“Chậc chậc, vị Đế Cơ này
lại thật dứt khoát.”
Ở góc sâu trong đình viện, có ba người vén cành liễu đi tới, một người áo đen,
mặt mày bình thường, cũng không tùy tiện nói cười, khuôn mặt không thấy bất
luận biểu lộ gì, duy thấy một cái khuyên bạc nhỏ trên vành tai, trong đêm tối
sáng như sao. Hai người khác lại thật buồn cười, một gầy một béo, một cao một
thấp. Người gầy có một đôi mắt nhỏ sáng như đậu đen, trên môi có hai sợi râu,
người mới vừa nói chính là hắn. Người mập kia không phải người Trung Nguyên,
sống mũi cao hốc mắt sâu, con ngươi cũng không phải là màu lam, là màu nâu
nhạt, trong tộc người Hồ. Đôi mắt màu lam mới là huyết thống Vương tộc chính
thống, mà người Hồ đối với người mắt màu lam có cảm giác sợ hãi và thần phục
trời sinh, cũng bởi vậy, Vương tộc thống trị Cổ Hạ quốc, thịnh lâu không suy.
Hách Liên Du vẫn không nói gì, tùy ý thị nữ tới sửa sang lại xiêm y cho hắn,
thị nữ lại mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu cười trộm. Hắn kinh ngạc nhíu mày,
người gầy mắt sắc, chỉ vào một điểm đỏ ở trên cổ trong quần áo của hắn khiển
trách: “Lão đại, cổ áo.”
Hách Liên Du cúi đầu, mới thấy một dấu răng đậm ở phía dưới xương quai xanh,
cũng không biết dùng bao nhiêu lực, in dấu thật sâu vào da thịt, lại cắn ra
máu, nhưng hắn lại không có phát giác chút nào.
Người áo đen sờ cằm trầm tư: “Xem tình cảnh này, một năm cũng khó có thể xóa
tan dấu vết.” Hắn dừng một chút mới nói: “Lâm Quan Đế Cơ này, không thể khinh
thường.”
Người gầy hắc hắc cười gian: “Lão đại chỉ sợ quá mức tận hứng, ngay cả bị vị
Đế Cơ kia cắn khi nào cũng không hay biết.” Hắn liên tục cảm thán: “Rốt cuộc
anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
Hách Liên Du nghe vậy, nhàn nhạt quét mắt tới, khóe môi cong lên một chút, lại
khiến người gầy sợ tới mức lập tức im miệng, người mập ngược lại hiếu kỳ: “Nhị
ca, nữ nhân kia chẳng qua cũng chỉ cắn một cái trên người đại ca chúng ta, sao
lại không thể xem thường.”
Người gầy một búa gõ đến trên đầu Bàn Tử: “Ngu ngốc, nữ nhân Trung Nguyên chưa
lập gia đình mà thất trinh là phải bị ngâm lồng heo, huống chi là trong hoàng
cung.” Hắn nắm một cành liễu, tiếp tục nói: “Nếu lão đại chúng ta để lộ tin tức
này vào trong nội cung, Đế Cơ này...” Hắn mỉm cười nói nắm cành liễu “Rắc” một
tiếng gãy làm hai, người gầy chuyển con mắt cười hắc hắc: “Cho nên Đế Cơ này
cắn lên một cái như vậy, liền tương đương với bắt được tay của lão đại. Đế Cơ
và triều thần tư thông, đây chính là tội lớn. Cho nên chúng ta vì tự bảo vệ
mình cũng không thể làm gì nàng.” Hắn cười nói xong, vẫn còn cảm giác vô cùng vui
mừng, hai mắt vừa chuyển, hì hì nói: “Nữ nhân này lúc mây mưa, lại có thể tìm
được cách cho bản thân mình có thể sống lâu thêm một năm, quả thật không thể
khinh thường.”
Bàn Tử nghe vậy: “Vậy làm sao bây giờ, chủ tử bị người bắt thóp sao.”
Người gầy làm như vô cùng đau đớn: “Nếu không nói ngươi thẳng tính thì là ngốc.
Nhưng cũng không sao.” Hắn cười tủm tỉm nhìn về phía Hách Liên Du: “Chúng ta
làm cho vài Đại nhân trong triều cũng bị cắn, đến lúc đó mấy vị Đại nhân vừa lộ
xiêm y, vị Đế Cơ này trước sau cùng triều thần tằng tịu với nhau... Hắc hắc.”
Hắn tự giác chủ ý ra không tồi. Hắc y nhân kia lại chau mày.
Hách Liên Du chậm rãi bước vào nội thất, nghe nói không khỏi xoay đầu lại, ánh
mắt lại nhìn về phía hắc y nhân (người áo đen): “Thanh Thụy, Đỗ Minh chỉ sợ là
quá đói khát rồi, cho hắn uống xuân dược nhốt vào phòng ca cơ đi, không đến
mười ngày nửa tháng đừng thả hắn ra.”
Người gầy sớm đã kêu la ra: “Lão đại ta không dám!”
Thanh Thụy không dễ dàng mới cười, chắp tay nói: “Dạ” lập tức cùng Bàn Tử bóp
chặt khuỷu tay người gầy nắm xuống dưới. Người gầy lập tức sắc mặt trắng bệch,
gào khóc kêu to: “Lão đại, ta sức cùng lực kiệt sẽ không thể hầu hạ lão nhân
gia ngài rồi, lão đại...” Trong đình viện chỉ nghe Bàn Tử kỳ quái hỏi: “Tam ca,
khi nào chủ tử thành lão nhân gia...”
Ba bóng người dần mờ đi, trong nội viện yên tĩnh, duy thấy trăng sáng nhô lên
cao, hắn chợt cười.
Trả hết rồi sao?
Mạn Nhi không biết, đây mới là bắt đầu.
Mỏi mệt.
Thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Nàng chậm rãi bước vào trong nội viện, chợt thấy một bóng người lẳng lặng ngồi
trên hành lang. Nàng đột nhiên chậm bước, mới thấy rõ là Cố Tiệp Dư. Trong lòng
căng thẳng, không khỏi thẳng lưng, chột dạ kêu: “Mẫu thân.”
Một đôi mắt đẹp của Cố Tiệp Dư nhìn nàng, nàng cho rằng bà sẽ hỏi, con đi đâu,
vì sao đi, Cố Tiệp Dư lại chỉ yên lặng liếc nhìn nàng một cái, xoay người biến
mất trong điện.
Nàng nghẹn ngào, cũng không buồn viết ra chữ nữa.
Điện tĩnh mịch, trong phòng cũng chưa đốt đèn, một vầng trăng cô đơn nhô lên
cao, chiếu xuống bóng dáng xiêu vẹo của nàng. Xoay người liếc nhìn, ưu thương
trong mắt nàng như một hồ nước sâu kín dưới ánh trăng, Thượng Quan Mạn trong
nội tâm phút chốc cực đau đớn.
La cô sớm chờ ở trong phòng, thấy nàng trở về, kéo nàng đi vào, chỉ nói: “Điện
hạ, quy chế trong cung nghiêm khắc, khó tránh khỏi ngày lộ cánh tay.” Nàng đem
một cái túi gấm lặng lẽ nhét vào bàn tay nàng, dặn dò: “Điện hạ nghỉ ngơi sớm
đi.” Nói xong thi lễ, đi thẳng xuống dưới.
Thượng Quan Mạn chậm rãi cởi áo khoác, ngọc thủ cung sa trên tay không thấy
nữa. Nàng nhìn qua chỗ đó hồi lâu, rồi mở túi gấm ra vẽ lên, chỉ trong giây
lát, vết đỏ thẫm mới lại sáng rọi.
Cổ nhân có nói: “Thạch sùng thích men theo vách tường, dùng chu sa nuôi, tròn
ba cân, giết lấy nước đỏ bôi lên thân nữ, sau khi thân mật nam nữ sẽ biến mất;
không có, như dấu đỏ, tên cổ thạch sùng.” Đế Cơ trong hoàng cung từ trẻ mới
sinh liền được điểm thủ cung sa trên cánh tay. Đế Cơ từ từ lớn lên, trong nội
cung cuộc sống cô đơn, hoàng hậu càng quản nghiêm, chỉ sợ Đế Cơ cầm giữ không được
tự định chung thân, bại hoại cung quy. Bởi vậy mỗi năm theo lệ cũ, hàng năm vào
ngày Trung thu đều sẽ kiểm tra ngọc thể Đế Cơ, để chứng minh trong sạch. La cô
sống lâu năm trong nội cung, biện pháp ứng đối đương nhiên đã suy nghĩ chu
toàn, nàng thực sự không lo lắng. Khó trách bà lại không hỏi một tiếng nào, bảo
toàn danh dự của nàng, nếu như bà hỏi, cả đời này Thượng Quan Mạn nàng rốt cuộc
không cách nào ngẩng đầu lên trước mặt bà.