Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 187: Chương 187: Nhập Vương phủ Triệt nhi nhận giáo huấn – Quận Vương có ý khác.




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Thấy Lung Nguyệt quả nhiên vô sự, Bùi Nguyên Tu an tâm, hắn kéo tay Lung Nguyệt hỏi: “Cái này là gì vậy?”

Lung Nguyệt từ trong ngực hắn lộ ra cái đầu nhỏ liền nhìn thấy nội khố mình vất vả cả trưa mới làm xong đang bị Bùi Nguyên Tu cầm trên tay tò mò nhìn.

“Là tiểu nội y!” Lung Nguyệt nhanh tay cướp lại, nhét thẳng dưới gối. Không ngờ Bùi Nguyên Tu đột nhiên sáp lại, ghé vào tai nàng nói chuyện làm cả người nàng tê dại: “Cửu nhi mặc cái này rất đẹp!”

“Ưm….” Lung Nguyệt xấu hổ đâm đầu vào gối giả chết, lòng thầm nghĩ người này sao miệng lưỡi lại trơn tru như vậy? Hắn bắt đầu học xấu dùng lời nói trêu đùa nàng rồi.

“Ha.” Tiếng cười trầm khàn truyền vào trong tai nàng, Lung Nguyệt cảm thấy từ ngón chân cho đến đỉnh đầu mình đều bốc cháy rồi. Rõ ràng hắn học xấu!

Mười ngày sau đó, Lý Long Triệt cùng đoàn thể Thái y và bà đỡ bước chân đến Cương thành. (MTLTH.dđlqđ)

Lung Nguyệt nhìn đoàn người tham bái trước mắt, hơi ngẩn người nhưng rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, duy trì hình tượng đoan trang cao quý, nàng gật đầu ý nói miễn lễ.

Sau đó sai người dẫn về phòng đã dọn dẹp sắn.

Trong lòng nàng thực sự cảm thấy buồn cười, Hoàng Hậu mẫu thân nhà nàng thật sự là lo lắng thái quá, gửi đến đây đến bốn bà đỡ. Mà hai vị Thái y kia càng khoa trương, trực tiếp chuyển cả phủ đến, hiển nhiên là sẽ ở lại Bắc Cương này an cư lạc nghiệp rồi.

Nghĩ vậy nhưng lòng nàng lại tràn đầy ấm áp.

“Cửu tỷ tỷ….” Lý Long Triệt thấy mọi người đã bị dẫn đi, hắn liền mặt mày tươi cười xoa xoa tay sáp lại.

Lung Nguyệt liếc hắn nhưng không nói lời nào, chỉ bưng một ly sữa ấm nhấp một ngụm. Vì thai nhi trọng bụng được khỏe mạnh, sữa nàng uống thường là sữa thượng đẳng, thơm thơm âm ấm, không phải sữa cho thêm trà để khử mùi.

Lý Long Triệt thấy Lung Nguyệt không có để ý đến hắn, lại bước thêm hai bước kêu: “Cửu tỷ tỷ, hà hà….”

“Đệ cười cái gì?” Lung Nguyệt để ly sữa kia xuống, phượng mẫu nhíu lại lạnh lùng nhìn Lý Long Triệt.

“Lâu rồi chưa gặp nhau, thật vất vả mới nhìn thấy Cửu tỷ tỷ, tất nhiên trong lòng đệ rất vui mừng!” Lý Long Triệt cười đến gợi đòn.

“Đúng là thật không dễ dàng mà! Đệ nháo Kinh thành đến gà bay chó sủa rồi mới tâm hoa nộ phòng đến Bắc Cương vào quân đúng không?” Lung Nguyệt tức giận, tên tiểu tử chết tiệt này không để ý đến thanh danh của mình, cũng không thèm để ý đến mặt mũi Hoàng Thất, hắn mặc kệ tâm ý của các trưởng bối. Hoàng nãi nãi đã lớn tuổi rồi, sao có thể lo lắng theo hắn cả ngày được?

“Hôm nay được vào quân đội Bắc Cương, đệ hài lòng chưa?”

“Ha ha.” Lý Long Triệt tươi cười lấy lòng: “Người hiểu đệ nhất chỉ có Cửu tỷ tỷ! Làm sao tỷ biết đệ náo đến long trời lở đất như vậy chỉ để được vào quân doanh vậy?”

“Làm sao ta lại không biết? Lúc ta rời khỏi Kinh thành, là người nào nói ta đến Bắc Cương chờ hả?”

Lung Nguyệt suy nghĩ một chút, hỏa khí trong lòng liền tăng mạnh, vừa vặn Lý Long Triệt vươn cái đầu qua, nàng liền vươn tay nắm lấy cái tai của hắn, dùng sức nhéo.

“Ai ui, ai ui, ai da! Tỷ tỷ tốt, tha cho đệ đi mà! Đệ đệ thực sự biết sai rồi, đệ đệ biết sai rồi mà!” Lý Long Triệt há to mồm kêu như heo bị chọc tiết, đời này hắn sợ nhất chính là bị nhéo tai. Khi còn bé, hắn cực kỳ bướng bỉnh, mẫu thân hắn tựa như hổ mẹ, cả ngày cứ nhè lỗ tái hắn mà véo. May hắn thiên sinh lệ chất, nếu không phải bị véo thành lỗ tai heo rồi sao?

Lại nhìn đến Hoàng Hậu thẩm thẩm dịu dàng xinh đẹp, tiểu Long Triệt hồi ấy luôn có ý nghĩ muốn trao đổi mẫu thân với Cửu tỷ tỷ.

“Sai rồi sao? Biết sai ở đâu không hả? Đệ cái tên trời đánh này, tức chết ta rồi! Ta có bắt nạt đệ không hả?” Lung Nguyệt trợn mắt giận giữ trừng hắn, lớn tiếng quát.

“Không có, không bắt nạt, là tiểu đệ sai, không dám có lần sau.” Lý Long Triệt cực kỳ thành khẩn che lỗ tai, một tay chỉ lên trời thề thốt. Đôi mắt hắn và Lung Nguyệt đều rất giống Thái Hậu nãi nãi, hai đôi mắt phượng xinh đẹp ướt át, long lanh như thể cún con đòi sữa, nhìn rất đáng thương. (MTLTH.dđlqđ)

Lung Nguyệt than nhẹ một tiếng: “Đệ nói đệ muốn vào quân doanh thì thiếu gì biện pháp, sao lại dùng cách ném chuột vỡ bình này chứ? Mấy nhà bị đệ huyên náo ồn áo không thể yên ổn. Thời gian trước còn nghe nói đệ còn có chút đúng mực, hiện tại thì….”Lung Nguyệt mạnh mẽ trừng hắn một cái: “Tuy nói tiểu Hầu gia kia cũng không phải dạng tốt lành gì nhưng đệ coi như là đã hủy cả đời hắn rồi đó! Phủ Ninh Hầu dù sao cũng là nhà chồng đại tỷ tỷ….”

“Tên khốn kiếp đó hoàn toàn xứng đáng bị như vậy, đệ còn hối hận vì ra tay quá nhẹ!” Lý Long Triệt nghe Lung Nguyệt nhắc tới tiểu tử kia liền nóng nảy hẳn.

“Đệ…..”

Cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ, Lung Nguyệt tất nhiên rất hiểu tính Lý Long Triệt. Thấy hắn như vậy, nàng đoán được chuyện này ắt có ẩn tình.

Chuyện là thế này, hôm đó Lý Long Triệt cùng với mấy công tử quần là áo lượt đến Hương Lâu nghe đại bài đầu bảng Ngọc Trúc đàn hát. Đợi hắn hát hết một bài liền gọi hắn đến bồi rượu.

Ngọc Trúc này là người thông minh. Hắn là quan quán đầu bảng, dáng vẻ lại xinh đẹp trang nhã, người bình thường căn bản không mời nổi hắn. Thế nhưng hắn hiểu được người nào không nên chọc, người nào cần nịnh nọt.

Lý Long Triệt đương nhiên là đối tượng cần nịnh nọt rồi.

Bọn họ bên này uống rượu cười nói, Trương tiểu Hầu gia cùng mấy tên không học vấn không nghề nghiệp liền ghen ăn tức ở, cũng không biết Trương tiểu Hầu gia này đầu óc để ở đâu lại khinh khỉnh nói mấy câu: “Các ngươi cũng chỉ có như vậy? Ngọc Trúc này cùng lắm chỉ được coi là thanh tú, thế nhưng cũng chỉ là một con hát. Các ngươi không biết mấy năm trước ta từng có một lần được nhìn thấy Thụy Mẫn Công chúa mặc nam trang, lúc ấy Thụy Mẫn vẫn còn chưa trưởng thành mà đã câu mất nửa hồn phách của ta rồi….”

So sánh Lung Nguyệt với một con hát, đây rõ ràng là có ý đùa cợt bất nhã.

Lý Long Triệt cùng Lung Nguyệt tỷ đệ tình thâm, hắn coi Lung Nguyệt như thân tỷ tỷ, hai người tình cảm cực tốt, hắn nghe thấy lời này có thể không đánh chết tiểu Hầu gia hay sao?

“Hừ! Đệ là cố kỵ thanh danh của tỷ, nếu đệ tố hắn với Thái tử ca ca, để xem trong Kinh thành có còn phủ Ninh Hầu nữa hay không?” Lý Long Triệt trong lòng giờ vẫn còn rất giận dữ, tên chết tiệt kia là khinh Cửu tỷ tỷ của hắn đúng không?

“Đánh rất tốt!”

Lý Long Triệt vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng Bùi Nguyên Tu từ ngoài cửa.

“Ha ha, tỷ phu!” Lý Long Triệt thấy Bùi Nguyên Tu liền tỏ vẻ thân thiết, còn thiếu vẫy đuôi rồi nhào lại liếm hai cái nữa thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.