Trên đường lớn không bằng phẳng lắm, mấy ngàn người ngựa đi qua, dẫn đến một màn bụi bặm. Ánh sáng chiều rơi trên mầm non ở ngọn cây, len ra thứ ánh sáng đỏ.
“Gia! Phía trước là một mảnh đất rừng, có cắm trại hay không?” Bùi Đại giục ngựa đến bên chiếc xe ngựa xa hoa nhất trong đoàn xe, hỏi.
Chỉ thấy màn xe vén lên, lộ ra tuấn nhan cương nghị, nhìn kỹ chỉ thấy trên đó mang theo sự lo lắng, người này chính là Bùi Nguyên Tu. Hắn kêu dừng đoàn xe, cầm một cái gối lớn để người trong lòng dựa vào, xuống xe ngựa đi về phía cánh rừng mà Bùi Đại nói xem qua một phen, sau đó gật gật đầu, hạ lệnh cho binh sĩ dựng trại đóng quân, chôn nồi nấu cơm.
Chờ chủ trướng đáp được, mới ôm người còn đang buồn ngủ trong xe ngựa ra.
Bùi Nguyên Tu nghĩ tới hàng ngàn tình huống sẽ xuất hiện trên đường, một mực không nghĩ tới Lung Nguyệt sẽ bị bệnh.
Hai ngày trước, đoàn đi qua một khu rừng đào, kéo dài toàn bộ sườn núi, phấn hồng đầy mắt, trông rất đẹp mắt. Bùi Nguyên Tu thấy nàng yêu thích, lại đã nhá nhem tối, liền mệnh binh sĩ cắm trại tại nơi đây.
Dùng xong bữa tối, Lung Nguyệt liền lôi kéo Bùi Nguyên Tu tiến vào rừng đào chơi hơn một canh giờ, cho đến mặt trời lặn về tây không thấy chút ánh chiều tà nào nữa, hai người mới trở về lều trại.
Có lẽ là giữa núi rừng gió đêm thổi mạnh, sáng sớm ngày thứ hai, Lung Nguyệt liền cảm thấy choáng váng đầu, nghẹt mũi, thảm thương bị bệnh.
Bùi Nguyên Tu muốn tìm khách điếm chờ Lung Nguyệt hết bệnh mới khởi hành, nhưng Lung Nguyệt tìm cớ gây rối sống chết không cho phép. Nàng vốn bị bệnh, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn làm người ta thương tiếc, lại nhìn hắn bằng đôi mắt ướt nhẹp, làm Bùi Nguyên Tu như đắm chìm trong nước, vứt hết nguyên tắc, lý trí lên chín tầng mây, hễ Lung Nguyệt nói cái gì đều theo cái đó.
Lung Nguyệt vẫn cảm thấy thân thể mình quá cứng, quanh năm suốt tháng hiếm thấy sinh bệnh một lần, bây giờ mới bị chút gió thổi đã bị bệnh, có chút quá mức không được việc. Thấy Bùi Nguyên Tu muốn cả đoàn người xe dừng lại chờ nàng dưỡng bệnh, Lung Nguyệt tham tài, tuy nói bạc trong tay của nàng hai đời cũng không xài hết, nhưng mà hiền thê lương mẫu không đều là cần kiệm mới nắm được gia đình sao? Nơi này hơn một ngàn người, dừng lại thêm một ngày lại tốn thêm chi phí! Mà, nhiều người như thế này phải thu xếp như thế nào? Nơi nào tìm được khách điếm lớn như vậy! Đây lại cũng không phải là hành quân đánh trận, cũng không thể dừng lại đóng quân ở đất hoang để chờ nàng khỏi bệnh được!
Nhưng Lung Nguyệt đã quên, hơn một ngàn người này bất luận là ở trong quân, hay là cắm trại ở bên ngoài đều là bạc của phu quân nhà nàng nuôi.
Cũng còn tốt, có vị y nữ kia sẽ châm cứu, kết hợp giữa thuốc viên cùng châm cứu, qua hai ngày Lung Nguyệt đã tốt hơn hơn nửa, chỉ là mỗi khi châm cứu sau sẽ mệt mỏi.
Trại đã an ổi, Trầm Tam Nhi cùng Bùi Đại nói chuyện với nhau, liền lôi kéo lão Ngô cùng Lưu Hải vào rừng kiếm thức ăn hoang dã.
Chỉ nghe Trầm Tam Nhi vừa đi vừa nói: “Suốt ngày bánh màn thầu, thịt khô, cháo loãng trong miệng đã nhạt lắm rồi.”
Lão Ngô liếc mắt nhìn hắn một cái, “Không phải những tháng ngày đánh trận đều ăn cái này sao?”
“Nhưng bây giờ chưa đánh trận...” Lời của Trầm Tam Nhi còn chưa nói hết, đã làm ra dấu im lặng.
Mấy người nhìn về phía trước, chỉ thấy cách đó không xa có con lợn rừng đang hung tợn đâm vào thân cây.
Lão Ngô lấy cung tên từ sau lưng bắn “Vèo” một tiếng, một mũi tên bay ra, ở giữa đôi mắt của lợn rừng.
Lợn rừng nổi cơn điên, gào gào kêu xông lại phía bọn họ.
Chỉ thấy Lưu Hải cùng Trầm Tam Nhi quay lại bắn về phía nó hai mũi tên. Da lợn rừng dày, vô cùng, ba mũi tên cũng không lấy được tính mạng của nó, vọt tới hướng của ba người.
Lưu Hải thấy lợn rừng đã tới gần, rút ra đao bên hông ra, tung người một cái nhảy vọt đến trên lưng lợn rừng, giơ tay chém xuống đâm thẳng vào sau cổ nó, chỉ nghe lợn rừng kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi.
Chờ Lưu Hải bò lên người con lợn rừng, trên khuôn mặt đã nhuốm đầy máu, lúc này có một giọt chảy xuống cằm. Trầm Tam Nhi vui vẻ, “Lưu Hải à, đừng nhìn ngươi bình thường nhã nhặn kì quái, như thư sinh văn nhã, lần này ra tay thật tàn nhẫn! Thật ác độc!”
Lưu Hải cười cười, ba người gánh lợn rừng trở về nơi đóng quân. Nhưng vừa vặn gặp phải Tẩy Bích đứng ven rừng thông khí, mấy ngày nay may mà có y nữ châm cứu, nàng lên xe ngựa hầu như chính là ngủ, ngược lại cũng không cảm thấy có bao nhiêu khó chịu. Chỉ là trên xe ngủ hơn nhiều, đến buổi chiều lúc cắm trại liền không ngủ được, sau đó lại ăn cơm, đi ra để thông khí.
Thấy ba người trước mặt, phía trước lại có một người mặt đầy máu, như ác quỷ từ địa ngục. Tẩy Bích theo ở bên người Lung Nguyệt tất nhiên là chưa từng chịu khổ, so với mấy cô nương nhà bình thường còn được nuông chiều hơn mấy phần, chưa từng thấy qua trận chiến như này, chỉ kinh hô một tiếng: “Quỷ a!” Liền nhắm hai mắt lại, ngã xuống đất ngất đi.
Lưu Hải thấy thế vội vã tiến lên nâng người dậy, nhưng mà không ngờ người ta sẽ té xỉu.
Khẽ gọi hai tiếng âm: “Cô nương? Cô nương?”
Tẩy Bích chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt là gương mặt nhuốm máu gần trong gang tấc, con mắt đảo một vòng, lần thứ hai hôn mê bất tỉnh.
Lão Ngô tới gần vỗ vỗ Lưu Hải, nói: “Là ngươi dọa nàng ngất!”
Lúc này Lưu Hải mới chợt hiểu ra, ngượng ngùng gãi đầu một cái.
Nam nữ khác biệt, mấy người bọn hắn đại nam nhân tất nhiên là không nên tới gần nơi nữ quyến hạ trại, cuối cùng phải kêu Bùi Tiểu đến, hắn đi tìm Hoán Ngọc, Đào Châu mới đưa Tẩy Bích trở về lều trại.
Lưu Hải rửa mặt, đổi y phục, lão Ngô cùng Trầm Tam Nhi đã chia lợn rừng thành mấy miếng, chia ra cho các huynh đệ cùng vào sinh ra tử.
Chợt nghe Trầm Tam Nhi gác thịt trên lửa, vừa nói: “Nha đầu bên cạnh công chúa cũng thật xinh đẹp! Giống như làm ra từ nước vậy!”
“Xinh đẹp thì làm sao, mới thấy máu mà đã ngất đi, vô dụng!” Lão Ngô nói.
Lưu Hải nghe xong sờ sờ mũi, “Đây cũng là do ta mà!” Vừa nói xong, liền thấy Bùi Tiểu đi bộ đến bên cạnh hắn ngồi xuống, một đôi mắt gian xảo nhìn chằm chằm thịt nướng. Hỏi: “Cô nương kia không bị dọa sợ chứ?”
Bùi Tiểu cười, “Vẫn còn tốt! Vẫn còn tốt!”
“Ai! Ta nói này tiểu quản gia, mấy nha đầu bên người công chúa thật đáng khen đúng không?” Trầm Tam Nhi nói chen vào.
“Quá đáng, 'Tiểu quản gia' có thể nói không sao?” Bùi Tiểu vui sướng, đạp Trầm Tam Nhi một cước, sau đó nói: “Sao? Ngươi coi trọng người nào? Đừng nhớ thương bốn đại nha hoàn kia, đều là bảo bối của Vương phi nhà ta, quý giá lắm!”
“Hắc hắc! Trầm Tam Nhi ta cũng vừa hỏi như vậy.”
Mắt thấy thịt nướng xong rồi, Bùi Tiểu cũng không khách khí, rút dao găm từ trong giày ra, gọt một đường, cắn một cái, đường thẳng: “Ăn ngon! Ăn ngon!”
Sau đó mấy người vừa ăn vừa tán gẫu chuyện tào lao.
Trầm Tam Nhi nói: “Nếu ta nói, diễm phúc của Vương gia thật không cạn, cưới được quý nữ của Đại Chiêu Quốc ta, còn là một đại mỹ nhân!”
“Đó là, ngươi không thấy mỗi ngày Vương gia đều tự che chở cho bảo bối của mình đâu!” Bùi Tiểu nói đùa, thầm nghĩ: Theo gia mười mấy năm qua, lần đầu gặp lại gia nhà hắn giống như thuốc cao bôi trên da chó tự dính ở bên người Vương phi, hận không thể bỏ nàng vào áo mà mang theo. Hắn nghĩ nếu không là suốt ngày bên trong ngoại viện trong thư phòng nghị sự đều là nam nhân, đến thời gian làm chính sự thì gia nhà hắn cũng trông coi bên người mất!
Lão Ngô xì một tiếng, nói: “Hơn một tháng này, gia đều không phải gia!”
Trong miệng Trầm Tam Nhi cũng hâm mộ, nói: “Nếu ta thú được một tức phụ (nàng dâu) như vậy, ngày nào cũng sẽ che chở trong lòng!”
“Mê muội mất cả ý chí!” Lão Ngô từ không diễn ý vứt ra một câu.
Bỗng nhiên liền cảm thấy sau gáy tê rần, giống như bị cái gì đánh tới. Quay đầu lại liền thấy một nha đầu mặc váy xanh nhạt xinh đẹp một tay chống eo đứng thẳng phía sau hắn, trong một tay khác còn mang theo cành cây, một đôi mắt trợn lên tròn xoe, cả giận nói: “Nói quá gì đây? Ngươi coi công chúa nhà ta là cái gì? Không thông thạo viết văn thì không nên khoe khoang!”
Nha đầu dữ dằn này chính là Đào Châu.
Nàng phụng mệnh Bùi Nguyên Tu đến tìm Bùi Tiểu, vừa vặn nghe được mấy người này nói về gia và công chúa, hai tai nghe xong thì trong lòng dâng lên lửa giận, đây là coi công chúa nhà nàng thành Tô Đát Kỷ à!
(Tô Đát Kỷ: vợ vua Trụ thời nhà Thương ở Trung Quốc, ý chỉ hồ ly tinh mê muội lòng người)
Đào Châu bảo vệ chủ trong lòng bốc lửa, lập tức lượm cành cây để đốt lửa đánh vào sau gáy lão Ngô đang nói hươu nói vượn.
Bùi Tiểu quay đầu thấy là Đào Châu, cười đứng dậy, nói: “Đào Châu cô nương tới đây có chuyện gì?”
“Vương gia tìm ngươi đấy! Không nghĩ ngươi đang ngồi ở chỗ này ung dung ăn thịt!” Đào Châu trừng hắn.
Bùi Tiểu sờ sờ mũi, cười mỉa một hồi, đi theo nàng.
Lão Ngô vò vò sau gáy, chỗ vừa bị gõ nổi lên một cục u, bỗng nhiên nói: “Nha đầu này nhìn nhu nhược mà cũng khỏe nhỉ!”
Lại nghe Lưu Hải buồn bã nói: “Ôn nhu hương, mộ anh hùng...”
Nếu mà Bùi Nguyên Tu nghe được, nhất định sẽ cười, người trong lòng ôn nhu nhỏ bé kia, hắn rất đồng ý xem là nơi chôn xương chính mình.
Đoàn người ngựa lại đi tiếp hai ngày, bệnh Lung Nguyệt đã khỏi hẳn.
Chỉ là càng gần Bắc Cương, dân cư càng thêm thưa thớt cảnh càng thêm hoang vu.
Bùi Nguyên Tu vuốt ve đầu nàng đang nhìn về phía cửa sổ, “ Khí hậu phương Bắc khắc liệt, tự nhiên hoang vắng, có điều, thành trấn tuy không so được với trong kinh, nhưng còn được cho là phồn hoa, lúc qua biên giới dẫn nàng đi một vòng cho thoải mái được không?”
Câu cuối cùng này làm cho tinh thần Lung Nguyệt tỉnh táo, ngửa đầu nhìn phía Bùi Nguyên Tu nở nụ cười sáng lạn.
Ngày hôm đó lúc hoàng hôn, Bùi Nguyên Tu lại dặn dò dựng trại đóng quân.
Binh sĩ vừa muốn chôn nồi thổi cơm, liền thấy một đoàn người từ xa đến, ba chiếc xe lớn vội vàng. Người cầm đầu bọn họ nhận ra, là chủ của Vệ thống lĩnh Chu Thông. Mà ba chiếc xe lớn kia chất đầy thịt dê đã được cắt giết sạch sẽ.
Những ngày qua, Lung Nguyệt thấy mỗi bữa cơm của binh sĩ đều là bánh màn thầu, thịt khô, cháo loãng, lúc đi ngang qua thôn trấn hoặc thôn xóm sẽ phái ra tên lính đi chọn mua một ít cây cải củ, cải trắng, liền động tâm tư.
Nghĩ càng ngày càng gần Bắc Cương, thỉnh thoảng ven đường sẽ thấy dê đứng thành đàn, liền để Chu Thống lĩnh ra tay đi mua của người chăn, cho bọn binh sĩ ăn cải thiện.
Thứ nhất là khao bọn họ một đường khổ cực, lại nữa là, cũng là vì muốn được lòng người. Ngày ấy nàng nghe Đào Châu lải nhải bên tai, bọn binh sĩ thủ hạ của Vương gia lại có người so nàng với “Yêu nữ” mê hoặc Bùi Nguyên Tu. Tuy thấy buồn cười, nhưng cũng động tâm tư, không muốn cầu những người lính này nghĩ mình tốt, tuy nhiên không thể để cho bọn họ có ác cảm với mình!
Buổi tối đó, có thịt dê, tự nhiên đốt lửa trại, Lung Nguyệt lôi kéo Bùi Nguyên Tu cũng đi vào bên trong binh sĩ, xem như là “Cùng dân cùng vui” !
Những người lính này tuy là người thô, nhưng cũng trắng trắng đáng yêu.
Lung Nguyệt ngồi xuống đất bên người Bùi Nguyên Tu, nhận lấy một xâu thịt dê mà Đào Châu đưa tới, chính mình gác lên lửa nướng. Ánh lửa dập dờn làm khuôn mặt nàng ửng đỏ, nhưng có một thần thái đặc biệt.
Bùi Nguyên Tu phát hiện từ trong ánh mắt rạng rỡ của Lung Nguyệt, nàng không giống với quý nữ tầm thường, tựa hồ đối với này vi hỏa mà ngồi, thịt nướng làm thức ăn, quá nhanh cắn ăn vô cùng yêu thích. Hai đời, đã thấy rất nhiều nữ nhi gia đối với này diễn xuất xem thường, đương nhiên, cái này cũng là cùng các nàng chịu đựng trại cải tạo hạn chế. Ấn tượng sâu nhất chính là một đời trước bên trong, trắc phi Lý Cảnh Nhan cùng vú em nữ nhi Tú Nhi cũng từng theo quân lộ doanh ở bên ngoài, nhưng mà hưng tay đầu đủ nhưng là nhăn nhó phi thường.
Đúng là Cửu nhi, nhìn nàng tinh thần phấn chấn khuôn mặt nhỏ chiếu vào trong ánh lửa, không chút làm bộ cắn một miếng thịt lớn, không chút dung tục nào, mà càng làm nổi bật sự hoạt bát của nàng, là một đời trước hắn chưa từng thấy.
Có điều, có lẽ là khi đó chính mình quá mức đoan chính nghiêm túc, vì vậy làm cho Cửu nhi thu tính nết của chính mình lại, chỉ lộ ra một mặt đoan trang hiền đức thôi.
Mà đời này, chính vì mình dung túng mới cho nàng lộ tính tình thật ra.
Ngay lúc Bùi Nguyên Tu ngây người nhìn tiểu thê tử, Lung Nguyệt đã đưa một xâu thịt dê được nướng sẵn đến tay hắn, dưới con mắt của mọi người, đưa vào trong miệng là không nên nghĩ đến, da mặt Lung Nguyệt mỏng.
Đào Châu thấy chủ tử nhà mình ăn rất cao hứng, trong tay vừa không có thịt, xoay người lùi đến mặt sau, quay lại nhìn bàn thịt dê, cuối cùng quyết định gỡ đùi dê xuống để cho Lung Nguyệt nướng ăn, một bên nhấc đao lên, đang chờ ra tay, lại nghe phía sau có người nói: “Đưa đao cho ta, để lão Ngô ta làm!”
Đào Châu quay đầu, liền thấy là tên to lớn mà đen ngày đó nói công chúa của mình “Gieo vạ”, con mắt ngang ngược nguýt hắn một cái, nói: “Không dám làm phiền!”
Sau đó liền thấy hai tay nàng tinh tế, một cái tay mang theo đùi dê, một cái tay rất phối hợp cầm đao chặt đùi dê thành những miếng nhỏ.
Chỉ để lão lại Ngô nhìn thấy há hốc mồm, thầm nghĩ: Là lạ, sao nha đầu nhu nhược này lại có sức mạnh như thế!
Chờ Đào Châu ôm đùi dê đi rửa, hắn lắc lư đi lên trước, cầm lấy dao lớn ước lượng, nói: “Là đao phá núi nặng năm cân ( 2,5 kg)...” Làm sao cô nương kia cầm như cầm trang giấy vậy? Lão Ngô không rõ ...