Thượng Quan Uyên ngớ
ngẩn, chần chờ nhìn chằm chằm nàng hồi lâu mới mở miệng: “Đi Cố quốc?” Hắn chợt
rũ mắt xuống, trên bàn có để một con cóc vàng[1] , trong miệng ngậm mấy đồng
tiền, chiếu sáng lấp lánh, là một bảo vật bỏng mắt. Hắn liền thuận tay nắm ở
trong tay, lòng ngón tay vô ý thức vuốt ve, mới nói: “Ta cho là, muội không còn
tưởng nhớ gì với hắn...”
Giống như bị đâm trúng tâm sự, trên mặt nàng đột nhiên nóng lên, thật may là
không khí ngoài phòng mát mẻ, cái nóng đó mới giảm bớt, đợi nàng vào nhà, gương
mặt đã giảm bớt ửng đỏ. Nàng bình tâm tĩnh khí giải thích: “Thật ra cũng không
phải ý nguyện của mình muội, Phương Hoa bị bệnh, nhờ muội mang một món đồ đến
cho hắn. Thứ hai, dĩ nhiên là vì Yêu nhi.”
Thượng Quan Uyên cũng không nói gì, chỉ giương mắt nhìn nàng, con ngươi đen như
nước sơn trong mắt phượng, giống như trong nháy mắt kia nàng đã bị nhìn thấu đáo,
rốt cuộc nàng cũng đổ mồ hôi ướt áo sơ mi. Đột nhiên giật mình, thì ra là
Thượng Quan Uyên ở chung với nàng ba năm, lại sẽ có ánh mắt sắc bén thâm trầm
như vậy.
Nhìn nhau chỉ là giây lát, Thượng Quan Uyên quay mắt đi hơi cười nói: “Muội đã
quyết định, ta cũng không ngăn được muội... Mạn nhi, chỉ cần muội không hối hận
quyết định hôm nay là được.”
Nàng cũng không biết nói gì, chỉ nói: “Muội cũng muốn đi xem, chỗ mà muội từng
ở.”
Thân hình Thượng Quan Uyên hơi rung, gật đầu nói: “Cũng nên đi xem một chút.”
Kế tiếp chính là trầm mặc, giống như hồi lâu, lại giống như chỉ trong chốc lát.
Thượng Quan Uyên mới chần chờ phá bỏ ngột ngạt: “Vừa đúng ta đang nghĩ xem đi
đâu phát triển buôn bán, thuận tiện mang theo muội và Yêu nhi cũng không vấn đề
gì, chẳng qua là, muội nói chuyện này với Hàn Ngọc Sanh chưa?”
Thượng Quan Mạn còn chưa nói chuyện, chợt nghe giọng nói nhàn nhạt ngoài cửa
sổ: “Không cần phải nói, ta đã biết rồi.” Thân thể hai người dừng lại, tất cả
quay đầu nhìn. Hàn gia mặc một bộ áo bào trắng đi tới, rõ ràng là mặt trời rực
rỡ trong trời xanh, gió thổi ấm áp, cả người hắn trắng như tuyết, lại làm cho
người ta nhớ tới tuyết trắng phau phau vào mùa đông, quanh thân tràn ra khí
lạnh.
Thần sắc Thượng Quan Uyên thong dong, từ trong cửa sổ nhìn hắn cười: “Ngươi
biết thì tốt rồi, cũng tiết kiệm rất nhiều chuyện.” Hắn nhướng mày theo dõi
hắn. Hàn gia cũng không nhìn hắn, ánh mắt đều rơi vào trên mặt Thượng Quan Mạn,
nàng cũng trầm tĩnh nhìn hắn, trong mắt Hàn gia dừng lại, đưa ánh mắt qua một
bên nói: “Lúc nào thì lên đường?.”
Thượng Quan Uyên hơi giang hai tay: “Tiểu tử kia nhất định nhớ phụ thân rồi,
tất nhiên càng nhanh càng tốt, ta xử lý xong chuyện bên này cũng cần thời gian
ba ngày.”
Hàn gia cũng hơi gật đầu: “Ba ngày, vậy là đủ rồi.” Hắn tiến lên trước ánh mắt
kinh ngạc của hai người, trên mặt nở nụ cười nhẹ vô cùng: “Ta cũng đi theo các
ngươi.”
Hai người liền đều là sửng sốt, Thượng Quan Uyên vỗ tay một cái “Bốp”, cười
nói: “Rất tốt rất tốt, ta còn sợ trên đường gặp gỡ thổ phỉ, có họ Hàn ngươi thì
không sợ rồi.” Hàn gia gật đầu hoảng hốt cười cười, xoay người nhìn Thượng Quan
Mạn một cái cực nhanh, trong con ngươi yên lặng chứa đầy buồn bã khiến trong
lòng nàng sợ hãi, vội ra khỏi thư phòng đuổi theo: “Ngọc Sanh.”
Hắn quay người dừng chân.
Nhất thời cũng không biết mở miệng như thế nào, chỉ có thể nói: “Đa tạ huynh.”
Trong tiếng nói của Hàn gia hơi chứa cô đơn: “Nàng không cần khách khí với ta
như vậy.” Nàng vội vã muốn giải thích, nhưng hắn lại xoay đầu lại nhìn nàng,
trong con ngươi làm như chứa nắng ấm trong ngày đông, khiến nàng nhớ tới nụ
cười vào lần đầu tiên gặp hắn ở ba năm trước đây. Nàng nhất thời mất hồn, hắn
đã xoay người ra khỏi viện.
Thượng Quan Uyên cười nhìn có chút hả hê: “Người này bị ngươi từ hôn nên xúc
động cực lớn, còn chưa có hồi hồn lại, không cần phải để ý đến hắn, quen rồi sẽ
tốt.”
Thượng Quan Mạn nghe vậy chỉ trừng mắt nhìn hắn. Thượng Quan Uyên vốn còn cười,
thấy nàng trừng tới, đôi con ngươi mênh mông như nước, cực kỳ sinh động quyến
rũ trên gương mặt như sứ trắng, bộ ngực hắn “bịch” nhảy lên, thoáng chốc ửng đỏ
đầy mặt, vội lắp bắp quay mặt đi.
Nàng quay mặt không nhìn hắn nữa, cũng không có phát hiện sự khốn quẫn của hắn.
Vào cung dâng tấu xin hoàng đế Tây Lãnh, đã được ân chuẩn, mới báo cho Hách
Liên Khuyết. Hách Liên Khuyết biết cả nhóm họ muốn đi Cố quốc, cực kỳ cao hứng,
mặc dù Hàn gia đòi cùng đi khiến trong lòng nó hơi không vui, nhưng nó rộng
lượng cho là không đáng kể, nhất thời đắc ý quên tình hình, ăn nhiều bánh xốp
mộc lan trên bàn. Ngày thứ hai liền che má kêu đau, tìm đại phu nhìn xem, thì
ra là răng sâu. Cuối cùng Thượng Quan Mạn ra lệnh cưỡng chế cai tất cả đồ ngọt,
tự nhiên cũng bao gồm bánh xốp mộc lan, một đôi mắt màu lam của Hách Liên
Khuyết chảy nước mắt ròng ròng nhìn nàng, nàng chỉ dùng tình và lý lẽ nói rõ
hậu quả. Hách Liên Khuyết nghe nói hàm răng sẽ rụng sạch, hồi lâu cũng không
khôi phục được từ trong cơn chấn kinh, nghĩ đến về sau mở miệng cười một tiếng,
trong miệng lại có gió thổi, nó đường đường... Nam nhi ba thước, khí chất ở chỗ
nào, uy vũ ở chỗ nào?!
Ngược lại ngày gần đây Hoàn Tử cười nhiều, nhe răng mỉm cười, liền thấy hàm
răng trắng trắng. Hách Liên Khuyết mấy ngày đều uất ức, khó gặp khuôn mặt tươi
cười, thấy Hoàn Tử, điên cuồng hét lên bảo nó cách thật xa, làm cho Liên Y bên
cạnh cười đến run rẩy cả người.
Vì vậy ba ngày sau đoàn người lên đường, đang vui sướng lại bị sâu răng đột
nhiên tới hòa tan. Dọc theo đường đi Hách Liên Khuyết luôn mất hứng, mấy ngày
liên tiếp nằm ở trong ngực Thượng Quan Mạn ngủ sâu thỉnh thoảng tỉnh, cúi đầu
rũ cụp khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi ở chỗ đó không nói lời nào. Sợi tóc mềm mại vểnh
lên ở đỉnh đầu, lông mi dài rũ xuống chiếu vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
nõn. Thượng Quan Mạn hung hăng hôn một cái, Hách Liên Khuyết phớt tỉnh lầm bầm:
“Mẫu thân, Yêu nhi đang phiền lắm.”
Thượng Quan Mạn chỉ cười ôm nó nghiêng qua dựa lên cái gối bên cạnh.
Kể từ khi chiếc xe vào Cố quốc, Thượng Quan Uyên luốn có chút hoảng hốt, vào đế
đô rồi thì càng thêm thất thần. Thủ hạ phải gọi hắn mấy tiếng, hắn mới kinh
ngạc đáp một tiếng, chỉ là giây lát, suy nghĩ cũng không biết bay tới nơi đâu.
Ba năm chưa từng bước vào quê hương, nhất thời làm như xa cách. So sánh với ba
năm trước đây, đế đô càng thấy phồn hoa, con đường mở rộng, lầu các nhô lên.
Tây Lãnh luôn luôn lấy tài lực hùng hậu nổi tiếng, nhưng đến đế đô Cố quốc càng
thấy khí phách kiêu ngạo hùng mạnh của nước lớn, giống như theo bản năng trăm
con sông nhỏ đều chảy về biển rộng, còn ngôi sao thì phải thần phục trời xanh.
Thân thể của hắn kịch liệt run rẩy, máu cơ hồ sôi trào, có thể do là thương
nhân thấy được cơ hội có lợi lộc kếch xù hoặc là máu hoàng tộc trời sanh chảy
trong hắn, khiến cho hắn không thể bỏ qua biến hóa như thế, trong cơ thể có một
thanh âm tựa như đang điên cuồng kêu gào: phải làm chút gì!
Làm chút gì!
Hách Liên Du có thể, vì sao hắn không thể.
Lúc này bánh xe lục cục lăn qua mảnh đất đã từng dưỡng dục hắn. Hai mươi mấy
năm, hắn mới thâm thiết cảm nhận được trọng trách từ lúc ra đời liền rơi vào
trên vai hắn, cũng may, còn chưa muộn lắm, thật may là, hắn trở lại.
Chợt nghe một hồi tấu nhạc, chính là Long Đằng Cửu Thiên. Hách Liên Khuyết bên
trong xe đột nhiên lật người bò dậy, vui vẻ nói: “Là phụ hoàng!” Nó vừa dứt
lời, ngoài xe nháy mắt yên lặng như tờ, phu xe cả kinh vội thở dài một tiếng,
bởi vì khắp mọi nơi quá mức yên tĩnh, thanh âm kia càng nổi bật chói tai vang
dội. Phu xe cũng bị tiếng thở của mình làm kinh sợ chảy mồ hôi đầy người.
Thượng Quan Mạn cau mày vén màn xe, qua khe hở chỉ thấy ô quạt khắp nơi, quần
áo tóc tai chen chen nhốn nháo từ đầu đường đến cuối phố chật cứng. Tuy đoàn
người có quan văn (giấy tờ của quan phủ) để thông hành, nhưng do Thượng Quan
Uyên là thương nhân, còn nàng tuy là lễ quan ở hoàng cung, nhưng lần này cũng
là Phương Hoa lén lút nhờ vả đến Cố quốc, thành ra phải dùng thân phận người
nhà của Thượng Quan Uyên tới đây. Cũng không phải là sứ thần Tây Lãnh, mà cho
dù là sứ thần, cũng không thể nhận lễ lớn vậy... Không đợi nàng hiểu rõ, Hách
Liên Khuyết đã nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo nàng: “Mẫu thân, chúng ta xuống xe đi.”
Nàng vội vén rèm xuống xe, sớm có người thả gấm, giơ tay đỡ. Nàng kéo váy vịn
người hầu đi xuống, thảm đỏ như mây màu vội vàng lăn tới, đúng dừng dưới chân
muốn hạ xuống của nàng. Nàng ngớ ngẩn, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn phía trước.
Chợt nhìn thấy hoa phục gấm đẹp mũ quan lồng lộng, cái ô vàng sáng theo gió vù
vù, cây quạt thêu phượng màu lam. Một vị vua đứng trên thảm đỏ như sao vây quan
trăng sáng, áo đỏ dài may mắn, tôn lên hình dáng sâu sắc của người nọ, nhất
thời làm như Thiên đế hạ thế.
Một nội thị áo xanh phất phất trần hô lớn: “Cung nghênh đại nhân.”
Tay nàng siết váy, lại quên đặt chân, Hách Liên Khuyết sau lưng nhẹ nhàng túm
nàng. Nàng mới nhớ tới đặt hai chân xuống đất. Hách Liên Du đã mỉm cười đi từng
bước một về phía nàng.
Bước chân của hắn vững vàng, tư thái ưu nhã, hai mắt rơi vào trên mặt nàng, vẫn
chưa từng dời đi.
Cảm thấy ý đồ của hắn, mặt nàng đột nhiên nóng lên, bởi vì dùng thân phận dân
thường đi đến, chỉ mặc áo màu xanh, áo khoác lụa trắng, váy xanh thêu hoa, tóc
đen búi nhẹ, trang phục thật tùy ý. Trước mắt trường hợp long trọng như vậy,
trong đầu không bỏ đi sự khác nhau một trời một vực được, nhất thời hỗn loạn
nắm không được đầu mối, không nhịn được mỉm cười lui về phía sau. Hách Liên
Khuyết nghiêng đầu nhìn thần sắc mờ mịt của nàng, nhảy một cái xuống xe ngựa,
ngón tay như ngó sen cầm ngón tay mảnh khảnh của nàng, ngẩng mặt liếc mắt cười:
“Mẫu thân ở trong mắt hài nhi, vẫn luôn là đẹp mắt nhất, ở trong mắt phụ hoàng
tất nhiên cũng thế.”
Giọng nói non nớt của con trai, từng câu đánh vào đáy lòng, làm như luồng ánh
mặt trời đầu tiên tỏa ra lúc sáng sớm, khiến cho nàng bỗng nhiên ấm áp, rồi lại
cười khổ, hmm, nàng lại không cẩn thận bị con mình an ủi. Không nhịn được siết
chặt tay nhỏ bé của nó, cúi đầu mỉm cười với nó.
Hách Liên Du đã đến trước mặt, trong ánh mắt chỉ thấy hoa văn phức tạp trên áo
mũ, bên hông có một miếng ngọc cổ trắng muốt rạng rỡ phát sáng rũ xuống. Quân
tử như ngọc, chính là như vậy, nàng không nhịn được ngẩng mặt, dưới ánh mặt
trời không nhìn ra vẻ mặt của hắn, loáng thoáng khó nhìn rõ nụ cười nhàn nhạt
hiện ra trên môi hắn. Ánh mắt của hắn rơi vào trên mặt nàng, luôn nhớ thâm
tình, bị ánh mắt như nhìn trân bảo thế gian này nhìn, trên má nàng nóng bỏng,
tim đập như trống, trong lòng bỗng dưng va chạm.
Hắn tự nhiên dắt tay của nàng, nàng hơi có kháng cự, lại bị hắn nắm thật chặt.
Ba người cùng nhau bước qua thảm đỏ, quần thần im lặng quỳ xuống đất cúi đầu,
áo tuôn rơi có tiếng, chỉnh tề hấp dẫn, lễ lớn như vậy... Nàng dừng lại, sau
một khắc đã bị hắn mạnh mẽ lôi kéo xuyên qua chúng thần, ánh nắng mãnh liệt
thẳng tắp phủ xuống, rơi vào trên mũ quan của chúng thần đang run rẩy, dâng lên
tia sáng trắng chói mắt, cũng khúc xạ ở đáy mắt, đâm vào không mở mắt được, chỉ
cảm thấy lòng bàn tay của hắn thon dài có lực, cầm thật chặt, giống như sinh ra
ảo giác vĩnh viễn trong cuộc đời này.
Nội thị nâng bậc thang gỗ tới, Hách Liên Du muốn mang nàng lên kiệu loan, có
gió thổi qua mặt, trong đầu nàng thanh tỉnh, đột nhiên nhớ tới Thượng Quan Uyên
và Hàn Ngọc Sanh, bỗng nhiên quay đầu. Khắp mọi nơi đầy người, chỉ thấy bên
cạnh xe ngựa thưa thớt vài thân ảnh, người đi theo đoàn xe mà đến quỳ đầy đất,
chỉ hai người bị cấm quân ngăn lại, cách biển người nhìn sang nơi này. Cách quá
xa, nàng không nhìn rõ vẻ mặt của hai người, vừa muốn quay lại, đã bị Hách Liên
Du kéo vào bên trong xe loan.