn .
Đây là một tiểu hài tử , ước chừng tám chín tuổi , đen gầy , khỏe mạnh , ôm bả vai trừng mắt nàng .
Nguyên Thương vừa nhìn , liền biết đây là sơn dân .
Nếu Cố Nguyệt Mẫn thấy ... Nguyên Thương nhớ tới nụ cười xán lạn của nàng ở khách điếm Cổ Lan trấn , thình lình trong lòng rung rung một chút . Nguyên Thương nhìn chằm chằm tiểu nam hài mà suy tính , ánh mắt lạnh lùng ; Tiểu nam hài cũng hai mắt đỏ bừng liều mạng trừng mắt Nguyên Thương , trong mắt tràn ngập hận ý .
Nguyên Thương bỗng nhiên níu lấy áo của nam hài , kéo xuống mảnh vải trói chặt hắn lại . Tiểu nam hài liều mạng giãy dụa, nhưng làm sao chống lại Nguyên Thương được ? Hai ba cái liền bị trói thật chặt , dùng một trong tám phương pháp trói buộc ở hiện đại , trừ phi hắn biết nhu cốt công * , nếu không tuyệt không có khả năng giãy thoát . Tiếp theo xé một mảnh vải bố nhét vào miệng hắn .
( * ) Nhu cốt công : Công phu luyện cho khớp xương toàn thân mềm dẻo , động tác linh hoạt .
Ừ , như vậy hắn không có cách nào nói lung tung nữa .
Nguyên Thương lôi hắn ném trên lưng ngựa , vừa vặn Cố Nguyệt Mẫn đến , nhìn thấy đứa nhỏ bị trói gô vắt ngang trên lưng ngựa , trên người rõ ràng là mặc áo lông cộc tay của sơn dân , hơi lộ trách cứ nhìn Nguyên Thương , sẳng giọng : “ Thập Tam ! “
Nguyên Thương nói : “ Người Hung Nô có thể tìm được chỗ ở của sơn dân , nói không chừng vì có gian tế . “
Cố Nguyệt Mẫn luôn bày mưu nghĩ kế , nhìn tình hình sau , mật thám này , còn các loại tiểu kế ám sát kia , Cổ Nghiên cùng Phong lão Nhị đều là lính dày dạn , hiểu được càng nhiều . Vì thế chỉ đành nói : “ Đứa bé nhỏ như vậy lại là mật thám ? Mang về để cho Phong Nhị thẩm vấn . “
Thời điểm Nguyên Thương đem tiểu nam hài giao đến tay Phong Nhị , liền cho hắn một ánh mắt . Phong Nhị dù sao cũng xuất thân từ phủ Phò mã , một đường được Nguyên Thương chỉ dẫn thủ thuật cao cấp tra khảo gián điệp , thấy Nguyên Thương ánh mắt lập tức ngầm hiểu , một tay đem tiểu nam hài trên lưng ngựa kéo xuống , ném cho hai tên đệ tử thám báo , vẻ mặt hung ác , mở miệng liền ngậm máu phun người : “ Đem tên ' gian tế Hung Nô ' mang về lều trại của ta ! Thẩm vấn thật tốt ! “ Sau đó hung thần ác sát trở về doanh trướng thám báo .
Cố Nguyệt Mẫn vốn đối với thân phận ' gian tế ' của nam hài đã nửa tin nửa ngờ , thấy bọn họ nháy mắt giở trò , vừa tức giận vừa buồn cười , nhưng cũng không ngăn động tác của mọi người , mà kéo Nguyên Thương qua , lau mồ hôi trên trán nàng , nói : “ Làm hắn bị thương rồi , ngươi cần gì phải hù dọa đứa nhỏ này nữa ? “Nguyên Thương lắc đầu nói : “ Ta làm bị thương hắn , hắn đối với chúng ta địch ý quá sâu , muốn tra hỏi này nọ chỉ sợ tốn rất nhiều công phu . Ta thấy hắn ánh mắt đơn thuần , lại kiên nghị quật cường , phép khích tướng đối phó hắn hẳn nhanh hơn một chút . “
Cố Nguyệt Mẫn tựa hồ như không biết nàng , “ Thập Tam , ngươi làm sao nghĩ được như thế ? “ Nguyên Thập Tam ngay cả tình cảm bình thường cũng không rõ ràng , thật sự rất khó tưởng tượng về mặt tình cảm nàng có thể suy xét đến khía cạnh này .
Nguyên Thương nói : “ Không phải ta nghĩ được , là Văn Túc dạy ta . “ Chuyện bắt tù binh tra khảo tình báo luôn là sở trường của lão Bát Văn Túc , lão Bát là một bậc thầy về thôi miên , bản lĩnh thôi miên Nguyên Thương không học được , nhưng về mặt tâm lý ép hỏi tù binh cùng với một ít biện pháp tra khảo nàng lại học được .
Cố Nguyệt Mẫn nháy mắt mấy cái , hỏi : “ Đồng bọn của ngươi ? Người Tiếu gia ? “
Nguyên Thương lắc đầu nói : “ Không phải . Là đồng bạn trước kia . “ Sau đó ngậm miệng không nói . Cố Nguyệt Mẫn cười nhẹ , cũng không truy vấn tiếp .
Từ trong lều trại của Phong Lão Nhị vang lên tiếng nói : “ Lấy mảnh vải trong miệng tên gian tế Hung Nô ra đi ! “
Ngay sau đó liền nghe thấy thanh âm của một thiếu niên , cơ hồ là gào thét : “ Ngươi nói bậy , ta mới không phải gian tế ! “
“ Tiểu gian tế muốn làm gì ? “ Thấy thiếu niên giãy dụa lợi hại , một tên cấp dưới hét lớn .
Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng lắc đầu , vén màn lều trại đi vào , đứng ở cửa , đợi Nguyên Thương đi vào sau mới buông màn xuống .
Phong Nhị nhìn thấy hai vị chủ tử , chắp tay hành lễ nói : “ Đại công tử, Nguyên cô nương ! “
Cố Nguyệt Mẫn khẽ gật đầu , nhìn thoáng qua trung tâm , nam hài bị hai tên binh sĩ đè xuống đất , nói : “ Thả hắn ra đi ! “
Phong lão Nhị nói : “ Đại công tử , tiểu tử này rất bướng bỉnh ! “
Cố Nguyệt Mẫn khoát tay , nói : “ Không sao ! “
Hai tên binh sĩ đem nam hài kéo lên , buông tay ra , vẫn đứng ở bên cạnh hắn , phòng ngừa hắn gây rối . Tuy rằng chỉ là một tên nhóc , nhưng nếu quấy nhiễu Công chúa điện hạ , bọn họ có chết ngàn lần cũng không đền hết tội .
Tiểu nam hài ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Mẫn , thấy bộ dáng nàng , rõ ràng hoảng hốt một chút , thầm nghĩ người này rõ ràng là nam nhân , tại sao trong đẹp mắt như vậy ?
Cố Nguyệt Mẫn là kinh thành đệ nhất mỹ nữ , lúc ở Cổ Lan trấn , Nguyên Thương giúp nàng tô mày kiếm , mặc nam trang , bộ dáng khí chất nho nhã , cũng chính là một mĩ thiếu niên . Bất quá vừa rồi Cố Nguyệt Mẫn mới ' trêu ghẹo ' Nguyên Thương , không tự giác lộ ra vài phần tư thái nữ nhi , cười như gió mát .
Nguyên Thương hừ lạnh một tiếng , hung hăng trừng mắt liếc hắn . Tiểu nam hài lúc này mới nhìn thấy Nguyên Thương , vừa thấy ' người xấu ' đã đâm hắn bị thương , tức giận nói : “ Là ngươi ! “ , cũng hung tợn trừng mắt lại . Một lớn một nhỏ hai mắt trừng nhau , không ai nhượng bộ .” Thập Tam ! “ Cố Nguyệt Mẫn nhịn không được khẽ cười , lôi kéo góc áo Nguyên Thương khẽ gọi nàng một tiếng , đối với tiểu nam hài nói , “ Đừng sợ , chúng ta là quân sĩ của Đại Yến . Chúng ta đang truy kích kỵ binh của Hung Nô , nhất thời không suy xét kỹ , ngộ thương ngươi ! “ Vừa nói vừa tiến lên , mở trói cho hắn .
Nào biết đây là phương pháp trói buộc của người hiện đại , nàng nhất thời không mở được . Cố Nguyệt Mẫn oán trách nhìn thoáng qua Nguyên Thương , Nguyên Thương mới tiến lên cởi trói .
Tiểu nam hài nhìn trang phục mọi người xung quanh , quả thật là của người Hán làm ra , không giống như trang phục người Hung Nô , cắn môi dưới không nói , nhưng cũng không có phản kháng .
Cố Nguyệt Mẫn nhẹ giọng hỏi : “ Ngươi tên là gì ? “
Tiểu nam hài thấy Cố Nguyệt Mẫn vẻ mặt thân thiện , biểu tình căng thẳng có chút dịu đi , lắp bắp nói : “ Ta tên Nhị Hổ .”
Nguyên Thương hỏi : “ Ngươi nhìn thấy kỵ binh của người Hung Nô ? “
Tiểu nam hài liếc nàng một cái , hừ một tiếng , không nói lời nào . Phong lão Nhị vừa thấy tiểu tử này dám đối với Phò mã gia cấp sắc mặt , liền nổi giận , mắng : “ Thằng nhãi con...”
“ Được rồi ! “ Cố Nguyệt Mẫn đối với hắn nói ,“ Đừng dọa đứa nhỏ! “
“ Vâng ! “ Phong lão Nhị chắp tay lui ra .
Nhị Hổ xem xét bọn họ một vòng , đối với Cố Nguyệt Mẫn nói : “ Ngươi là đầu lĩnh của bọn họ sao ? “
Cố Nguyệt Mẫn ôn nhu đáp : “ Đúng vậy ! “
“ Ngươi là tướng quân Đại Yến sao ? “ Nhị Hổ đôi mắt có chút đỏ lên.
“ Ta không phải tướng quân Đại Yến . “ Nhị Hổ còn không kịp lộ ra biểu tình thất vọng , Cố Nguyệt Mẫn đã nói , “ Nhưng mà tướng quân Đại Yến nghe lời ta nói . “
Nhị Hổ ánh mắt sáng trong suốt , “ Ngươi là quan lớn ? “
Cố Nguyệt Mẫn gật đầu nói : “ Đúng vậy , là quan rất rất lớn . “
Nhị Hổ đôi mắt hi vọng nhìn nàng , thanh âm nghẹn ngào run run , “ Vậy , ngươi có thể mang theo đại quân đi giết người Hung Nô sao ? “
Cố Nguyệt Mẫn chăm chú nhìn hắn , nói : “ Đại Yến đang cùng người Hung Nô chiến tranh , chúng ta lần này đến , vì đuổi bắt kỵ binh Hung Nô . “
Nguyên Thương im lặng không lên tiếng . Nhìn biểu tình của đứa nhỏ này , hẳn là trẻ mồ côi của sơn dân .
Nhị Hổ há mồm , như là muốn nói cái gì , lại cắn chặt răng , không nói ra miệng . Bỗng nhiên bình tĩnh nhìn Cố Nguyệt Mẫn nói : ” Ta biết binh Hung Nô đi nơi nào ! Ta dẫn đường cho các ngươi ! Ta biết đường tắt ! Bất quá , nếu là giết người Hung Nô , phải dẫn ta cùng đi ! “ Nhị Hổ cắn răng , nước mắt đảo quanh trong hốc mắt , nói , “Ta nhất định phải giết cẩu tặc này , báo thù cho muội muội ta ! “
Cố Nguyệt Mẫn nhìn đứa nhỏ này , nhớ tới một màn trong cốc . Trong lòng thở dài một tiếng , nói : “ Việc này không nên chậm trễ , chúng ta hiện tại liền xuất phát ! “
Nguyên Thương bĩu môi , khinh thường nói : “ Ngươi có thể làm cái gì ? Chỉ làm vướng bận ! “
Nhị Hổ tức giận nói : “ Ta biết đặt bẫy ! Ta cũng biết bắn tên ! “
Nguyên Thương thản nhiên “ À “ một tiếng , nói : “ Cạm bẫy kia là ngươi làm ? “
Nhị Hổ không phục nói : “ Bẫy viên gỗ kia trước đó được làm sẵn , còn những cái phía sau đều là ta tự mình làm ! “ Thấy tên ' bại hoại ' Nguyên Thương trong mắt khinh thường , Nhị Hổ biện bạch nói , “ Ta còn dùng cạm bẫy đâm bị thương một tên binh Hung Nô đấy ! “
Cố Nguyệt Mẫn nghĩ đến vết máu phát hiện trên đường , ngữ khí cố ý để lộ kinh ngạc hỏi : “ Binh lính Hung Nô kia là ngươi làm bị thương ? Chỉ một mình ngươi ? “
“ Không phải . “ Nhị Hổ lắc đầu nói , “ Bọn họ bắt gia gia đi , phụ thân cùng các thúc bá đuổi theo . Bọn họ nói ta quá nhỏ , không cho ta đi , còn nói ... “ Nhị Hổ nói tới đây ánh mắt lại ướt , “ Nói muốn ta hãy sống thật tốt , nếu bọn họ đều không về , nói ta trưởng thành báo thù cho bọn họ ! “
Dân chúng Bắc Cương chính là như thế , đối với người Hung Nô cừu hận thế hệ nối thế hệ , tích lũy càng ngày càng sâu .
Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng , nói : “ Yên tâm , không cần chờ lâu như vậy , chúng ta lập tức đi báo thù ! “
Tiểu tử kia ở trong lòng Cố Nguyệt Mẫn , thấy Nguyên Thương lạnh lùng liếc hắn một cái , liền quay đầu đi .
Bên ngoài trướng bỗng nhiên vang lên âm thanh của lính gác : “ A , tuyết rơi ! “
Nguyên Thương vén màn lều trại , ánh trời sáng rực ôn hòa xuyên vào , bông tuyết rơi bay đáp xuống cửa trại , trong không trung bay lả tả tất cả đều là bông tuyết trắng xóa .
Nguyên Thương nhìn trời nói : “ Tuyết rơi ... rơi tốt lắm ! “
Cố Nguyệt Mẫn khó hiểu nhìn nàng , lại nghe nàng nói , “ Phong Nhị , chuẩn bị công cụ đặt bẫy ! Lần này , chúng ta sẽ bắt lấy người Hung Nô ! “