Tay hắn mạnh mẽ giữ chặt
cổ tay nàng như kìm sắt. Hồng Phi sau lưng cố gắng bước nhanh theo. Đỗ Minh
bước nhanh như bay, ngăn trước mặt Hồng Phi. Thanh Thuỵ lại chậm một bước, hai
tay nắm lại sau lưng, bước lên sóng vai với Đỗ Minh.
Hồng Phi trừng mắt như chuông đồng, nhưng lại không thể làm gì.
Dù là quan hàm hay võ công, hắn cũng không đủ để đối kháng với hình bộ thượng
thư.
Hai người đã ra khỏi tiệc rượu, nàng vặn cổ tay nhíu mày cười: “Đại nhân làm
như vậy, không sợ tổn hại đến thân phận sao?” Hắn mạnh mẽ vung tay đấm lên
tường với một lực thật lớn, nhất thời làm cho nàng đầu váng mắt hoa. Chưa thể
thở phào một hơi, làn hương bạc hà thơm ngát đã xộc tới, hắn chống tay giữ nàng
lại trong hai cánh tay, tiếng nói trầm thấp ấm áp bên tai nàng: “Thì ra ta vốn
không quen biết với Mạn Nhi.”
Môi của hắn quá gần, hình như chỉ hơi chút nhúc nhích sẽ áp vào tai nàng, nàng
cứng lưng trợn mắt: “Tại hạ chẳng qua chỉ gặp gỡ Đại nhân vài lần, cũng không
thể coi là quen biết.”
“Ồ, thật sao?” Hắn ác ý ghé sát vào thêm chút ít, hơi thở nóng hổi phun bên gò
má, chỉ cảm thấy giọng hắn nhẹ nhàng, lại vang lên trong màng tai ong ong: “Vậy
là ai, qua đêm trong phủ ta, ngày hôm sau cũng không có một lời cám ơn.”
Không biết có phải nàng nghĩ nhiều hay không, chỉ cảm thấy hắn gằn giọng ở hai
chữ “Qua đêm”. Bỗng nhiên cảm thấy khô nóng, không kìm lòng được mà sờ đến thắt
lưng, dấu răng sớm đã biến mất, lại như vẫn còn ở đó. Đầu óc bỗng lẫn lộn, như
thấy một ngón trỏ thon dài lướt qua vòng eo, chậm rãi cúi người, mái tóc đen
bóng rơi lả tả trên da thịt, mang theo một chút cảm giác mát, rèm phù dung hắt
màu lên gương mặt của bọn họ, chỉ thấy hắn cúi đầu nặng nề cắn trên da thịt
trần truồng...Thân thể nàng run lên bần bật. Bước chân loạng choạng rút lui
cung kính xoay người thi lễ, che khuất gò má nóng lên trong nháy mắt: “Đa tạ ân
thu giữ của Đại nhân ngày đó...”
Hắn nhíu mày cười: “Đến giờ mới nói cảm ơn chỉ sợ là muộn rồi.”
Nàng tức giận, trừng mắt lên nhìn hắn. Hồng Phi xa xa nhìn thấy có điều bất ổn,
cực kỳ lo lắng, liền hỏi: “Công tử, có cần ty chức đưa ngài trở về không?” Một
câu này như nước lạnh dội xuống, trong nháy mắt làm nàng thanh tỉnh. Nàng mặc
nam trang, giữa ban ngày ban mặt, hắn đương nhiên sẽ không như thế nào đối với
nàng, nàng đương nhiên cũng phải cư xử theo thân phận hiện tại. Cuối cùng cũng
trấn định lại, cười cực kỳ chân thành khách khí: “Thật đúng là tại hạ sơ sẩy,
ngày sau sẽ phải đến cửa tạ tội, về sau mong Đại nhân chiếu cố nhiều hơn.”
Ngữ khí lành lạnh lễ phép khách khí như vậy, thật là có thể đẩy người cách xa
ngoài ngàn dặm. Thượng Quan Mạn cong khóe môi, trong nội tâm bỗng nhiên thoải
mái một cách khó hiểu, chọc hắn tức chết!
Hách Liên Du hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt quả thật lạnh đến đáng sợ, chỉ cảm thấy
không khí giữa hai người như làm người khác ngạt thở. Hắn nhìn nàng thật sâu,
bỗng nhiên lại nở nụ cười: “Đối đãi với Mạn Nhi, ta đương nhiên sẽ càng phải
chăm sóc thật tốt.”
Một câu đương nhiên, từ đôi môi mỏng của hắn thoát ra, luôn có bản lĩnh làm cho
người ta mặt đỏ tới mang tai. Thượng Quan Mạn vô cớ đỏ bừng mặt, lạnh lùng quay
đầu: “Nếu Đại nhân không có chuyện gì nữa, tại hạ xin được cáo lui trước.” Nói
rồi phát tay áo bỏ đi, Hách Liên Du cũng không ngăn cản nàng.
“Ủa, đây không phải người bên cạnh Tử Thanh sao?”
Giọng Ngũ hoàng tử thật lớn, từ xa xa đã nghe thấy. Thượng Quan Mạn dừng lại,
chỉ có điều không dám quay đầu lại, lại nghe tiếng bước chân, nghĩ rằng cũng
không phải mình hắn. Ngũ hoàng tử sớm đã nhìn thấy Hách Liên Du, cười ha ha:
“Tử Thanh quả nhiên ở trong này!”
Hách Liên Du chắp tay đứng đó, chỉ thấy một số hoàng tử, đi đầu là thái tử đang
sải bước đến, hơi cúi đầu: “Thái tử Điện hạ.” Rồi thích thú cười nói: “Chư vị
Điện hạ sao lại cùng nhau đến đây?”
Thái tử tỏ vẻ cực kỳ không kiên nhẫn, cũng không đáp lời. Ngũ hoàng tử nói:
“Thất đệ nhậm chức công bộ thượng thư, huynh đệ chúng ta tổ chức ăn mừng cho đệ
ấy.” Hắn liếc nhìn thấy Thượng Quan Mạn đang xoay lưng về phía mọi người đang
muốn bước đi nhanh, ánh mắt đảo qua Hách Liên Du, nhíu mày nói: “Đây là ai,
người này thật vô lễ.” Liền bước lên một bước, chỉ một ngón tay về phía bóng
lưng bé nhỏ của nàng: “Này, ngươi, tới đây!”
Nàng đột nhiên dừng bước, trong lòng bỗng trở nên khẩn trương. Nếu bị mọi người
nhận ra, sự tình có lẽ không đơn giản như vậy. Bọn họ sẽ hỏi nàng xuất cung như
thế nào, thầm nhủ rằng tuyệt đối không thể nói ra, cho dù lùi một bước trả lời
qua loa, nhưng Đế Cơ một mình xuất cung, cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu
liên lụy đến Cố Tiệp Dư... nàng hoảng sợ đến mức toàn thân rịn mồ hôi.
Bỗng nghe thấy thái tử không kiên nhẫn mở miệng: “Ngũ đệ, đệ so đo với một kẻ
không quen biết để làm gì.”
Ngũ hoàng tử la lên: “Hắn làm như không thấy chúng ta, đây là miệt thị hoàng
tộc.” Thất hoàng tử cười nói: “Ngũ Ca, chúng ta thường phục xuất hành, người
không biết không thể trách.” Ngũ hoàng tử lại nói: “Giờ thì biết rồi.” Thấy
Thượng Quan Mạn không nhúc nhích, cơn tức càng tăng mạnh, cười lạnh nói: “Ngươi
quay lại ta xem!” Nói liền bước qua níu bả vai nàng.
Tay áo bào màu vàng gần trong gang tấc, năm ngón tay như móng ưng xòe ra thăm
dò, một khi bị hắn nhận ra... trong lúc này, nàng chỉ còn cách là xoay người về
phía Hách Liên Du đang đứng cách nàng gần nhất.
Hương bạc hà đầy lồng ngực.
Hắn lại giang hai cánh tay đón lấy nàng.
Mọi người kinh ngạc.
Hách Liên Du chỉ cười khẽ ở bên tai nàng: “Mạn Nhi có thể yêu thương ta như
vậy, lòng ta rất an ủi.” Thượng Quan Mạn tức giận thầm nhéo trước ngực hắn một
cái. Mặt hắn không biến sắc ngẩng lên, vòng tay quanh chiếc eo nhỏ nhắn của
nàng cười điên đảo chúng sinh: “Hầu gái trong phủ bướng bỉnh, làm cho chư vị
Điện hạ chê cười.”
Chúng hoàng tử bừng hiểu ra, thì ra là cơ thiếp trong phủ nữ giả nam trang cùng
đi với hắn, Hách Liên Du không vui, cơ thiếp này liền giận dỗi. Ngũ hoàng tử
cười thâm thúy: “Tử Thanh, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, tính tình Chiêu
Dương gần đây không tốt.” Thái tử cười lạnh: “Tính tình của nàng ta có khi nào
tốt.”
Các vị hoàng tử biết rõ hắn cùng với mẹ con Hà Hoàng hậu xưa nay không hợp,
không tiện nói chen vào. Tứ hoàng tử cười nói: “Tử Thanh trong ngực có mỹ nữ,
sợ là không thể cùng đi với chúng ta.”
Hách Liên Du cười hỏi: “Các Điện hạ muốn đi đâu?”
Ngũ hoàng tử cười có phần mập mờ: “Nghe nói Phong Nguyệt lâu có vị Huyên cô
nương nổi danh xinh đẹp, chúng ta đi ngắm thử xem.”
Thượng Quan Mạn nghe thấy liền nhíu mày, thái tử cũng đi sao? Nàng xiết chặt
quần áo Hách Liên Du một cách vô thức. Hắn hơi nheo mắt, bỗng nhiên xiết chặt
lấy nàng, nhất thời làm cho nàng khó thở.
Trên mặt Thái tử hơi có chút nóng vội, trách mắng: “Không phải nói là đi một
chút rồi về ngay sao, còn không mau đi!”
Ngũ hoàng tử hì hì cười nói: “Dạ dạ, quyết không làm cho hoàng tẩu phát giác.”
Lời nói khiến chúng hoàng tử “hì” cười. Mắt phượng của thái tử lạnh lùng quét
qua, Ngũ hoàng tử lập tức ngượng ngùng: “Tam ca đừng giận, thần đệ ta nhất thời
nhanh miệng.”
Thái tử hừ lạnh một tiếng, lơ đãng liếc ngang người đang ở trong ngực Hách Liên
Du. Khuôn mặt kia bị Hách Liên Du che hơn phân nửa, ẩn ẩn chỉ thấy vành tai
trắng nõn khéo léo của nàng, eo lưng bé nhỏ, như cổ nhân nói, thêm một phân thì
quá béo, giảm một phân thì quá gầy chính là như thế. Bào phục của nam không
rườm rà như hoa phục của nữ, ngược lại càng tăng thêm sự thú vị, hết sức đáng
yêu mê người. Thái tử nhất thời có chút hoảng hốt, không biết nếu như nàng giả
trang thì sẽ như thế nào.
Nghĩ vậy làm cho thái tử càng muốn ngắm thêm vài lần, càng nhìn lại càng cảm
thấy quen mắt, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, càng thêm bất an. Nhất thời
ngờ vực vô căn cứ bực bội đầy ngập, không khỏi mở miệng: “Nử tử bên cạnh Tử
Thanh tất nhiên là cũng cực kỳ phi thường, sao không cho cô gặp một lần.”
Ngũ hoàng tử kinh ngạc: “Tam ca, người sao lại có ý với nữ nhân của Tử Thanh!”
Thái tử nhíu chặt chân mày, tứ hoàng tử khẽ quát một tiếng: “Ngũ đệ!” Ngũ hoàng
tử im lặng.
Lại nghe Hách Liên Du cười khẽ: “Chỉ sợ phải khiến Điện hạ thất vọng rồi, nữ
nhân của ta, đương nhiên chỉ có thể để ta ngắm.”