Ánh đèn phía trước người
hắn như một biển ánh sáng, chiếu lên bóng lưng hiển nhiên rõ nét. Cánh tay cong
thành một đường cong có lực, giữ nàng ở phía sau, tư thế che chở như chim mẹ
bảo vệ chim non. Lòng bàn tay hắn kề sát trên làn da cổ tay nàng, thật ấm, làm
cho lòng người tự dưng an tĩnh.
Cố ý rút tay về lại bị hắn nặng nề nắm chặt, nàng không khỏi nhẹ nhàng mím môi
mỉm cười.
Cả gương mặt Hàn gia đều đắm chìm trong ngọn đèn sáng, hàng mi dày phủ bóng đen
mờ nhạt ở dưới mắt, không nhìn thấy rõ tròng mắt, chỉ thấy khóe môi mỉm cười.
Chiêu Dương bước đi uyển chuyển ngăn hai người ra không chút dấu vết. Thượng
Quan Mạn bỗng nhiên rút tay về, bàn tay kia bất ngờ không kịp phòng đã không
còn giữ được. Hách Liên Du cau mày nhìn nàng, nàng nhàn nhạt xoay mặt, lui ra
xa mấy bước. Bỗng thấy Chiêu Dương đột nhiên lộ vẻ mặt ngượng ngùng đứng bên
người Hách Liên Du, che miệng nói: “Công tử không biết, Đại nhân và ta đã có
hôn ước, mới càng thêm yêu mến muội muội, nếu công tử thật tâm yêu thích muội
muội nhà ta, không bằng...” Lời còn chưa dứt, Hách Liên Du lạnh lùng liếc mắt,
nàng bỗng dưng rùng mình một cái, nhất thời nói không thành lời.
Hàn gia chỉ mỉm cười với Thượng Quan Mạn: “Là tại hạ đường đột.”
Nụ cười kia tuấn lãng lỗi lạc, trong bóng đêm càng tỏa sáng rực rỡ, lại làm cho
nàng không dám nhìn thẳng. Nàng chậm rãi lắc đầu, gió phất qua viền áo choàng
theo gió phất lên, mềm mại không tiếng động. Trong tay nàng còn xách theo đèn
hoa sen kia, ánh sáng nhạt chiếu lên tấm lụa trước mắt như hoa lan trên sóng
nước. Chỉ thấy nàng cúi đầu, nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Xin lỗi.” Như gió mát
thổi bên tai, thân thể Hàn gia cứng lại, tròng mắt thâm trầm, cuối cùng nhìn về
phía nơi khác.
Không khí đột nhiên trầm mặc, Thượng Quan Mạn cầm đèn đi về phía trước, váy áo
lay động, vầng sáng từ bấc đèn chập chờn tựa như hoa cúc mềm mại trong gió.
Chiêu Dương dính sát theo bên người Hách Liên Du, ánh mắt Hách Liên Du chạm đến
chiếc đèn cô độc ở phía trước, ánh mắt lóe sáng, không thấy rõ tâm tình. Hàn
gia cũng không còn hăng hái như vừa rồi.
Đám người hối hả, tiếng cười bên tai không dứt, rõ ràng ở bên cạnh lại như cách
ngàn dặm, văng vẳng bên tai, không biết người nào kêu lên một câu: “Là Huyên cô
nương!”
Mọi người đều quay lại nhìn, trong bóng đêm mờ ảo bóng kiệu của mỹ nhân cầm đèn
đang từ từ đi qua. Thượng Quan Mạn dừng chân chuyển mắt, vừa liếc mắt nhìn, đột
nhiên không khí như sục sôi. Mọi người như phát điên, đám đông mãnh liệt chen
lấn, cảm giác như những con sóng khổng lồ ập tới, bị đẩy lên phía trước một
cách không tự chủ. Hàn gia nóng nảy ánh mắt chợt lóe lên. Tiếng kêu cuả nàng
rất nhanh bị chìm lấp trong đám người, thân thể như cánh hoa yếu đuối trong
gió, lảo đảo muốn ngã. Chợt có người một tay kéo nàng vào trong ngực, xoay mặt,
chỉ bắt gặp một đôi con ngươi u lam thâm thúy.
Tiếng ồn ào như gió lùa qua, bỗng chốc chỉ còn lại sự vắng lạnh yên tĩnh. Chiêu
Dương sớm đã hoa dung thất sắc, may mắn có Thanh Thụy ở một bên bảo vệ, mới
không chật vật, thất kinh tìm kiếm đám người. Chỉ thấy một nhóm ba người của
Hàn gia, đột nhiên thất thanh: “Đại nhân đâu?”
Hàn gia cúi mắt, cách đó không xa là phần còn sót lại của một chiếc đèn giấy mơ
hồ có thể nhận ra được hình dáng hoa sen, đáng tiếc đã bị người chà đạp, làm
mất đi dáng vẻ ấm áp vừa rồi. Không đành lòng khom lưng nhặt lên, giấy đèn mỏng
như cánh ve, trên đầu ngón tay trắng nõn đột nhiên xuất hiện một chút tro bụi
đen nhánh, Lâm Bình lấy làm lạ hỏi: “Hàn gia, cái đó bị cháy đến mức biến dạng
lại xấu xí, ngài nhặt nó làm cái gì.” Vừa mới nói xong, đã bị Đạo Chi hung ác
vỗ một chưởng. Hàn gia chẳng qua là cười: “Ta thấy nó quá đáng thương.”
Chẳng qua một chiếc đèn, nó có cái gì đáng thương chứ? Lâm Bình vốn định hỏi
một câu nữa nhưng bị Đạo Chi trừng mắt, lời nói đến miệng cũng vội nuốt trở về.
Gió cực lạnh lướt qua bên má, cuốn theo vô số bông tuyết mịn, làm người ta có
cảm giác khó thở. Áo choàng tung bay như cánh bướm, tựa như có thể bỗng nhiên
cất cánh. Trái tim đập thật nhanh, cơ hồ không thể nén lại được, nàng lớn tiếng
cười, cười sảng khoái, cười đến mức khóe mắt tràn lệ, từ nhỏ mẫu thân đã dạy
nàng, “Thanh là thân thể trong sạch, trinh là thân thể vinh dự, đi chớ quay
đầu, nói chớ nhếch môi” thất nghi như vậy, chỉ e sẽ bị phạt quỳ nữa. Trong lòng
nàng lại cảm thấy thoải mái, chưa bao giờ sung sướng như vậy, tùy tiện giống
như có thể phát điên.
Bước chân rốt cuộc không còn theo kịp hắn, vội vàng hô: “Không ổn rồi.” Chân bị
trượt, tuyết xốp vùi lấp xuống. Nàng cả kinh nghiêng người một cái, trong lúc
bối rối chỉ thấy hắn duỗi tay tới túm lấy nàng. Mũ trùm đầu sớm đã không biết
rơi nơi nào. Nàng ngẩng mặt, trong bóng đêm như ngọc, ý cười giảo hoạt, lại đưa
tay níu chặt ống tay áo của hắn. Trên mặt hắn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc,
nhưng trong tròng mắt đều là ý cười, ôm chặt lấy nàng, mỉm cười lăn từ trên
sườn núi xuống với nàng.
Tốc độ lăn ngày càng nhanh, cuốn theo tuyết mịn tung bay, tuyết thật mềm mại,
như được ngã lên tấm thảm thượng hạng, hai người thở hồng hộc nghiêng qua một
bên, ngửa mặt nhìn chỉ thấy vòm trời xanh tựa như mái nhà.
Nơi này là lưng núi hoang tàn vắng vẻ, tuyết đọng không người dọn, trong đêm
tối chỉ thấy mặt đất tuyết phủ trắng bạc. Hai người đều không tiếng động, tiếng
hít thở gần trong gang tấc, có gió thổi tới, những đám tuyết đông cứng đua nhau
rơi xuống.
Nàng đột nhiên lật người quay mặt đi, gò má úp vào trong tuyết, thật lạnh, trên
gò má thật nóng bỏng, lông mi dài quét trên những bông tuyết nhỏ, trong tầm mắt
chỉ thấy trời đất giao hòa, màu tuyết trắng kéo dài đến tận cùng. Nàng bật
cười: “Chúng ta bỏ trốn đi như vậy, chỉ e sẽ chọc tức vị hôn thê của Đại nhân.”
Vừa mới nói xong, toàn thân đột nhiên trượt xuống, nàng cả kinh trợn tròn mắt.
Một thoáng sau hắn đã lật người đè nàng xuống bên dưới thân mình, ánh mắt thâm
trầm, mơ hồ hàm chứa tức giận. Nàng lại có ý khác, ánh mắt lóe lên nhìn về phía
xa. Nhưng hắn đột nhiên cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp sượt qua tóc rơi bên tai,
không khí khẽ rung động. Thân thể nàng cứng lại, như muốn nín thở, lại thấy hắn
đang nhẹ nhàng ngửi cổ, trầm giọng cười nói: “Um, chua quá.”
Nàng không khỏi sửng sốt, chợt tỉnh táo lại, thẹn quá thành giận đẩy hắn. Hắn
chỉ giữ hai tay nàng trong lòng bàn tay, vốn là tự nhiên cười, nhưng ánh mắt
rơi trên người nàng dần dần trở nên nóng rực, nụ cười dần dần biến mất.
Nàng nhẹ nhàng xoay mắt, lông mi run rẩy như cánh bướm.
Chỉ nghe giọng nói của hắn vang thật thấp: “Hôm đó nàng hỏi ta rất nhiều, ta
suy nghĩ cũng đã lâu...” Hơi thở hắn gần sát, ấm áp dính vào trên má, chỉ nghe
hắn nói: “Ta vốn không phải là người thích giải thích mọi việc, nếu như nàng
muốn hỏi, ta đồng ý thử một lần xem sao.”
Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào hư vô, sắc trời càng sâu, đêm đen bao phủ lấy tuyết
trắng, lại hiện ra màu bạc xinh đẹp. Nàng chợt than thở, không giải thích,
không muốn giải thích. Nàng biết, cao ngạo như hắn, nơi nào có thể mất thể diện
mà nói mấy lời vô ích. Nàng là ai chứ, muốn tìm đáp án cũng không muốn ăn nói
khép nép, hôm đó choáng đầu, lại nói ra những lời như vậy, không nhịn được lại
cười.
Chỉ cảm thấy hơi thở của hắn triền miên, như có như không lướt trên cổ, trong
lòng nàng chợt cuống lên, nhất thời cũng không biết trả lời hắn như thế nào,
cũng không dám nhìn hắn, hốt hoảng đứng lên. Tuyết mịn dính khắp toàn thân, rơi
vào trong cổ, mang theo chút hơi lạnh, nàng kéo váy đi về phía trước, chỉ nghe
tiếng kẽo kẹt của giày mềm bước đi trong tuyết. Đi hồi lâu, nàng rốt cuộc nhớ
ra, quay nhìn sang, hắn cũng nhìn lên, chậm chạp ưu nhã phủi tuyết trên áo,
chắp tay đứng ở đó, ngẩng đầu điềm nhiên nhìn nàng với vẻ hài hước.
Nàng quay đầu đi, trên mặt như bốc lửa, đốt cháy đến tận mang tai.
Hình như tuyết lại rơi, bông tuyết như hoa bay là đà, nàng ngửa đầu vươn tay
đón lấy. Bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay trắng muốt, hơi lạnh, trong
nháy mắt biến mất không dấu vết, đây thật là ngày lành cảnh đẹp. Nàng lại đột
nhiên thở dài: “Tiệc vui chóng tàn là đây.”
Phía sau nàng là tuyết trắng mịn như mưa hoa, người kia khoác áo choàng màu
trắng đứng đó, hơi cúi đầu, một vài lọn tóc lộ ra ngoài càng tôn lên da trắng
như tuyết vô cùng mềm mại. Hắn không kìm được cúi người, hơi thở nhẹ như tuyết
len vào trong cổ. Nàng không dám hít thở, chỉ cảm thấy một miếng ngọc ấm bị
nhét vào lòng bàn tay, mang theo hơi nóng của hắn. Trái tim như được an ủi cảm
thấy trở nên ấm áp hẳn, nụ hôn của hắn nóng bỏng rơi trên mi mắt nàng: “Chỉ có
nàng là đã từng đeo ngọc kết anh (kết dây đeo ngọc) cho ta.”
Trong lòng nàng nhất thời rung động, lệ rơi lã chã, nước mắt vừa lạnh vừa mặn,
rõ ràng mang theo sự thống khổ.
Hắn hôn khô từng giọt nước mắt trên má nàng, giọng nói hơi có vẻ hàm hồ: “Nếu
nàng đồng ý, ngày mai ta sẽ cầu xin Thánh thượng tứ hôn.”
Nàng bỗng dưng nắm chặt miếng ngọc trong lòng bàn tay, vốn là xúc cảm ôn nhuận,
nàng lại cảm thấy đau. Đôi môi run rẩy muốn nói, hắn đã ôn nhu hôn xuống. Lông
mi nàng khẽ run, ngẩng mặt lên đáp lại, chỉ cảm thấy tuyết rơi ngày càng lớn,
ngày càng nhiều bông tuyết rơi trên má nóng bỏng, lại mang theo một
chút hơi lạnh.
Tuyết dần dần dày hơn, tà tà kết thành lưới, như màn che liên miên không ngừng,
khép hai người lại trong đất trời vô tận.
Lại nghe tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, từng đám tuyết đọng bị chấn động
mà sụp đổ, tiếng kêu mơ hồ lần lượt truyền đến.
“Điện hạ!”
“Lão Đại!”
“Ngươi cách ta xa một chút, Điện hạ làm sao cùng một chỗ với Đại nhân nhà
ngươi!”
“Hắc hắc, nếu thật sự ở cùng một chỗ làm sao ngươi...”
Trông thấy Thượng Quan Mạn, Hồng Phi mừng rỡ chạy tới như bay, vẻ quan tâm
không lời nào có thể miêu tả được: “Điện hạ, cũng may người không sao!” Rốt cục
nhìn thấy Hách Liên Du chắp tay đứng bên người nàng, sắc mặt đột nhiên trầm
xuống.
Đỗ Minh cười hì hì không ngừng sau lưng hắn: “Sao nào, ta nói ở chung một chỗ
mà.”
Hồng Phi ồm ồm nói: “Điện hạ, kiếm một chỗ rồi nói chuyện.” Cũng không đợi nàng
đáp, hắn bước nhanh tránh ra phía xa đợi nàng. Hách Liên Du khẽ nhướng mày: “Cá
tính của ngươi thật mạnh.” Trong lời nói chế nhạo, lại lộ ra sự thân mật,
Thượng Quan Mạn mím môi cũng không trả lời, chỉ kéo váy bước qua.
Đỗ Minh lắp bắp: “Lão Đại... Đây là... Chuyện gì xảy ra.”
Sắc mặt Hách Liên Du vốn cũng không tốt, nghe vậy nhàn nhạt nhìn hắn. Đỗ Minh
như bị sét đánh, vội rụt cổ lại.
“Điện hạ.”
Tuyết lành lạnh rơi trên mặt, đọng thành một lớp mỏng trên bờ vai. Hồng Phi
liếm liếm đôi môi khô khốc, một hồi lâu mới nói: “Chuyện khẩn cấp, tối nay cần
xuất cung.”
Nàng bỗng nhiên sững người như không nghe rõ, bên tai tràn đầy tiếng tuyết rơi.
Nàng chậm rãi lặp lại: “Ngươi nói cái gì?”
Hồng Phi khó khăn giải thích: “Gần đây tình thế không tốt, mấy ngày nay trên
thường có mệnh lệnh xuống, bảo thuộc hạ đi làm việc đến mức ngựa không ngừng
vó. Cũng không phải là việc mà không phải thuộc hạ thì không thể, nhưng lại
nhất mực phái thuộc hạ đi. Vốn thuộc hạ cho là mình suy nghĩ nhiều, nhưng hôm
nay một huynh đệ uống say, nói phía trên mệnh lệnh xuống rõ ràng, nghiêm cấm
thuộc hạ ra khỏi thành. Thuộc hạ đoán có phải người nào cảm thấy điều gì hay
không...” Nói vậy, hắn không tự chủ liếc mắt nhìn về phía Hách Liên Du.
Trong lòng nàng rối rắm: “Nhanh như vậy sao.”
Hồng Phi nhanh chóng khuyên nhủ: “Điện hạ, khi cần cắt đứt mà không cắt đứt thì
sự việc nhất định sẽ rối loạn. Chỗ Sung Viện do Phản Ảnh tiếp ứng, bởi vì người
ở ngoài cung, cần phải tránh xa mọi người, theo thuộc hạ ra khỏi thành trước.”
Bên tai nàng chỉ nghe giọng hắn lặp lại: “Nếu nàng đồng ý, ngày mai ta sẽ cầu
xin Thánh thượng tứ hôn.” Chỉ cảm thấy niềm vui như mật ngọt lan tràn trong
trái tim, một khắc sau liền ngã vào vực sâu vạn trượng. Nàng mờ mịt quay mắt
nhìn, phía cuối trời tuyết, hắn một thân áo lam đứng chắp tay, bầu trời rộng
lớn, càng có vẻ ngọc thụ lâm phong. Một người như vậy, xa xa nhìn nàng hàm chứa
cười.
Niềm vui khó đến như vậy, còn chưa nếm đủ, lại mất đi nhanh như mây khói, vội
vàng đến mức không kịp chuẩn bị.
Trong tay áo nàng còn nắm khối ngọc kia, ôn nhuận nõn nà, nàng còn chưa kịp kết
dây cho hắn... Âm thầm cắn răng: “Hôm nay không được!”
Hồng Phi kinh ngạc nói: “Điện hạ!”
Nàng nói: “Chuẩn bị vội vàng như vậy, khó tránh khỏi sai lầm, nếu bị nhận ra,
ta ngươi đều không thoát khỏi tội chết.”
Ánh mắt Hồng Phi đỏ lên: “Điện hạ, xin người nghĩ lại.” Giọng nói hắn bỗng
nhiên trở nên sắc bén: “Điện hạ là vì Hách Liên Đại nhân? Thuộc hạ lắm mồm,
chẳng lẽ hắn chính là kẻ hèn ngáng chân đó. Huống hồ mấy hôm nay thuộc hạ
thường phát hiện có người của Hình bộ thường xuất hiện ở bãi tha ma kia...”
Nàng có cảm giác khó chịu khi bị phát giác, lạnh lùng nhìn hắn, trong đáy mắt
rạn vỡ nhẹ nhàng như băng mỏng: “Ta hỏi ngươi, để cho ta đi vội vàng như vậy,
ngươi không có một chút tư tâm sao?”
Hỏi trực tiếp như vậy chính là đâm thẳng vào điểm yếu của hắn, hắn á khẩu không
trả lời được. Trong mắt nàng cũng là sự thất vọng khó nén: “Chỉ vì điều này,
ngươi cần gì phải mắng chửi hắn.” Hồng Phi vội vàng nói: “Thuộc hạ không có.”
Nàng đã xoay người sang chỗ khác: “Ngươi trở về chuẩn bị, hai ngày sau, chúng
ta ra khỏi thành.”
Chẳng qua Cũng chỉ là hai ngày, Hồng Phi nhẹ nhàng thở ra.
Hắn đợi nàng ở xa xa, thấy nàng đi tới, môi chứa nụ cười. Nàng cảm giác bên
quai hàm đều là cứng ngắc, không thể nặn ra một tia cười. Những suy đoán của
Hồng Phi vẫn là quả chùy đánh thẳng vào trong lòng, vừa thốn vừa đau, nàng rủ
mắt: “Chúng ta trở về đi thôi.”
Hắn nhíu mày nhìn nàng, nụ cười bị giấu đi.
Nghe nói tối nay Huyên cô nương sẽ tấu khúc trên sông, rất nhiều người liền kéo
đến, Hàn gia lại không đi, mướn chiếc xe ngựa dành cho nữ quyến ở bên trong
nghỉ ngơi. Bởi vì vừa mới bị hoảng sợ, sắc mặt Chiêu Dương trắng bệch, ở trong
xe thấy Hách Liên Du, khoác vội áo choàng lảo đảo bổ nhào vào trong ngực hắn:
“Đại nhân!”
Đôi mắt của hắn như trộn lẫn băng, Chiêu Dương không nhịn được run rẩy, không
dám tiến đến gần trong ngực hắn, thân thể khó chịu đứng sững ở đó. Hách Liên Du
hỏi: “Chuyện gì xảy ra?” Thanh Thụy thấp giọng đáp: “Vừa rồi chấn động một hồi,
Điện hạ bị hoảng sợ.” Nước mắt của Chiêu Dương như chuỗi hạt bị đứt lăn dài
trên má tuyết trắng, nhu nhược khóc như hoa lê đẫm mưa. Thượng Quan Mạn nghiêng
đầu, nhìn thấy ánh mắt Hàn gia. Mũ trùm đầu của nàng đã bị ném đi, gương mặt lộ
ra hoàn toàn. Chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn lướt qua trên má nàng, một ánh mắt
chắc chắc, lại nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của Hách Liên Du sau lưng:
“Để cho Thanh Thụy đưa người trở về.” tiếng khóc Chiêu Dương cũng cực kỳ mềm
mại, điềm đạm đáng yêu: “Thiếp không muốn, thiếp muốn Đại nhân đi cùng thiếp
xem Huyên cô nương trông như thế nào.”
Hách Liên Du cực kỳ mất kiên nhẫn, lạnh giọng gọi: “Thanh Thụy!” Thanh Thụy đi
tới một bước, nhẹ nhàng: “Điện hạ, ty chức đưa ngài hồi cung.” Chiêu Dương
không nghĩ rằng hắn không để ý tới thể diện của nàng trước mặt mọi người như
vậy, cắn răng giận dữ nói: “Thập nhị muội, chúng ta đi.” Bước chân nàng không
vững, trực tiếp ngã lên người Thượng Quan Mạn. Lan Tịch cả kinh vội đỡ nàng:
“Tiểu thư!” Nàng giơ tay đẩy ra, nặng nề nắm được cổ tay của Thượng Quan Mạn,
bởi vì lực quán tính, sức của nàng cực lớn. Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy nàng
đang cố ý đẩy, trước người khác, lại không thể né tránh để cho nàng khó chịu,
đành trực tiếp đón lấy. Móng tay mỏng dài của Chiêu Dương bỗng dưng rơi vào
trong ống tay áo thật sâu, vô cùng đau đớn.
Ánh mắt Hàn gia trầm trầm, duỗi cánh tay ra đỡ, hắn
rốt cuộc là nam tử, lại khéo léo, nhanh chóng đỡ thân thể của Chiêu Dương ra.
Hắn kéo thân thể xinh đẹp của Chiêu Dương, hơi thở ấm áp, lại cười nói: “Tiểu
thư sợ bị dọa cho hoảng sợ, mời vào trong xe nghỉ ngơi đi.” Chiêu Dương nhất
thời quên có người ngoài ở đây, thoáng chốc mặt đỏ tai hồng, nụ cười của Hàn
gia không đổi hướng đến trước mặt Hách Liên Du.
Hách Liên Du nhàn nhạt nhìn hắn, đón lấy khuỷu tay của Chiêu Dương. Chiêu Dương
thoáng chốc hai mắt ẩn tình, một lát sau hắn chỉ hờ hững giao nàng cho Lan
Tịch: “Đỡ chủ tử của ngươi thật tốt.” Chiêu Dương thất lễ trước mặt người khác,
mắc cỡ không thể ngẩng đầu nổi, bắt gặp Thượng Quan Mạn nhìn lại, hung hăng
nhéo nàng một cái.