“Vương gia, Vương phi đến!”
Nghe tiếng truyền báo, ba người ở trong phòng vội vàng đứng dậy.
Nãi nương – Lưu ma ma hít thở một hơi, vùng thái dương khẽ mấp máy. Lưu Đức kéo vạt áo dài, tiến tới đỡ lão nương nhà mình nhưng lại bị bà hất tay ra.
Lưu Tú Nhi cũng vội cúi đầu xuống, sửa sang lại váy áo, sờ lên gò má mà thầm oán: Nếu ở đây có gương đồng thì tốt quá rồi, chẳng biết bản thân mình có chỗ nào thất lễ hay không.
Bùi Nguyên Tu bước vào cùng Lung Nguyệt, chỉ thấy ba mẫu tử cúi đầu rất có quy củ, đứng ở cạnh cửa.
“Vương gia, Vương phi an hảo*!”
*An hảo tức là bình an, mạnh khỏe - ở đây là một câu chào, giống như mấy câu “Hoàng thượng vạn an, hoàng thượng cát tường” nên mình vẫn giữ nguyên văn.
Ba người hành lễ.
“Miễn lễ!” Bùi Nguyên Tu đỡ Lung Nguyệt ngồi xuống trước, còn mình thì vẫn đứng. “Nãi nương và nãi huynh đã vất vả cả đoạn đường rồi.”
“Không vất vả! Không vất vả!” Lưu Đức vừa nghe xong đã trả lời ngay.
Bùi nguyên Tu khẽ gật đầu, sau đó mới nói: “Nãi nương ngồi đi!”
“Ôi! Ôi! Đa tạ Vương gia!”
Lưu ma ma là người an phận lại thành thật. Bà thật sự có tình cảm chân thành với Bùi Nguyên Tu được nuôi lớn từ sữa của mình, hơn nữa tình cảm ấy cũng không ít hơn con ruột của bà. Trong thoáng chốc, mắt bà đỏ hoe, thầm nghĩ trong lòng rằng: Lão gia, phu nhân, hai người có thấy không? Tu nhi đã thành Vương gia, cưới được Công chúa rồi!
Nãi nương tạ ơn Bùi Nguyên Tu nhưng vẫn chưa ngồi xuống, trong lòng bà hiểu rất rõ một điều rằng người lớn nhất ở nơi này không phải Vương gia mà là người luôn ngồi bên cạnh hắn, khuôn mặt luôn nở nụ cười nhàn nhạt – Vương phi.
“Nãi nương, mời ngồi!” Lung Nguyệt thấy Lưu ma ma cứ nhìn trộm mình, nàng mới nói nhỏ một tiếng.
“Tạ ơn Vương phi!”
Lung Nguyệt đã nói vậy rồi, bà không đứng nữa mà ngồi xuống tú đôn.*
*Tú đôn – hay còn gọi tọa đôn, là một loại ghế truyền thống của Trung Quốc thường thấy trong những nhà giàu có. Mặt ghế tròn, bụng to, độ cao thấp tùy ý, được tạo hình giống như cái trống nên trước đó còn được gọi là “trống đôn”.
“Ta nghe Vương gia nói rằng hiện giờ nãi nương đang ở thôn trang, không biết mùa màng năm nay có thu hoạch thế nào? Nãi nương ở nơi ấy có thoải mái không? Người lặn lội đường xa đến Bắc Cương, thân mình vẫn ổn chứ?”
Lung Nguyệt hỏi rất nhiều chuyện, tất cả đều là hỏi thay Bùi Nguyên Tu
Nàng tất nhiên biết Bùi Nguyên Tu vốn rất ít nói, chỉ khi ở cùng mình thì mới nói nhiều hơn một chút mà thôi. Đối với những người khác, cho dù trong lòng rất nhớ thương nhưng hắn cũng chỉ âm thầm buồn bã. Huống hồ, hắn đường đường là một đại nam nhân, không tiện hỏi chuyện quá nhiều, nếu không sẽ thành nói nhảm mất.
Bùi Nguyên Tu nhìn về phía Lung Nguyệt rồi cười nhẹ với nàng, trông hai người hệt như không cần nói ra đối phương cũng hiểu.
Mặc dù là người thành thật nhưng Lưu ma ma cũng rất hiểu chuyện, thấy rõ lời nói và hành động giữa Vương gia với Vương phi chẳng hề giống như mấy câu ngu xuẩn mà khuê nữ nhà mình thốt ra chút nào, hai người họ rõ ràng là kính nhau yêu nhau (nguyên văn là tương kính tương ái), cử án tề mi* đấy chứ!
*Cử án tề mi: Nâng khay ngang mày; Vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
Bà đáp lại một cách có quy củ, sau đó nói tiếp: “Vốn dĩ nhận được thư của Vương gia, biết được Tú Nhi chạy đến Bắc Cương quấy rầy người, lão đã định tới đón nó về, nhưng trong hai ngày kế tiếp lại đến vụ mùa nên đành phải đợi lương thực trong thôn trang được thu hoạch hết, xử lý mọi việc thỏa đáng rồi mới chạy đến đây. Tiếc thay, lão đã già rồi, xương cốt không còn sức lực nên đi đường chậm trễ, bây giờ mới tới được quý phủ.”
Lưu ma ma nói xong rồi đứng dậy khỏi tú đôn, nhún người và nói: “Lão bà này xin được thay nữ nhi bất hiếu bồi tội với Vương gia, Vương phi, qua mấy ngày nữa, lão nhất định sẽ dẫn nó về kinh thành!”
“Nương, con không...” Lưu Tú nhi vừa nghe đã vội nói.
“Con câm miệng, ở đây không có chỗ cho con xen vào!” Lưu ma ma khẽ quát và cắt ngang lời nàng ta.
“Ừ...” Bùi Nguyên Tu nghe nãi nương nói vậy thì nhìn về phía Lung Nguyệt.
Lung Nguyệt hiểu ý và nói: “Bây giờ tiết trời giá lạnh, đất cũng đóng băng, thân thể người có tuổi không tốt, chẳng bằng đợi đến đầu xuân, tiết trời ấm áp đã rồi hãy khởi hành! Dù gì nãi nương cũng ở trong vương phủ vài năm, Vương gia từng uống sữa của người, tất nhiên sẽ coi người như người thân mà đối đãi!”
Nói xong, Lung Nguyệt chợt cảm thấy bàn tay giấu trong áo hơi căng thẳng, mắt phượng của nàng kịp thời nhìn thấy ánh mắt cảm kích của Bùi Nguyên Tu, nàng cười lại với hắn.
Đợi đến khi Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt rời khỏi, Lưu ma ma mới chọc tay vào trán khuê nữ một cái và nói: “Nha đầu vụng về này, con mắt nào của con nhìn thấy Vương phi yếu đuối, e ngại Vương gia?” Bà rõ ràng đã trông thấy Vương gia hoàn toàn dựa theo ánh mắt của Vương phi để hành xử! Chỉ là Công chúa – Vương phi khéo hiểu lòng người, cho Vương gia mặt mũi mà thôi!
Nghĩ đến đây, Lưu ma ma bỗng cảm thấy hơi đau lòng. Cưới một Vương phi có thân phận tôn quý như vậy, hẳn là ngày tháng của Vương gia chẳng dễ chịu chút nào.
Nếu đã giữ cả nhà Lưu ma ma lại trong vương phủ để ăn Tết thì cũng phải tìm người cắt may vài bộ quần áo mùa đông mới cho họ. Lưu Tú Nhi vốn đã được tặng đồ trước đó, nhưng giờ đây nhờ dính chút ánh sáng của lão nương nhà mình nên được tặng thêm hai bộ nữa.
Bắc Cương lạnh hơn trong kinh thành rất nhiều. Lung Nguyệt vốn bị chứng sợ lạnh nên sớm sao khô Địa Long*.
*Sao trong sao trà để pha nước uống – Địa Long là một vị thuốc (nói thẳng ra là con giun đất ấy) – Tìm mãi mà chẳng thấy bài thuốc nào bảo Địa Long trị chứng bệnh này nên mấy nàng cứ xem như chi tiết hư cấu nha ~.~ chứng thực để sau.
Gió rét căm căm, Bùi Nguyên Tu yêu thương nên cũng không gọi nàng đến thư phòng để đưa trà bánh nữa, Lung Nguyệt vui vẻ làm tổ trong buồng sưởi ấm, xử lý vài việc của vương phủ, sau đó sẽ trêu đùa đám người Hoán Ngọc, tán gẫu mấy chuyện đời thường, thêu khăn và thêu cả hầu bao, ngày tháng cũng nhờ thế mà trôi qua rất nhanh.
Lúc trước, Lung Nguyệt thường tới thư phòng ở ngoài viện để đưa trà bánh; đến bữa trưa, Bùi Nguyên Tu sẽ dùng bữa cùng các vị tiên sinh. Bây giờ, mỗi buổi trưa hắn phải trở về Bích Thương viện để ăn cơm.
Các vị tiên sinh cười sau lưng rằng Vương gia không thể rời tức phụ, nhưng cũng chẳng ai dám nói rõ.
Mới đó mà đã đến mồng tám tháng Chạp.