Công Chúa, Thất Lễ Nàng A

Chương 7: Chương 7




Trái tim nàng như đông cứng, tai cứ u u, nàng nhắm mắt lại để cho ngọn lửa kia tùy ý mà ngông cuồng chiếm đoạt đôi môi nàng không chút kiêng nể.

Môi của hắn so với tưởng tượng của nàng còn mềm mại hơn rất nhiều, ngọn lửa kia khi tham tiến vào trong miệng nàng cũng cuồng dã mất hồn, cơ thể hắn mạnh mẽ nhưng không lạnh như băng mà nhiệt tình, kiên quyết. Nàng nghe được tiếng tim đập hỗn loạn của hai người mà điều này làm nàng mừng như điên vì nó chứng tỏ bản thân nàng có thể làm cho hắn không khống chế được mình. Nàng cuối cùng cũng khiến hắn đầu hàng, biểu tình bình tĩnh cũng bị đẩy lui và hắn đã hoàn toàn lộ ra bản chất thật của mình.

Quả thực hắn đã không làm cho nàng thất vọng, hắn giống như là từ một chú chim ưng ra sức mà tấn công một con chim hoàng yến nhỏ bé, hắn thể hiện rõ bản tính săn mồi của mình và dành cho nàng một nụ hôn rất sâu. Thời gian giống như bị ngưng trệ, mãi đến khi nàng ý thức được mình sắp thiếu dưỡng khí thì hắn mới chịu buông tha để cho nàng mở miệng thở dốc, đồng thời phát ra không ít tiếng rên rỉ…

Nàng cố chấn chỉnh lại khuôn mặt đỏ ửng của mình, không biết phải dùng từ ngữ nào để giải thích cho mọi chuyện. Hách Khiếu Phong đã dùng hành động để nói cho nàng biết tâm ý của mình và dù sao thì hai người đều là dùng miệng để nói... nhưng cách của người sau hình như tốt hơn rất nhiều...

- Nếu công chúa còn muốn dùng chủy thủ đâm ta một đao thì bây giờ chính là một cơ hội tốt - hắn nói thầm, trong giọng nói có mười phần làn tán tỉnh.

- Giễu cợt ta. Vừa rồi một đao kia rất xứng đáng với chàng, không ngờ mạng chàng lại lớn như vậy - nàng nhăn mặt nhăn mũi nói. Bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực hắn đập một cái, đương nhiên là đánh nhẹ sau đó mới chịu tăng thêm chút lực đạo.

- Tạ ơn công chúa hạ thủ lưu tình!

Nàng si mê nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, thì ra hắn có thể cười một cách thoải mái như vậy, không hề có cái vẻ nghiêm khắc của một phán quan mà ngược lại, rất thân thiết, ôn hòa. Bất tri bất giác, nàng đưa tay chạm vào những đường cong kiên cường trên khuôn mặt hắn. Nàng muốn tìm hiểu hắn, nàng biết đây chính là nam nhân mà nàng đem lòng yêu thương, đồng thời nàng cũng khát khao hắn yêu nàng. Không có chuyện thân phận, không có lễ chế ràng buộc mà chỉ là một nam tử yêu thương một cô gái.

Nàng rất hiểu một điều, trừ bỏ diện mạo xinh đẹp thì nàng không có một chút gì gọi là lợi thế của một cô gái bình thường có thể hấp dẫn nam nhân. Trình độ đàn ca của nàng không tốt nhưng với cung tên thì không khác nào đùa giỡn, kỹ thuật múa tuy giống như vịt chạy nhưng cưỡi ngựa thì rất nhanh, cá tính không bằng một thục nữ nhàn nhã nhưng tuyệt đối không làm ra vẻ kiêu căng, kêu nàng vẽ tranh còn không bằng cho nàng đi điều khiển mấy cái xe ngựa chở pháo.

Có một thứ mà nàng không thua bất kỳ một ai, đó chính là một tấm lòng nhiệt tình cháy bỏng. Nếu nàng yêu thương một người thì nàng nguyện ý vì đối phương mà từ bỏ vinh hoa phú quý với thân phận một công chúa, cùng người ấy chạy tới chân trời góc bể, cho dù ăn cơm với rau dưa cũng vui vẻ chấp nhận.

Thật sự là như vậy! Nàng nguyện ý! Và nàng chỉ có duy nhất một mong muốn, đó là đối phương cũng phải chân tình đối đáp nàng, chỉ cần như vậy thì cuộc đời này nàng có chết cũng không uổng chút nào.

Hách Khiếu Phong để mặc cho tay nàng sờ soạng khắp mặt mình, hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng như ngọc kia phát hiện nơi đó trừ bỏ vẻ ngượng ngùng còn tiềm tàng một khát vọng to lớn, mạo hiểm. Ánh mắt của nàng so với bất kỳ vị cô gái nào đều nhanh nhạy mê người hơn, không chỉ vì đẹp mà còn là sự tự tin. Mỗi lần tiếp xúc với nàng đều có những điều mới mẻ, lúc giúp nàng làm việc nghĩa, lúc nàng bướng bỉnh cãi tay đôi, lúc nàng giả bị thương, thậm chí cả lúc nàng trộm thân hắn thì nàng luôn toát ra một sức quyến rũ làm cho hắn không thể dời mắt, hoàn toàn bị hấp dẫn lôi kéo vào.

- Bây giờ chàng không chịu trách nhiệm không được! - nàng cười tươi giống như một nụ hoa xinh đẹp hé nở, vì hắn mà bày ra sự quyến rũ của cô gái.

- Công chúa có lệnh vậy ty chức xin nhận mệnh!

Nàng biết là hắn trêu chọc nhưng nàng không muốn nghe những lời như vậy.

- Ta hy vọng ta trong mắt chàng không phải là một công chúa mà chỉ là một cô gái bình thường, giữa ta và chàng không có gì liên quan tới địa vị lẫn thân phận. Ta chán ghét những lễ nghi phức tạp, vụn vặt trong cung cho nên sau này chàng đừng gọi ta là công chúa, cùng đừng tự xưng mình là ty chức này nọ. Bỏ cách xưng hô kia đi, ta là ta còn chàng vẫn là chàng, ta muốn là trái tim chàng… chàng hiểu ý ta chứ?

Ánh mắt hắn trở nên ôn nhu sâu thẳm, cầm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình, hắn chuyển qua môi hôn nhẹ, ánh mắt chuyên chú vẫn chưa từng rời khỏi nàng một giây.

- Nàng dám buông tự tôn và địa vị mà yêu thương ta thì ta ngoài sự cảm kích… trong lòng đều là tình ý.

Lời hắn nói làm cho nàng rất vui vẻ, bởi vì hắn không chê cười nàng mặt dày lại còn thừa nhận hắn cũng yêu nàng. Từ khi sinh ra đến giờ nàng chưa bao giờ thấy cảm xúc biến đổi nhanh như trong đêm nay. Việc thổ lộ tình cảm làm cho nàng thấy được giá trị của sinh mệnh, của sự chân thành, nàng đã tìm được một người biết yêu thương, trân trọng mình và cũng là người không gò bó, ép buộc nàng, người này sẽ trở thành người bạn đồng hành với nàng.

- Công chúa…

- Dung Nhi, nhũ danh của ta - nàng dùng ngón trỏ đặt lên miệng hắn, nhẹ giọng sửa chữa.

- Dung Nhi! - ánh mắt Hách Khiếu Phong càng ôn nhu hơn.

Mặt nàng dụi dụi trong lòng hắn giống như một chú mèo nhỏ làm nũng:

- Ta thích chàng gọi ta như vậy, Khiếu Phong!

- Không biết Khiếu Phong có tài đức gì mà được lọt vào mắt xanh của Dung Nhi, đây thật đúng là vinh hạnh mà ông trời ban tặng cho ta!

Nàng nâng mặt lên, đôi mày liễu nhướng lên, kháng nghị:

- Nói chuyện không cần phải văn vẻ như vậy. Chàng cũng biết bản tính ta vốn thẳng thắn, thường ngày rất ghét phải nghe mấy cái câu của sĩ phu tới nhàm. Thích thì nói thích, yêu thì nói yêu, ta thích giống trước kia chàng và ta cãi nhau, tranh luận.

Hắn cúi thấp mặt làm cho khuôn mặt nàng kéo gần khoảng cách lại:

- Nàng muốn nhìn thấy con người thật của ta? Ta sợ nàng sẽ hối hận bởi vì con người của ta vốn cuồng dã không kiềm chế được!

- Vậy thì cuồng dã không kiềm chế được cho ta coi. Ta muốn một Hách Khiếu Phong không sợ trời không sợ đất, chỉ có mình ta là người dám say mê một Hách Khiếu Phong như vậy.

- Ta chỉ sợ nàng tiêu thụ không nổi - thanh âm hắn thập phần ôn nhu, ánh mắt lại tỏa ra không ít nhiệt nóng.

Hắn là đang ám chỉ với nàng rằng đối mặt với nàng thì hắn có thể là một quân tử nhưng một khi vượt qua khỏi cái ranh giới quân tử kia thì hắn khó có thể khắc chế được chính mình.

Nàng hiểu ý của hắn và nàng cũng biết ánh lửa trong mắt đại biểu cho điều gì. Chưa bao giờ nàng nghĩ người này lại biết cách tán tỉnh, hắn giống như một mãnh thú trầm tĩnh trước khi săn con mồi hại trái tim nàng muốn nhảy dựng lên vì sợ hãi nhưng vẫn muốn biết được tâm ý hắn, muốn dẫn dụ ra nhiệt tình của hắn. Khi gần đạt tới mục đích thì nàng lại cảm thấy khiếp hãi mà rụt người lại, bởi vì bộ dạng của hắn tràn ngập nguy hiểm khiến cho người ta chống đỡ không nổi.

Nàng khó khăn mà nuốt nuốt nước miếng, rốt cuộc đành cúi hạ tầm mắt trốn tránh, bất giác nàng cứ lùi bước dần về phía sau. Điều này càng kích thích ham muốn sở hữu của hắn hơn, nàng mới chỉ hơi hơi cúi đầu thôi liền bị đôi môi của hắn bất thình lình tước đoạt đi nụ hôn. Động tác nhanh như cắt lại mạnh mẽ khiến nàng muốn thở cũng không có cơ hội.

Nụ hôn này hoàn toàn khác với nụ hôn ôn nhu lướt qua ban nãy, nó dũng mãnh mà chiếm giữ. Hắn đang muốn nói với nàng rằng bản chất của hắn chính là nóng như lửa và cuồng mãnh như một con báo, lạnh lùng chỉ là một biểu hiện gỉa dối. Hắn đoạt lấy hết thân nhiệt của nàng rồi nhen nhóm một ngọn lửa trên môi nàng, tai nàng... lửa cháy tới tận chiếc cỗ mềm nhẵn, mịn màng.

Trên người nàng vốn chỉ có duy nhất một manh áo khoác nên không thể nào che dấu được cảnh xuân xinh đẹp, thần bí bên dưới. Một bàn tay dễ dàng theo vạt áo mà tham nhập rồi cầm một bên gò bồng của nàng, ngay lúc này nàng bừng tỉnh, tim đập nhanh hơn, hô hấp càng khó khăn hơn.

Lúc này đây bọn họ điên cuồng cực hạn! Bọn họ đứng ở nơi cao nhất trong hoàng cung, làm một chuyện kinh thiên động địa nhất, giống như trên đời này chỉ còn lại hai người bọn họ. Thân thể của nàng xụi lơ nằm trong ngực hắn, để tùy ý hắn cắn đùa… thần trí nàng đã bay bổng tới tận đâu đâu…

Nàng từng xem qua một ít sách có vẽ hình nam nữ hoan ái nhưng chưa thấy một cuốn nào nói là nụ hôn có thể làm cho não người ta mê muội, choáng váng, toàn thân giống như hỏa thiêu, lại còn có một cỗ cảm giác không nói nên lời đang rục rịch trỗi dậy trong cơ thể nàng làm cho nàng khó chịu nhưng không cách nào kháng cự lại.

Bàn tay to lớn của hắn cơ hồ chạm qua từng tấc da tấc thịt của nàng, môi hắn lướt trên người nàng để lại không ít ấn ký. Hắn nóng rực như một ngọn lửa muốn thiêu đốt nàng khiến nàng không tự chủ mà bật ra một câu cầu xin nỉ non. Mà cầu xin cái gì nàng cũng không rõ nữa, hình như nàng hy vọng hắn ôm chặt lấy nàng, cho nàng nếm cảm giác được sở hữu.

Trước khi tia lý trí cuối cùng bị bào mòn thì Hách Khiếu Phong thở dài một tiếng, trong lòng hắn biết ranh giới vẫn không thể vượt qua. Hắn có chút giận vì không thể thân nàng thêm nữa nhưng ít nhất không phải là lúc này bởi vì hắn phải bảo vệ nàng. Trước khi cầu thân thì hắn còn phải lo đến chuyện danh tiết cho nàng. Nếu nàng không phải là công chúa thì hắn nhất định muốn có được nàng ngay lập tức, nhưng… Nhưng nàng lại là công chúa, trinh tiết và danh dự của công chúa so với ham muốn dục tình của riêng hắn còn quan trọng hơn nhiều.

Môi hắn đột nhiên rời khỏi nàng sau đó hắn đem nàng ôm vào lòng, tay khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng. Bất giác hắn thấy đau lòng cho Dung Nhi mảnh mai vì bị hắn khiêu khích mà mặt đỏ tới tận mang tai, nhịp tim cũng nổi loạn… A, nàng công chúa đáng yêu của hắn…

- Khiếu Phong?

- Suỵt...!! - giọng hắn khàn khàn thì thầm bên tai nàng - Ta muốn nàng nhưng không phải là đêm nay. Ta muốn bảo vệ nàng, ta sẽ kiên nhẫn đợi tới ngày ta tới đón dâu, vào đêm động phòng hoa chúc ta nhất định sẽ đòi lấy quyền lợi của mình. Đến lúc đó… ta sẽ có được tất cả của nàng, ngay cả một sợi tóc cũng không buông tha.

Hơi nóng rực phả bên tai khiến nàng xấu hổ vô cùng, chỉ biết vùi mặt vào lòng ngực hắn. Hành động này của nàng là thay cho lời đồng ý! Hắn trấn an nàng cũng chính là trấn an mình, bởi vì hắn đã chịu đựng tới mức cực hạn, phải dùng hết toàn lực mới có thể khắc chế dục hỏa phía hạ thân.

- Ta sẽ xin cầu hoàng thượng tứ hôn, chờ ta! - hắn nói nhỏ.

Giai nhân trong lòng thở dồn dập một hồi rồi mới nhẹ nhàng nhận lời:

- Ta chờ chàng…

Dưới bầu trời đầy sao không một bóng mây, hai tâm hồn kết hợp cùng một chỗ, vừa hôn định kiếp này, ưng thuận hứa hẹn đem tương lai của hai người gắn kết và dành cho nhau.

***

Trong tiếng đàn du dương, không khí trộn lẫn mùi hương ngọt ngào. Một họa sĩ đang ngồi trước bàn, trước mặt là một cuốn tranh đang mở rộng, bên cạnh bàn còn có cung tỳ đang mài mực cho hắn. Họa sĩ hết sức chăm chú vào cuốn tranh rồi hạ bút một cách cẩn thận. Bởi vì giờ phút này, hắn đang diễn tả một đối tượng mà văn chương khó có thể hình dung ra được đẹp tới mức nào!

Lấy đường phác họa thì không khó nhưng cái khó chính là lấy đường nét mà vẽ có thần. Ngoài việc họa sĩ phải có kỹ thuật cao siêu thì đối tượng vẽ có hợp tác không cũng rất quan trọng.

- Này… - họa sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ một tiếng, hạ giọng năn nỉ - Công chúa điện hạ có thể mỉm cười không?

Ngồi ngay ngắn, mềm mại trên ghế cao là Lý Vân Dung, khó lắm nàng mới giống được những nàng công chúa khác, đó là chịu ngồi yên bất động một chỗ trên ghế kia. Vì tiện hoạt động nên trang phục của nàng rất đơn giản, nàng không giống bất kỳ một công chúa, hậu phi nào trong cung, lấy việc đánh đàn ngâm thơ làm nhã hứng. Nàng thích múa kiếm, quyết đấu và khi tâm huyết dâng trào thì nhất định phải cưỡi ngựa bắn tên cho thỏa nỗi lòng.

Lúc này, nàng cài một chiếc trâm, đôi mày liễu được tô đậm, giữa trán điểm một bong hoa mai, cánh môi đỏ bong ướt át. Thường ngày nàng vốn khuynh quốc khuynh thành thì bây giờ lại càng mềm mại, xinh đẹp hơn. Tay nàng cầm một chiếc quạt lụa, trên người phủ một xiêm váy hiện thời rất được ưa chuộng, tay áo được thêu hoa tinh xảo, áo khoác bên ngoài được làm từ vải gấm màu tím, dây thắt lưng và tay áo dài bay bay phấp phới như tiên nữ. Thứ vải dùng để may bộ y phục này được thêu dệt hàng nghìn đóa hoa nhỏ, nửa người bên dưới nàng mặc một chiếc váy dài nhiều tầng, phía trên cổ áo hình hoa rộng thùng thình làm cho người ta có thể nhìn thấy được chiếc gáy trắng nõn và nửa khuôn ngực phấn nộn của nàng. Một tiểu mỹ nhân thiên tiên tuyệt sắc như vậy quả thực ngồi cũng đẹp, đi cũng đẹp, người nào nhìn thấy liền tiêu vong hồn phách. Vốn là quốc sắc thiên hương nhưng…

Họa sĩ liên tiếp lau mồ hôi lạnh, rõ rang là ban ngày nhưng hắn cảm thấy lạnh buốt cứ như đang ở dưới âm tào địa phủ. Tất cả chỉ vì người mà hắn phải vẽ giờ này đang trợn tròn mắt lộ ra hơn nửa lòng trắng, sắc mặt thì âm u giống như biểu hiện của người thắt cổ tự tử.

- Cười? - Lý Vân Dung nhìn họa sĩ, dĩ nhiên ánh mắt ngùn ngụt lửa giận không chút kiên nhẫn dọa cho tên họa sĩ sợ tới mức phát run – Ngồi ở chỗ này như người chết lại không thể động đậy, bản công chúa cười được mới lạ!

Hiện tại, trong bụng nàng toàn là lửa. Hoàng thân quốc thích ai cũng thích ngồi một chỗ cho họa sĩ nổi tiếng trong cung đình vẽ lại mình nhưng nàng không thích. Ngồi im một chỗ không được động đậy giống như một khổ hình, sở dĩ nàng chịu ngồi ở chỗ này làm một khúc gỗ là vì hoàng huynh hạ lệnh muốn họa sĩ vẽ một bức họa về nàng. Buồn! Buồn chết người!

Đừng nói họa sĩ xấu hổ mà ngay cả hai thị tì thân tín là Cúc Hương và Khấu Nhi cũng một cái đầu hai cái đại.

- Công chúa, người liền cười một cái đi, để cho họa sĩ sớm hoàn thành hoàng mệnh đi mà!

Lý Vân Dung liếc Cúc Hương một cái rồi cố gắng làm cho khóe miệng cong lên nhưng lại lộ ra nụ cười lạnh thê lương như ác quỷ đi đòi mạng người hại họa sĩ cứng đờ, bút vẽ trên tay cũng đánh rơi xuống đất.

- Công chúa đừng làm loạn nữa! – Cúc Hương bị nàng làm cho dở khóc dở cười.

Khấu Nhi bình tĩnh hơn hiểu rất rõ tính nết công chúa nên lời nói ra không hề mềm mại chút nào, ngược lại có điểm kiên quyết, uy hiếp:

- Nếu vẽ không tốt thì hoàng thượng sẽ hạ lệnh vẽ lại một bức nữa. Tới lúc đó công chúa chắc chắn là phải chết hai lần.

Lời nói này quả thực hiệu quả, biểu tình của Lý Vân Dung hơi run rẩy, sau một lát thì liền mở cây quạt ra, bày ra dáng vẻ tiên nữ đoan trang ưu nhã, trưng biện một nụ cười quyến rũ đủ để làm cho đàn ông mất hồn. Họa sĩ nhìn, lập tức đặt bút vẽ, mang giai nhân xinh đẹp mị hồn vừa xấu hổ vừa mê hoặc trước mặt vẽ lên mặt tờ giấy. Cuối cùng, thật vất vả mới hoàn thành được bức vẽ. Họa sĩ vội vàng cáo từ để mang bức tranh tới dâng lên hoàng thượng kết thúc sứ mệnh.

- Ép ta chết mà! - Lý Vân Dung vặn vẹo thắt lưng, cánh tay vung lên uốn éo, hình ảnh một cô gái mềm mại ôn nhu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một dáng vẻ nam nhi nghịch ngợm.

Nàng tuyệt đối không thích mặc váy cài trâm, nếu có thể thì nàng tình nguyện sinh ra là nam nhi, được như vậy thì nàng có thể nghênh ngang ra vào cung mà không bị quản thúc, có thể ngao du bên ngoài mà không sợ bị khi dễ, khiển trách.

- Người đâu, giúp ta dỡ đống quần áo chật ních này xuống!

- Ai nha, vất vả lắm mới mặc vào được, đừng dỡ xuống mà! – Cúc Hương phản đối. Các nàng đã phải dùng đến sức của chín trâu hai hổ mới có thể mặc bộ quần áo này vào cho công chúa.

- Đúng vậy, nếu bình thường công chúa cũng ăn mặc như vậy thì tốt quá! – bà vú ở một bên cũng khuyên nhủ - Đừng mặc mấy bộ quần áo cưỡi ngựa nữa. Các phi tử suốt ngày tranh tài khoe sắc sao có thể thắng nổi công chúa của chúng ta. Ta nói rồi, công chúa mới là đệ nhất mỹ nhân của hoàng thành.

Nhìn công chúa một thân cao quý, họ tuy chỉ là những nô tì nhưng bản thân lại thấy rất vui vẻ, chỉ cần công chúa đồng ý mặc váy dài váy ngắn vào thôi cũng đủ để làm khuynh quốc khuynh thành rồi. Có không ít vương hầu đem thơ từ tới để biểu đạt sự ái mộ đối với công chúa nhưng khổ nỗi “nước chảy hữu ý mà hoa rơi lại vô tình”. Công chúa cùng lắm là kết bạn với những kỵ xạ chứ chưa từng có tình ý đối với bất kỳ một chàng trai nào. Các nàng hầu hạ công chúa nhiều năm nên hiểu được lòng nàng, bản tính của nàng, những công tử tầm thường luôn làm chướng mắt công chúa.

- Mấy thứ quần áo này thì có gì tốt chứ? Đi lại không tiện lại còn vướng bận nữa – nàng vẫn là thích trang phục nam, gọn nhẹ.

- Công chúa, người là cành vàng lá ngọc, nếu để người ta nhìn thấy những cử chỉ thô lỗ này thì còn ai dám tới cầu thân nữa? – bà vú không nhịn được lắc đầu.

- Bà vú, vương hậu, công thần trong hoàng thành này không ai là không biết tính tình của bản công chúa. Chẳng cần họ phải sai người thám thính hay rình mò thì ngày săn bắn hàng năm chẳng phải ta luôn mặc một thân nam trang đi giày da và thi triển những cử chỉ thô lỗ đấy - Lý Vân Dung không quan tâm, trong giọng nói tỏ rõ sự hứng thú và nàng vẫn chưa có ý định thành thân lập gia đình.

- Các công chúa khác từ năm làm lễ cập kê thì đều nhờ hoàng thượng hứa hôn với người khác, công chúa đã mười tám sao hoàng thượng vẫn chưa hứa hôn cho người? – bà vú có chút lo lắng hỏi. Tâm nguyện lớn nhất của bà chính là một tay mang đại công chúa gả cho một hoàng thân quốc thích.

- Đó là vì hoàng huynh biết ta không muốn lập gia đình, người sẽ không ép ta đâu!

- Chẳng lẽ công chúa muốn cả đời làm một bà cô già không chồng sao? – bà vú lắc đầu.

- Nô tì biết vì sao công chúa không muốn lập gia đình – Cúc Hương lấy tay áo che miệng cười nói, bộ dáng thần bí vô cùng, giống như đã nhìn thấu tâm tư công chúa.

- Ồ? - Lý Vân Dung chớp mi, nhận lấy bình hoa quế từ tay tì nữ, nàng đưa lên mũi hít lấy một hơi đầy hương rồi nhìn Cúc Hương đang tràn trề tự tin – Ngươi thử nói xem, nói đúng có thưởng, nếu không đúng thì ta liền phạt ngươi!

Cúc Hương không hề sợ công chúa đe dọa. Ai cũng biết lòng công chúa mềm như đậu hũ, chỉ là ngoài miệng thích đùa giỡn ngoan độc, song điểm này chỉ có nô tì trong cung Văn Nhạc mới biết được.

- Công chúa không muốn lập gia đình, nguyên nhân nếu không phải là cái thứ nhất thì chính là cái thứ hai – Cúc Hương ra vẻ bí hiểm nói khiến cho các nô tì khác phải kéo dài tai của mình.

Vẻ mặt Cúc Hương biến đổi liên tục, cuối cùng cười khẽ một cái rồi ra vẻ nghiêm túc nói:

- Đó là bởi vì… - tùy theo sự ngưng nghỉ của giọng Cúc Hương mà mấy cái tai kia dường như cũng phải dài ra theo – Trường An này, trong hoàng thành có một vị nam tử xuất hiện làm cho công chúa của chúng ta để ý.

- Xùy! – mọi người liếc mắt Cúc Hương, nói lời này không phải vô nghĩa sao?

- Ai nha, ta còn chưa nói xong, làm chi mà mọi người không nể mặt như vậy? – Cúc Hương chu miệng lên kháng nghị.

- Không ném giầy vào ngươi chính là nể tình lắm rồi đó – Khấu Nhi không khách khí quở trách, lời này khiến cho Lý Vân Dung nãy giờ ngồi một bên xem kịch vui liền nở một nụ cười.

- Ta nói, không phải cái thứ nhất thì chính là cái thứ hai!

- Mau nói đi, nguyên nhân thứ hai là gì? Nói mau, đừng có thừa nước đục thả câu nữa.

- Thứ hai chính là… - lúc này Cúc Hương cười khúc khích giống như một chú quỷ con nghịch ngợm, đề cao âm lượng như muốn tuyên bố kết quả của quá trình nhìn ngó mọi chuyện của mình – trong lòng công chúa có ý trung nhân rồi!

Lý Vân Dung chỉ cảm thấy trong đầu nổ “đoàng” một cái, lòng nàng giống như một mặt hồ tĩnh lặng thình lình có một hòn đá ném xuống khiến nổi lên những vòng gợn song. Trong khi mọi người mải mê quở trách Cúc Hương làm tất cả mất hứng thì khuôn mặt Lý Vân Dung đã nóng bừng lên bởi vì hình ảnh Hách Khiếu Phong đã hiện lên rõ mồn một trong đầu nàng. Hắn cứ thế chiếm cứ suy nghĩ của nàng, hơi nóng của đôi môi hắn dường như vẫn còn lưu lại trên môi nàng, cảm giác đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nàng vẫn còn nguyên vẹn, còn có hơi thở nóng bỏng đầy nam tính… Tất cả đều làm cho nàng thất thần, ngơ ngẩn như người mất hồn. Tay ôm ngực, nghĩ đến hắn, tim nàng dường như nhảy liên hồi muốn vọt ra ngoài.

Cho ta thời gian, ta sẽ chọn một thời cơ thích hợp cầu hoàng thượng gả nàng cho ta! Một đêm kia, lời hứa hẹn của hắn trước khi rời đi vẫn còn văng vẳng bên tai nàng. Lúc ấy, hắn mang nàng về Văn Nhạc cung rồi triền miên hôn nàng và rời đi trước khi có người phát hiện. Lúc đó, nhóm tì nữ và thị vệ chưa tìm thấy nàng nên rất lo lắng, thiếu chút nữa đã kinh động tới hoàng thượng. May mà nàng xuất hiện đúng lúc trấn an mọi người sau đó phân phó họ tăng mạnh cảnh vệ vào ban đêm. Nàng không cho họ truyền ra ngoài chuyện đêm hôm ấy vì nàng lo hoàng huynh nếu biết chuyện này chắc chắn sẽ trách phạt ngự lâm quân, mà Khiếu Phong chính là thống lĩnh của ngự lâm quân.

Kỳ thực, Thiếu Phong vốn có thể đuổi bắt thích khách nhưng vì nàng ngăn cản nên mới không đuổi theo. Vì tình cảm cá nhân, nàng không muốn bất luận một người nào trách tội Khiếu Phong! Nàng mặc kệ ai gây khó dễ với nàng, dù sao binh đến thì sẽ có Khiếu Phong chặn, nước đến thì có Khiếu Phong dấu… Có hắn, nàng sẽ không sợ gì hết.

A… Nàng phát hiện chính mình đã lún vào thứ tình cảm này thật sâu! Nàng thất thần cười nhưng liền cảm thấy có chỗ không được nên tút lại tinh thần, đồng thời phát hiện xung quanh nàng có vài đôi mắt to đang chăm chú nhìn nàng.

- Công chúa, vì sao người lại cười trộm một mình vậy?

- Khụ… có sao? – nàng thu lại nụ cười, trong lòng thầm đắc ý.

- Có, còn cười tới mức mặt đỏ bừng lên – Cúc Hương nói.

Lý Vân Dung chẳng nghĩ đến chuyện tiếp tục nghe các nàng bức bách nên tuyên bố với mọi người một câu:

- Kỳ thực Cúc Hương nói đúng, bản công chúa đúng thật là có ý trung nhân!

- Cái gì? – mọi người đều kinh hô thành tiếng.

- Công chúa có ý trung nhân? Sao nô tì không biết gì chứ?

- Vị ấy là vương công đại thần? Tướng quân? Hay là vương gia?

- Là…

- Công chúa! Không tốt! Không tốt!

Lời còn chưa kịp nói ra thì liền bị tiếng kêu to truyền từ ngoài điện đánh gãy. Một cung tỳ vội vàng chạy vào, đây là người giúp nàng mua đồ - cung nữ Thúy Ngọc.

- Thúy Ngọc, xem ngươi kìa, có chuyện gì gấp mà ngươi kích động như vậy? Trời sập xuống sao?

- Công chúa, trên đường nô tì trở về thì nghe thấy Trương công công ở phòng bếp nói hoàng thượng quyết định hôn nhân đại sự cho công chúa rồi!

- Phải không? - Lý Vân Dung bình tĩnh, hoàn toàn không có vẻ giật mình bởi vì mọi chuyện hoàn toàn trong dự kiến của nàng, dĩ nhiên nàng không khiếp sợ như mấy người khác.

- Hoàng thượng hứa hôn công chúa với ai? – Khấu Nhi hỏi.

Đương nhiên là Hách Khiếu Phong! Lý Vân Dung nắm chắc vạn phần bởi vì hoàng huynh sớm đã muốn gả nàng ra ngoài nhưng vì không ai dám cưới một công chúa điêu ngoa như nàng nên mọi chuyện vẫn trì hoãn dậm chân tại chỗ. Chỉ cần Khiếu Phong mở miệng nói với hoàng huynh thì nhất định hoàng huynh sẽ đáp ứng!

Thúy Ngọc thở hổn hển, nói ra đáp án mà mọi người mong ngóng:

- Thổ Phiên vương!

- Cái gì? – lúc này người kinh hoàng hô thành tiếng chính là Lý Vân Dung. Nàng nhìn Thúy Ngọc, nếu không phải là nàng nghễnh ngãng thì chính là Thúy Ngọc nói nhầm rồi.

- Hoàng huynh hứa hôn ta cho Thổ Phiên vương?

Thúy Ngọc thuật lại toàn bộ những gì nàng nghe được cho công chúa:

- Nô tì nghe nói rằng Thổ Phiên vương sai sứ thần đến là vì chủ ý muốn cầu thân. Hoàng thượng đã đồng ý và hứa hôn công chúa cho vương của Thổ Phiên.

- Đùa gì chứ? – mặt mày Lý Vân Dung hoàn toàn kinh hãi, nàng bước tới nắm lấy tay Thúy Ngọc – Thật sự họ đã nói như vậy sao?

- Chính tai nô tì nghe thấy Trương công công nói như vậy. Nếu không phải chuyện nghiêm trọng thì nô tì cũng không vội tới mức bỏ quên cả hàng hóa ở đó rồi chạy về đây bẩm báo với công chúa.

- Ta lập tức đi gặp hoàng thượng! - Lý Vân Dung buông tay Thúy Ngọc ra, nhấc tà váy lên, đạp giày thêu chỉ vàng mà đi.

Mới đi được vài bước thì nàng vấp phải bậc thềm khiến mọi người như hút phải lửa. Cũng may có một thân võ công nên Lý Vân Dung lộn người một vòng về phía trước, thuận thế đạp gió xoay người, cơ thể xinh đẹp an toàn rơi xuống đất nhưng kết quả thì… nàng dẫm phải góc váy nên ngã sấp xuống!

- Ai da!

- Công chúa! – nhóm cung nữ vội vàng chạy tới nâng Lý Vân Dung dậy. Công chúa của các nàng vốn không quen mặc mấy thứ váy vướng víu này, hiện tại thì lại vì chính chúng mà gặp nạn, may mắn là không có người ngoài đến thám thính bằng không thì mất mặt không biết giấu vào đâu.

- Công chúa… người… người không sao chứ… - không được cười! Không được cười! Trăm ngàn lần không được cười!

Họ đồng loạt nhìn quanh thân công chúa như ẩn hiện ngọn lửa, trơ mắt nhìn công chúa đứng lên không ngừng kéo chiếc váy dài lên. Nàng vẫn không từ bỏ ý định đi ra bên ngoài, mỗi bước đi đều mang theo mười phần phẫn nộ.

- Không sao! - Lý Vân Dung lạnh nhạt nói.

- Chậm thôi! Công chúa! Người chảy máu mũi rồi… công chúa… công chúa… khăn… khăn đây…

Chảy máu mũi thì sao chứ, sao có thể đuổi kịp được khí huyết toàn thân nàng lúc này đang sôi như muốn chạy chồm lên. Kéo làn váy, nàng nổi giận đùng đúng đi tìm hoàng đế để hỏi cho ra nhẽ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.