KhiBùi Tiểu đuổi theo gia huynh hắn đến Bích Thương viện, bước vào phòng chỉ thấy huynh trưởng nội liễm chín chắn nhà hắn đang nhìn Địch Thúy cười ngây ngô.
Hắn chắp tay thi lễ với Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt, sau đó mới dám kéo nàng dâu nhà mình ra ngoài: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Hoán Ngọc cười tủm tỉm nói với hắn: “Chàng lên chức thúc thúc rồi đó.”
“À! Ha ha…thì ra là ta lên chức rồi.”Phản ứng củaBùi Tiểu coi như bình thường. Chỉ là sau đó….
“Này! Chàng làm cái gì vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoán Ngọc đỏ ửng, quát lên, đẩy đôi móng heo đang sờ tới sờ lui trên bụng mình. Nàng liếc nhìn mọi người trong nhà, cũng may mà giờ sự chú ý của mọi người đều đặt lên người phu thê Bùi Đại.
“Tẩu tử có tin vui rồi, rõ ràng hai huynh đệ chúng ta thành thân cùng một ngày mà. Nương tử, há há, có phải là nàng cũng có rồi không?”Bùi Tiểu toét miệng nhìn Hoán Ngọc. (MTLTH.dđlqđ)
Hoán Ngọc trừng mắt nhìn hắn: “Coi như là thành thân cùng ngày nhưng chuyện có con hay không là duyên phận. Chàng đừng có nói như thể muốn có là có ngay chứ.”
“Chuyện này….” Bùi Tiểu gãi gãi đầu, lầm bầm: “Nói như vậy là ta còn phải cố gắng hay sao.”
Hoán Ngọc không thèm để ý hắn đang lầu bầu cái gì, xoay người đi vào trong phòng.
Lung Nguyệt nói: “Địch Thúy à, hiện nay ngươi cũng có thai rồi, đúng là không nên hầu hạ ta.”
“Vương phi, nô tỳ….”Địch Thúy vừa nghe vậy liền nóng nảy.
“Chớ vội, chớ vội, nghe ta nói hết đã.”Lung Nguyệt cười nói: “Không phải chủ tử ta không cần ngươi mà là thân thể ngươi hiện không tiện, cũng không nên hầu hạ ta nữa. Mau trở về dưỡng thai đi thôi.”
Địch Thúy nghe xong vẫn quyết liệt bảo: “Nô tỳ nào có yếu ớt như vậy chứ, nô tỳ….”
“Nào.” Lung Nguyệt cắt đứt lời nàng: “Ngươi không sợ nhưng không phải người khác cũng không.” Dứt lời liền liếc Bùi Đại một cái. Chỉ thấy nam nhân này hai tay xoa xoa vào nhau, đôi mắt sáng kinh người, có cảm giác như hắn muốn bưng Địch Thúy về nhà cung phụng vậy.
“Tuổi Bùi Đại cũng không nhỏ, khó khăn lắm mới được làm cha, ngươi phải cẩn thận. Ngươi không sợ nhưng ta sợ, được chưa? Được rồi, được rồi, với ta còn khách sao cái gì nữa. Đừng để cho người ngoài nói nha hoàn thân cận của ta thân thể không tiện mà ta vẫn bắt làm việc chứ.”
Địch Thúy bị Lung Nguyệt nói đến á khẩu, cũng chỉ còn cách thi lễ cảm tạ.
Bùi Đại cũng cùng chắp tay thở dài một hơi.
Bùi Nguyên Tu nói với hắn: “Làm cha là chuyện vui lớn! Ngươi đến phòng thu chi lĩnh hai trăm lượng bạc, coi như gia tặng hồng bao cho ngươi!”
“Thuộc hạ tạ ơn Vương gia!”
“Nô tỳ cảm tạ Vương gia!”
Vợ chồng hai người tạ ơn rồi định lui ra liền nghe Lung Nguyệt nói: “Địch Thúy, ngươi mang nha đầu Thạch Lưu kia về đi. Hiện tại có nhiều thứ cũng bất tiện, Bùi Đại lại cả ngày đi theo Vương gia, cũng không thể để ngươi ở nhà một mình được, dù sao bên người cũng phải có người theo hầu, chăm sóc. Thạch Lưu là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, để cho nàng theo hầu ngươi.”
Địch Thúy cùng Bùi Đại thiên ân vạn tạ phu thê, mang theo Thạch Lưu đi về nhà.
Bên cạnh không có Địch Thúy, Lung Nguyệt đúng là không quen. Kết quả nàng vừa làm quen được thì Hoán Ngọc lại truyền tin vui. Lung Nguyệt lại bảo nàng mang nha đầu Bồ Đào kia về nhà để tiện chăm sóc nàng.
Bùi Nguyên Tu cười nói với nàng: “ Hai nha đầu này ở với nàng cũng lây dính phúc khí rồi.”
“Có thể nói là như vậy! Nhiều con nhiều cháu tức là phúc khí dày mà!” Lung Nguyệt nheo con mắt kiêu ngạo đáp.
Địch Thúy cùng Hoán Ngọc đều bị Lung Nguyệt đuổi về nhà dưỡng thai, bên cạnh nàng người thuận tay sai bảo đã ít này lại càng thiếu. Anh Lạc cô cô hiện nay đang cùng bà vú chăm sóc cho Đình ca nhi, vì vậy nàng liền chọn hai nha đầu ngoan ngoãn lại nhanh nhẹn hầu hạ bên mình trong thời gian này.
Nói chuyện bổn phận, nha đầu trong Tĩnh Bắc Vương phủ không có nha đầu nào là không có bổn phận.
Bốn nha đầu bên cạnh Lung Nguyệt đều là những người thông minh, hơn nữa còn có một người đã đi theo bên cạnh Cẩn Hoàng Hầu từ khi còn nhỏ là Anh Lạc cô cô – người đã kinh qua không biết bao nhiêu chuyện cung đấu. Tâm tư không đứng đắn ư? Chỉ cần dám lộ ra một ít liền bị bọn họ chèn ép không thương tiếc.
Một buổi trưa hôm ấy, Lung Nguyệt cùng Tẩy Bích đi đưa táo xanh cho Hoán Ngọc.
Vì sao lại là táo xanh?
Ba tháng đầu của thai kỳ, Hoán Ngọc nghén đến lợi hại, ăn gì cũng ói, cũng chỉ có táo xanh mới có thể miễn cưỡng ăn được mấy miếng.
Chuyện này khiếnBùi Tiểu sầu chết rồi, hỏi khắp nơi lại không có người nào bán táo xanh.
Lung Nguyệt nghe vậy liền cười mắng: “Cho nàng xảo trá, hôm nay vậy mà báo ứng đấy. Đứa trẻ này trọng nàng có khi còn xảo trá hơn cả nàng ấy chứ.” Cười qua vậy thôi chứ Lung Nguyệt vẫn sai người đi hỏi mua táo xanh cho nàng, ăn cho chua ê hết cả răng đi. Sau đó cùng thay y phục đi thăm Hoán Ngọc. (MTLTH.dđlqđ)
Tẩy Bích xách giỏ trúc, đi ra khỏi Vương phủ bằng đường cửa ngách, đi qua con ngõ. Nàng đi qua một tiểu viện liền nghe thấy tiếng nữ nhân và tiếng trẻ con gào khóc.
Tẩy Bích nghe liền có chút đau lòng, nàng theo chân Anh Lạc cô cô chăm sóc Đình ca nhi đã lâu, hiện tại nghe thấy có tiếng trẻ con khóc liền thấy thương. Nàng than nhẹ một tiếng, tính yên lặng rời đi nhưng mà không ngờ….
“Chi nha” một tiếng, cửa mở, gương mặt Lưu Hải hốt hoảng, tựa như chạy trối chế từ trong viện tử ra ngoài. Ngay sau đó một bình trà từ sau bay đến ném trúng vào lưng hắn khiến áo hắn ướt đẫm. Sau đó “choang” một tiếng, bình trà rơi xuống đất vỡ tứ tung. Tiếp đó là tiếng quát khó nghe của nữ nhân. (MTLTH.dđlqđ)
Tẩy Bích thấy hắn ngẩn ra, cuống quít cúi thấp đầu, lách qua người hắn muốn đi, vội vội vàng vàng muốn tới nhà Hoán Ngọc.
Lưu Hải cũng không ngờ mình sẽ gặp Tẩy Bích ở đây. Hắn nhìn bóng lưng nàng mà sững sờ, sau đó thở dài, rẽ vào sân nhà Lục tiên sinh.