Trác Nhã gật đầu, nói: “Tùy ngươi!”
Lung Nguyệt cười thầm trong lòng, Trác Nhã công chúa này giống như tổng hợp thể có trong phim hoạt hình “thiếu suy nghĩ và không hài lòng” đời trước mà nàng đã từng xem.
Sai người chặt hai gậy trúc dài như nhau, để xuống vào khoảng không trong tràng.
Lung Nguyệt cùng Trác Nhã đi lên phía trước.
“Hình như quá nặng!” Lung Nguyệt đưa tay ước lượng sức nặng, nói.
Trác Nhã thầm giễu cợt trong lòng.
Lại nghe Lung Nguyệt nói: “Như vậy được không? Trác Nhã công chúa chọn một cây từ trong đó, chúng ta cho chia ra làm hai, sau đó lại lấy ra để tỷ thí, được không?”
Trác Nhã nhìn gậy trúc, suy nghĩ một chút, phải chặt một đoạn mới dễ điều khiển, cho nên gật đầu đồng ý.
Lại nghe Lung Nguyệt nói: “Vậy thì, sai ngươi của chúng ta mang xuống xử lý, trong lúc tỷ thí nếu bị thương một điểm thì dừng, trước lúc tỷ thí, ta và ngươi, hai người đứng hai đầu, lúc bắt đầu tỷ thí, người nào bị cây gậy trúc trong tay đối phương chạm vào thì coi là thua, được không?”
Trác Nhã suy nghĩ một lát, phương pháp tỷ thí như vậy mình sẽ không chịu thiệt, lại sợ Lung Nguyệt đổi ý, xoay người nhắc lại quy củ như Lung Nguyệt vừa mới nói một lần, nhờ mọi người làm chứng.
Khi hai tay Trác Nhã cầm gậy trúc mà nàng ta vừa sai người phân ra, đứng ở đầu bên kia, nhìn tiểu thái giám đưa gậy trúc cho Lung Nguyệt thì trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Không tốt! Lại bị lừa rồi!
Gậy trúc của Lung Nguyệt dài ngắn không đổi, chẳng qua là bị nàng sai người phân thành hai nửa từ trên xuống dưới mà tho. Nàng chỉ cần đứng ở bên này, chờ Trác Nhã tới gần, lấy gậy trúc quét ngang là được.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Trác Nhã lại bị tức đến không nói ra lời.
Lung Nguyệt lại nói: “Nhất thốn trường nhất thốn cường(1)!” Rồi sau đó, nàng híp mắt phượng, khẽ nâng môi anh đào.
(1) Dài thêm một tấc mạnh thêm một tấc.
“Ngươi gạt ta!” Trác Nhã “ngươi ngươi” nửa ngày, mới xuất ra ba chữ.
“Ừ! Binh bất yếm trá(2)!” Lung Nguyệt cười thản nhiên.
(2) chiến tranh không ngại dối lừa!” Lung Nguyệt cười thản nhiên.
“Ta! Ta! Ta muốn so nữa!”
“Trác Nhã công chúa, ngươi cần phải biết quá tam ba bận!” Lung Nguyệt thu hồi nụ cười, trong mắt thoáng qua ánh sáng bén nhọn.
Trác Nhã bị ánh mắt Lung Nguyệt quét qua, trong lòng đột nhiên trống rỗng, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Hừ! Lần này ta muốn tỷ thí chân chính! Ta muốn dũng sĩ mạnh nhất Minh Kim quốc ta khiêu chiến với Đại Chiêu!”
Trác Nhã công chúa này hai ba lần lật lọng, đã khiến thần tử huân quý Đại Chiêu quốc cảm thấy khó chịu, bây giờ còn muốn khiêu chiên uy của Đại Chiêu quốc, chẳng phải là vẽ râu trên mặt cọp?
Từ đó có không ít thiếu niên huyết khí phương cương thỉnh nguyện, cần phải giết chết chút ngạo khí không biết có từ nơi nào của Minh Kim quốc kia.
Thuận Khải Đế thấy thế đương nhiên vui vẻ, nhưng cũng do dự không biết chọn ai.
Chợt thấy Bùi Nguyên Tu từ chỗ ngồi đi ra, nói: “Hoàng thượng, địa phận Minh Kim quốc này bên cạnh nơi mà thần đóng quân, hôm nay khiêu chiến tự nhiên là chuyện thuộc bổn phận của vi thần. Thần ngượng ngùng làm phiền chư vị!”
“À? Nếu như vậy, liền giao cho Tĩnh Bắc Vương đi!” Thuận Khải Đế vuốt rây cười như lão hồ ly, nếu cẩn thận nhìn một chút, sẽ thấy nụ cười kia giống với nụ cười lúc Lung Nguyệt tính toán Trác Nhã đến mười phần mười.
Võ tướng Đại Chiêu quốc đẹp trai tài giỏi không ít, vốn không cần Vương gia Bùi Nguyên Tu này ra trận. Nhưng hắn lại có tư tâm, không muốn sau này, khi mọi người truyền miệng chuyện hôm nay có người khác cùng nổi danh với Lung Nguyệt.
Dũng sĩ Minh Kim quốc thể trạng to lớn, khổng vũ có lực, mặc dù hành động không ngu ngốc, kém cỏi, nhưng cũng sẽ không bì kịp sự ngoan lệ xuất phát từ rèn luyện thực tế trên sa trường của Bùi Nguyên Tu. Nhiều chiêu của hắn thực dụng, chỉ hỏi thăm đến nơi khiến người ta sợ đau nhất.
Chỉ cần ba hiệp cũng đánh cho dũng sĩ Minh Kim quốc này đứng không nổi.
Bùi Nguyên Tu đứng giữa sân tỷ võ, chắp tay về phía Thuận Khải Đế nói: “Thần may mắn không làm nhục mệnh!”
“Được!” Thuận Khải Đế vỗ tay cười to.
Rồi sau đó, nhìn về phía Đại Vương tử Ban Đạt nói: “Theo trẫm nhìn, việc liên hôn này liền thôi đi! Về phần thân thiện hữu hảo giữa hai nước này, còn phải bàn lại!”
“Chuyện này...” Đại Vương tử Ban Đạt nghe vậy vội vàng đứng dậy, mặc dù vừa rồi Trác Nhã lỗ mãng làm ra chuyện không đúng như vậy, tự biết là chuyện hai nước thân thiện hữu hảo tất sẽ chịu khổ, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ bị Thuận Khải Đế một câu cự tuyệt, bề ngoài hai chữ 'bàn lại' nói ra cũng chỉ uyển chuyển dễ nghe hơn bị cự tuyệt trực tiếp hơn thôi, đây là Thuận Khải Đế giữ lại cho bọn họ ba phần mặt mũi.
“Quốc chủ Đại Chiêu rộng lượng tha thứ! Tính tình tiểu muội thẳng thắn hào sảng, mặc dù làm việc nói năng lỗ mãng, nhưng cũng là miệng ác như tâm không ác! Minh Kim quốc ta thực sự thành tâm thân thiện hữu hảo với quý quốc! Để biểu đạt thành ý, ta nguyện ý cầu cưới Thụy Mẫn công chúa làm chính phi!”
Ban Đạt không nói thì thôi, chỉ bằng câu hắn muốn cầu hôn Lung Nguyệt này, lửa không tên trong lòng Thuận Khải Đế lập tức “vút” một cái vọt lên tận não.
Tốt! Khuê nữ bảo bối của trẫm lại mang ra làm thành ý khi thân thiện hữu hảo? Một phiên bang nho nhỏ thôi, mà còn dám mở miệng cầu hôn nữ nhi của ta? Còn là phân vị chánh phi? Thực buồn cười!
“Việc thân thiện hữu hảo không cần bàn lại nữ! Ngày mai mời Vương Tử Ban Đạt cũng sứ đoàn Minh Kim Quốc rời đi thôi!” Khuôn mặt Thuận Khải Đế đen sì, hết sức không vui! Nếu như không phải cổ ngữ có câu “không giết sứ giả” thì lúc này ông hận không chặt đầu bọn họ vất xuống cho chó ăn rồi!
Ban Đạt cũng có tư tâm cầu hôn Lung Nguyệt.
Lung Nguyệt mỹ lệ, thông tuệ, lại còn là công chúa Đại Chiêu quốc, về công về tư Ban Đạt đều biết, nếu cưới nàng về, hẳn là trợ lực cho Minh Kim. Thế nhưng hắn lại quên, thiên nga cao quý mỹ lệ này, há là con ếch luôn ngồi đáy giếng như hắn có thể muốn?
Không tính toán phân lượng Lung Nguyệt trong lòng Thuận Khải Đế đã lỗ mãng cầu hôn, lúc này giống như chọc vào tổ ong vò vẽ. Chỉ dựa vào Lý Long Hựu cầm đầ mấy huynh đệ, cũng hận không thể dùng ánh mắt đâm thủng chín chín tám mốt lỗ trên người hắn. Chứ nói gì đến Bùi Nguyên Tu, đã sớm coi Lung Nguyệt là tiểu tức phụ của mình, chỉ đợi nàng lớn lên. Hôm nay tự nhiên tiểu thưc phụ của mình bị người khác nhớ thương, nếu hắn không quấy rối khiến Minh Kim quốc mất nước thì tâm khó mà bình tĩnh lại được.
Hàn Khôn xác thực thấy những lời Đại Vương tử nói ra có điểm không ổn, Thụy Mẫn công chúa này hẳn là hòn ngọc quý trên tay quốc chủ Đại Chiêu quốc, làm gì có chuyện bọn hắn nói cầu hôn là được cười, nhưng lúc này muốn vãn hồi cũng đã không còn khả năng nữa rồi.
Có điều, cũng không phải không có đường lui. Bắc Cương là địa phận đất phong của Tĩnh Bắc Vương, đến lúc đó chỉ cần bàn bạn điều kiện với Bùi Nguyên Tu, để hắn không gây rối là được. Nhưng hắn lại không biết tính toán này của hắn đúng là đánh vào khoảng không, nam nhân hẹp hòi Bùi Nguyên Tu này lại đang chờ thu thập bọn họ đấy!