Qua Mười lăm tháng Giêng, Lung Nguyệt bắt đầu hứng trí bừng bừng, thu dọn hành trang, mong muốn nhìn thấy hôn lễ trên thảo nguyên.
Từ thời hiện đại, đầu thai vào hoàng cung Đại Chiêu, nàng thu lại tính tình ngang bướng như trẻ con, bây giờ dưới sự dung túng của Bùi Nguyên Tu, tính khí ấy đang dần trở lại.
Lần này, Lung Nguyệt nghĩ sẽ giống như lần trước vậy, để Hoán Ngọc và Tẩy Bích ở lại, giúp đỡ cô cô Anh Lạc quản lý việc vặt trong vương phủ, chỉ dẫn theo Địch Thúy và Đào Châu đi trước.
Nhưng hai người kia nói, lần trước họ ở lại vì mới vào phủ, không rõ mọi việc nên mới giúp chủ tử trông coi, bây giờ mọi thứ đã đi vào nề nếp, có cô cô Anh Lạc – một người thất khiếu linh lung tâm* đã quá đủ rồi. Tiết trời giá lạnh, đất đóng băng, nếu là người khác thì họ đã chẳng yên lòng như thế.
*Thất khiếu linh lung tâm (Trái tim có 7 lỗ): Trích từ truyện Phong Thần, nói về nhân vật Tỷ Can thừa tướng là hoàng thúc của Trụ Vương nhà Ân, Tỷ Can là người có lòng trung trinh, chính trực, nhiều lần can gián vua Trụ, sau Đắc Kỷ muốn hại ông, lập kế giả bệnh, bảo cần phải có thất khiếu lung linh tâm ăn mới khỏi bệnh, Trụ vương lại có thể đồng ý, yêu cầu Tỷ Can giao trái tim ra. Kết quả Tỷ Can nhờ có pháp thuật Khương Tử Nha bảo hộ, sau khi moi tim ra vẫn không chết. Nhưng trên đường trở về, Tỷ Can gặp một phụ nhân rao bán cải vô tâm, Tỷ Can ghìm ngựa hỏi nàng một câu: “Người nếu là Vô Tâm thì thế nào?” phụ nhân kia đáp: “người Vô Tâm sẽ chết.” kết quả Tỷ Can nhất thời hô một tiếng, máu chảy đầm đìa, rồi chết. (phụ nhân này có thể do Đắc Kỷ hoặc Thân Công báo hóa thành). Về sau chỉ người rất thông minh tài ba, nói chung người nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc. (tham khảo từ hitsujinonamida.wordpress.com)
Lung Nguyệt nghe xong dở khóc dở cười, họ cứ xem nàng như đứa nhỏ ba tuổi ấy! Chẳng qua nàng cũng gật đầu đồng ý rồi. Hàng năm bầu bạn, rời xa người nào cũng cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa lần này, Bùi Nguyên Tu bảo Bùi Đại ở lại phủ để quản lý mấy việc vặt, dẫn theo Bùi Tiểu, hai đứa nhóc sai vặt mà Lung Nguyệt mới chọn cho hắn - Bùi Đa và Bùi Thiểu - đi trước.
Hai tên tiểu tử này là cô nhi được Bùi Đại cứu từ chiến loạn Bắc Cương mấy năm trước, bây giờ mới có mười hai, mười ba tuổi, làm người cơ trí, tâm tư cũng ngay thẳng. Lung Nguyệt nghĩ Bùi Nguyên Tu đường đường là phiên* vương của một vùng đất, không thể chỉ có hai người sai vặt là Bùi Đại và Bùi Tiểu ở bên cạnh mãi. Hơn nữa, bây giờ Bùi Đại Bùi Tiểu đã là quản sự trong phủ, Bùi Nguyên Tu cũng rất nể họ trong vài việc quan trọng, tóm lại không thể để hai huynh đệ ấy vừa xử lý mọi việc vừa làm kẻ sai vặt được. Không bằng tìm mầm non tốt bồi dưỡng, giúp hai huynh đệ kia chia sẻ công việc cũng tốt, để họ an tâm xử lý mọi chuyện.
*Phiên có nghĩa là thuộc địa
Lúc Lung Nguyệt nhắc chuyện ấy với Bùi Nguyên Tu, hắn cười nói: “Thì ra lấy nha hoàn của nàng là thành người một nhà nhỉ, nàng vội suy nghĩ thay hai huynh đệ nhà hắn, sao hả, sợ thiệt thòi cho mấy nha đầu nhà nàng à?”
Lung Nguyệt giận dữ với hắn: “Vương gia nói quá lời, nếu không suy nghĩ cho gia, ta cần gì uổng phí phần tâm tư này!”
Bùi Nguyên Tu nhanh chóng cười lấy lòng nàng.
Cách ngày bọn họ xa phủ khoảng một đêm, Lưu ma ma bỗng chạy tới nói lời từ biệt. Bùi Nguyên Tu nhíu mày: “Nếu đã ở lại thì không cần nóng lòng ngay như vậy, đợi trời ấm hơn, ma ma hãy về nhà!”
Lưu ma ma muốn nói lại thôi, nhưng vẫn nghe lời và ở lại.
Ngày hôm sau, Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt ngồi lên xe ngựa, dẫn theo những người liên quan, rời khỏi Cương thành*, đi đến nơi cư trú của thủ lĩnh bộ tộc Ba Sơn.
* Tân Cương hiện nay.
Lung Nguyệt ngồi trên xe ngựa, dựa người vào lòng Bùi Nguyên Tu, tay ôm ống nhỏ bằng đồng, thỉnh thoảng nôn ra một ít. Đôi mắt nàng đỏ hoe như con thỏ nhỏ đáng thương tội nghiệp, Bùi Nguyên Tu trông thấy mà đau lòng.
Lung Nguyệt cũng ấm ức.
Ngồi xe ngựa ra ngoài, chưa được nửa ngày, nàng đã nôn ra một trận ghê tởm, hơn nữa còn đi theo chiều hướng càng lúc càng nghiêm trọng. Kỳ lạ, ngày thường nàng đâu có say xe, hôm nay nàng bị sao vậy nhỉ?
Thật vất vả mới tới sát biên thành.
Tri phủ biên thành sớm đã chờ ngay tại cửa thành, Bùi Nguyên Tu không cũng chẳng hỏi han gì hắn ta, chỉ tự mình bế Lung Nguyệt đã nôn đến mức trời đất mịt mù trên xe ngựa vào trong quán (tương tự như dịch quán – nơi ở của sứ thần vậy).
Ngay sau đó, hắn vội vã gọi đại phu trong thành đến chẩn mạch.
Thấy sắc mặt Lung Nguyệt trắng bệch, trong lòng Bùi Nguyên Tu rất phiền muộn, nếu mình dẫn theo y nữ (nữ làm nghề y) ra ngoài thì tốt rồi.
Hắn cởi giày, ngồi lên giường ôm Lung Nguyệt vào lòng, khẽ vuốt tấm lưng gầy yếu của nàng từng chút một, muốn nàng khỏe hơn một chút.
Không bao lâu sau, hạ nhân của hành quán đã về, đại phu đến.
“Mời vào đây!” Bùi Nguyên Tu dứt lời, buông màn che xuống, chỉ để một bàn tay của Lung Nguyệt lộ ra.
Có lẽ vì đây là lần đầu xem bệnh cho người có thân phận cao quý nên đại phu rất căng thẳng.
Đợi Hoán Ngọc lót gối nhỏ để Lung Nguyệt đặt tay lên, đồng thời che khăn trên cổ tay nàng, đại phu mới run run rẩy rẩy, đặt ba ngón tay lên đấy.
Động tác này của ông ta khiến Bùi Nguyên Tu vừa trông thấy đã nhíu mày. Tay chân không vững vàng, sao có thể chẩn mạch chính xác? Hắn hạ thấp giọng, nói với tri phủ đang đợi ở bên ngoài: “Cả biên thành này chỉ có một đại phu à?”
“Còn nữa, còn nữa, đã phái người đi tìm rồi... còn người này, người này tới, vì người này là đại phu ở gần đây nhất.” Tri phủ thầm đổ mồ hôi. Người đang nằm trong chính là công chúa đó, công chúa bảo bối cao quý nhất của đương kim Thánh thượng. Nếu như nàng xảy ra chuyện ở chỗ này của hắn ta, cho dù hắn ta có mười cái đầu cũng không đủ để chém, nhưng hắn ta cũng nghe nói ít nhiều rằng Tĩnh Bắc vương – vị thần mặt đen ở trước mặt – xem Vương phi Công chúa như bảo bối. Chỉ thấy mới vừa rồi Vương gia vội vã ôm nàng vào phòng, vẻ lo lắng trên mặt không hề giả một chút nào. Nếu vương phi có chuyện gì không ổn, hẳn là không cần Hoàng thượng hạ chỉ, Tĩnh Bắc vương đã xử hắn ta rồi.
Tri phủ thầm oán, Vương phi bị ốm rồi mới đến biên thành này mà, không liên quan một chút nào đến hắn ta cả!
Nhìn từng đại phu trong thành được mời đến, từng người đi vào chẩn mạch rồi lại lần lượt bước ra lắc đầu, Tri phủ cảm thấy hơi thở của mình dồn dập đến nơi rồi. Vương phi bị bệnh gì vậy trời?! Mắc bệnh kỳ quái, rốt cuộc vẫn không có ai chẩn ra được ư?
Mãi đến cuối cùng, khi một lão đại phu gần tám mươi tuổi bước ra, Tri phủ đã gửi gắm toàn bộ hy vọng của mình cho lão.
Chỉ nghe lão đại phu nói: “Thân thể của Vương phi không quá lo ngại, thật sự mạnh khỏe. Đã tìm ra mạch tượng này có thể là hoạt mạch (mạch trơn), thế nhưng mới có ít ngày, hẳn là chưa đủ tháng ấy! Cho nên rất khó tìm được.”
“Thật ư?” Bùi Nguyên Tu nghe xong thì vẻ mặt cũng trở nên kích động, hắn không quan tâm đến thân phận nữa, nắm chặt lấy cổ tay lão đại phu, trợn tròn mắt và hỏi.
Chỉ khiến lão đại phu sợ tới mức run hết cả cõi lòng.
Mãi một hồi sau, lão mới nói: “Mới có ít ngày, nếu muốn chắc chắn phải đợi khoảng hai tháng.”
“Tốt! Tốt! Thưởng! Thưởng hết!” Bùi Nguyên Tu không biết làm sao để nói lên tâm tình của mình vào lúc này, hắn nói năng có hơi lộn xộn, ra lệnh cho Bùi Tiểu.
Ngay sau đó, hắn cũng không ngoảnh đầu lại, đi thẳng vào phòng trong và không trở ra nữa.
Đáng thương cho Tri phủ ở ngoài phòng khách, đứng không được ngồi cũng chẳng xong.
Sau đó Bùi Tiểu thấy không ổn, cười cười dẫn hắn ta ra khỏi quán.
Lung Nguyệt ngủ một giấc, vừa mở mắt đã bắt gặp cặp mắt tinh anh sáng ngời của Bùi Nguyên Tu đang nhìn chằm chằm vào mình. Hơn nữa, khuôn mặt hắn còn có vẻ rối rắm, không rõ vui sướng hay lo lắng.
“Vương gia?”
“Cửu Nhi...” Bùi Nguyên Tu đáp lại: “Khát không? Đói không? Muốn ăn chút gì không? Trong phòng bếp có chuẩn bị huyết yến, luôn luôn vừa ấm vừa nóng, ta sai người bưng lên, nàng...”
Thấy Bùi Nguyên Tu chân tay luống cuống, Lung Nguyệt trợn mắt nhìn, cảm thấy kỳ lạ làm sao, nàng vừa ngủ một giấc tỉnh lại, hắn đã thay đổi thành nói nhiều rồi.
“Có hơi khát ấy!” Lung Nguyệt hắng giọng, muốn ngồi dậy.
Bỗng nhiên thấy Bùi Nguyên Tu cực kỳ vội vã, hai bàn tay sờ khắp người nàng, nói: “Từ từ đã, ta đỡ nàng.”
“Vương gias, chẳng qua ta chỉ bị say xe, sao chàng lại chiều chuộng ta như vậy?” Lung Nguyệt cảm thấy dở khóc dở cười.
Bùi Nguyên Tu ôm Lung Nguyệt, giúp nàng uống nửa chén nước mật ong rồi nói nhỏ: “Không đơn giản như say xe đâu.”
“Hả?” Vậy là nàng bị bệnh rất nguy kịch nên mới khiến Bùi Nguyên Tu cẩn thận như vậy.
“Cửu Nhi, nàng có rồi!” Đặt chén xuống, hai bàn tay to của Bùi Nguyên Tu khẽ vuốt cái bụng bằng phẳng của Lung Nguyệt.
“Có? Có bị làm sao hả?” Lung Nguyệt bị lời nói không đầu không đuôi của hắn làm cho chẳng hiểu ra sao.
“Ở đây, ở đây có con của chúng ta rồi.” Giọng nói của Bùi Nguyên Tu rất nhẹ nhàng, giống như sợ dọa phải cái gì đó.
“Ừ!” Lung Nguyệt gật đầu, hóa ra là có tiểu bảo bảo: “Gì cơ? Vương gia nói gì cơ?” Mới vừa nãy nàng còn bình tĩnh, sau khi “tiêu hóa” mấy lời của Bùi Nguyên Tu, nàng bật dậy mạnh mẽ.
“Cửu Nhi, nàng nhẹ một chút, cẩn thận thai nhi.” Bùi Nguyên Tu vội vỗ về nàng, lại đặt bàn tay to lên bụng nàng và nói: “Cửu Nhi có thai, chúng ta sắp có con rồi.”
Lung Nguyệt nhìn Bùi Nguyên Tu, mắt phượng chớp chớp mấy cái: “Thật ư?”
“Thật!” Bùi Nguyên Tu cực kỳ nghiêm túc, đáp lời nàng.
“A...” Lung Nguyệt cảm thấy không được chân thật cho lắm, nàng vuốt bụng mình nhẹ nhàng, ở đây có một sinh mệnh nhỏ sao? Tiểu sinh mệnh dung hòa máu thịt của nàng và Bùi Nguyên Tu ư? Thế nhưng, nàng nhớ nguyệt sự tháng trước đã tới rồi, tháng này còn vài ngày nữa mới tới, tại sao lại đột nhiên mang thai tiểu bảo bảo như vậy?
Nghĩ đến việc bị say xe một cách khó hiểu, xem ra không tránh khỏi việc mình mang thai rồi.
Đối với một sinh mệnh nhỏ đang thai nghén trong bụng mình, Lung Nguyệt vừa thấy mới mẻ vừa trông ngóng, thế nhưng khi vui sướng qua đi, nàng tỉnh táo lại, hoài nghi bây giờ mình còn trẻ tuổi, thân thể non nớt, liệu có thể thai nghén được một bảo bảo khỏe mạnh không? Dựa theo tuổi tác của nàng, nếu như ở thời hiện đại thì vẫn là trái cây ngây ngô chưa trưởng thành.
Hình như cảm thấy Lung Nguyệt không an lòng, Bùi Nguyên Tu ôm nàng, để nàng ngồi trên đùi mình, giọng nói trầm thấp giống như tiếng của đàn ngọc vang lên ở nơi thong dong yên tĩnh, lắng đọng lại khiến người ta an lòng.
“Có ta đây, Cửu Nhi đừng sợ, chỉ lo tĩnh dưỡng thân thể là được.”
Lung Nguyệt cười đáp lại, cánh tay nhỏ bé vòng qua ôm lấy phần eo cường tráng của hắn. Nàng cọ vào cổ Bùi Nguyên Tu, gật đầu.
Sau đó, bọn họ ở lại hành quán nơi biên thành khoảng hai ngày.
Lung Nguyệt nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh ngày thường với việc mang thai, hơn nữa đại phu cũng nói mới có ít ngày, phải đợi hai tháng nữa mới chẩn mạch chính xác được.
Nhưng Bùi Nguyên Tu, tuy rằng ngày ấy hắn nói mấy lời làm Lung Nguyệt an lòng, nói được lời thề sắt son, nhưng sau cùng người căng thẳng nhất lại là hắn.
Bây giờ, Lung Nguyệt ngồi cũng từ từ mà đi cũng từ từ, bước qua bậc cửa, bước lên bậc thềm cũng phải có người đỡ người vịn, ngay cả xoay người mang giày cũng không được. Nàng cảm thấy bây giờ trong mắt Bùi Nguyên Tu nàng chính là nhân sĩ tàn phế bị ngăn trở không thể tự gánh vác cuộc sống của mình. Dường như có thể nói là một tấc hắn cũng không rời tay.
Hai ngày gần đây, Bùi Nguyên Tu đang rầu rĩ, không phải buồn vì nuôi con thế nào mà là buồn vì không biết cách nào để Lung Nguyệt về vương phủ bình an. Kiếp trước, Lung Nguyệt ngồi xe ngựa dẫn đến sảy thai tổn thương thân thể, chuyện đó vẫn luôn là cây gai, là bóng ma trong lòng Bùi Nguyên Tu. Lúc này, hắn chỉ hận không thể để Lung Nguyệt đừng đi, cứ ở lại biên thành chờ đến ngày sinh con mới là cách tốt nhất.
“Vương gia, khi nào chúng ta lên đường đến nơi cư trú của thủ lĩnh Ba Sơn?” Lung Nguyệt cầm chén cháo tổ yến nấm tuyết, khuôn miệng nhỏ đang húp.
“Không đi nữa!” Bùi Nguyên Tu gắp một miếng sủi cảo tôm trong suốt như nước rồi đút cho Lung Nguyệt.
“Hả?” Lung Nguyệt cắn một miếng sủi cảo tôm trên đũa của hắn, nàng kinh ngạc. Chuyện này đã được quyết định rồi, sao lại thay đổi đột ngột như vậy? Đi được nửa đường rồi đấy!
“Cửu Nhi có thai, không tiện đi đường xóc nảy.” Bùi Nguyên Tu giải thích.
“Vương gia, không giữ chữ tín thì không đứng vững được, nếu đã đồng ý với thủ lĩnh Ba Sơn, cuối cùng không đi thì không tốt đâu!” Dựa theo cảm giác của Lung Nguyệt, phần lớn người ở bộ tộc thảo nguyên là nam tử nhiệt huyết, ngay thẳng nhưng cũng ương bướng, nếu như chuyện đã đồng ý mà lại không làm, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch dài lâu.
Lung Nguyệt không cần nói rõ mấy lời đó, trong lòng Bùi Nguyên Tu cũng tự nhiên hiểu rõ, nhưng hắn rất không yên lòng, không muốn mình vô ý rồi lại khiến chuyện tiếc nuối đến mức chẳng thể bù đắp ở kiếp trước xảy ra nữa.
Đã từng mất đi một lần mới biết tất cả mọi thứ sụp đổ cũng không đổi được nỗi đau đớn, do đó càng thêm quý trọng gấp bội. Mất đi quá một lần, mới biết nói khuynh sở hữu cũng đổi không trở lại thống khổ, do đó mới có thể bội cảm quý trọng. Hai bên tướng quyền, Bùi Nguyên Tu lựa chọn thê nhi. (vợ con)
Lung Nguyệt cảm thấy mình có thể hiểu rõ bấy nhiêu tâm tư của Bùi Nguyên Tu. Dựa theo tiểu chuẩn tảo hôn sinh sớm của người cổ đại mà nói, Bùi Nguyên Tu hai mươi sáu tuổi, “cao tuổi” nhưng không có con cháu hầu hạ dưới gối, bây giờ biết nàng mang thai, tất nhiên coi trọng.
Đuôi mắt cong cong, nàng nhìn về phía Bùi Nguyên Tu và nói: “Hay là thế này, Vương gia đến chỗ của thủ lĩnh Ba Sơn, Cửu Nhi ở biên thành chờ chàng trở về được không?”
Bùi Nguyên Tu nhíu mày.
“Vương gia, ta cam đoan tuyệt đối không bướng bỉnh, ăn được ngủ được thật tốt, không ra cổng trước cổng trong không ra ngoài, chỉ tản bộ trong viện này, hơn nữa còn dặn người ta đỡ, tuyệt đối không để thai nhi trong bụng xảy ra sai lầm nào. Còn nữa, hôm đó ta mới có mấy ngày, vẫn chưa chẩn ra chính xác đúng không?”
Lung Nguyệt dứt lời, chỉ thấy Bùi nguyên Tu vẫn cứ nhíu mày, chẳng qua vẻ mặt cũng không kiên quyết như ban nãy, giống như đang cân nhắc lời của Lung Nguyệt.
“Vương gia đi cùng lắm là sáu bảy ngày đã có thể trở về rồi, cho dù nhiều ngày, nhưng nơi này lại ở trên địa bàn của nhà chúng ta, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Hơn nữa, không phải Vương gia đã gọi y nữ trong phủ đến đây sao, từ Cương thành đến biên thành này cũng chỉ mất nửa ngày là cùng, đến rất nhanh thôi. Thân thể của ta do nàng ấy chữa trị, có nàng ấy ở đây, Vương gia còn lo lắng nữa sao?”
Lung Nguyệt tiếp tục du thuyết*, hai ngày gần đây Bùi Nguyên Tu quá mức mẫn cảm, thảo mộc giai binh**, để hắn đi cũng đúng lúc giúp hắn thay đổi tâm tình, hắn có thể ổn hơn một chút, mình cũng thoải mái hơn một chút. Bằng không, sớm muộn gì thần kinh (nàng là người ở hiện đại nên dùng thần kinh) của nàng cũng căng thẳng như Bùi Nguyên Tu mất.
* Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.
**Thảo mộc giai binh – cỏ cây đều là binh lính, nghĩa tương tự như trông gà hóa cuốc.
Với “ba tấc miệng lưỡi không nát”* của Lung Nguyệt, cuối cùng nàng cũng thuyết phục được Bùi Nguyên Tu đi một mình tới chỗ của thủ lĩnh Ba Sơn.
*Ý nói người giỏi về tài ứng đối, khéo ăn nói.
Trước khi đi, hắn muốn chia một ngàn tinh vệ ra, chia năm trăm người ở lại với Lung Nguyệt.
Làm sao mà Lung Nguyệt đồng ý được? Dù gì Bùi Nguyên Tu cũng ra khỏi biên giới nước nhà, đi tới ngoại tộc đó! Hơn nữa, nàng vốn theo nghi thức dành cho Công chúa, có hẳn một ngàn tinh vệ che chở rồi!
Cuối cùng, Bùi Nguyên Tu vẫn không lay chuyển được Lung Nguyệt. Hắn dẫn một ngàn tinh vệ đi cùng, bảo Bùi Tiểu ở lại và nói: “Mặc dù Bùi Tiểu ngoài miệng láu cá, nhưng xử lý mọi việc cũng thỏa đáng, có hắn ở lại, ta còn có thể yên tâm hơn một chút.”
Lung Nguyệt gật đầu cười, dặn dò Bùi Đa và Bùi Thiểu cẩn thận hầu hạ Vương gia cho tốt.
Vì Lung Nguyệt ở lại biên thành, Bùi Nguyên Tu không dẫn theo nữ quyến nên cố tình không ngồi xe ngựa, chỉ cưỡi ngựa ô, dẫn tinh vệ cưỡi ngựa rời đi. Hắn rời đi vào lúc sáng sớm, trong số những hạ nhân ở lại để hầu hạ Lung Nguyệt, có một người dùng xong cơm trưa thì bắt đầu đứng ngồi không yên.
Người này chính là kẻ cải trang, xen lẫn vào trong đám tỳ nữ thô sử - Lưu Tú Nhi.
Biết được Vương gia, Vương phi muốn tới bộ lạc ngoại tộc để uống rượu mừng, Lưu Tú Nhi bắt đầu nảy sinh tâm tư, nghĩ rằng nếu nàng ta có thể đi theo, không chừng thừa dịp loạn là có thể ra tay.
Đợi đến biên thành rồi, nàng ta lại nghe thấy chuyện Vương phi có thai, trong lòng càng thêm vui mừng, nghĩ rằng Vương gia sẽ không thể ngày ngày ở cùng Vương phi, đấy chẳng phải là cơ hội lớn của nàng ta sao?
Nàng ta quả là mộng tưởng hão huyền, không biết sáng sớm Bùi Nguyên Tu chẳng dẫn theo tỳ nữ nào cả, ruổi ngựa chạy lấy người rồi.
Đợi đến khi nàng ta biết được thì đã trôi qua nửa ngày.
Nhắc tới Lưu Tú Nhi, nàng ta cũng là một kẻ ngốc to gan, dám lén thu dọn đồ đạc, một mình đuổi theo Bùi Nguyên Tu, không có ai biết được chuyện của nàng ta cả.
Lại nói ở trong vương phủ, Lưu ma ma phát hiện không thấy khuê nữ đâu cả, bà biết nàng chắc chắn lén đi theo Vương gia, trong lòng sốt ruột nhưng cũng không còn cách nào, chỉ trông mong khuê nữ đừng gây chuyện, bình an quay về.
Sau này, biết được Vương gia gửi thư tới nói Vương phi có thai, gọi y nữ đến chăm sóc Vương phi. Vương gia có người nối dỗi, trong lòng Lưu ma ma rất vui, nhưng bà càng lo lắng cho khuê nữ của mình, do đó vội tìm Bùi Đại nhờ vả, nói mình muốn chăm sóc Vương phi thật tốt.
Bùi Đại nghĩ Lưu ma ma là người từng trải có kinh nghiệm, nếu chăm sóc người thai phụ thì nhất định tốt hơn hẳn những người khác, hắn liền đồng ý, tự mình đưa y nữ và Lưu ma ma tới biên thành.
Lưu ma ma đến biên thành, bái kiến Vương phi rồi vội đi tìm khuê nữ, nhưng khi bà hỏi mọi người, không một ai biết Lưu Tú Nhi đã đến đây. Câu hỏi của bà kinh động đến Lung Nguyệt, Bùi Đại tìm kiếm khắp thành, bảo Bùi Tiểu đuổi theo Vương gia, xem xem Lưu Tú Nhi có lén đi theo tinh vệ bên cạnh Vương gia hay không.
Cả một ngày này, tinh vệ được phái ra ngoài thành tìm Lưu Tú Nhi đã bẩm lại, nói rằng ngoài thành có những người khả nghi, không giống dân chúng biên thành, nhưng lại giống người dị tộc.
Lung Nguyệt nghe vậy thì nhìn qua phía Bùi Đại, thuở nhỏ hắn đã ở trong quân qua ngày với Bùi Nguyên Tu, nghĩ đến loại chuyện này, không có người nào hiểu rõ hơn hắn.
Bùi Đại cũng không phụ sự kỳ vọng của Lung Nguyệt, hắn dẫn mấy người ra ngoài, thật sự không lên tiếng không quở trách, bắt trói được hai kẻ mang về.
Hai kẻ này rất có khí phách, lập tức nhận mình là người ngoại tộc, nhưng đến biên thành làm gì thì bọn chúng lại không nói thẳng. Muốn xét hỏi phạm nhân cần phải tra tấn, chỉ là hai tên kẻ ngoại tộc này rất mạnh miệng, đánh do da tróc thịt bong cũng không tiết lộ nửa câu.
Lung Nguyệt biết được, nàng đưa cho Bùi Đại một lọ mật ong, lệnh cho hắn đi tìm một con dê đầu đàn đến.
Bùi Đại không rõ chân tướng, Lung Nguyệt cười nói: “Cho bọn chúng nhận hình phạt cười, ta không tin bọn chúng không kêu lên!”
“Hình phạt cười?” Bùi Đại chưa từng nghe qua.
“Hình phạt cười” này được Lung Nguyệt tìm thấy trên mạng Internet ở thời hiện đại. Thế kỷ thứ mười bảy, nó được phát minh sau ba mươi năm chiến tranh ở châu Âu, đừng thấy mới nghe đến “cười” mà nghĩ là chuyện tốt, thật ra cười nhiều quá cũng có thể mất mạng, so với đau đớn còn khiến người ta khó chịu đựng hơn, kẻ bị nhẹ thì nôn mửa, mất ý thức, kẻ bị nặng thì mất khả năng thở, hít thở không thông mà chết.
“Ngươi chỉ để ý tới việc dùng nó là được, bảo quản cho tốt!” Lung Nguyệt dáy hắn cách sử dụng, Bùi Đại nửa tin nửa ngờ, nhận lọ mật rồi đi xuống dưới.
Trói phạm nhân lại thật chặt, lột vớ lẫn giày của bọn họ, xoa mật lên gan bàn chân, sau đó bảo dê đến liếm.
Bùi Đại không ngừng cảm thấy chiêu này của Vương phi nhà hắn quá mới mẻ, tuy rằng đam nha dịch ở nha môn Tri phủ cũng mới thấy lần đầu nhưng đều chạy tới xem cảnh náo nhiệt. Ai mà tin được hình phạt cười này có thể khiến người cười phải sợ, vội vã thốt ra lời nói thật chứ?
Nhưng các ngươi khoan hãy nói, chiêu này được dùng rất tuyệt, không đến một canh giờ, hai kẻ ngoại tộc to lớn vốn mạnh miệng không sợ đau, nhưng lại bị “hình phạt cười” này buộc phải nói thật.
Bọn chúng là thân vệ của công chúa Trác Nhã bên Kim quốc. Công chúa Trác Nhã đang dẫn hai nghìn nhân mã (người và ngựa) chạy đến biên thành, muốn bắt giữ Tĩnh Bắc Vương phi, báo thù nhục nhã ngày trước, còn hai người bọn chúng là mật thám.
Lung Nguyệt vừa nghe đã nhăn mày lại, nàng còn nhớ rõ công chúa Trác Nhã, nhưng lại không ngờ lòng dạ nàng ta hẹp hòi như thế, ghi thù đến tận bây giờ. Thế nhưng đây không phải điểm quan trọng, mấu chốt là nàng ta dẫn theo hai nghìn nhân mã, không phải một con số nhỏ, phải làm sao để tránh và thoát khỏi biên cảnh đầy quân sĩ chiếm đóng, qua sông một cách vụng trộm* đây?
*Gần nghĩa với “nhập cư trái phép”, “vượt biên”.