Hai người đang ở trong
phòng nói chuyện, thì người làm tới bẩm báo, nói là Phương ma ma trong cung cầu
kiến, mắt thấy sắc trời dần tối, tiệc chỉ sợ đã bắt đầu, sao Phương ma ma lại
tới vào lúc này? Thượng Quan Mạn nghi ngờ nhìn Hàn gia nói: “Mau mời.”
Phương ma ma tươi cười rạng rỡ nhấc váy đi vào, Liên Y dâng trà lên, Thượng
Quan Mạn cười nói: “Mời ma ma ngồi.” Phương ma ma cười nói: “Trà cũng không
uống, kính xin đại nhân theo lão nô vào cung một chuyến.”
Thần sắc Hàn gia hơi không vui: “Điện hạ đã biết sức khỏe Mạn nhi không tốt,
sao còn muốn nàng vào trong cung?” Hắn luôn luôn kiềm chế cực tốt, đối với
người đều là dịu dàng mỉm cười, chưa từng thấy vẻ mặt này của hắn, tuy Thượng
Quan Mạn kỳ quái trong bụng, cũng chỉ có thể nói tiếp: “Hạ quan ôm bệnh nhẹ trong
người, chỉ e không tiện vào cung.”
Phương ma ma khổ sở nói: “Đại nhân nhất định phải đi theo lão nô, điện hạ đã
dặn đi dặn lại lão nô, hiến vũ xong, đại nhân muốn nghỉ bao nhiêu ngày cũng
được.”
Nàng không khỏi bật cười: “Nàng không phải nói không nhảy à, sao bây giờ lại
đổi ý?”
Phương ma ma không nhịn được cười: “Lão nô thấy điện hạ động xuân tâm rồi.
Thỉnh xin ngài giúp điện hạ.” Nàng vừa nói như vậy, Thượng Quan Mạn không nhịn
được nhìn về phía Hàn gia, Phương ma ma che miệng cười không ngừng: “Hàn đại
nhân yên tâm, điện hạ có dặn dò, chỉ cần Cố đại nhân ở phía sau nhìn là được,
sẽ không để cho nàng mệt nhọc, nàng có mặt ở đó, điện hạ mới yên tâm.”
Thượng Quan Mạn hiển nhiên cũng muốn vào cung, con ngươi nhẹ nhàng như nước
nhìn hắn. Hàn gia thở dài, dặn dò: “Không được chạy loạn, nhìn điện hạ hiến hết
vũ thì trở lại ngay.” Phương ma ma thấy hai người thấp giọng nói chuyện, nhìn
một chút liền thối lui khỏi nhà, chỉ đợi nàng ở bên ngoài. Thượng Quan Mạn
không nhịn được liếc Hàn gia một cái: “Hôm nay huynh làm sao vậy, tựa như muội
đi sẽ không về được.” Vừa mới dứt lời, thần sắc Hàn gia bỗng chốc tối sầm
lại, khiến trong lòng nàng cả kinh, ý thức được mình thất lễ, thần sắc Hàn gia
dần dần thả lỏng, cười: “Không cho nói như vậy, đi đi.”
Trên mặt của hắn đều là cô đơn, khiến cho nàng không đành lòng, nhẹ nói: “Muội
nhanh trở lại là được.” Rút người ra muốn đi, hắn đột nhiên cầm đầu ngón tay
trắng nõn của nàng. Nàng cúi đầu, trên má hiện lên đỏ nhạt, hôn lên má của hắn
thật nhanh. Hàn gia chỉ cảm thấy một mùi thơm ngát đánh tới, chợt trên má ấm
áp, trong lòng lại giống bị hung hăng đụng xuống. Hắn mỉm cười giương mắt nhìn
nàng, nàng đã xoay người bước nhanh đi ra ngoài.
Hàn gia không nhịn được sờ lên mặt, không tiếng động mỉm cười.
Phương Hoa đang mặc áo gấm thấp thỏm ở trong điện đợi nàng, bữa tiệc đặc biệt
bố trí nhã gian, cung Phương Hoa sử dụng, vén màn rủ xuống đất lên, liền có thể
thấy rõ tình cảnh bên trong. Phương ma ma chưa thấy người đã nghe thấy tiếng:
“Điện hạ, đại nhân tới rồi.” Phương Hoa vội vàng nghênh đón, nâng làn váy xoay
tròn tại chỗ, làn váy thêu đầy cẩm tú như có ánh sáng lóe qua, ngọc bội leng
keng. Phương Hoa dừng thân lại khẽ thở dốc tha thiết hỏi nàng: “Cố tỷ tỷ, tỷ
thấy như thế nào?”
Váy áo nàng lếch đất, eo bó lại, càng thêm nổi bật lên eo nhỏ nhắn không đầy
nắm tay, ánh mắt Thượng Quan Mạn quét qua váy áo ở lòng bàn chân nàng, hơi cau
mày: “Váy này... Hơi dài.”
Phương Hoa đắc ý nói: “Là ta cố ý sai người làm dài thêm, như vậy mới có thể
nổi bật lên eo nhỏ.” Nàng bỗng dưng rũ mắt xuống, lông mi dài thấp thoáng bóng
nhạt trên má đỏ tươi. Thượng Quan Mạn đột nhiên dừng lại, cười nói: “Vũ này
người nhắm mắt cũng có thể nhảy được, vị bệ hạ kia chắc chắn khuynh tâm vì điện
hạ.”
Phương Hoa thẹn thùng cúi thấp mặt, đưa tay ra cầm tay nàng, Thượng Quan Mạn
chỉ cảm thấy lòng bàn tay nàng đều ướt mồ hôi, khẽ cau mày. Mặt Phương Hoa ửng
đỏ, bất lực nắm tay nàng khẽ mở miệng: “Tỷ tỷ, lòng của ta khẩn trương sắp nhảy
ra ngoài rồi.”
Nàng không nhịn được nhìn Phương Hoa, vẻ mặt khẩn trương tha thiết này, tựa hồ
chưa từng xuất hiện trên mặt nàng ấy. Nàng và Hàn gia nước chảy đá mòn, tuy là
ngọt ngào cũng không đủ cuồng nhiệt... Nàng vừa nghĩ đến nụ hôn của Hách Liên
Du trong phủ, bá đạo mà có lực, giống như trong cơ thể có cái gì kêu gào lao ra
thân thể cuồng loạn, trên mặt liền đỏ lên.
Lại nói, đối với nàng như thế là vì sao?
Nàng không nhịn được nheo mắt, đối với Cố quốc mà nói, Tây Lãnh tài lực hùng
hậu, hai nước kết thân, trăm lợi mà vô hại. Nếu Thần đế kia cố ý kết thân, chắc
chắn điều tra người bên người nàng ấy, đối với nàng như thế, có phải muốn thu
nhận nàng làm tai mắt của hắn hay không?
Trên má Phương Hoa đỏ ửng: “Tỷ tỷ, làm sao bây giờ, sắp đến ta rồi.”
Nàng không nhịn được cầm tay của nàng ấy: “Không có chuyện gì, ta ở chỗ này xem
người.” Phương Hoa thở ra chút. Ngay lúc đó, Phương má má vội vàng vào điện:
“Điện hạ, đến người rồi.” Phương Hoa hít sâu một cái, mới kéo váy đi ra. Nàng
không nhịn được vén rèm nhìn, ghế cao cao trên bậc thềm ngọc, cách ô quạt, hai
vị vương giả sóng vai mà ngồi. Một vị là lão giả lưng còng, trên người mặc long
bào, vuốt râu mỉm cười, một là đế vương trẻ tuổi, ngọc diện tuấn nhan, mặt mày
lãnh đạm, chỉ nhìn xa xa, liền có thể cảm giác ra khí phách cường thế quanh
thân hai người, làm cho người ta thấy áp bách, chẳng qua là...
“Phụ hoàng rốt cuộc già rồi, sắc sảo không bằng Thần đế.”
Bên người có một tiếng lười biếng, từ từ lọt vào tai, làm như tình nhân nỉ non,
nàng khẽ quay mặt đi, kéo ra khoảng cách của hai người, liền thấy Tây Lãnh thái
tử một tay chống thân thể dựa vào lan can mà đứng. Một tay kia vòng ở trên lan
can bên người nàng. Nàng bị hắn vòng ở trong khuỷu tay, mặt mày hắn hẹp dài đẹp
mắt, tóc đen như gấm, bên trên mũ cắm lông khổng tước khoa trương hoa lệ, lung
lay sinh động theo động tác của hắn.
Tiếng nhạc vang lên, Phương Hoa đạp tiết tấu, eo giản ra, ưu nhã mà nổi bật.
Phương ma ma trở lại trong điện, đột nhiên bắt gặp tình cảnh trong điện, che
mặt vội vã chạy đi.
Thượng Quan Mạn chỉ kịp thấy bóng lưng vội vã đi của Phương ma ma. Ba năm qua
nàng và vị thái tử này cũng chỉ gặp mặt vài lần. Nam sủng trong cung của hắn vô
số, lại có tin đồn hắn thích Hàn gia đã lâu, cho nên mỗi lần gặp phải nàng,
cũng có chút hứng thú mà cổ quái.
Tây Lãnh thái tử nhếch khóe môi cười nhìn nàng: “Nhìn như vậy, Hách Liên Du
thật sự là tuyệt sắc, không trách được muội muội kia của ta động tâm.” Ánh mắt
của hắn sắc bén, hứng thú nhìn chằm chằm phản ứng của nàng, nàng chỉ lãnh đạm
đẩy hắn ra: “Thái tử điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân, tôn ti khác biệt.”
Tây Lãnh thái tử chỉ thuận thế ôm cánh tay nghiêng dựa lên lan can. Ánh mắt
nhìn chăm chú vào nàng không tha: “Chẳng lẽ lễ quan đại nhân vẫn không động tâm
sao?”
Nàng cười yếu ớt: “Hạ quan đã có hôn ước trong người.”
Tây Lãnh thái tử cười nhẹ một tiếng: “Thật là sơn thủy luân hồi, trong ba năm
càn khôn điên đảo, nếu vị kia thấy tình cảnh này không biết là vẻ mặt gì, thật
muốn xem.” Hắn đột nhiên cười: “Bất kể ngươi có hôn ước không, vị kia muốn như
thế nào. Nhưng hắn không thích hợp Phương nhi, ngươi tốt nhất nghĩ biện pháp để
cho nàng chết tâm đi.”
Nàng đã đọc được ý tứ trong mắt hắn, phương pháp khiến một nữ nhân chết tâm rất
đơn giản, chính là nói cho nàng biết người nàng ngưỡng mộ đã có đối tượng trong
lòng. Theo tính tình của Phương Hoa, biết người nọ là nàng, nhất định sẽ buông
tha, bởi vì nàng ấy rất kính ngưỡng nàng.
Thượng Quan Mạn nhàn nhạt mở miệng: “Nếu người nọ muốn kết thân, Tây Lãnh chỉ
có một vị công chúa là Phương Hoa điện hạ, đến lúc đó không có người thích hợp,
điện hạ làm sao thu xếp?” Tây Lãnh thái tử chặn lại lời của nàng: “Ngươi là sư
phụ của nàng ấy, có trách nhiệm bảo vệ nàng ấy, huống chi...” Trong mắt của hắn
đều là nụ cười khó hiểu: “Giao ngươi đi ra ngoài, nói không chừng hắn sẽ càng
vui lòng.” Thượng Quan Mạn kinh ngạc theo dõi hắn, một hồi lâu mới nói: “Hạ
quan đã có hôn ước, xin điện hạ đừng đùa kiểu này.”
“Ngươi nói ta đùa, thì cứ cho là đùa đi.” Hắn nhíu mày cười nhìn nàng, thản
nhiên rời đi.
Lại nghe ‘phịch’ một tiếng, tiếng nhạc ngưng, toàn trường yên tĩnh.
Thượng Quan Mạn cau mày vén rèm, lại thấy cả thân thể Phương Hoa nằm úp sấp
phía trên, khắp mọi nơi im ắng yên tĩnh, mặt trắng nõn của Phương Hoa đỏ đến
tựa như có thể nhỏ ra máu, ngón tay nhỏ nhắn nắm tay áo, xấu hổ cắn môi. Đoán
chắc là làn váy quá dài, nhất thời khẩn trương không cẩn thận trật chân té rồi.
Ca cơ luống cuống đứng tại chỗ.
Sắc mặt Tây Lãnh quốc quân trên bảo tọa cực kỳ khó chịu. Vị Thần đế kia cũng
chỉ nhíu mày. Tỏ vẻ kinh ngạc.
Hai nước gặp gỡ, công chúa của một nước hiến vũ ngã nhào, đây là trò cười cỡ nào,
chuyện liên quan đến quốc thể, khiến thần tử Tây Lãnh ở đây đều cảm thấy mất
mặt.
Phương ma ma kinh hoảng đi vào: “Nữ quan đại nhân, làm sao đây?”
Trong giọng nói của nàng mang theo không thể nghi ngờ như đinh chém sắt, khiến
trong lòng Phương ma ma nhất thời vững vàng: “Đi tìm ít cánh hoa đến đây, càng
nhiều càng tốt.” Phương ma ma vội vàng đi, nàng lại gọi bà lại: “Còn nữa, tìm
cho ta cây đàn và một bộ nam trang.” Phương ma ma cũng không kịp nghĩ, vội đi.
Mấy vị thần tử đi theo Thần đề Cố quốc cũng ngồi phía dưới, người hầu đi theo
thấy Phương Hoa công chúa kia nằm ở trên trận chậm chạp không dậy nổi, không
khỏi bàn luận xôn xao ở phía dưới, mấy vị thần tử mặt không chút thay đổi. Thần
đế cao cao tại thượng chỉ không chút để ý hớp rượu, sắc mặt Tây Lãnh quốc quân
bên cạnh chợt trắng chợt hồng, rất lúng túng.
Chợt nghe tiếng đàn vang lên “tang”, đánh vỡ bóng đêm yên tĩnh, âm tiết phập
phồng phập phồng từ từ tràn ngập ra, không biết gió từ nơi nào thổi tới, không
trung có mưa hoa bay tán loạn, hoa rụng rực rỡ, giống như ngàn vạn linh tinh
hoa nở rộ trong bóng đêm rơi vào váy áo quanh co khúc khuỷu phức tạp của Phương
Hoa công chúa, rơi vào búi tóc đen nhánh, dung mạo như hoa trong phút chốc linh
hoạt sinh động, mọi người không khỏi bình ổn hô hấp nhìn nàng.
Cuối cùng một hồi tiếng đàn rơi xuống, như có một thanh âm ken két vang lên,
một luồng ánh sáng thẳng tắp đánh tới trên trận, chỉ có một chỗ che ánh sáng,
có người cầm cái ô đạp ánh trăng mà đến trong mưa hoa, áo trắng di động, thiếu
niên dưới dù da thịt như tuyết.
Nhận ra là ai, Tây Lãnh quốc quân chợt nhíu lông mày, ghé mắt quan sát Hách
Liên Du, chỉ thấy ánh mắt hắn lóe lên, bưng rượu nghiêng nghiêng người, nhiều
hứng thú nhìn trên trận.
Giống như thiếu niên phàm trần vô ý xông vào Nguyệt cung, một đôi con ngươi
trong trẻo lạnh lùng như nước nhìn chằm chằm tiên tử nằm trong mưa hoa, nhàn
nhạt cười một tiếng. Nàng dùng tư thế tự nhiên mà ưu nhã vươn tay ra với Phương
Hoa, Phương Hoa ngớ ngẩn, lúc này mới đặt bàn tay vào lòng bàn tay của Thượng Quan
Mạn, đứng dậy theo nàng.
Tây Lãnh quốc quân cuối cùng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn về
phía Hách Liên Du. Trong mắt xanh thẳm của hắn phức tạp không rõ, môi mỏng cong
lên, mang theo nụ cười như có như không.
Thân ô xoay tròn, đánh vào cánh hoa lộn xộn rơi trên mặt, quấy lên vô số cánh
hoa, cũng che kín vẻ mặt hai người, Phương Hoa nhất thời muốn rơi lệ, nói nhỏ:
“Tỷ tỷ, may nhờ có tỷ.”
Thượng Quan Mạn hỏi: “Còn có thể múa không?”
Phương Hoa nặng nề gật đầu, ánh mắt Thượng Quan Mạn quét nhìn làn váy lếch đất
của nàng, có thân ô che giấu, nàng dùng sức kéo xuống làn váy Phương Hoa thêm
nữa, lộ ra một đôi giày gấm thêu mây của Phương Hoa, nàng cau mày: “Cởi giày ra
đi.”
“À?” Phương Hoa kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn nàng, ánh mắt nàng trầm tĩnh,
không giống như là nói giỡn, hoảng hốt cởi giày. Thượng Quan Mạn giao cái ô vào
trong tay nàng, mang theo nàng xoay người, váy áo Phương Hoa nhanh chóng xoay
tròn, chân ngọc của nàng mảnh khảnh trắng noãn, nhẹ nhàng như tiên, mọi người ở
đây nhìn mà kinh ngạc, tiếng nhạc vang lên lần nữa, Thượng Quan Mạn liền
lắc mình đi ra.
Hách Liên Du nhìn chằm chằm thân ảnh màu trắng dần dần biến mất kia, nụ cười
thâm thúy mà hoảng hốt.