Đại công chúa Ninh Bình dẫn theo Trương Dư Hân hồi kinh.
Phải nói vết thương của Trương Dư Hân thật không nên chịu mệt nhọc, lắc lư của xe ngựa. Thái y đề nghị nên ở trong biệt viện trong Đông Lĩnh tĩnh dưỡng cho đến khi xương gãy tốt hơn. Nhưng không chịu nổi Trương Dư Hân khóc rống không muốn ở lại mảnh đất thương tâm này, Đại công chúa Ninh Bình cũng là bất đắc dĩ, đành phải thuận theo ý nàng ta.
Dù sao cũng là ngoại tôn nữ, Thuận Khải Đế dẫn năm vị thái y theo, lại chuyển cho Đại công chúa Ninh Bình hai vị.
Lúc các phu nhân cùng quý nữ đề cập tới chuyện này có chút đồng tình cùng thở dài, nhưng phần nhiều hơn là cảm thán vận may của mình:
Thật may là nữ nhi của ta không bị như vậy!
Đã không còn là huyết mạch hoàng gia, lại còn bị hủy dung!
Nhiều lời bình luận đến nỗi khiến Lung Nguyệt phải cảm thán: Thì ra vui vẻ của mình thật sự được xây dựng trên nỗi đau của người khác!
Săn bắn đã tiến hành được ba ngày, những người khác đều là đi ngang qua, làm Thuận Khải Đế cao hứng, bồi thái tử học tập mà thôi. Hai huynh đệ Lý Long Hựu cùng Lý Long Tá đều vì dạy nhi tử.
Nói đến chuyện bắn cung, nhớ lại thuở còn bé, Thuận Khải Đế cũng dẫn hai người đi như vậy, nhất thời lại cảm thấy vô cùng cảm khái.
Bãi săn này cũng có quy củ của bãi săn, dù nói là “cùng vui“. Nhưng Thái tử, vương gia cũng không phải ai cũng có thể tiếp cận.
Công chúa Trác Nhã của Minh Kim quốc, từ lúc một lòng hâm mộ Lý Long Hựu liền luôn muốn tìm cơ hội thân cận với hắn, lại luôn luôn bị thân vệ của Thái tử cản lại.
Người dị tộc, ai biết có ý xấu, muốn mưu hại thái tử hay không?
Vậy mà nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý đại, hơn nữa sau khi thấy Thái tử phi Khổng Trúc Xuân, càng cảm thấy bản thân có thể thay thế được. Trong mắt nàng ta, Khổng Trúc Xuân sẽ không cưỡi ngựa bắn cung, không thể bồi Lý Long Hựu cưỡi ngựa bắn cung. Dáng vẻ cũng không trẻ tuổi kiều diễm như mình, không xứng với Lý Long Hựu long chương phượng mục, uy nghiêm nho nhã.
Nói tóm lại, Khổng Trúc Xuân, ngoại trừ có hai hài tử ra trong mắt nàng ta cái gì cũng tệ.
Săn ngày thứ năm, theo lệ thường Thuận Khải Đế sẽ đích thân kiểm kết quả.
Trong lòng Lung Nguyệt tất nhiên là vô cùng vui vẻ, nàng chờ chính là ngày này. Trước khi theo Thuận Khải Đế vào rừng nàng còn cười híp mắt nói với Nhiên Nhi: “Ngoan ngoãn nghe lời của mẫu thân, tiểu cô cô bắt tiểu bạch thỏ lại cho cô!”
“Giống như 'Thỏ gia nhi' của tiểu cô cô sao?” Nhiên Nhi vuốt lông bờm của ngựa hoa ngọc tuyết sư tử.
Lung Nguyệt cười: “Muốn con giống Thỏ gia nhi thì phải đi cầu xin Bình Hoàng thúc rồi!”
Nhiên Nhi nháy nháy mắt cười với Bình Vương gia.
“Chờ con lớn như tiểu cô cô của con thì cũng cho con một con!” Bình Vương gia cười nói.
Một nhóm người theo Thuận Khải Đế vào rừng, tất nhiên phi ưng tẩu khuyển.
Thỉnh thoảng có tiếng hô cùng tiếng huýt gió làm con thú nhỏ kinh hoảng chạy thục mạng.
Mọi người tất nhiên là không khách khí, giương cung lắp tên, không cầu có thể săn nhiều, chỉ muốn khiến mặt rồng vui vẻ một chút. Lung Nguyệt cũng lấy cung vàng từ trên lưng xuống, lắp tên nhắm ngay. Tiếc rằng ngày thường không thể nàng bắn bách phát bách trúng, nhưng cũng là tám trên mười. Nhưng mục tiêu đó đều là vật chết, những thứ phải đối mặt hôm nay, khắp nơi đều là vật sống, chạy rất loạn, cho nên cũng rất vô lực.
Có lúc mọi người cũng vì muốn nàng vui vẻ, để lại hoặc thỏ, hoặc huowu cho một mình nàng săn bán. Nhưng mà, mũi tên vừa bắn ra thỏ lại chạy mất.
Mà Trác Nhã công chúa trong đám người lại thầm cười nhạo nàng một phen.
Nữ tử ấy mà, trong lòng đố kỵ nặng, thì càng ganh đua so sánh, càng để ý mọi thứ.
Nếu nói lần đầu công chúa Trác Nhã nhìn thấy Lung Nguyệt ở Bắc Giao không phân cao thấp giữa hai người. Lúc ấy bởi vì ngựa bị sợ, Lung Nguyệt quá mức chật vật. Rồi sau đó gặp lại mấy lần, mặc dù trong lòng đố kỵ, nhưng không thừa nhận không được, Công chúa Thụy Mẫn của nước Đại Chiêu thực sự là một mỹ nhân, vẻ đẹp này không phải là cố ý trang điểm mà có, cũng là liễu bay trước gió, vô cùng linh động, nữ tử như vậy xinh đẹp giống như bước ra từ trong tranh.
Nhưng trong lòng, dù dung mạo tự nhận không bằng, nhưng nếu dụng tâm thì cũng không có chỗ nào kém Lung Nguyêt.
Lung Nguyệt trời sinh tính hào phóng, bắn không trúng thì thôi, nàng chỉ cười một tiếng liền bỏ qua, coi như phóng sinh là được.
Lúc bắn lần thứ hai cũng như vậy.
Mới đầu quan viên huân quý còn theo ngự giá của Thuận Khải Đế, về sau cũng dần dần tản ra. Còn Lung Nguyệt tự nhiên rơi xuống phía sau với Lý Long Triệt, hai người vừa cười vừa đùa đi về phía trước.
Chợt thấy phía trước không xa mấy người đang cưỡi ngựa, cách gần mới thấy rõ ràng là Minh Hiên cùng Minh Triệt.
Bây giờ Lung Nguyệt cũng đã ít gặp Minh Hiên hơn trước rồi. Hai người đã lớn, tất nhiên phải tránh nghi kị, sẽ không còn không câu nệ lễ nghi như lúc đầu.
Minh Hiên cùng Minh Triệt gần phía trước, lập tức chắp tay hành lễ.
Lung Nguyệt cười hỏi: “Tứ biểu ca, tứ biểu tẩu của muội ở đâu rồi?” Theo lý thuyết hắn vẫn còn ở tân hôn, đây chính là lúc dính như keo sơn, sao lại chạy vào trong bãi săn này.
Mặt Minh Triệt đỏ hồng, nói: “Đang ở trong trướng chờ ta bắt một con nai con về cho nàng!” Rồi sau đó lại bổ sung: “Phải sống!”
“Sống? Vậy không phải là phải đặt bẫy sao?” Lý Long Triệt xen vào nói.
Minh Hiên gật đầu: “Đúng vậy, vừa mới đặt hai bẫy, để người ở lại coi rồi!”
“Chỗ này cũng có thể đặt bẫy sao? Đặt như thế nào, để muội học với! Muội cũng muốn bắt thỏ nhỏ về dỗ dành mấy tỷ muội vui vẻ!” Lung Nguyệt nói.
Minh Triệt khẽ lắc đầu, mặc dù trên mặt có ý cười, nhưng lại mang theo chút khổ sở, ngoài miệng lại nói: “Chuyện này dễ, muội chờ ôm thỏ là được rồi!”
Thấy vẻ mặt của Minh Triệt như thế, Lung Nguyệt như có như không đưa ánh mắt hỏi thăm về Minh Hiên, lại thấy hắn cười khổ lắc đầu, trong lòng hiểu mấy phần. Hẳn là vừa rồi mới gặp Thất tỷ tỷ.
Lung Nguyệt than nhẹ một tiếng, Thất tỷ tỷ của nàng cũng là người cố chấp, gả cho người mà trong lòng còn nhớ nhung Minh Triệt. Nửa năm trước nàng ta còn bị phụ thân triệu vào cung trách cứ, Lung Nguyệt nghe đối thoại của Cát An với kẻ dưới, Thái giám mập kia không cẩn thận nói lỡ miệng, nàng mới biết, Thất tỷ tỷ ở trong phủ công chúa nuôi trai, dáng vẻ có sáu phần tương tự với biểu ca Minh Triệt. Không thể nói là không hoang đường.
Lung Nguyệt cảm thấy Thất tỷ tỷ hôm nay có nhiều phần cuồng dại, lúc ban đầu có lẽ là thật lòng, nhưng tình cảnh như hôm nay chỉ sợ không phải là yêu mà chỉ là chấp niệm mà thôi!
Thật lòng thích một người, giống như phu thê Bình Hoàng thúc vậy, với lại trong thời đại này, không con nối dõi là bao nhiêu cái mũ trên đỉnh đầu, lại có bao nhiêu nữ tử vì không sinh được mà bị trượng phu hưu, lại bởi vì không sinh được nhi tử mà để trượng phu cười tiểu thiếp. Với thân phận của Bình hoàng thúc, cả một đời chỉ có một mình Hoàng thẩm, thật là khó có được.
Có lúc Lung Nguyệt nghĩ, mình có may mắn có thể gặp được một nam tử như Bình hoàng thúc không?
Nhưng mỗi lần đều bị nàng bác bỏ. Có thể đầu thai tới nơi này, thiên vạn yêu sủng tập trung tại thân mình, nàng nên biết điều. Cả đời một đôi người trong thời đại này mà nói, chỉ là trăng dưới nước, hoa trong gương mà thôi, nàng chỉ cầu xin sau này gả cho người có thể cùng mình tương kính như tân là được rồi.