Lôi kéo, thoáng một cái,
nặng nề đè nén xuống, chỉ nghe thanh âm xương cốt đứt gãy, tiếng kêu thảm thiết
của ngoại quan vang vọng không trung. Thanh Thụy đánh một cái khiến cả nửa mặt
của hắn đều dán trên gạch đá. Hách Liên Vũ nhíu mày: “Cung quy nghiêm ngặt, vì
sao lại có ngoại thần chạy vào.”
Nghe thấy thanh âm của hắn, nàng lại an tâm, sự căng thẳng trong lòng như dây
cung ”Phanh” một tiếng đứt gãy, mềm nhũn té xuống. Hắn một tay cầm tay
nàng vững vàng tiếp được nàng, thanh âm lại thần kỳ ôn hòa: “Có bị thương
không?”
Nàng chậm rãi lắc đầu, chỉ cảm thấy da thịt bị hắn nâng ẩn ẩn nóng lên, có gió
phất, da thịt bạo lộ lại cảm thấy lạnh, vô lực đẩy hắn. Hắn lại ôm chặt, cúi
người đến bên tai nàng trêu tức: “Chuyện thân mật hơn đều đã làm rồi, Mạn Nhi
lại vẫn rụt rè như trước.”
Nàng bỗng nhiên đỏ mắt, như thể trong nháy mắt liền có khí lực, ra sức rút cánh
tay lại. Hắn mỉm cười, đầu ngón tay thon dài một mực nắm cánh tay bé nhỏ của
nàng không để cho nàng nhúc nhích một chút.
Ngoại quan còn không biết hối cải: “Lớn mật, bản quan là phò mã của Lâm Quan Đế
Cơ, vợ chồng thân mật ngươi dám quản ta!”
Tay Hách Liên Du bỗng nhiên mạnh lên, mắt màu lam tĩnh mịch, đột nhiên mỉm
cười: “Ta lại không biết Điện hạ gả lúc nào.”
Trong rừng cây hạnh cành lá sum xuê, đột nhiên cảm thấy gió lạnh đánh úp lại.
Nàng nhịn xuống đau đớn, cười trăm hoa đua nở: “Thật sự là buồn cười, ta gả khi
nào có quan hệ gì với Hách Liên Đại nhân.”
Hắn chỉ cười yếu ớt nhìn qua nàng.
Ngoại quan nghe được hai chữ “Hách Liên”, lập tức kinh ngạc: “Hách... Liên Đại
nhân, chính là Hách Liên Đại nhân - hình bộ thượng thư?”
Thanh Thụy cười lạnh: “Ngươi nói xem còn Đại nhân nào họ Hách Liên?”
Ngoại quan nhất thời im lặng, hai chân run rẩy, dưới háng lập tức ẩm ướt một
mảnh, sợ tới mức không thể khống chế. Ngoại quan khóc cầu xin tha thứ: “Đại...
Đại nhân, tiểu nhân quả thật là phò mã tương lai của Đế Cơ, do hoàng hậu làm
chủ cho...” Hắn nóng lòng làm thân, ngã giọng nói: “Nếu như Đại nhân cưới Chiêu
Dương Công chúa, chúng ta chính là huynh đệ. Tiểu nhân còn phải tôn xưng Đại
nhân một tiếng tỷ phu...”
Lời hắn còn chưa dứt, đôi mắt Hách Liên Du chợt hiện lên âm mị. Thanh Thuỵ đã
đấm một quyền lên má trái ngoại quan: “Đồ thấp hèn, ngươi cũng dám xưng huynh
gọi đệ với Đại nhân chúng ta!”
Ngoại quan bị đánh đến miệng lệch mắt nghiêng, cũng không dám kêu lên đau đớn,
liên tục đồng ý: “Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết...”
Thượng Quan Mạn thấy người này ra vẻ uất ức, quay đầu đi chỗ khác muốn nôn. Tóc
đen như mực quay quanh cần cổ, lộ ra một chút khoảng cách, da thịt loã lồ ở vai
như ẩn như hiện, trắng muốt như tuyết, ánh mắt Hách Liên Du bỗng nhiên trầm
xuống.
Chỗ như thế, đã bị người khác nhìn.
Chợt ôm nàng lên, nàng kinh hãi đôi mắt đẹp trợn lên, theo bản năng vòng tay
qua cổ hắn, nhíu mày thật sâu: “Ngươi muốn làm gì?”
Loang lổ che lấp, hắn cũng không đáp nàng, chỉ ôm lấy một vòng đường cong,
khuếch tán bên tai như ma quỷ: “Tự tiện vào cung, đùa giỡn Đế Cơ, lăng —— trì.”
Thanh Thuỵ lạnh lùng một tiếng: “Vâng”
Duy còn ngoại quan thê lương kêu to: “Đại nhân, tiểu nhân oan uổng...”
Trong điện Thù Ly, ba người lo lắng kiễng chân mà trông, chợt thấy Hách Liên Du
ôm Thượng Quan Mạn bước vào cửa, trầm ổn như La cô, nhất thời cũng sững người.
Ánh mắt Cố Tiệp Dư vừa sợ vừa nghi, như cái dùi rơi xuống trên mặt Thượng Quan
Mạn. Sắc mặt Thượng Quan Mạn lúc đỏ lúc trắng, cũng không biết mở miệng như thế
nào, chỉ không dám nhìn bà. Hách Liên Du khẽ gật đầu với Cố Tiệp Dư, phá cửa vào
điện bên.
Ba người theo vào, Thanh Thụy đuổi theo đến duỗi cánh tay đem ba người ngăn tại
ngoài cửa. Ba người hai mặt nhìn nhau. Cố Tiệp Dư lạnh mặt muốn cưỡng chế tiến
vào, trong giọng nói của Thanh Thuỵ có vài phần thâm ý: “Tiệp Dư, xin ngài đợi
một chút, đừng sốt ruột.”
Tầm mắt bị cánh cửa ngăn trở, tường đỏ ngói xanh, duy
có thể thấy một mảnh trời đất, nàng đột nhiên nhớ lại Thái Tử Phi nói, phụ tá
đắc lực của thái tử tương lai, không phải Hách Liên Du không ai có thể hơn.
Trong nội tâm nàng đã có bận tâm, chỉ sợ dẫn sói vào nhà, càng không thể vãn
hồi.
Đưa tay lại quấn chặt cổ của hắn, ngửa đầu hơi thở như lan bên tai hắn: “Ân cứu
mạng, Lâm Quan nên báo đáp như thế nào.” Nàng dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới
lời nói của ngoại quan, dẫn theo vài phần trào phúng, cười kêu: “Tỷ phu?”
Thân thể hắn hơi chậm lại, chỉ cảm thấy hàn khí trong nháy mắt từ ống tay áo
căng nứt, đông lạnh tấm màn phất phới thành tảng băng. Hắn thấp mắt nhìn tới,
đột nhiên mỉm cười: “Nếu Mạn Nhi thích, kêu như vậy cũng không sao.” Lại buông
lỏng tay, ném nàng tới trên giường như ném đồ vật. Hai bức rèm cửa mỏng màu
xanh run rẩy. Sợi tóc đen như mực như gấm của nàng như hoa sen nở rộ bên bờ
giường. Vạt áo lỏng lẽo, miễn cưỡng rủ qua vai nàng mạnh mẽ rơi xuống, trong
mắt nàng không có sóng, chỉ cảm thấy thoải mái, hắn lại tức giận rồi.
Ánh mắt Hách Liên Du lóe lên, khóe môi ngậm cười, ngữ khí không mặn không nhạt:
“Vừa rồi Điện hạ đang nói báo đáp vi thần như thế nào.” Ánh mắt của hắn liền
thâm trầm, chằm chằm vào da thịt loã lồ bên ngoài của nàng. Ánh mắt tuần tra
tới lui, giống như đang xé rách xiêm y nàng thành từng mảnh. Nàng lập tức đỏ
mặt, bản năng kéo áo, mới nghe hắn cười khẽ: “Mạn Nhi lại cùng chung với ta nữa
đi.”
Màu đỏ ửng lập tức lan đến vành tai, âm thầm cắn răng, súc sinh.
Hắn lại đột nhiên vươn người ra tiến đến, màn nhạt che hơn phân nửa khuôn mặt
tuấn tú của hắn, duy gặp một đôi mắt màu lam tĩnh mịch. Nàng theo bản năng
nghiêng thân về phía sau, kéo ra khoảng cách với hắn, ánh mắt hắn lập tức lạnh
lẽo: “Đêm qua huynh muội gặp nhau, Điện hạ vui chứ.”
Trong nội tâm nàng lập tức cảnh giác mãnh liệt, lại chậm rãi nở nụ cười: “Đại
nhân nói gì vậy, thái tử Điện hạ đang cấm túc, một mình gặp người chính là
kháng chỉ, cho dù ta muốn đi thăm, cũng không có bản lĩnh lên trời như Đại
nhân.” Ánh mắt nàng trong suốt rõ ràng, dường như có vài phần kiều thái tiểu nữ
nhi. Nàng như vậy, ngược lại lần đầu tiên trông thấy, hắn nhìn nàng thật lâu,
cuối cùng cong môi nở nụ cười: “Ta đâu giỏi đến thế.”
Ánh mắt của hắn lơ đãng quét qua, đã thấy trên tay ngọc tuyết trắng của nàng,
một điểm đỏ như đậu, khảm hoa văn vào da thịt. Thượng Quan Mạn cảm thấy ánh mắt
của hắn, đỏ mặt che lại, vẫn là không kịp. Hách Liên Du giống như cười mà không
phải cười: “Thì ra Mạn Nhi còn có trinh tiết lần thứ hai.” Năm ngón tay của
nàng gắt gao véo vào da thịt.
Hắn lại nhục nhã nàng như vậy.
Hách Liên Du đột nhiên khom xuống, trầm thấp mở miệng: “Mạn Nhi nên cẩn thận
suy nghĩ xem nên báo đáp ta như thế nào.”
Ngữ khí mang theo vẻ lạnh, làm cho vui vẻ của nàng đình trệ. Hắn mỉm cười in nụ
hôn lên má nàng, môi lạnh buốt, đúng như tâm tình của nàng lúc này. Giận dữ
dương tay đánh qua. Hắn lạnh lùng cầm, trong mắt lại là vẻ lo lắng: “Nhớ kỹ, nữ
nhân ta đã chạm qua, ta thà tình nguyện hủy diệt, cũng không cho phép người
khác nhúng chàm, cho dù là thái tử, cũng không ngoại lệ!”
Nặng nề bỏ qua nàng, phẩy tay áo bỏ đi.