Khu vực phồn hoa nhất
kinh thành tên là phố Thiên Khuyết. Nơi đây thật nhiều quán rượu, cửa tiệm,
thanh lâu, tiệm đồ trang điểm, là chỗ người giàu có thích đặt chân đến nhất.
Người nghèo thì tránh như rắn rết. Chẳng biết từ lúc nào trong góc phố Thiên
Khuyết mở ra một kỳ xã (chỗ chơi cờ) nhỏ, u tĩnh thanh nhã, như thể mọi người
đều say chỉ riêng nó có hương vị tỉnh. Mọi người nghe thấy đều cười nhạt, chỗ
ngợp trong vàng son lại mở kỳ xã, chẳng biết lúc nào sẽ sập tiệm.
Ngày thứ hai, kỳ xã lại treo lên một bộ vế trên: Thiên tác kỳ bàn tinh tác tử,
nhật nguyệt tranh quang (Ngày
làm bàn cờ tối làm quân cờ, trời trăng giành vinh quang).
Văn nhân nhã sĩ lưu luyến nơi đây rất nhiều, nhìn thấy liền lập tức giận dữ,
nói chủ nhân kỳ xã này rất càn rỡ, cố tìm cách đối lại vế dưới, suy nghĩ đã
lâu, vẫn không ai có đủ ý chí như thế. Thời gian càng lâu, mọi người đối với
kỳ xã lại càng thêm phần kính nể. Người ra vào kỳ xã thực sự nhiều hơn.
Có người thiết tha muốn tìm dịp kết giao với chủ nhân kỳ xã, nhưng chỉ thấy rèm
mềm che phủ trong xã, mơ hồ có một người ngồi ở chỗ của mình. Bên cạnh có tiểu
đồng trên đầu búi hai búi tóc nói: “Một ván của chủ nhân trị giá nghìn vàng.”
Mọi người đều cảm thấy như hít phải một ngụm khí lạnh, lời tiểu Đồng vừa nói ra
khỏi miệng khiến mọi người sợ tới mức nhượng bộ lui binh. Đây cũng không giống
như đang kích thích mọi người ra tay. Một thư sinh đứng dậy ném xuống nghìn
vàng, thở dài rồi cười: “Nếu ta thắng, kính mong tiên sinh ngoan ngoãn hạ rèm
xuống.” Những người còn lại cũng rất hiếu kỳ muốn biết người trong rèm là người
phương nào, đều trầm trồ khen ngợi.
Trên vách đá bức tường phía đông treo bàn cờ lớn một thước hai. Người trong rèm
mỗi lần đi một nước cờ, tiểu đồng lại thay người ra cờ. Thư sinh hạ cờ xuống
bàn cờ nhỏ kế tay, cũng có tiểu đồng hạ cờ xuống trên bàn cờ lớn. Mọi người từ
xa đều có thể xem rõ ràng. Trong mười nước cờ người trong rèm đã khiến thư sinh
không đường thối lui. Thư sinh mặt đỏ tới mang tai, mặt mày xám xịt phất tay áo
mà đi. Mọi người xôn xao, đều muốn tới thi cờ, tiểu đồng lại cười: “Chủ nhân
chúng ta nói, một ngày vẻn vẹn chỉ tiếp mười người.” Mọi người kinh ngạc, mấy
ngày tiếp theo vẫn không có người thắng.
Tin tức nhanh chóng truyền khắp kinh thành, chủ nhân thần bí trong kỳ xã vô
danh ở góc phố Thiên Khuyết, liên thắng tiếp ngàn người.
Thiên triều đang thịnh chơi cờ, người chơi cờ giỏi ùn ùn kéo đến, nhất thời
muôn người đều đổ xô ra đường.
Xe trâu xóc nảy dừng lại, người đánh xe già nua lưng còng hô lên: “Đến rồi.”
Mới thấy một bàn tay trắng nõn vén chiếc màn màu lam in hoa lên. Một thiếu niên
áo trắng xuống xe, cúi đầu phất quần áo, dặn dò: “Trên đường trở về nhớ cẩn
thận một chút.” Xa xa chỉ thấy người đánh xe cầm cái tẩu nhả khói, hàm hồ lầm
bầm: “Thật sự là không nghĩ ra, mấy người tuổi trẻ này, mỗi ngày cứ tới bãi tha
ma làm gì.”
Một nam một nữ tiểu đồng bỗng xuất hiện, như kim đồng ngọc nữ phấn điêu ngọc
trác. Nữ đồng đem rổ đồ cúng tế đưa cho nàng. Nam đồng hì hì cười nói: “Chủ
nhân yên tâm.” Thiếu niên dừng một chút, lại nói: “Liên tiếp mấy ngày hoàng kim
vạn lượng, người đỏ mắt sớm đã rục rịch, nhất định phải theo như ta dặn dò,
hiểu chưa.”
Nam đồng liên tục gật đầu: “Hiểu rồi, hiểu rồi, nhất định đem ngân lượng bỏ vào
cơ quan bí mật, chúng ta cũng sẽ chú ý cẩn thận.”
Thiếu niên mỉm cười nhìn hắn, mới nói: “Đi thôi.”
Hai tiểu đồng cười hì hì khoanh tay, gọi người đánh xe, xe trâu ung dung dần
dần đi xa.
Hoàng hôn dần dần buông xuống, ráng chiếu phủ kín chân trời. Ánh sáng chiếu lên
nửa mặt xinh đẹp tuyệt trần của thiếu niên, thấp thoáng có thể thấy được có vết
sẹo nhàn nhạt loé ánh vàng. Nàng giơ ngón tay ấn vào bên má, cần nhanh chóng
trở về. Hoá trang đã phai nhạt, huống chi mấy ngày liền không ra khỏi cửa, mọi
người nhất định cũng lo lắng.
Đang muốn cất bước, lại nghe sau lưng có người quát: “Ai.” Liền lập tức có
thanh âm binh khí va chạm. Nàng nhíu mày xoay người, đã thấy dẫn đầu mặc áo đen
giáp mềm, có thể là bộ khoái trong quan phủ. Bộ khoái thấy một người thiếu niên
trẻ tuổi, thần sắc buông lỏng một chút, lại lập tức chất vấn: “Muộn như vậy,
lại không phải tiết thanh minh, ngươi đến nơi đây làm cái gì.”
Ngày thường ở đây đều hoang tàn vắng vẻ, luôn luôn không có trở ngại, hôm nay
lại xuất hiện bộ khoái, nàng có chút mỉm cười: “Hôm nay ngày giỗ của cha, tiểu
sinh giấu diếm mẫu thân tiến đến tế bái, nên mới tới muộn một chút.” Con ngươi
của nàng lóe lên, nhìn quan binh đứng chung quanh, hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra
sao?”
Bộ khoái nghe nàng nói cảm thấy mơ hồ, nhất thời cũng không tiện hỏi han cặn kẽ
về việc riêng của người khác, nói: “Đã xảy ra án giết người, từ hôm nay, bãi
tha ma này không thể tùy tiện tới gần.”
Thượng Quan Mạn cau mày lại.
Bộ khoái lập tức nói: “Dẫn hắn đến chỗ Thượng Thư Đại nhân.”
Thượng Thư Đại nhân? Không phải là...
Trong đầu nàng chỉ còn thấy ong ong, vẫn nắm chặt bàn tay, hai tuỳ tùng đã đứng
ở sau lưng nàng, tuy có chút ít khoảng cách, nhưng lại có uy hiếp không thể
nghi ngờ, siết chặt giỏ trúc trong tay, thong thả nói: “Ta đi là được chứ gì.”
Xa xa có thể thấy được mấy người đứng trong tiểu đình ở cuối nghĩa địa, chỉ có
bóng áo lam đứng chắp tay vô cùng bắt mắt, bộ khoái bước nhanh đến phía trước,
quỳ một chân trên đất: “Đại nhân, người này nói là đến tế phụ thân.” Ngước mắt
liền thấy Thượng Quan Mạn vẫn đứng thẳng ở đó, thấp giọng nhíu mày: “Còn không
bái kiến Đại nhân.”
Thượng Quan Mạn hơi mím môi, trong cơ thể nàng rốt cuộc vẫn là huyết mạch của
thiên tử, nếu muốn nàng quỳ gối trước người khác, thật sự là khuất nhục. Nhưng
nếu hắn nhận ra nàng... Nhất thời trong lòng bàn tay lại toát mồ hôi, chỉ chắp
tay nói: “Thảo dân tham kiến Đại nhân.”
Hách Liên Du mới chậm rãi quay đầu, đôi mắt màu lam
nhìn lướt trên người nàng, hình như khẽ giật mình, nàng sợ đến mức nín thở, cúi
đầu thật thấp. Đỗ Minh đã thốt lên: “Người này... Đây không phải...”
Hách Liên Du chậm rãi nhìn hắn, toàn thân Đỗ Minh lại run lên, lập tức không
nói nữa. Ngược lại Hách Liên Du hình như rất hứng thú, lại cười nói: “Sao thế,
ngươi biết hắn?”
Hai đầu gối Đỗ Minh cứng lại, rồi run cầm cập, trên
trán toát mồ hôi lạnh: “À... à, ta thấy có phần quen mắt...” Hắn vò đầu bứt
tai, xoay mặt nhìn về phía Bàn Tử: “Ngươi có cảm giác hắn cực kỳ giống con trai
của đệ đệ của ca ca bà con xa của ta...?” Bàn Tử bị hắn nói đến mơ hồ, hỏi:
“Ngươi từ khi nào có... Ô” bỗng nhiên bị Đỗ Minh bịt miệng kéo đi chỗ khác.
Hách Liên Du khẽ cười một tiếng: “Thì ra là nhận lầm.”
Bộ khoái vụng trộm lau mồ hôi: “Đại nhân, người xem thả hắn đi, hay là...”
Hách Liên Du nhìn nàng, trong mắt mang theo một chút vui vẻ: “Đúng lúc ta cũng
phải về, ta tiễn công tử đoạn đường nhé.” Không chờ nàng cự tuyệt, hắn đã phân
phó Thanh Thụy chuẩn bị cỗ kiệu, xoay người ánh mắt lười biếng: “Công tử, mời.”
Nàng nhất thời lại khó có thể thấu hiểu toan tính của hắn, đành phải nhẫn nại
theo hắn lên kiệu.