Lý Long Triệt chỉ ở Tĩnh Bắc Vương phủ ba ngày liền hùng dũng oai vệ, thu thập hành lý trở về biên cảnh.
Trước khi đi tất nhiên là bị Lung Nguyệt giữ lại dặn dò đủ thứ. (MTLTH.dđlqđ)
Đợi đến khi Đình nhi biết đi, Bùi Nguyên Tu bắt đầu nghĩ tới việc sắp xếp lại một góc sân.
Cọc hoa mai, cối xay đá, cọc mộc nhân, khóa đá…
Còn có cả đao, thương, kiếm, bùa, rìu, móc câu,….mười tám món binh khí đều thuộc loại thượng đẳng.
“Đây là…”Lung Nguyệt nháy mắt mấy cái nhìn góc sân, sao lại trông giống viện tử trong Bùi phủ vậy chứ?
Bùi Nguyên Tu cười: “Tiểu tử Đình nhi kia còn chưa đi lưu loát đã muốn cong chân chạy, hẳn là một đứa trẻ bướng bỉnh, ta nghĩ mấy thứ này nên được chuẩn bị sớm.”
“Cứ bướng bỉnh là chàng lại phạt con đến đây?” Lung Nguyệt nhìn nhìn cối xay đá đằng xa, trong đầu liền hiện ra hình ảnh con trai như chú lừa nhỏ lông còn chưa mọc dài cặm cụi chăm chỉ, cầm tay cầm xoay xung quanh….
“Cầm kỳ thư họa tất cả đều phải nhờ nàng dạy rồi, thế nhưng để có một thân thể khỏe mạnh thì không được nuông chiều!” Bùi Nguyên Tu nói.
Đình nhi tương lai là người kế vị Tĩnh Bắc Vương gia, hắn còn muốn đưa Bùi gia quân cho con trai, tất nhiên không thể nuôi dạy con thành một tên thư sinh mặt trắng được.
Lúc Lung Nguyệt sinh Đình nhi, Bùi Nguyên Tu đau lòng đến hỏng rồi, hắn liền nghĩ có một đứa là đã quá đủ, cũng không muốn để tiểu thê tử chịu tội thêm nữa. Vậy nên đứa con độc nhất phải được bồi dưỡng thật tốt.
Đình nhi sinh vào cuối tháng chín, làm lễ mừng sinh nhật cho con, chẳng bấy lâu đã vào tháng mười một.
Một ngày này, lão Lục- thân vệ của Bùi Nguyên Tu vào thư phòng xin hắn cho nghỉ phép.
“Khà khà khà.”
Vừa vào cửa, lão Lục liền nhếch mép lên cười.
“Thật sự vui đến thế sao?” Bùi Nguyên Tu ngẩng đầu lên từ đống công văn. (MTLTH.dđlqđ)
“Vương gia, đã ba năm rồi thuộc hạ chưa về nhà, mẹ già nhờ tú tài trong thôn viết thư nói nhớ thuộc hạ, muốn thuộc hạ xin phép nghỉ về quê thăm nhà, ha ha.”Nói xong lão Lục lại nhếch mép lên cười.
“Mẹ ngươi nhớ ngươi, ngươi cười cái gì?”Bùi Nguyên Tu cảm thấy khá thắc mắc.
“Cái kia…mẹ già thuộc hạ tìm thê tử cho thuộc hạ, gọi thuộc hạ về nhà thành thân!” Lão Lục nói ra nguyên nhân làm hắn cao hứng: “Mẹ thuộc hạ nói cô nương kia có giống mẹ, tay to chân to mông lại lớn, có khả năng sinh con! Khà khà.”
Dứt lời lại hàm hậu cười lên.
“Vậy à. Quả thật là việc vui, chuẩn ngươi ba tháng nghỉ. Ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ, cho ngươi về nhà tha hồ ở với vợ.”
Lão Lục nghe xong liền chắp tay: “Tạ Vương gia ân điểm.”
“Được rồi, miễn lễ đi!”Bùi Nguyên Tu xua tay.
“Ai! Thuộc hạ không quấy rầy Vương gia xử lý công vụ nữa, thuộc hạ xin cáo lui.”Lão Lục dứt lời liền muốn đi ra ngoài, lại bị Bùi Nguyên Tu gọi lại.
“Từ từ, ngươi đến phòng thu chi lấy năm trăm lượng bạc, đó là hồng bao gia mừng ngày ngươi thành thân. Đi mua mấy bộ y phục mới đi, làm ra bộ dáng đại gia, coi như áo gầm về nhà!”
Nhà lão Lục cách biên thành khá xa, cưỡi ngựa không ngừng cũng phải mất ba ngày, nhà lão Lục là một thôn sơn có kênh rạch. Lúc Bùi Nguyên Tu gặp được hắn ở thôn trấn, hắn đang ôm lấy mẹ hắn nước mắt nước mũi tèm lem.
Mẹ hắn bệnh nặng, trong tay lại không có bạc, không mời được đại phu. Lão Lục gấp đến độ cắm cành cây lên người*, tự bán mình. Tự thề với lòng, chỉ cần có người thiện tâm cứu mẹ của hắn, làm trâu làm ngựa suốt đời suốt kiếp hắn cũng cam lòng.
*Thời xưa, khi có người cắm cành cây lên người tức là họ đang tỏ ý rằng muốn bán thân.
Bùi Nguyên Tu cảm thấy hắn hiếu tâm, để lại tiền bạc, thỉnh đại phu giúp hắn. Thực ra cũng không phải muốn hắn báo đáp, ai ngờ đợi đến khi mẹ già nhà hắn khỏi bệnh, tiểu tử này lại tự hỏi đường tự tìm đến. Từ đó theo Bùi Nguyên Tu vào sinh ra tử ở biên cảnh đã năm năm rồi.
Lão Lục vui tươi hớn hở cảm tạ Vương gia, sau đó mới lui ra ngoài.
Buổi tối, các huynh đệ đều đãi tiệc chúc mừng hắn.
Thẩm Tam Nhi bưng bát rượu, nói: “Huynh đệ, ca ca chúc mừng ngươi, cuối cùng đã có thê tử rồi!”
“Cảm ơn ca ca.” Lão Lục ngửa đầu một hơi uống cạn bát rượu.
Thẩm Tam Nhi cũng uống hết, cười mắng: “Thực không ngờ, tiểu tử ngốc như ngươi vậy mà có thê tử trước cả ta!”
“Khà khà!” Lão Lục cười ngây ngô: “Mẹ già nhà ta nói, người ngốc cũng có phúc của người ngốc!”
Mọi người nghe vậy liền gật gù: “Có lý!”
Thẩm Tam Nhi nói: “Hai vị Bùi quản sự có thê tử, con cũng có luôn rồi. Nhi tử mập mạp nhà Mạnh Thạch cũng đã chạy theo bên người tiểu Vương gia. Ta nhìn mà lòng ngứa ngáy hết sức.” Hắn buồn đến mức làm hẳn một bát rượu đầy, bỗng nhiên hỏi: “Các vị cảm thấy vị Tẩy Bích cô nương bên người Vương phi thế nào? Ta thấy hai phu nhân của huynh đệ Bùi quản sự rất được, hẳn vị này cũng không hề kém!”
“Cái gì? Ngươi muốn lấy nàng sao?” Lão Ngô hỏi hắn.
“Có cái gì là không thể?” Thẩm Tam Nhi lại uống cạn bát rượu lớn, ăn một miếng thịt lớn, lại nói: “Ngày mai ta phải đi tim Vương gia đòi thê tử! Vương gia đau lòng chúng tahán tử lớn tuổi không có người nâng khăn sửa túi!”
Mạnh Thạch cười mắng hắn: “Việc này Vương gia làm sao có thể làm chủ được! Tẩy Bích là nha hoàn thân cận bên người Vương phi, làm sao có thể tùy tiện hứa thân!”
“Không thử một lần làm sao biết kết quả.” Thẩm Tam Nhi động cùi chỏ vào người Lưu Hải: “Ngươi nói có đúng không?”
Lưu Hải kéo khóe miệng gật đâu, sau đó buồn bã uống rượu. Chẳng biết tại sao trong lòng lại không mấy vui vẻ. (MTLTH.dđlqđ)
Thẩm Tam Nhi càng nói càng cao hứng: “Ai, lão Ngô, ngươi nói ngươi đang coi trọng ai? Không bằng ta với ngươi cùng tìm Vương gia đòi vợ? Ta giúp ngươi lấy con gái nhà người ta về làm vợ!”
Lão Ngô trừng mắt to như trâu, nhìn hắn mắng: “Ta không cùng ngươi mượn rượu làm càn.” Tuy nói thì nói vậy chứ trong lòng lại nhủ thầm, không bằng ngày nào đó đi hỏi thử Đào Châu xem thế nào?