Lúc trên giường hắn cực
kỳ thô lỗ, mới đầu nàng còn kháng cự giãy giụa, sau lại không có khí lực chỉ có
thể không tiếng động nhịn đau. Lúc không chịu nổi, nhẹ nhàng khẽ cắn môi, mặc
cho một hàm răng rơi vào trong môi. Hắn nhiều lần yêu cầu, lại không chút nào
thương tiếc, rốt cục đau vô cùng, không nhịn được nức nở nhẹn ngào một hồi,
trên mặt rơi lệ, hắn mới phát giác trên mặt như ngọc của nàng chảy ròng ròng
tràn đầy nước đọng. Cuối cùng trong lòng mềm nhũn. Bên trong phòng còn đốt nến
đỏ, ánh lên đều là vẻ vui mừng. Hắn mặc áo tơ tuyết trắng xuống giường, nước
trà trong ly nhỏ đã sớm lạnh, quay đầu muốn kêu người, mới thấy nàng cuộn tại
trên giường như thú con, không nhúc nhích, xiêm áo cởi hơn phân nửa, tóc đen tán
lạc, trông thấy da thịt trắng như tuyết trên lưng mảnh khảnh của nàng. Bưng ly
trà đến gần, nàng chỉ nhẹ chau mày lại, nhắm mắt hơi thở mong manh.
Hắn nắm cằm của nàng, thanh âm hơi mềm: “Uống chút nước đi.”
Nàng nhắm mắt giơ tay liền đánh lên người hắn. Mặc dù lồng ngực hắn trần trụi,
nhưng nàng đánh vào người vẫn là mềm nhũn vô lực. Trên mặt chỉ lăn xuống lệ,
giống như hận vô cùng. Hắn cuối cùng thở dài thật thấp, để ly trà xuống, đỡ
nàng từ trên giường lên ôm vào trong ngực. Nàng giãy hai cái, mới nghe hắn nói:
“Là ta không tốt.”
Nàng nước mắt chảy dài phát tiết ra ngoài, hắn cứ như vậy ôm nàng.
Liên tiếp mấy ngày, Hách Liên Du không còn bước vào tân phòng một bước, từ hình
bộ trở lại liền ở một viện khác trong phủ ngủ lại. Dùng bữa cũng tách của mình
ra, tuy là vợ chồng, lại vài ngày không gặp mặt. Tôi tớ trong phủ nghị luận ầm
ĩ, nói Thượng Quan Mạn không phải người Hách Liên Du yêu thích, vốn nên là
Chiêu Dương, bởi vì xảy ra chuyện không may, mới không thể không cưới. Cũng
không biết sao bị Hách Liên Du nghe được, sai người đánh những người xuyên tạc
trầy da sứt thịt, những người nói chuyện linh tinh mới dần dần ngừng.
Chẳng qua là bên trong phủ đối người đãi vật càng cẩn thận hơn. Trên mặt Hách
Liên Du không thấy tươi cười, cả ngày nghiêm mặt, ngay cả Thanh Thụy cũng là
một bộ dạng lạnh như băng. Đỗ Minh bị không khí trầm thấp này đè oa oa kêu to:
“Ta nói, hai người kéo cái gì, chỉ cần một người cúi đầu, tất cả mọi người còn
dễ chịu hơn.”
Thanh Thụy lườm hắn một cái, khó được mở miệng: “Ngươi biết cái gì, chủ tử đây
là nhường nàng một bước.”
Đỗ Minh “Ai” một tiếng, hét lên: “Ngươi chưa nghe sao, nữ nhân là dùng để dụ
dỗ, nhường bước có ích lợi gì.” Thanh Thụy đang muốn nói chuyện, chợt thấy vạt
áo lam di động theo gió trên bậc.
Hách Liên Du đứng chắp tay, lạnh lùng quét qua hai người: “Đều quá rỗi rãnh
có phải không?”
Đỗ Minh vội câm miệng, ngượng ngùng ngửa mặt lên trời vò đầu: “A ha, hôm nay
mặt trời không tệ.”
Kể từ ba vị Đế Cơ gả đi, thái tử tựa như khôn ngoan hẳn ra, bỗng nhiên sáng
suốt, tự làm mọi chuyện ở Lại bộ, xử lý chuyện cũng rất được thuộc hạ ủng hộ.
Bởi vì hắn quản lý Lại bộ, đông đảo quan viên ít nhiều có chút giao thiệp với
hắn, hắn lại đối đãi người khoan hậu. Những quan viên vẫn còn ngắm nhìn bắt đầu
rục rịch, cựu thần trong triều lại đều trái ngược với bên thái tử.
Dù sao Hoàng đế bệnh nặng mấy lần, thân thể ngày càng lụn bại. Đảng Thất hoàng
tử tổn thương nguyên khí nặng nề, chức Thượng Thư của hắn cũng không bị bãi
nhiệm, nhưng ôn hòa đặt xuống. Thái tử đột nhiên biến chuyển, để cho rất nhiều
người trông thấy hi vọng, có khác là Cửu hoàng tử cũng bắt đầu liên tiếp ra vào
cung đình, gần đây rất được Hoàng đế thưởng thức.
Tất cả triều thần do hắn làm chủ, ánh mắt liền đồng loạt nhìn hắn. Nâng đỡ thái
tử, hay là tương trợ Cửu hoàng tử hoặc là cứu Thất hoàng tử khỏi thung lũng,
cuối cùng đều quy vào một phương.
Hách Liên Du không nhanh không chậm, thái độ vẫn ôn hoà.
Chín ngày sau chính là lễ hồi môn. Chín trâm hoa sai quan chói lọi như hoa,
thanh la gấm vóc thêu thành địch y, xiêm áo trên dưới, hợp với dây lưng lớn,
dây lưng vừa, bội, thụ, hoa y chói mắt. Hắn cũng là một thân mãng bào (lễ phục
của quan lại thời nhà Thanh) cẩm phục, giữa hai người cách chừng hai thước vào
cung. Trên đường đi gặp Nguyệt Dương và Bảng nhãn thân mật vô cùng ở một chỗ.
Nguyệt Dương chỉ vào hai người cười không ngừng: “Vợ chồng này, rõ ràng một đôi
thù địch.” Thượng Quan Mạn nhàn nhạt quét nàng, Nguyệt Dương bị dọa cho sợ đến
vội không lên tiếng.
Trong cung sợ cũng nghe được tin tức, nàng một đường đi qua, cũng không biết
bao nhiêu người ở sau lưng đâm sống lưng nàng.
Vào cung rồi tất cả nữ quyến đến cung điện mẫu thân mình, lại thấy có nghi thức
thánh giá. Nguyên lai đêm qua Hoàng đế ở Thù Ly cung. Cố Sung Viện tấn thăng
Sung Dung, mềm mại ngồi ở bên cạnh Hoàng đế, đang gắp mứt hoa quả vào trong
chén Hoàng đế. Hoàng đế thẳng cau mày: “Ừ ừ, lại gắp những thứ đồ ngọt này.”
Tuy là nói như vậy, vẫn ăn đồ Cố Sung Dung gắp, má Cố Sung Dung ửng đỏ, nụ cười
cũng là trăng trong đêm, lẳng lặng.
Nàng nhìn trong lòng có nhiều tư vị, có vài thứ, Hoàng đế có thể cho bà, nàng
cuối cùng lại cho không được.
Hoặc giả khuyến khích bà xuất cung, từ khi vừa mới bắt đầu cũng là sai rồi.
Tin tức nàng và Hách Liên Du bất hòa, chắc Hoàng đế đã nghe đến, cũng không
nhắc tới trước mặt Cố Sung Dung. Chỉ không thay đổi thần sắc ngắm nàng một cái:
“Mấy ngày nữa trẫm đi ra ngoài giải sầu, con cũng theo đi.”
Nàng biết Hoàng đế tin, đến nay mới không hề nghi nàng nữa, thuận theo cúi đầu:
“Vâng”
Chiêu Dương vẫn sống ở trong Phượng Tê cung. Phạm Như Thanh tới mời nhiều lần,
Chiêu Dương chỉ đóng cửa không gặp. Mấy ngày nay cũng không biết nghe được cái
gì, lại ngoan ngoãn theo Phạm Như Thanh trở về phủ, chỉ là vẫn phân phòng mà ở,
Phạm Như Thanh cũng không dám không vâng lời nàng, đành phải tùy ý. Mấy Phò mã
tiến tới một chỗ, tất nhiên cười hắn vô dụng. Phạm Như Thanh quan trường thoải
mái, tình trường thất ý, có thể nói khổ không thể tả.
Tới ngày, cờ sao vù vù, nghi thức trùng trùng điệp điệp ra khỏi hoàng cung. Đi
ra ngoài, hai bên sông người ta tấp nập hô vạn tuế, thanh âm đinh tai nhức óc.
Trong xe loan Hoàng đế dựa gối đọc sách, Thượng Quan Mạn ngồi bên bàn, chấp bút
vẽ bản đồ.
Thật là yên tĩnh vô cùng.
Hoàng đế thỉnh thoảng hỏi nàng mấy câu, nàng cung kính trả lời, một câu lại một
câu. Đội ngũ đi qua phố xá sầm uất, chung quanh đều là nước trong núi xanh,
càng phát ra thanh u, liền một hồi trầm mặc.
Chợt nghe ngoài xe loan uốn éo xao động, cấm quân quát to một tiếng “Hộ giá”.
Vừa dứt, xe loan mãnh liệt choáng. Một mũi tên nhọn thẳng tắp bắn vào bên trong
xe, ngay bên tai Hoàng đế, đuôi tên run rẩy, mang theo lạnh lẽo mãnh liệt.
Hoàng đế tựa vào trên vách xe một hồi lâu không nhúc nhích. Thượng Quan Mạn sợ
hãi kêu một tiếng: “Phụ hoàng!” Đã sớm nhào qua kiểm tra thương thế ông, bên
ngoài xe loan đã sớm hỏng, ngựa kinh loạn nhảy cao. Tiếng người tiếng đao kiếm
va chạm khuấy động khắp một vùng, huyên náo chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương ông
ông tác hưởng. Hơi thở Hoàng đế ngắn ngủi, khàn giọng mở miệng: “Trẫm không
sao.”
Có người nhảy lên loan xe, đóng xe lại liền chạy ra ngoài. Xa giá lắc lư, cửa
xe loạn lắc, lần lượt thay đổi. Trong tầm mắt trông thấy phu xe kia mặc áo đen,
cũng không phải là cấm quân, chỉ sợ là muốn chạy xe đi diệt khẩu. Trong lòng
Thượng Quan Mạn quýnh lên, giữ lại cơ quan, tên bén vèo một tiếng thẳng tắp bắn
ra. Người nọ rất là nhanh nhẹn, nghe tiếng hạc kêu, một kiếm chém đứt khóa sắt.
Đầu tên thu thế không được, thẳng tắp đâm về ngựa đang chạy nhanh. Chỉ nghe
ngựa thê lương gào thét, sau một khắc xe loan chệch đường, kịch liệt chấn động.
Hai người theo xe đồng loạt té xuống. Hắc y nhân nâng kiếm liền hướng Hoàng đế
đâm tới: “Hôn quân!”
Nàng chợt trợn to hai mắt, nụ cười của Cố Sung Dung hôm đó tựa như đèn kéo quân
sáng choang trước mắt. Chính nàng không phát hiện, thân thể đã đẩy Hoàng đế tới
một bên: “Phụ hoàng cẩn thận!”
Kiếm phong bị nàng chặn nghiêng, ngay giữa trên cánh tay, máu liền chảy ra. Hô
hấp Hoàng đế dồn dập, khó khăn quay mặt lại, nếp nhăn trên khóe mắt rõ ràng như
điệp, nổi bật lên ánh mắt trầm trầm như đêm, không thể tin nhìn chằm chằm nàng.
Một cấm quân thừa dịp hắc y nhân kia chưa chuẩn bị, ở phía sau cho một đao. Giờ
phút này trên vai hắc y nhân kia cũng bị thương, xoay người lại chém liền. Tào
Đức núp ở một chỗ vội run run rẩy rẩy tới đỡ Hoàng đế. An trí xong, mới nhớ tới
Thượng Quan Mạn vẫn còn ở trong đao quang kiếm ảnh, vội phái nội thị tới gần,
lên tiếng gọi: “Điện hạ.” Nàng một hớp còn chưa buông ra, liền thấy hắn nặng nề
chém một kiếm sau lưng, thân thể thẳng tắp té xuống. Ánh nắng trên đỉnh đầu hắc
y nhân, càng cảm thấy phai nhạt không có nhiệt độ. Hai tay nàng lục lọi chung
quanh, cũng không thấy binh khí có thể chống đỡ đao kiếm, nắm bùn đất giơ tay
liền quăng qua. Thừa dịp hắc y nhân đưa tay đỡ, đứng dậy liền chạy, váy áo nàng
uốn lượn, đi chưa được vài bước liền bị người nọ chộp trong tay, không tự chủ
được bị bắt trở về. Nàng kinh hãi xoay mắt, trông thấy một đôi mắt đen láy của
hắc y nhân. Hắn trông thấy nàng làm như ngẩn ra, ngay sau đó nặng nề đánh một
chưởng ở sau gáy nàng, nàng la lên ngã xuống đất.
Hoàng đế bị đâm, Lâm Quan Đế Cơ xả thân hộ giá bị cướp đi. Tin tức này khiếp sợ
cỡ nào. Hoàng đế thức tỉnh, chỉ nói một câu: “Vô luận như thế nào cũng tìm Đế
Cơ về cho trẫm.”
Binh bộ tuân chỉ điều đạo quân nhỏ đóng ở ngoài thành tìm kiếm. Hình bộ bởi vì
muốn tra ra chủ mưu của thích khách, tất cả đều phái người đến. Khắp thành giới
nghiêm, nhất thời lòng người bàng hoàng.
Ngoài thành, ánh nến theo gió phiêu diêu, chỉ thấy bóng trúc. Một người mặc áo
đen nhảy vào bên trong nhà, phía trước cửa sổ có người đứng chắp tay, nghe
tiếng động chuyển mắt nhìn sang.
Trên cánh tay Lâm Bình chịu thương, trên vai khiêng một túi vải đen, nhìn bóng
dáng dường như là nữ tử, Hàn gia khẽ cau mày. Lâm Bình cười: “Hàn gia, người
xem ta cướp được người nào.”
Để xuống trên giường, túi lỏng lẽo buông, ánh nến nhạt chiếu vào trên mặt nàng.
Gương mặt quen thuộc đột nhiên ở trước mắt, chẳng qua là trang điểm, mặc hoa
phục, xinh đẹp không gì sánh được.
Nàng hôn mê chưa tỉnh, lại nhíu mi tâm, từ đầu vẫn đến giờ đặt mình trong mơ
màng.
Hàn gia không nhịn được ngớ ngẩn.
Đạo Chi nhìn thần sắc hắn, phân phó Lâm Bình: “Thả vào phòng khác đi.” Tiến lên
một bước nói nhỏ: “Thuộc hạ có lời muốn nói.”
Khi tỉnh lại trước mắt một mảnh đen nhánh, tay chân đều bị trói chặt, ngưng
thần khắp mọi nơi không tiếng động.
Hàn gia không tiếng động đến gần, nhìn thấy nàng bị màn đen che kín mặt mày,
lẳng lặng ngồi ở trên giường. Gấm đỏ trên người sáng chói lưu quang, tôn lên
mặt ngọc môi đỏ mọng của nàng. Nàng tựa như nghe được động tĩnh, khẽ xoay mặt,
cảnh giác như thú con: “Người nào?”
Thì ra nàng chính là Lâm Quan, dân gian cũng có lời truyền, Lâm Quan Đế Cơ lãnh
diễm vô song, đã gả cho Hách Liên Du.
Không trách được.
Hắn hung hăng bóp quyền.
Hàn gia lẳng lặng nhìn nàng, nàng ở chỗ này, cách hắn bất quá chỉ mấy bước.
Nàng lại là Đế Cơ, Đế Cơ làm hắn mất nước, lại thật xa xôi. Đạo Chi từng góp
lời: “Trong lịch sử không thiếu liên hôn hai triều, Điện hạ cũng không nguyện
giết nàng, không bằng thu nạp nàng đi.”
Nạp nàng, thật là vừa lòng hợp nhãn.
Như thế sẽ không có Lâm Quan Đế Cơ, chỉ có thê tử của Hàn Ngọc Sanh hắn, Hàn
thị... Không, Ân thị, thê tử của Ân quốc vương Tôn Ân Ngọc, Sanh Chi,
Hắn cúi người, cách màn đen hôn lên mi tâm nàng. Thân thể nàng nhất thời cứng
còng, nghiêng đầu tránh né. Lại cảm giác người nọ hôn ôn nhu như mưa, hơi thở
mát mẻ quen thuộc, chợt lẩm bẩm. Nàng cũng không nhúc nhích, mặc môi hắn lướt
qua mũi thẳng khéo léo, dời đến cánh môi đầy đặn, nàng lạnh lùng mở miệng:
“Ngươi là ai?”
Thân thể hắn bỗng chốc cứng đờ.