Dò tay vào, cái hòm thuốc
trống không, không khỏi cau mày: “Không có thuốc sao?” Dược liệu đã hết, vết
thương trên cánh tay hắn mặc dù đã dần dần kết da, nhưng vào thời điểm này mà
ngừng thuốc, không tránh được viêm nhiễm. Nếu như bệnh tình tăng nặng, mạng nho
nhỏ này của nàng cũng không đền được, huống chi mấy ngày liên tiếp lụa trắng ít
dần, La cô có phát hiện hay không, cũng thật là khó nói.
Trong đầu lóe lên một ý nghĩ, nếu như cho hắn ra từ đường ngầm... Đột ngột lắc
đầu, không.
Hách Liên Du thấy nàng xuất thần, hiểu rõ còn hỏi: “Không có thuốc sao?”
Nàng gật đầu, trong giọng hàm chứa chế nhạo: “Đại nhân ở nơi này quá lâu, ông
trời cũng muốn đuổi ngươi đi.”
Hách Liên Du không khỏi cười: “Hoàn toàn ngược lại, ta lại có cảm giác là đang
thành toàn.”
Thương thế của hắn một ngày còn chưa ổn, đương nhiên không thể sớm rời đi, vẫn
muốn núp ở chỗ này của nàng. Thượng Quan Mạn đỏ mặt khẽ gắt, xoay người ngồi
bên bàn trang điểm, cầm lược ngà voi chải tóc từng chút từng chút: “Vậy Đại
nhân cứ ở chỗ này tự sanh tự diệt đi, Lâm Quan vốn muốn hết lòng quan tâm giúp
đỡ lại vô năng.”
Hách Liên Du vẫn cười: “Chỉ sợ đến lúc đó có người đau lòng.” Nàng nghe vậy chỉ
chực ném lược ngà voi trong tay về phía hắn. Hắn giơ tay khó khăn cầm lấy, màu
ngà không vết ố vàng, nổi bật lên ngón tay trắng muốt của hắn. Nàng quay đầu
lại, trong gương đồng chiếu ra hai tròng mắt hơi cong lên của nàng: “Cũng không
biết là người nào?”
Hách Liên Du đưa mắt lên nhìn nàng trong gương, ngọn đèn dầu một bên mờ mờ,
bóng người chênh chếch. Gương đồng như ngắm hoa trong sương, cặp mắt kia lại
thâm trầm nóng rực. Trên má nàng phút chốc nóng lên, nhẹ nhàng quay đầu sang
chỗ khác nói: “Oh, vết thương của ngươi không có thuốc làm sao được?”
Hách Liên Du cười nhẹ nói: “Trong cung vạn vật đều đủ, còn thiếu dược liệu này
sao.” Nàng trầm tư một chút, bỗng nhiên mở to mắt: “Ngươi là nói...” Nàng không
biết nên khóc hay cười: “Đường đường hình bộ thượng thư, hiểu luật còn phạm
luật, lại phải làm việc đầu trộm đuôi cướp.”
Hắn đột nhiên ép sát tới, khiên nàng không nhịn được ngửa thân thể ra sau, chỉ
nghe thấy hắn cười nhẹ: “Cũng không phải là mình ta.” Sắc mặt nàng càng đỏ:
“Muốn đi ngươi đi một mình, ta không đi.” Tuy là nói như vậy, trong lòng lại có
mấy phần bất an. Hắn cười nhẹ đứng dậy, cầm tay của nàng: “Nhưng cũng không
phải do nàng quyết định được.” Nàng cũng cười, trên người là áo ren trắng trong
thuần khiết, bóng đêm yên tĩnh, rất thu hút tầm mắt người khác. Nàng cũng lộ ra
mấy phần tay chân vụng về của tiểu nữ nhi: “Xiêm áo của ta, sợ là không được.”
Hắn mạnh mẽ ôm nàng: “Nàng chỉ cần dẫn cung tỳ trong viện ra, trông nom xiêm áo
làm chi.” Nàng cảm thấy buồn cười, ngày gần đây tâm tình không tốt, hai người
thỉnh thoảng đùa không được tự nhiên, khó có dịp được nhẹ nhõm, liền cũng tùy ý
đùa giỡn.
Cấm quân trong cung nửa canh giờ đi tuần một lần, cũng không biết hắn đối với
địa hình rất là quen thuộc hay sao, đi một chút dừng một chút, thông suốt vào
tới ngự y quán. Bên trong quán vẫn có người đang làm nhiệm vụ, hai ngón tay khẽ
ấn làm lộ ra một chút ánh sáng vàng mờ. Mái hiên ngói vàng ngói đỏ, treo một
đôi đèn cung đình, chiếu lên nóc hành lang xanh biếc. Nội thị ở trong góc kia,
mỗi người đều ngủ gật, nghe động tĩnh, chợt đứng lên, duy thấy một người áo
trắng đi nhanh trong bóng đêm, vội vã chạy về phía này. Ban đêm không trăng,
đưa tay không thấy được năm ngón, còn đang mơ màng ngủ thấy một người áo trắng
bay tới, bị hù dọa giật mình hét lớn: “Người nào!”
Người nọ chợt cười, thanh âm ôn nhu mềm mại, hết sức ngọt ngào: “Ai da, ngay cả
ta ngươi cũng không nhận ra sao?”
Nghe giống như là người quen, trong lòng nội thị buông lỏng, nhìn thân hình
nàng, nhất thời nhận không ra, đang cố sức nghĩ, phía sau cổ đau nhói, hai mắt
vừa đảo liền ngất đi.
Nội thị ngã nhào xuống, có một người áo lam đứng sau. Hách Liên Du khẽ vỗ tay.
Thượng Quan Mạn chỉ ở nơi đó mím môi mỉm cười, trong bóng đêm ánh đèn ấm áp
chiếu lên gương mặt như sứ của nàng. Trong mắt hắn cũng ẩn chứa nụ cười, vươn
tay ra, dắt nàng vào phòng.
Bên trong quán chỉ còn lại một ngự y đang làm nhiệm vụ, hai người để nhẹ bước
chân ẩn nấp phía sau cửa. Thượng Quan Mạn nhìn vào trong, ngự y đang làm nhiệm
vụ nhìn không quen mặt, cũng không biết là người nào, đang muốn mở miệng, Hách
Liên Du đưa ngón trỏ nhẹ nhàng đặt ở trên môi mỏng. Bên ngoài quán treo đèn
cung đình, thấy hình dáng mặt mày của hắn, nàng quay đầu nhìn về phía nơi khác,
che giấu gương mặt đã nóng.
Hách Liên Du lượm một cục đá ném lên đất, “Cộc” một
tiếng, ngự y bên trong phòng cả kinh thân thể khẽ run rẩy, ngẩng mặt kêu: “Đức
Tử? Đức Tử!”
Vốn dĩ trong phòng không tiếng động, hắn đứng dậy bước ra cửa, chợt bị người
nắm cổ họng, kinh Hoàng đến mức một thân mồ hôi lạnh. Thượng Quan Mạn xé lụa trắng
che hai mắt hắn, đẩy đẩy ngự y đang hoảng loạn kia vào bên trong quán. Ngự y
lắp bắp, lời nói không hoàn chỉnh: “Là ai, không muốn sống nữa sao, dám làm
xằng làm bậy ở hoàng cung!”
Hách Liên Du tìm một thứ cùn dí ngang hông hắn, hắn nhất thời không dám nói
nữa, bị dọa sợ đến mức đầu gối run lên không ngừng. Thượng Quan Mạn đưa mắt
nhìn lên, vật cùn kia ở ngay cạnh, chính là cái chặn giấy ngày thường dùng. Ngự
y kia e rằng hồn đã rời thân, ở một bên cười đến run rẩy cả người.
Hách Liên Du mỉm cười nhìn nàng, cột tay chân ngự y vào trên ghế, nhét vải vào
miệng. vào nội thất đến chỗ đặt dược liệu. Thượng Quan Mạn kéo váy đi vào, khắp
tường là những ngăn kéo ô vuông, nhìn thôi cũng cảm thấy nhức đầu, không khỏi
oán trách: “Ngươi trói hắn làm chi, tổn thương do đao cần dược liệu gì, chúng
ta sao biết được?” Thanh âm thật thấp của Hách Liên Du vang ở sau tai: “Bị
thương thì ta vẫn nhớ một chút, nàng chỉ cần để ý nghe là được. Một chén hùng
trư du, nửa chén nhỏ tùng hương, một cái xạ hương, một cái sáp ong, một
chén long não nghiền cực nhỏ, một cái long não, nửa chén nhỏ huyết kiệt, nửa
chén nhỏ nhi trà, một chung mạt dược dầu.” Nàng vừa nghe vừa lấy đồ đong
thuốc[1] , ánh sáng bên trong phòng mơ hồ chiếu lên dáng vẻ yểu điệu của nàng,
cười chế nhạo: “Nội thị lấy thuốc bị ngươi đánh ngất xỉu, ta đong thay ngươi
vậy.”
Nghe được thân thể của ngự y bên ngoài run run, Hách Liên Du ngồi thẳng trên
ghế mỉm cười: “Có thể được Điện hạ khom người đong thuốc, quả thật vinh hạnh
của vi thần.”
Nàng không khỏi nhẹ nhàng xì một tiếng.
Nàng trời sinh thông minh, đã gặp qua là không quên được, nghe hắn đọc qua, đã
nhớ không sót một chữ, đợi lấy hết tất cả dược liệu, đêm đã canh ba. Ngự y chỉ
nghe nội thất có tiếng cười truyền đến, lời nói nhỏ nhẹ thật thấp, hẳn là tự
tại nhàn nhã, không có điểm nào giống như kẻ trộm bình thường, huống hồ có ai
có lá gan lớn như vậy vào cung trộm thuốc. Suy nghĩ như vậy nhưng trong lòng
luẩn quẩn vẫn đoán không ra là ai, làm liên lụy mình một thân mồ hôi nóng, nghe
thấy bước chân đều đặn vang lên, có nữ tử ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Chẳng
qua là chút thuốc tầm
thường, nếu Đại nhân không muốn bị người khiển trách, cứ quên là được.” Đợi đã
lâu, dây trói trên tay hình như đã được người cởi rồi. Hắn chật vật kéo chướng
vật trước mắt, hai người đã sớm đi xa, không còn bóng người, tỉ mỉ kiểm kê một
phen, cũng là một chút thuốc chữa vết thương do đao, ngồi trước hồ sơ hồi lâu,
cuối cùng thở dài.
Trở lại chỗ ở, nàng vuốt ngực cười vô lực, ngã lệch lên đầu vai hắn. Ban đêm
yên tĩnh, duy nghe tiếng cười vui vẻ của nàng. Nàng nằm mơ cũng sẽ không nghĩ
đến có lúc sẽ thế này, nhớ tới càng cảm thấy vui vẻ. Hắn nghiêng đầu nhìn nàng,
hai tròng mắt ẩn tình, da thịt lộ ra màu phấn trắng, làm như một đoá bạch ngọc
lan trong bóng đêm, khiến cho người vô hạn trìu mến.