Sáng sớm hôm sau, không
chờ các cung đến Phượng Tê cung để thỉnh an. Hà Hoàng hậu hạ cố dẫn tất cả phi
tần cùng mình đi đến Thù Ly cung. Xe phượng vững vàng dừng lại, Hà Hoàng hậu
đoan trang xuống xe, phượng bào màu vàng tinh khiết hơi nhíu lại ở phía sau,
cửu vĩ phượng linh (trâm phượng chín đuôi) rung rinh ở sau gáy. Trên dưới Thù
Ly cung sớm đã quỳ xuống cả, Hà Hoàng hậu ôn hoà hiền từ cười: “Đứng dậy cả
đi.” Rồi đi vào chánh điện, Cố Sung Viện cảm động đến rơi nước mắt thi lễ với
bà ấy, Hà Hoàng hậu tự mình đỡ bà: “Thân thể không khỏe, nên nằm nghỉ thật tốt.”
Chiêu Dương không nói tiếng nào đi theo bên người Hà Hoàng hậu, ánh mắt nhìn
đến không khỏi cau mày. Thù Ly Cung lạnh nhạt tĩnh mịch như nữ nhân ở đây, tuy
có trang trí xa hoa, rốt cuộc vẫn không thể so với Phượng Tê cung kiêu ngạo hoa
lệ, đương nhiên lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Hà Hoàng hậu và Cố Sung Viện nói chuyện, trong điện chỉ nghe thấy thanh âm ôn
nhu từ ái của Hà Hoàng hậu, chúng phi tần ngồi ở phía dưới, nhỏ giọng tán tụng
sự khoan hậu của Hà Hoàng hậu. Sắc mặt Hà Hoàng hậu thân thiện, mắt phượng quét
qua. Chiêu Dương mặc một bộ cung trang màu đỏ xinh đẹp như lửa, Thượng Quan Mạn
xinh đẹp tĩnh mịch nổi bật lên một cách khác biệt bên cạnh. Mấy ngày gần đây
Hách Liên Du bệnh nặng, Chiêu Dương nghĩ cách đi thăm, đều bị cản lại. Thời
gian đã lâu, trên mặt Chiêu Dương thấy có chút tiều tụy, khi đứng chung với
Thượng Quan Mạn, lại làm nổi bật lên thái độ điềm đạm đáng yêu của Thượng Quan
Mạn. Nếu là nam tử, làm sao có thể không động tâm.
Hà Hoàng hậu cười: “Cố muội muội bệnh nặng, Lâm Quan ngày đêm hầu hạ cũng tiều
tụy rất nhiều.” Liền phân phó cung nhân: “Người đâu, đem thuốc a giao[1] mới
nấu của bổn cung cho Đế Cơ phục dụng.” Ngoài điện dạ một tiếng thật thấp.
Thượng Quan Mạn vội cúi người tạ ơn. Đương nhiên hiểu được, nàng làm chuyện
này, cũng chẳng qua vì cho người kia nhìn.
Chốc lát, duy thấy một bóng người thon gầy bưng chén vàng từ từ tiến
đến, từng bước nhỏ xuyên qua bóng nắng loang lổ trong điện, tới trước
mặt thi lễ, mới biết là Thù Nhi. Thù Nhi đến trước mặt Thượng Quan Mạn, ở góc
độ của mọi người không thấy được mà mỉm cười với nàng, lúc này Thượng Quan Mạn
mới an tâm uống xong.
Vừa vào cổ họng, lại âm thầm sinh nghi, mùi vị này mặc dù không nói là đắng đến
mức khó chịu, trong lòng cũng không tự chủ mâu thuẫn, hình như đã từng uống
rồi, mơ hồ quen thuộc.
Tiễn Hà Hoàng hậu, nàng gọi Thù Nhi, khẽ cau mày: “Ngươi mang tới cái gì cho ta
vậy?”
Thù Nhi rũ mắt, dưới mí mắt trắng nõn hiện lên đỏ hồng nhàn nhạt, một hồi lâu
mới nói quanh co: “Chuyện đột nhiên xảy ra, nô tỳ nhất thời chuẩn bị không kịp,
chỉ đem nước ô mai nấu từ trước, thêm chút trà khuấy lên, rồi đổi a giao
kia...” Lông mi nàng khẽ nhúc nhích, cẩn thận dò xét Thượng Quan Mạn. Thượng
Quan Mạn bật cười, không nghi ngờ gì khác, nói: “Ta còn nghĩ mùi vị quái dị như
vậy, lại còn cảm thấy quen thuộc, ngươi lui đi.” Thù Nhi nhẹ nhàng thở phào một
cái, đi thẳng.
Hồi lâu không gặp nàng, hai đứa bé cực hứng thú ríu rít hồi lâu bên người nàng.
Phản Ảnh dựa vào cây khô phe phẩy cây quạt: “Hai người các ngươi yên tĩnh chút,
đừng làm cho chủ nhân mệt.” Nghe hắn nói như vậy, Tiểu Tam Tiểu Ngũ chu môi,
cũng không ồn ào nữa, tiếng ồn bên tai đã dứt, nàng liền hỏi thăm tình hình kỳ
xã hôm nay. Phản Ảnh trả lời hết từng việc, bởi vì có Hàn gia nên cũng không có
người dám đến quấy rối kỳ xã, cứ như vậy bình tĩnh như nước.
Nàng nhẹ nhàng chống cằm.
Hôm nay chủ yếu chính là vì xuất cung, lót đường cho cuộc sống ngày sau ở bên
ngoài cung. Nàng đã sớm phân phó Hồng Phi tiếp ứng bên ngoài, đến lúc Cố Sung
Viện giả chết sẽ đốt một ngọn lửa lớn, bọn họ sẽ biến mất không còn dấu vết
trong cung. Hàn gia này, còn cần kết giao thật chặt.
Nghĩ đến đây, Chu bá đã tới bẩm báo: “Công tử, Hàn công tử tới.” Phản Ảnh ở một
bên khanh khách cười không ngừng: “Công tử không biết, Hàn gia này mỗi ngày đều
tới đây.”
Thượng Quan Mạn liếc mắt một cái, Hàn gia đã sải bước đi tới gần, trong mắt hắn
thâm trầm, trong nháy mắt nhìn thấy nàng có nham thạch nóng chảy qua, vô cùng
khắc chế để bình tĩnh, hắn cười ôn nhu nho nhã: “Đệ cuối cùng trở lại.”
Nàng cười nói: “Nhận được tin của Chu bá liền vội trở về, Ngọc Sanh huynh có
việc gấp sao?”
Giọng nói của Hàn gia hơi trách cứ: “Vừa rồi đi xa, vì sao không mời ta cùng
đi.” Giọng nói hắn vừa dứt, tròng mắt đen sáng quắc, trầm thấp làm cho lòng
người phát run: “Thấy đệ, ta mới yên tâm.”
Trước mặt của mọi người, Thượng Quan Mạn bỗng dưng đỏ mặt. Chu bá đã sớm né
tránh, chỉ còn lại Phản Ảnh không chút để ý ở một bên cười. Hồng Phi cũng không
ở chỗ này. Nàng nhẹ nhàng che giấu lúng túng: “Ngọc Sanh huynh mời vào nhà.”
Hàn gia lại dùng tay nắm được cổ tay nàng vừa đưa qua, ngón tay vừa lúc đặt
trên da thịt mềm mại, tất cả sức nóng đều gom lại một điểm. Thượng Quan Mạn
trực giác cảm thấy Hàn gia này đối với nàng không giống ngày thường, nhưng cố
tình nhìn không hiểu. Hàn gia thong dong buông nàng ra, cười như gió xuân:
“Không vào nhà, không bằng ta dẫn đệ đến một chỗ.” Thượng Quan Mạn hơi tò mò:
“Đi đâu?”
Hàn gia cười: “Đi sẽ biết.”
Nàng cùng Hàn gia, hai người một trước một sau ngồi kiệu đi về phía trước, vén
góc rèm lên mới thấy là đi về phía bờ sông. Bởi vì đã vào cuối mùa thu, gió
thổi vào mặt mang theo cảm giác mát mẻ thật là thích. Xa xa trên sông có tiếng
đàn tranh truyền đến, thật uyển chuyển triền miên, như tiếng thì thầm, nếu là
nam tử nghe, chỉ sợ đã sớm mềm lòng. Nàng ngưng thần nghe chốc lát, không khỏi
lấy làm kỳ lạ, thầm nói, cầm kỹ của người này thật sự phi phàm, nếu so với Cố
Sung Viện, chỉ sợ chẳng phân biệt được trên dưới.
Đang xuất thần, kiệu phu hô một tiếng ngừng, cỗ kiệu phía trước đã dừng lại.
Hàn gia khom lưng bước ra, bờ sông vàng óng ánh, hắn cúi đầu khẽ vén quần áo,
áo trắng thắng tuyết, tôn lên gương mặt tuấn tú, kiệu ngưng, mới cất bước tới
đây. Kiệu phu nghiêng thân kiệu, hắn mỉm cười xốc màn kiệu, trong góc tối không
thể nhìn rõ gương mặt Thượng Quan Mạn, bốn mắt nhìn nhau khẽ cười một tiếng.
Thượng Quan Mạn vội cúi người bước xuống kiệu, hắn duỗi cánh tay đến đỡ.
Trông thấy tay áo trắng để ngang trước mặt, Thượng Quan Mạn liền có chút ngây
ngốc. Nàng trước đây cũng không phải là cô gái, hai nam tử như vậy, quả thật
quỷ dị, lần này sao Hàn gia đối với nàng như vậy, ngước mắt ngạc nhiên, nheo
mắt cười: “Ngọc Sanh huynh muốn làm gì?”
Môi mỏng của hắn cong lên, cười thong dong: “Mạn đệ yếu đuối, không tự chủ nên
mến yêu nhiều hơn.” cánh tay Vẫn đưa ra như cũ để ngang trước mặt. Thượng Quan
chẳng thể làm sao, chỉ đành phải nắm lấy, ánh mắt Hàn gia như ánh ngọc trong
bầu trời đêm, đỡ nàng lên chỗ cập bến bên bờ Tiểu Chu.
Một thuyền hoa lẳng lặng thả neo trong nước, ánh nước lăn tăn, thuyền hoa kia
trang trí mộc mạc tự nhiên, cũng làm cho lòng người an tĩnh. Hàn gia dẫn nàng
lên thuyền hoa, một thị nữ áo xanh hầu ở ngoài cửa, thấy Hàn gia, trợn tròn mắt
hạnh: “Oh, Hàn gia, đã lâu không gặp ngài.” Ánh mắt kia rơi vào trên người
nàng, nhẹ nhàng ồ lên một tiếng.
Nụ cười của Hàn gia không giảm, chỉ hỏi: “Cô nương có đây không?”
Sắc mặt thị nữ kia chần chờ, chưa nói chuyện, chỉ nghe có tiếng cười từ trong
truyền đến... Thượng Quan Mạn cuối cùng hiểu ra nơi mình đang đến, nhân sĩ Đô
thành thích du hồ, thanh lâu phù hợp ý, thích đem các cô nương lên thuyền, có
điều một mình dùng thuyền hoa lại là số ít.
Thượng Quan Mạn hơi hồ đồ, Hàn gia này chẳng lẽ là mang theo nàng mặc nam trang
tới tìm vui thác loạn sao. Nhất thời nghĩ đến Hàn gia nhân vật như vậy, mà cũng
trái ôm phải ấp như những nam tử khác, trong lòng thật sự mâu thuẫn, trên mặt
lạnh lùng, nhẹ nhàng rút tay ra ngoài.
Thấy Thượng Quan Mạn thoáng chốc trở nên xa cách, Hàn gia kinh ngạc nhướng mày.
Nhưng thị nữ kia chỉ khẩn trương nhìn hắn, hắn cười thản nhiên: “Xem ra chúng
ta tới không đúng lúc.”
Vừa mới nói xong, chỉ nghe bên trong thuyền hoa truyền đến giọng nói ngọt ngào
dễ nghe của cô gái, thanh âm kia ôn nhu như nước, hình như chỉ cần nghe nàng
nói chuyện, lòng liền trở nên yên lặng xuống, nàng nhẹ nhàng cười: “Hàn gia có
thể nào giễu cợt Oánh nhi như vậy.”
Cánh cửa khẽ chuyển động, một cái quạt tròn nhẹ nhàng chìa ra, mơ hồ có thể
thấy được hình dáng quyến rũ của cô gái, nàng chỉ ôn nhu đứng ở đó, lại cảm
giác trên người tỏa sáng rực rỡ, làm cho người ta không thể chuyển mắt. Nháy
mắt Thượng Quan Mạn trông thấy nàng, chỉ cảm thấy ngực sợ hãi, vừa có cảm giác
quen thuộc, lại không thể nhớ nổi, thầm giật mình, một cô gái thanh lâu, lại có
vẻ xinh đẹp không tầm thường như vậy.
Nàng kia tựa như cũng ở bên trong quan sát nàng, tựa như cũng ngẩn ra, đôi mắt
đẹp lưu chuyển, thật tươi đẹp như hoa: “Đây là người Hàn gia thường nói sao,
quả nhiên người giống như tiên.”
Hàn gia cười nói: “Hiếm thấy ngươi khen người như vậy, ngươi cứ gạt chúng ta ở
bên ngoài như vậy sao?” Hắn hơi nhướng mày: “Hay là, không tiện?”
Má Huyên cô nương kia ửng đỏ, lúng túng cũng cảm thấy vạn phần xinh đẹp, vội
tránh người, nhẹ nhàng gắt một tiếng: “Hàn gia!”
Hàn gia cười nhẹ, ánh mắt ấm áp nhìn về phía Thượng Quan Mạn: “Huyên cô nương
không phải là người ngoài, không cần câu nệ.” Hắn hướng nàng đưa tay như muốn
mang theo nàng đi vào. Thượng Quan Mạn hơi chần chờ, chỉ cười nói: “Hàn gia mời
đi trước.”
Hàn gia bất đắc dĩ, chỉ đành phải đi vào trước, Huyên cô nương kia nhìn hai
người, vẫn mím môi mỉm cười.
Bên trong rất tao nhã u tĩnh, Huyên cô nương trẻ trung xinh đẹp ở một bên, ánh
nắng bên ngoài tà tà xuyên qua, chiếu lên hàng mi dày đậm của nàng, tạo ra một
bóng mờ ở dưới mắt. Nàng mặc áo trắng, khói trắng từ lò hương lượn lờ lan tỏa,
tựa như một làn sương mù ở quanh thân nàng, yên lặng tựa như tiên. Thượng Quan
Mạn âm thầm than thở ở trong lòng, cô gái này rất hợp với từ tươi đẹp. Nhìn
tình hình này, Hàn gia cũng không phải là khách qua đêm của Huyên cô nương này,
lời đồn đãi nói Hàn gia chuyên sủng Huyên cô nương xem ra lời đồn đãi thật
không thể tin.
Nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Hàn gia trịnh trọng như vậy, chắc hẳn là có
chuyện khẩn yếu.”
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng ôn nhu, mặc dù hàm chứa giễu cợt, lại khiến người
nghe hết sức thoải mái. Hàn gia cười như gió nam ấm áp, nhìn Thượng Quan Mạn
một cái, nói: “Đến chỗ ngươi, là để cho ngươi làm chứng.”
Thượng Quan Mạn hơi kinh ngạc.
Huyên cô nương hình như cũng có điều suy nghĩ.
Không chờ nàng mở miệng, chỉ nghe thấy nội thất truyền đến tiếng bước chân nhẹ
nhàng, hình như là mang giày bước đi ở bên trong phòng. Bên ngoài khoang thuyền
và nội thất chỉ cách một mặt bình phong khắc hoa, chỉ thấy quần áo tơ lụa tuyết
trắng bên trong bình phong của người nọ, cũng không ra ngoài, chỉ hỏi: “Còn chưa
xong sao?”
Bốn chữ ngắn gọn, lại làm cho Thượng Quan Mạn như gặp sét đánh, ngồi yên tại
chỗ, giọng nói này... Rõ ràng là thái tử?
Rặng mây đỏ trên mặt Huyên cô nương đã nổi, đứng dậy uyển chuyển đi vào trong
bình phong, ánh nắng ngoài cửa sổ mềm mại chiếu vào, tạo ra một thân hai người.
Huyên cô nương uyển chuyển xinh đẹp, thái tử cao lớn tuấn mỹ, đứng cùng một
chỗ, chính là cảnh đẹp hiếm gặp. Thượng Quan Mạn quay đầu đi, lại nghe tiếng
nói khe khẽ sau tấm bình phong, tiếng cười mập mờ nhẹ nhàng thấp thoáng, hình
như bên trong chỉ thấy bóng dáng hai người dính cùng một chỗ, liền bỗng nhiên
đỏ mặt.
Hàn gia chống cằm cười nhẹ: “Dáng vẻ Mạn đệ xấu hổ, thật là đáng yêu.” Đôi mắt
hắn đen nhánh, sáng như sao.
Lại nghe Huyên cô nương ôn nhu cười nói với thái tử: “Hai vị khách đang ở chỗ
ta, không bằng người cũng ra gặp đi.”