Sắc mặt Hách Liên Du
không thay đổi từ tẩm điện của Thái hậu đi ra ngoài, khi gặp Hách Liên Khuyết
hoang mang sợ hãi, nghe nó nói rõ đầu đuôi, lại cười: “Phụ hoàng biết rồi, đi
thỉnh an với Thái hậu nãi nãi đi, đã lâu không gặp con, nhất định là rất nhớ
con.”
Mặt Hách Liên Khuyết không tình nguyện: “Hài nhi muốn đi xem mẫu thân.”
Hách Liên Du cười ý vị sâu xa: “Loại thời điểm này, có phụ hoàng là đủ rồi...”
Hách Liên Khuyết cái hiểu cái không, rầm rì mấy tiếng mới vào tẩm điện Thái
hậu.
Thượng Quan Mạn được an bài ở trong cung điện hành cung cách đó không xa, hắn
đi vào điện không tiếng động, trong điện cũng không thấy bóng dáng của Thượng
Quan Mạn, trong nội thất giường hẹp xốc xếch, loáng thoáng có hương thơm nữ tử.
Hắn đứng trước giường chốc lát, có gió thổi nâng lên bức rèm che, ngọc châu
đụng nhau, thanh thúy dễ nghe. Hắn đột nhiên quay đầu về nơi đó, vầng sáng lóe
lên dưới ánh mặt trời, tạo ra năm màu vòng sáng, chiếu lên người không mở mắt
được.
Hắn không kìm hãm được chậm rãi vén bức rèm che đó lên.
Gió mát nhè nhẹ khiến khắp mọi nơi ấm áp dễ chịu, quả thấy Thượng Quan Mạn nhắm
mắt trên tấm lông cừu tuyết trắng. Chắc là người đang nóng lên nên đã cởi ra áo
khoác lụa trắng, tay áo uốn lượn trùng điệp, nới lỏng lộ ra một phần cánh tay
nõn nà, tóc đen quanh co tán lạc, như đóa hoa sen rơi xuống đầy áo, trúc xanh
chiếu màu xanh mát mẻ khắp mọi nơi, càng nổi bật lên màu da như ngọc.
Trong tay nàng còn nắm một ly rượu lớn tựa vào trên đệm thêu cành hoa hải đường
quấn quýt, lông mi dài như khép như mở, run rẩy như cánh. Hắn khẽ bước qua,
khom người cầm ly rượu trong tay nàng lên tiện tay thả vào trên bàn thấp bên
cạnh, lông mi dài của nàng đột nhiên khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra, con
ngươi trắng đen rõ ràng, lạnh lùng như đầm, cứ bình tĩnh nhìn hắn.
Động tác của hắn hơi chậm lại, thong dong tự nhiên đặt lòng bàn tay lên trên
trán nàng, giọng nói cũng thật nhỏ: “Đã tỉnh rồi hả?”
Nàng cũng không nói tiếp, chỉ lười biếng ngẩng mặt nhìn hắn: “Người đã đến
rồi.”
Bị nàng dùng con ngươi sáng bóng nhìn, giống như kiếm bén ghim vào trong lòng
hắn, tâm tình gợn sóng trong mắt hắn. Lòng bàn tay trượt lên, chậm rãi che ánh
mắt của nàng, hắn rũ mắt xuống, nói giọng khàn khàn: “Ta tới chậm chút, nàng có
trách ta không?” Nàng cũng không nhúc nhích, mặc cho hắn ngăn trở mắt, chỉ khẽ
nghiêng đầu, làm như đang suy tư. Vẻ mặt hắn ẩn ở trong bóng tối, chỉ thấy
trong lông mi dài dày tràn ra một chút ánh sáng, hắn khàn khàn mà trầm thấp
nói: “Mạn nhi, ta đáp ứng nàng, cuộc đời này nợ nàng, sẽ dùng cả đời ta để
trả.”
Hắn cúi người ôm nàng vào trong ngực, chỉ nghe mấy lời yếu ớt: “Huyết hải thâm
thù, gia thù nước hận, kể cả mẫu thân, hãy để cho một mình ta trả lại cho
nàng.” Xa xôi như ngàn dặm, lại giống như gần trong gang tấc.
Nàng ngẩng mặt tựa vào trong cổ hắn, sợi tóc sáng mềm như gấm trên vai, áp vào
trên má lại lạnh như nước, ngón tay mảnh khảnh cầm ngón tay thon dài của hắn,
hít vào đều là hương bạc hà trên người hắn. Trừng mắt nhìn, trong mắt mới hiện
lên men say nồng đậm, men say kia tựa như như suối tuôn, tràn vào tứ chi bách
hài từng chút, xông vào trong lòng. Trong lòng nàng đều là thanh âm thường
thường của Thù Nhi.
“Bệ hạ và Nhu Thái phi là thanh mai trúc mã, đối với nàng ấy tất nhiên đặc
biệt.”
“Trước khi Nhiếp Chính vương phi đi đã mang đi một vật cực quan trọng, nói
không chừng bệ hạ có dụng ý khác.”
Nàng không nhịn được đưa ra hai cánh tay vòng chặt cổ hắn, dùng sức to lớn, làm
cho hắn hơi hít thở không thông. Hách Liên Du không khỏi cau mày chế nhạo: “Mạn
nhi, nàng nhiệt tình như vậy, xảy ra chuyện gì cũng đừng trách ta.”
Nàng đột nhiên thả lỏng cánh tay, đôi tay rút lui bấu víu vai rộng cuả hắn,
nhìn hắn, nàng nhíu mày, mắt say lờ đờ mông lung hoảng hốt nhìn hắn: “Bệ hạ hi
vọng ta khôi phục trí nhớ không?...”
Hắn hơi ngẩn ra, trong mắt thâm thúy đều là tình cảm, chưa mở miệng, nàng vội
vàng duỗi ngón che lại môi mỏng khẽ nhúc nhích của hắn, cô đơn cười khổ: “Ta sợ
không tốt lắm.” Con ngươi của nàng cũng ưu thương như hắn: “Ta sợ ta hối hận
nhớ lại người, lại mong đợi nhớ lại người, muốn biết lúc trước chúng ta như thế
nào.” Nàng nhìn hắn hồi lâu, run môi ngẩng mặt, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống:
“Xin người đừng khiến ta hối hận.”
Hắn nghe vậy sâu sắc nhìn nàng, vịn mặt của nàng khẽ hôn môi hồng nhạt của
nàng, trằn trọc dịu dàng hôn lên nước mắt trên mặt nàng. Má nàng nóng bỏng ửng
đỏ, hơi thở dồn dập, một tay nắm chặt áo hắn. Hắn sâu sắc nhìn nàng một cái,
cuối cùng khàn giọng mở miệng cười: “Đã như vậy, ta không nhịn nữa.” Mãnh liệt
đẩy bàn con bên cạnh ra, ầm ầm vang dậy, con cờ trên bàn con rơi xuống đầy
đất, hắn nắm cằm của nàng, nghiêng người hôn xuống.
Gió thổi tới đây, tấm màn sau lưng bay loạn, vòng chân trên chân nàng vang dội
theo động tác của hắn, đầu ngón tay thon dài của hắn lướt qua váy áo, áo rơi
xuống đầy đất. Xoa nắn quen thuộc lưu loát như thường ngày, môi của hắn rơi vào
trên thân thể nóng rực run rẩy của nàng. Nàng nhu tình hôn lên mặt của hắn,
mười ngón tay đan xen, răng môi giao nhau, đều là hơi thở của nhau, trong ý
loạn tình mê, nàng chỉ cảm thấy hương bạc hà đầy phòng, tiếng chuông vang lên
rộn ràng, từng tiếng lượn quanh ở bên tai, tràn đầy tiếng hít thở, đánh thẳng
vào sâu trong linh hồn như xông vào tận trời.
Hai năm trước Hách Liên Du đi lên đại bảo, Tô Lưu Cẩn nhập chủ hoàng cung,
trong cung do bà chủ trì, dứt khoát sửa chữa hẳn hoi một phen. Càn Khôn cung
Phượng Tê cung năm xưa đã sớm mất đi nguyên trạng, tất cả sửa lại tên, hành
cung của Hách Liên Du hiện nay cũng chọn cung khác. Vì vậy tẩm điện hiện nay Tô
Lưu Cẩn ở, chính là Hách Liên Du hạ chỉ xây cái khác, bởi vì lấy tên điện nhiều
lần mà Tô Lưu Cẩn đều không hài lòng, cho nên gọi là Vô Danh điện. Trong cung
không người nào dám xưng hô như vậy, bởi vì điện ở phía tây, Thiên Đình Tây
Vương Mẫu cũng ở phía tây, trong đó có Dao Trì nổi tiếng, cung nhân liền tôn
xưng Tây Dao cung.
Hách Liên Khuyết nói vài lời với Tô Lưu Cẩn, Tô Lưu Cẩn cũng không nói về
Thượng Quan Mạn, chỉ hỏi nó ngủ nghỉ ăn dùng thế nào. Nó đang đáp từng điều thì
thấy một cung nữ cúi đầu vào điện, hiển nhiên là có người cầu kiến, liền biết
điều mà cáo từ. Tô Lưu Cẩn cũng không gọi nó, chỉ thưởng nó một ít điểm tâm
ngon. Hách Liên Khuyết giao cho Hoàn Tử, quỳ xuống đất tạ ơn, mới ra khỏi cửa
điện.
Tự nhiên có nội thị dẫn nó ra điện, đôi mắt của Hách Liên Khuyết nhìn chung
quanh, chợt cau mày ngưng thần khổ nghĩ, rồi chợt thở dài. Hoàn Tử trừng mắt
lên nhìn nó, Hách Liên Khuyết thả ngón tay mập mạp vào trên môi mềm mại, đưa
tay ra hiệu hắn im lặng.
Thừa dịp nội thị không chú ý liền chạy ra sau núi giả, nội thị nghe được động
tĩnh, đang muốn đi xem, trong nháy mắt Hoàn Tử bưng khay đột nhiên mở miệng:
“Điện hạ, ngài đi đâu rồi?” Nhấc chân liền chạy ra ngoài.
Nội thị nhìn lại, quả nhiên không thấy Hách Liên Khuyết, cả kinh cuối cùng mồ
hôi lạnh toàn thân. Hoàn Tử đột nhiên nhìn hắn một cái, chỉ giao khay trong tay
vào trong tay hắn, nội thị kinh ngạc nhìn nó. Hoàn Tử lên tiếng uy hiếp: “Không
được nhúc nhích, đây chính là điểm tâm Thái hậu ban cho, ngày hôm nay nóng,
đừng để cho nó bị thiu, nếu có sơ xuất, liền ghép ngươi tội hủy hoại ngự vật
(đồ vua chúa ban).”
Nội thị kia phẩm hàm không cao, nghe vậy chỉ kém khóc, run giọng nói mấy chữ
“chuyện này”, Hoàn Tử nhìn một chút, vẫy tay về phía hắn, nội thị kia quả thật
kê lỗ tai tới: “Tính tình của điện hạ chúng ta ngươi cũng biết, thích nhất trêu
cợt người, nếu ngươi bị người bắt được, mười cái mạng cũng không đủ, ta dạy cho
ngươi một phương pháp, chỉ cần đến chỗ thông gió mát mẻ coi chừng, không được
chạy loạn, ta sẽ đi tìm điện hạ, ngươi mau đi đi.”
Nội thị cảm động đến rơi nước mắt vì hắn, cầm khay vẻ mặt đau khổ vọt ra Tây
Dao cung.
Trong lúc hai người nói chuyện, Hách Liên Khuyết đã len lén tới tẩm điện Thái
hậu, vóc người hắn nhỏ, lại cực kỳ linh hoạt, tự nhiên không dễ bị phát hiện,
thừa dịp bọn họ pha trà ở phòng nhỏ, liền xẹt vào bàn dưới cờ, chỉ nghe có một
cung nữ hỏi: “Cô cô, người tới là vị khách nào?”
Đại cung nữ được gọi là cô cô liền phun một tiếng: “Ở đây mà ngươi có thể hỏi
sao.” Kế tiếp giọng nói lại có chút khinh thường: “Nếu xưng khách thì chắc nàng
ta.” Rồi lại ân cần dạy bảo, chỉ là giây lát, mọi người đều giải tán đi.
Hách Liên Khuyết mới vểnh lỗ tai nghe động tĩnh trong điện.
Chỉ nghe Thái hậu hết sức trấn định giọng nói hơi phát run: “Hắn thật nói vậy?”
“Dạ, đuổi hết tất cả cung nhân cạnh nàng ta, bệ hạ bởi vì vội vàng cũng một
mình vào trước, vì vậy nô tỳ phải đến gần, nghe bệ hạ... Nói với nàng như thế.”
Thanh âm này cực kỳ quen tai, Hách Liên Khuyết ở dưới bàn chống cằm nhỏ, mới
thở hổn hển bò ra ngoài, mở ra cửa sổ khắc hoa, mắt xanh nhìn chằm chằm sang.
Tô Lưu Cẩn mặc bộ váy gấm màu xanh đang xoay nhanh những hạt Phật châu trên cổ
tay, dạo bước ở trước cửa sổ. Phía dưới là một nữ quan mặc cung trang màu đỏ,
ánh nắng ngoài điện dần dần chênh chếch, chiếu vào trong điện vàng sáng, bóng
người đứng thẳng lẫn lộn, kỳ quái, sắc mặt của Tô Lưu Cẩn bình tĩnh, lại vẫn
không thể che hết khiếp sợ trong mắt, đôi tay lại khẽ phát run lên, khép mắt
hết sức mở miệng: “Hắn đây là...”
Bà đứng ở đó hồi lâu, không hề mở miệng, đột nhiên quay đầu ra, giọng nói đã
chậm: “Ngươi lui ra đi.”
Bóng người kia hạ thấp người, yểu điệu lui xuống, khoảnh khắc xoay người ra
điện, Hách Liên Khuyết thấy rõ diện mạo, không nhịn được hừ hừ một tiếng.
Giống như lại có người vào điện, Tô Lưu Cẩn nghiêng người đứng ở dưới cửa nắm
Phật châu, không hề nhìn xem, hồi lâu mới thở dài nói: “Xem ra là không thể giữ
nàng ta được.” Người nọ cũng không nói chuyện.
Cách một hồi lâu, Tô Lưu Cẩn mới mở miệng: “Huyên Nhi, con đi thay ta gọi sư
thúc tới.”
Người nọ quả là Nhu phi, nàng mỉm cười nói: “Muốn ông ta ra tay sao?”
Tô Lưu Cẩn cũng không nói chuyện.
Hách Liên Khuyết vội vàng thu hồi ánh mắt, xoay người lại nương đến hoa trên
vách, trừng mắt lẩm bẩm: “Không xong.”
Nhất thời ham vui, tỉnh lại chính là đầu đau muốn nứt, tứ chi vô lực, chỉ cảm
thấy gió nhẹ thổi. Nàng nâng trán mở mắt ra, lại thấy gương mặt tuấn tú phóng
đại tựa vào cạnh nàng, hơi thở dài phất qua tóc rơi bên má, tóc dày xõa, tùy ý
khoác lên trên người lõa lồ, mình cũng là không mặc quần áo, chỉ khoác cẩm bào
màu lam do hắn cởi ra. Nàng không tiếng động trừng mắt, trong đầu thoáng qua tầng
tầng hình ảnh, nhớ mang máng xúc cảm ấm áp mạnh mẽ từ lòng bàn tay hắn, sợi tóc
hơi lạnh của hắn dựa sát lên má, da thịt lõa lồ dính sát cái mền mềm mại phía
dưới... Hắn yêu cầu nhiều lần, nàng cũng hết sức nghênh hợp ở dưới hắn. Nháy
mắt huyết khí chạy lên gò má, một đường đốt tới trên cổ, thấy hắn ngủ vô cùng
say, đưa mắt nhìn lên, xiêm áo đều bị hắn đè ở phía dưới, nhấc váy lên xem, mới
thấy không một món hoàn hảo, đều bị hắn xé rách, chỉ cảm thấy nham thạch nóng
chảy cuồn cuộn đốt mặt. Tay run đến độ không nắm chặt, không thể làm gì khác
hơn là rón ra rón rén bò dậy, sử dụng long bào của hắn che thân, cau mày che
mặt chuyển vào trong phòng. Lại không thấy Hách Liên Du mím môi
Khóe môi giương lên nụ cười.
Thượng Quan Mạn vào trong điện, hắn mới vừa mở mắt ra, vốn định ác ý trêu chọc
nàng một phen, không ngờ nàng ngượng ngùng tới mức như thế, nhất thời tốt bụng,
liền thả nàng đi.