Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 132: Chương 132: Chương 109




Lúc Cẩn Hoàng hậu từ điện Kinh Chập quay về Khôn Thái cung.

Vừa mới bước vào Đông Noãn các, liền thấy Thuận Khải Đế cầm sách ngồi sau thư án, đôi mắt sáng quắc lại đang nhìn mình, trên mặt hàm xuân.

Cẩn Hoàng hậu cúi đầu, mắt phượng mang theo nghi ngờ mà chớp chớp.

Vì sao bà lại cảm thấy tối nay Hoàng thượng có chút kỳ lạ?

Ánh mắt nhìn mình của Hoàng thượng, giống như lúc còn trẻ, đêm tân hôn ấy, sau khi tháo khăn voan, lúc bốn mắt đụng nhau liền toát ra chút thần thái không thể nói rõ được.

Mà lúc này bên môi Hoàng thượng chứa ý cười nhạt, thật giống như lộ ra vẻ ngây ngốc. Giống năm ấy, lần đầu mình mang thai chợt nghe mình có hỉ mạch.

“Hoàng thượng!”

Cẩn Hoàng hậu thu suy nghĩ, nhẹ bước liên tục tới trước người Thuận Khải Đế, chuẩn bị phúc thân liền bị ôn đưa tay ra ngăn lại.

“Cẩn Nhi trở lại! Tán gẫu với nha đầu Cửu Nhi kia sao rồi?”

Nói đến nữ nhi, Cẩn hoàng hậu không nhịn được ưu lo trong lòng: “Nữ nhi sắp sửa lấy chồng xa, dặn dò của thần thiếp giống như bao nhiêu cũng không đủ.”

“Là phụ thân như ta vô năng...”

Nghĩ tới chuyện Lung Nguyệt lấy chồng xa, Thuận Khải Đế suy nghĩ trong lòng, nâng bàn tay lên khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn phảng phất nét buồn của Cẩn Hoàng hậu, ngón trỏ mơn trớn mi tâm của bà.

“Hoàng thượng không thể...” Ngón tay ngọc của Thuận Khải Đế che môi mỏng của Thuận Khải Đế lại, ngăn không thể ông nói hết. Trong lúc lo ấy, trong lời nói tự oán tự trách của Thuận Khải Đế, lại không lưu ý, có thêm một chữ “ta“.

“Nếu Cửu Nhi sinh ra là công chúa Đại Chiêu, vậy liền có trách nhiệm mà con bé không thể đẩy đi, thế sự không thể chiều toàn bộ theo ý người, tất cả những điều này đều là theo ý mệnh. Hoàng thượng là quân chủ tốt, phụ thân tốt, Cửu Nhi hiểu, thần thiếp cũng hiểu...”

“Mẫu tử nàng chính là quá mức hiểu.” Thuận Khải Đế thầm than nhẹ trong lòng: “Thật ra Cửu Nhi có thể trẻ con một chút, giống như tiểu cô nương bình thường, để cho ta có thể có cơ hội dung túng...”

“Hoàng thượng? Người...” Trong giây lát Cẩn Hoàng hậu phát hiện, Thuận Khải Đế luôn bỏ “trẫm”, tiếp tục tự xưng “ta“.

“Đừng gọi Hoàng thượng, gọi ta là Chính Đạc....”

Lý Chính Đạc, tên Thuận Khải Đế.

“Chuyện này....” Cẩn Hoàng hậu nhất thời luống cuống.

“Gọi Chính Đạc...” Thuận Khải Đế cúi đầu, chôn đầu ở cần cổ Cẩn Hoàng hậu, khẽ ngửi mùi hương mai nhàn nhạt phát ra từ người bà: “Mau gọi...gọi Chính Đạc...” Khẩu khí của ông lúc này giống như hài tử đang đòi kẹo ngọt.

“Chính...Đạc...” Ngữ điệu của Cẩn Hoàng hậu mang theo do dự.

“Gọi nữa!”

“Chính Đạc...”

“Gọi nữa!”

“Chính Đạc...A...”

Cẩn Hoàng hậu bị Thuận Khải Đế đột nhiên ôm lấy, một tiếng hét kinh hãi thoát ra khỏi miệng.

“Cẩn Nhi, chúng ta nghỉ ngơi thôi!” Thuận Khải Đế ôm bà đặt lên giường, cúi người thấp xuống.

“Nhưng mà...còn chưa....” Mấy chữ rửa mặt cởi quần áo còn chưa nói ra, liền bị môi mỏng của Thuận Khải Đế ngăn lại trong miệng.

Cho đến khi nắng sớm khẽ hiện, cả đêm Thuận Khải Đế chưa chợp mắt, ánh mắt sáng chói nhìn dung nhan kiều diễm lúc ngủ của Cẩn Hoàng hậu, đây là thê tử tâm linh khế hợp của ông. Thì ra hai chữ 'thê tử' tốt đẹp như vậy, bên môi Thuận Khải Đế dâng lên vẻ vui vẻ thỏa mãn.

***

Bắc Cương, Tĩnh Bắc Vương phủ.

Từ ngày Bùi Nguyên Tu nhận được thánh chỉ, liên tiếp ba ngày, đầu óc của hắn vẫn lơ lửng giữa không trung, cả ngày trong phòng nhìn chiếc ghế không có người ngồi cười khẽ.

Chiếc ghế kia chính là lấy từ tiểu viện Kết Lư trong kinh tới đây, Lung Nguyệt từng ngồi trên chiếc ghế kia trong thư phòng.

Một ngày kia, Bùi Nguyên Tu vẫn nhìn chiếc ghế kia cười ngây ngô.

Ngay cả Bùi Tiểu đi vào dâng trà cũng không thấy.

Bùi Tiểu bưng mâm trà, ho nhẹ một tiếng, Bùi Nguyên Tu mới nâng mắt quét tời: “Để trà ở đây đi!”

“Vâng!” Bùi Tiểu nghe lệnh, sau khi để xuống thì xoay người đi ra ngoài, rồi sau đó lại do dự một chút, dò hỏi: “Gia? Khi nào chúng ta hồi kinh?”

Hồi kinh?

Trong lúc nhất thời cao hứng hồ đồ, sao hắn lại quên mất chuyện này chứ? Thật đáng chết.

Bùi Nguyên Tu lấy một cuốn sách từ trong ngăn kéo trên án thư cho Bùi Tiểu, nói: “Lấy tất cả mọi vật ở đây từ trong kho ra ngoài kiểm tra lại, chuẩn bị dùng khi hồi kinh. Đợi gia xử lý mọi chuyện trong tay, ba ngày sau sẽ lên đường!”

Bùi Tiểu lĩnh mệnh, cầm sách ra ngoài, tìm Bùi Đại cũng chạy tới kho, kiểm ra mọi vật trên sách kia.

“Kỳ lạ! Ca ca, gia chúng ta đang muốn vơ vét phân nửa mọi vật hiếm kiếm được trong mấy năm qua đi!” Bùi Tiểu cảm thán, gia nhà hắn vì cưới công chúa mà coi như là lỗ vốn rồi.

“Ừ! Công chúa Thụy Mẫn là đầu quả tim trên người Hoàng thượng, sinh lễ của gia tất nhiên là không thể giản dị rồi.” Bùi Đại gật đầu lên tiếng.

“Ca ca, sao ta cảm thấy nhiều năm rồi gia nhà chúng ta không cưới vợ, là do đang chờ đầu quả tim của Hoàng thượng nhỉ?”

Bùi Tiểu cẩn thận lấy một hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một bộ trang sức chim bồ câu huyết hồng bảo thạch tinh sảo lấp lánh rực rỡ.

Bùi Đại vạch một cái trong quyển sách kia, rồi sau đó nhìn đệ đệ của mình hồi lâu, nặng nề gật đầu một cái: “Cẩn thận đấy!”

Ba ngày sau, Bùi Nguyên Tu chỉ dẫn theo Bùi Tiểu cùng 12 thân vệ, ra roi thúc ngựa chạy vào trong kinh.

Để lại Bùi Đại làm việc ổn thỏa cùng một ngàn tinh vệ hộ tống sính lễ đi chậm.

Lúc Bùi Nguyên Tu dùng năm ngày chẳng phân biệt được ngày đêm chạy tới kinh thành, liền bị Đức Bình đợi ở cửa thành mấy ngày mới đi Đong Cung, ngay cả y phục cũng không cho hắn đổi. Thẳng đến giết Bùi Nguyên Tu đến không kịp trở tay một cái.

Kiếp trước, lúc hắn cầu hôn Lung Nguyệt, vào kinh cũng chưa từng bị tiếp đãi như thế.

Có điều, khi đó quan hệ giữa hắn cùng Thái tử cũng chỉ là sơ giao, không giống kiếp này, vì Lung Nguyệt, hắn cố ý giao hảo với Thái tử cùng Anh Vương.

Bùi Nguyên Tu phong trần mệt mỏi vào chính điện thiên sảnh Đông cung, thấy thái tử Lý Long Hựu mang bộ mặt âm trầm chăm chú nhìn mình. Nếu ánh mắt kia là đao kiếm thì lúc chạm vào người hắn đã là trăm ngàn vết thương rồi.

“Thần, Bùi Nguyên Tu ra mắt Thái tử điện hạ!”

Lý Long Hựu giống như vô cùng không tình nguyện từ trong cánh mũi hừ một tiếng.

Không được sự chấp thuận của Thái tử, Bùi Nguyên Tu đành khom nửa người đứng trong thiên sảng. Cứ đứng như vậy qua khoảng thời gian chừng nửa ly trà, liền nghe được tiếng bước chân “Bịch! Bịch! Bịch!“. Rồi sau đó, một bàn tay đặt lên vai Bùi Nguyên Tu: “Nhận Chi! Hai ta đánh mấy chiêu!”

Người này chính là Anh Vương Lý Long Tá.

Đức Bình mời Bùi Nguyên Tu vào Đông cung, Lý Long Hựu liền sanh người báo tin đến Vũ Anh điện của đệ đệ Lý Long Tá.

Dựa vào thân thủ của Bùi Nguyên Tu, dù là hai Lý Long Tá cũng chưa chắc thua. Nhưng hôm nay là cữu huynh thu thập muội tế, Bùi Nguyên Tu tự nhiên không dám đánh trả, trong lúc tránh né thỉnh thoảng còn phải lộ ra chút sơ hở, ăn hai quyền của Lý Long Tá, khiến trong ngực đè ép một trận.

Dưới chân còn phải giả bộ vô lý, nhận hai cục đá ám khí. Không cần phải đoán, người ném hai cục đá này ngoài Thái tử Lý Long Hựu ra thì không còn ai khác.

Lý Long Hựu là thái tử, tất nhiên không thể động thủ với thần tử, nhưng oán hận 'đoạt' muội muội này vẫn phải tìm biện pháp xả đi một chút.

Trải qua mấy phen, dù Bùi Nguyên Tu có thể lực cao cường cũng khó chống được. Dù sao hắn vừa mới chẳng phân biệt ngày đêm giục ngựa chạy năm ngày, vào tới kinh lại không được nghỉ liền vào Đông cung, chính là người làm bằng sắt cũng không thể chịu được.

Hai huynh đệ Lý Long Hựu ấm ức quá mới dừng tay. Lý Long Tá cũng coi như là có chừng mực, không đánh lên mặt Bùi Nguyên Tu, nhưng hạ thủ cũng không nhẹ.

Ngực, bụng, phía sau lưng Bùi Nguyên Tu hẳn là cũng bị ứ đọng từng mảng máu rồi.

Sau khi đánh xong, Thái tử Lý Long Hựu trợn mắt nói: “Còn không đi? Chờ cái gì?”

Bùi Nguyên Tu ngượng ngùng cười một tiếng, hắn còn tưởng, sau khi bị đánh một trận còn được gặp mặt Cửu Nhi một lần, xem ra là tự mình tưởng tượng rồi.

Chắp tay chào huynh đệ Lý Long Hựu, Bùi Nguyên Tu ra khỏi Đông Cung, lại thấy một tiểu thái giám trốn ở cửa hiên, len lén vẫy tay với hắn.

Bùi Nguyên Tu nhận ra được người này, chính là Tiểu Lộc Tử đi theo Lung Nguyệt.

Thấy Bùi Nguyên Tu tới đây, Tiểu Lộc Tử vội vàng cầm hộp tròn tráng men lớn bằng bàn tay đang nắm trong tay nhét vào tay hắn, nhỏ giọng nói: “Công chúa nhà ta nói: Xin Vương Gia nhớ tới tình cảm khẩn thiết bảo vệ muội muội của huynh trưởng, đừng để trong lòng nhé.”

Dứt lời, chỉ thấy hắn chắp tay vái chào, xoay người chạy mất bóng.

Bùi Nguyên Tu vuốt ve hộp thuốc trong tay, khóe môi khẽ nâng lên, thầm nghĩ: Chỉ cần có thể cưới được nàng, dù bị đánh gần chết ta cũng không oán hận nửa câu.

Đặt hộp vào trong ngực, Bùi Nguyên Tu ra khỏi Đông Cung, hội hợp với nhóm người Bùi Tiểu ở bên ngoài. Không trở về Bùi phủ, mà vào ở tiểu viện Kết Lư ở phố Đam Tà.

Hôm sau vào cung diện kiến Hoàng thượng.

Dù Thuận Khải Đế không biểu hiện được rõ ràng như hai huynh đệ Lý Long Hựu, nhưng cũng không rộng lượng với Bùi Nguyên Tu, để cho hắn ngồi ghẻ lạnh nửa ngày.

Ngược lại Lý Long Triệt, vẫn nhiệt tình với Bùi Nguyên Tu như trước. Biết được hắn hồi kinh, liền chạy như điên vào trong cung, hắn có thể biến thành tỷ phu của mình mà hiện ra 12 vạn phần cao hứng.

Nói linh tinh nửa ngày chuyện lý thú từ nhỏ đến lớn của Cửu tỷ tỷ với Bùi Nguyên Tu, trước khi trở về phủ cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ thật tỏng lòng hắn. Lý Long Triệt hi vọng Bùi Nguyên Tu có thể biến hắn thành đồ cưới của Cửu tỷ tỷ cùng nhau đi Bắc Cương, hắn muốn vào trong quân.

Trong lòng Bùi Nguyên Tu cảm thấy vô cùng buồn cười, nói: “Chuyện đồ cưới đệ phải nói với Cửu tỷ tỷ của đệ mới được!”

Lý Long Triệt ấm ức, ủ rủ cúi đầu trở về phủ.

Nửa tháng sau, Bùi Đại cùng một ngàn tinh vệ hộ tống một đoàn xe ngựa chở sính lễ vào linh, Bùi Nguyên Tu mới vào ở Bùi phủ.

Mấy người trong Bùi phủ, lấy Bùi lão phu nhân cầm đầu, từ lúc biết được thánh thượng làm chủ hôn lễ cho Bùi Nguyên Tu, còn gả Cửu công chúa cho, cuộc sống liên tục mấy mấy trải qua trong bất an.

Cửu công chúa là người thế nào?

Công chúa đương triều, đầu quả tim của Hoàng thượng, nữ nhi được sủng ái nhất.

Bùi Nguyên Tu cưới nàng, sợ là dù mình có dùng dáng vẻ trưởng bối cũng khó có thể làm khó hắn nửa phần.

Bùi lão phu nhân cùng Trần thị chính là nghĩ như vậy.

Còn Trần Liên Bích, sau khi nghe tin tức như vậy càng cảm thấy như sét đánh ngang tai, thẳng đến mức chém nát lòng của nàng ta. Nghĩ tới một mảnh cuồng dại của nàng ta, từ khi cập kê trái tim liền ngầm cho phép, đợi đến lúc thành gái lỡ thì vẫn dứt khoát như cũ. Hôm nay người nàng ta yêu lại cưới người khác, mà người nọ nàng ta có giục ngựa cũng không đuổi kịp. Trong lòng tất nhiên là vô cùng thê lương, mấy ngày liên tiếp chỉ kém dùng nước mắt rửa mặt.

Mấy lần muốn tỏ rõ tâm lý với Bùi Nguyên Tu, cam nguyện làm thiếp làm tỳ, đều bị thân vệ của hắn ngăn ở ngoài cửa.

Mà Lung Nguyệt, từ sau khi định ra hôn sự, liền không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ an tâm chờ cập kê rồi xuất giá. Mặc dù nói Công chúa Đại Chiêu quốc xuất giá, tất cả mũ phượng khăn voan đều do phủ nội vụ bắt tay vào làm. Nhưng Lung Nguyệt vẫn muốn thử cảm giác thêu giá y của nữ nhi gia, ngày người, ngoại trừ sớm chiều làm chút việc khác, đều đàng hoàng ở trong điện Kinh Chập thêu giá y.

Mấy ngày này trôi qua không nhanh không chậm, chẳng mấy chốc liền tới cửa ải cuối năm.

Chầu mừng năm mới, cùng với quốc yến, nữ tử đợi gả như Lung Nguyệt chắc là sẽ không ló mặt nữa, nhưng cũng khiến Bùi Nguyên Tu buồn bực bị lâm vào bệnh tương tư.

Từ lúc trở về kinh, ngoại trừ hôm gặp mặt Tiểu Lộc Tử được Lung Nguyệt sai đưa thuốc bên ngoài của Đông cung ra thì Bùi Nguyên Tu không hề nghe được tin tức của Lung Nguyệt.

Thái tử Lý Long Hựu vốn là khẩu phong nghiêm cẩn, mà Anh Vương cũng cố ý không nói bất cứ chuyện gì về Lung Nguyệt với Bùi Nguyên Tu. Ngay cả Lý Long Triệt cũng bị Thái tử hạn chế.

Thẳng đến mức tương tư trong lòng Bùi Nguyên Tu không cách nào tháo gỡ được, ngày ngày cầm hộp thuốc suy nghĩ vẩn vơ, không có chuyện gì lấy ra nhẹ nhàng vuốt vuốt giống như bảo bối.

Loại sống một ngày bằng một năm, cuối cùng cũng gần đến ngày Lung Nguyệt chuẩn bị cập kê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.