Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Chớp mắt một cái, Thuận Khải Đế và Cẩn Hoàng Hậu đã ở Tĩnh Bắc vương phủ nửa tháng, cũng sắp tới tết Đoan Dương.
Lung Nguyệt nghĩ như thể Trung Thu tặng bánh vậy, nàng cũng định làm bánh chưng tặng các quan viên trong dịp tết Đoan Dương.
Hai ba ngày sau, nàng liền bảo người làm trong phủ chuẩn bị đồ để làm bánh chưng.
Bởi vì nàng là phụ nữ có thai, trong phủ nghe lời dặn dò của Vương gia, không cho nàng động đến bất cứ việc gì, chỉ cần đứng chỉ tay năm ngón là được. Lung Nguyệt cảm thấy rất không vui, mà Cẩn Hoàng Hậu lại thấy chuyện này rất thú vị, đi theo nữ đầu bếp học làm bánh.
Lục phu nhân cùng Tranh Nương tất nhiên cũng đến Vương phủ góp sức, thật ra cũng là vì ham náo nhiệt. Vì vậy Thẩm Mạt Nương cũng đi theo sau.
Khi thấy ở trong lương đình bên Kính hồ, Lung Nguyệt cùng Hoàng Đế lão cha và Hoàng Hậu mẫu thân cùng nếm bánh.
Lung Nguyệt tự tay bóc bánh chưng, chia làm những phần nhỏ rồi đặt vào bát cha mẹ. Ấm áp quây quần xa cách đã hơn một năm, không biết khi nào được hưởng lại, Hoàng Đế lão cha không thể mãi ở Bắc Cương, Hoàng Hậu dù có luyến tiếc con gái cũng không thể tùy hứng mà mặc kệ sự vụ hậu cung.
“Phụ thân nếm thử bánh chưng mẫu thân tự tay làm.”Lung Nguyệt cười híp mắt.
“Được! Để trẫm nếm thử thủ nghệ của Hoàng Hậu, đây là lần đầu tiên mẫu thân con gói bánh chưng sao? Lớp bánh bao ngoài nhìn rất đẹp!” Thuẩn Khải Đế nói xong liền ăn một miếng, sau đó gật đầu tán thưởng: “Bánh rất ngon!”
“Nếu Hoàng Thượng thích, hàng năm thần thiếp sẽ tự tay gói bánh chưng cho Hoàng Thượng.” Cẩn Hoàng Hậu dịu dàng cười nói.
“Rất tốt! Từ khi Cửu nhi xuất giá, trong cung cũng không còn náo nhiệt nữa.” Thuận Khải Đế gắp một miếng đút cho Lung Nguyệt. Năm trước, lúc tiểu khuê nữ vẫn chưa lấy chồng, cứ đến các ngày lễ tết đều sẽ nghĩ những thức quà hợp ngày rồi tặng cho mọi người. Ban đầu còn cho đó là việc tất nhiên, sau này khuê nữ không còn ở bên, ông lại cảm thấy rất nhớ con gái. Cẩn Hoàng Hậu mặc dù cũng thi thoảng xuống phòng bếp làm một hai món, nhưng ăn rồi lại cứ thấy thiếu thiếu. (MTLTH.dđlqđ)
Thuân Khải Đế bón cho Lung Nguyệt xong rồi lại muốn bón cho Cẩn Hoàng Hậu.
Cẩn Hoàng Hậu chỉ thấy bộ dáng như mèo nhỏ trộm mỡ của con gái, nhất thời không phản ứng kịp liền bị Thuận Khải Đế bôi một ít bánh chưng ở khóe miệng.
“Sao lại nghịch ngợm như hài tử ba tuổi vậy chứ!” Thuận Khải Đế làm ác nhân cáo trạng trước, tự tay lấy khăn tay từ trong ngực ra cẩn thận nhẹ nhàng thay Cẩn Hoàng Hậu lau khóe miệng. Tình yêu trong mắt cũng không che dấu, dịu dàng nhìn thê tử kết tóc đã nhiều năm.
Một cảnh gia đình tình thâm như vậy được Thẩm Mạt Nương thu hết vào đáy mắt.
Người đời đều nói Đế vương lãnh tình, vậy mà Thuận Khải Đế lại có thể yêu thương con gái, dịu dàng nhìn thê tử như vậy, ngài đúng là một vị Đế Vương nhu tình khó gặp. Thẩm Mạt Nương hâm mộ không dứt, trong lòng càng thêm gợn sóng. Thì ra đây cũng là ước muốn nàng chôn sâu trong lòng nhưng không cách nào có thể nói ra ngoài. (MTLTH.dđlqđ)
“Tiểu Mã nương tử, sao lại đứng ngây ra đó vậy?”
Tranh Nương đứng sau lưng ôm tiểu Lỗi tử hỏi: “Mau đi qua thôi, Hoàng Hậu nương nương cùng Vương phi đang nhìn chúng ta rồi!”
“Ừm…đi thôi.” Thẩm Mạt Nương thu lại tâm tư, lúc đến đình nghỉ mát đã không còn thấy Thuận Khải Đế, bóng dáng cao lớn uy nghi cách đó không xa đang dần khuất sau bụi Hải Đường hoa lệ. Nàng âm thẩm cười khổ, nhất thiên nhất địa, Thiên Đạo đã định bùn đen không thể với tới bạch vân, cuối cùng vẫn là nàng không xứng với quân.
Hai ngày sau đó, sáng sớm vào tiết Đoan Dương, Bùi Nguyên Tu cùng Lung Nguyệt ngồi trên điện Ngân An, nhận đại lễ từ các quan viên ở Bắc Cương. Sau đó ban thưởng bánh chưng cùng rượu.
Ra khỏi Ngân An điện, các quan viên cùng bàn luận xôn xao, chỉ nói từ ngày Vương gia lấy Vương phi, từ người lãnh tình túc sát cuối cùng cũng hiểu nhân tình thế thái rồi. Tết Trung Thu năm ngoái, Vương gia ban thưởng bánh Trung Thu cùng rượu, tiết Đoan Dương năm nay lại được bánh chưng cùng rượu, khỏi cần nghĩ cũng biết đây là ý của Vương phi Công chúa rồi.
Bùi Nguyên Tu cai quản nghiêm trị như quân, cực kỳ nghiêm khắc. (MTLTH.dđlqđ)
Không phải hắn không biết chính sách dụ dỗ, không biết cách đả động lòng người. Hắn biết nhưng tránh đi vào vết xe đổ của đời trước, hắn hiểu được nếu bản thân cứ mềm yếu cũng chỉ là đối tượng cho người bắt nạt.
Lúc hắn mới cai trị Bắc Cương, hắn tính dùng cách đức trị phiên địa, ai ngờ lại bị các văn thần áp chế, sau này còn không có quyền tự quyết.
Các triều đại dù có đổi thay, nhưng các Hoàng Đế khai quốc hay các thượng vị giả có ai không là những người thiện chiến kiêu dũng, chỉ cần trong tay năm binh quyền liền không cần ưu tư, còn sợ mấy người văn nhân chỉ biết há miệng ra thôi sao?
Từng có một khoảng thời gian, Bùi Nguyên Tu quả thật có ý nghĩ muốn trị phiên địa theo cách của Tần Thủy Hoàng. Phiên địa lúc đó đúng thật là một tiểu chính quyền độc lập.
Phiên Vương là người có quyền lực tuyệt đối với các quan viên trong phiên địa, có cả quyền sinh quyền sát đối với địa dân.
Đời này, Bùi Nguyên Tu vừa nhận cai quản Bắc Cương xong liền cải cách từ trên xuống dưới, tiến hàng khảo hạch thành tích, tốt lưu, xấu phải bãi nhiệm. Nếu là đời trước khi hắn mới đến, chưa quen cuộc sống nơi đây, tục ngữ nói: cường long không áp nổi địa đầu xà. Hắn thật không dám làm ra động tĩnh lớn như thế, nhưng hắn có trí nhớ của kiếp trước, có thể nói Bắc Cương tựa như vật bỏ túi của hắn, không gì không quen thuộc.
Trước dùng cách cứng rắn, sau đó dùng võ lực trấn áp rồi quản lý. Tất cả các quan viên hiện tại đều có thể tự đứng dậy cầm quân lãnh binh như một vị Tướng quân thực thụ.
Đến phiên các quan văn, hắn mặt không đổi sắcnghiêm khắc trừng trị hàng loạt các bè đảng sách nhiễu khiến cho quan viên cho đến hôm nay vẫn không khỏi hết khiếp đảm với vị Vương gia mặt sắt này.
Vì vậy hôm nay Bùi Nguyên Tu chỉ thưởng chút ân huệ nhỏ nhoi đã khiến họ lệ nóng doanh tròng, cảm tạ ân đức.
Đuổi chư vị quan viên đi rồi, Bùi Nguyên Tu đỡ Lung Nguyệt đi ra khỏi Ngân An điện liền thấy Bùi Đa nôn nóng chạy tới, vội vàng bẩm: “Vương gia, Vương phi, trên đường đột nhiên xuất hiện long liễn cùng đội ngũ nghi thức của Hoàng Gia, đang trên đường đi đến phủ ta. Tiểu Bùi quản sự để nô tài đến hỏi ý Vương Gia.” Bùi Đa cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, sao trong phủ có một vị Hoàng Đế, ngoài phố lại có thêm một vị nữa vậy? Chẳng lẽ vị trong phủ là mạo danh? Nhwg Vương phi làm sao có thể nhận sai thân phụ đây?
“Ồ?” Bùi Nguyên Tu cùng Lung Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, phân phó: “Ngươi đi Kỳ Áo viện bẩm việc này với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.”
“Dạ!” Bùi Đáp hô to một tiếng rồi quay mông vắt chân lên cổ mà chạy. Dù sao cũng chỉ mới là một đứa trẻ 12, 13 tuổi, không trách được.
Đuổi Bùi Đa đi rồi, Bùi Nguyên Tu lại dặn dò Bùi Thiểu: “Ngươi đi nói Bùi Tiểu để hắn đi đón , xem một chút là người nào mà to gan đến vậy?!”
“Dạ!” Bùi Thiểu lĩnh mệnh, sau đó nhanh chóng rời đi.