Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Có một đôi cha mẹ đáng tin cậy như vậy, Bùi tiểu Vương gia vẫn cứ trung thành với cách gọi ‘anh nhi, anh nhi’ cả tháng. Đợi đến ngày đầy tháng hôm đó có một đạo Thánh chỉ từ Kinh thành truyền đến, bé mới thật vất vả mà có tên chính thức- Bùi Triệu Đình.
Nhân lấy Thánh chỉ, Bùi Nguyên Tu vẫn còn cảm thấy may mắn, hắn lặng lẽ nói với Lung Nguyệt: “Không cho các ca ca lấy tên là đúng!”
Lung Nguyệt liếc hắn, thầm nghĩ nếu như không phải nàng gửi thư cho Hoàng Đế lão cha nói Bùi Nguyên Tu nín hồi lâu cũng không nghẹn nổi ra một cái tên, Hoàng Đế lão cha cũng không xa xôi cách trở như vậy mà vẫn phái người tới truyền chỉ đặt tên cho tiểu ngoại tôn!
Dĩ nhiên, những chuyện này đều là nói sau.
Bây giờ tiểu Vương gia vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh một ngày tuổi.
Gần tối Lung Nguyệt nhìn con trai một chút, sau đó ăn hết một bát cháo gà. Nàng tỉnh là do tiếng gõ va chạm nhẹ nhàng.
Trong nhà đã sớm thắp đèn, Hoán Ngọc cùng Tẩy Bích ở trong phòng chăm sóc cho nàng.
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Canh mấy rồi? Vương gia đâu? Âm thanh phòng ngoài là sao vậy?”
Thấy Lung Nguyệt tỉnh lại, Tẩy Bích xoay người đi lấy nước ấm cho nàng.
Hoán Ngọc đỡ Lung Nguyệt ngồi dậy, nói: “Chủ tử, ngài đã tỉnh rồi. Hiện tại đã gần đến giờ Hợi.” Dứt lời liền xem xét bên ngoài một chút rồi nói với nàng: “Vương gia đang chỉ huy mấy thô sử ma ma chuyển ghế quý phi vào đây, Vương gia là muốn ở đây chăm sóc ngài.”
Lung Nguyệt nháy mắt mấy cái: “Chàng là muốn ngủ ở phòng ngoài hay sao?”
Hoán Ngọc gật đầu, nhận chén nước ấm từ tay Tẩy Bích phục vụ Lung Nguyệt uống nước.
“Đi gọi Vương gia vào đây đi.” Lung Nguyệt lấy khăn chấm môi rồi nói. (MTLTH.dđlqđ)
Tẩy Bích nghe lệnh đi ra ngoài, không tới nửa phút liền thấy Bùi Nguyên Tu vén rèm đi vào.
Hoán Ngọc phúc thân với hắn, sau khi thi lễ xong thì đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho đôi phu thê.
“Cửu Nhi tỉnh rồi sao? Có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không?” Bùi Nguyên Tu ngồi lên mép giường.
“ Chàng ngủ phòng ngoài sao?” Lung Nguyệt hỏi.
Thấy Bùi Nguyên Tu gật đầu, nàng lại hỏi:”Vậy anh nhi và bà vú ngủ chỗ nào vậy?”
Bùi Nguyên Tu ngẩn ra, chuyện này đúng là hắn chưa suy tính chu toàn, nghĩ sơ sơ liền nói: “Vậy ta ngủ ở đây với nàng.” Dứt lời liền xoay người ra bên ngoài phân phó.
Sau đó có âm thanh khuyên can truyền đến, hình như là giọng của Lưu ma ma: “Vương gia, nào có nam nhân cứ nhất quyết phải ở trong phòng sinh như ngài chứ? Đây chính là nơi đã dính máu, có điềm xấu….”
“Gia đã giết người vô số, nếu như có thì gia đã huyết quang tai ương từ lâu rồi.” Giọng nói Bùi Nguyên Tu không mấy vui vẻ: “Ma ma cứ yên tâm, thời gian không còn sớm, ma ma mau đi nghỉ ngơi đi.”
Không bao lâu sau đó, ghế quý phi đã được vận chuyển vào và đặt song song với giường của nàng. (MTLTH.dđlqđ)
“Thế này mới tốt.” Bùi Nguyên Tu đuổi hết người ra, nhìn Lung Nguyệt cười.
“Từ khi nào mà da mặt chàng lại dày như vậy?” Lung Nguyệt liếc hắn.
“Từ trước tới giờ da mặt gia vẫn luôn dày, nếu không nàng nói nhi tử chúng ta từ đâu tới?” Bùi Nguyên Tu vẫn rất tự hào: “Ta đi ôm anh nhi vào, vậy là gia đình ba người nhà chúng ta liền đoàn viên.”
Lung Nguyệt đỏ mắt, vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ nhìn Bùi Nguyên Tu nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Lung Nguyệt phát hiện điều nàng lo lắng là đúng, ngực nàng tựa như núi non trùng điệp vậy thôi chứ không hề có sữa. Nguyên là muốn tìm cách để cho sữa chảy ra ngoài, thế nhưng lại bị Anh Lạc cô cô cản lại: “Có quý phủ nào lại để cho chính phòng phu nhân tự mình nuôi con chứ? Thiếp thị của đại hộ nhân gia cũng không cần phải tự mình lấy sữa nuôi con. Vừa văn không có sữa, sau này Vương phi không cần uống thuốc dứt sữa nữa rồi.”
Lung Nguyệt còn muốn nói nàng chính là được Hoàng Hậu mẫu thân tự mình nuôi lớn, nhưng lời chưa kịp nói ra khỏi miệng lại bị Anh Lạc cô cô chặn lại: “Tình huống của chủ tử năm đó là đặc biệt!”
Đúng vậy, ban đầu nàng cứ cứng đầu cứng cổ không chịu cho bà vú đút sữa….Không phải, nếu như không phải nàng khóc đến tím tái mặt mày thì chắc Hoàng Hậu mẫu thân cũng không định dùng sữa mẹ nuôi nàng.
Sau đó nghĩ lại lại càng cảm thấy xấu hổ.
Nhi tử nàng còn dễ nuôi hơn cả nàng.
Bùi Nguyên Tu đứng một bên nghe, đồng ý gật gật đầu, hắn cũng nghĩ rằng chính phòng phu nhân không nên tự mình nuôi con. Hắn cho rằng mặc dù nhi tử của mình mới được một ngày tuổi, nhưng dù gì bé cũng là một nam nhân, mà Cửu nhi bất luận ở nơi nào cũng đều chỉ có thể là của một mình hắn.
Tin Tĩnh Bắc Vương phủ có quý tử đã truyền ra ngoài, đồng thời còn có một tin tức khác là Vương gia tự mình dọn dẹp vào Sản các bồi Vương phi. (MTLTH.dđlqđ)
Trong nhất thời khiến mọi người thổn thức không thôi.
Có người còn nói: “Vương gia tuổi lớn, nay mới có được người nối dõi, vui sướng đến nỗi quên mất cả quy củ.”
Có người còn nói: “Vương gia đây là sợ vợ!”
Còn có lời nói rất bất kính: “Trong Kinh thành Hoàng Thượng thương ái nữ, hạ chỉ khiến Vương gia vào Sản các chăm sóc Vương phi.”
Tóm lại là đủ loại lời đồn, dạng nào cũng có.
Dĩ nhiên những lời này mọi người chỉ dám lén lút bình luận vậy thôi.
Bề ngoài tất cả các quan viên đều đang chuẩn bị quà mừng, chỉ đợi đến ngày đầy tháng của tiểu Vương gia.