A Xương đoạt được tân
nương là phải lập tức bái đường. Trước đây cũng không biết là hắn, trong lòng
chỉ hờ hững. Lúc này nến đỏ đốt cháy, khắp mọi nơi đều là khuôn mặt tươi cười
nhiệt tình chất phác. Trong buổi lễ được chúc phúc này, thấy được trong mắt hai
người là tình nồng thật nhiều, bái lạy xong còn có đốt lửa trại. Lúc đó ánh lửa
chiếu lên sáng như ban ngày, chiếu đầy khuôn mặt tươi cười của mọi người, khắp
nơi đều là tiếng hát, chỉ ngồi ở chỗ đó, liền đã thấy say.
Bị hai cô nương đưa lên sương phòng, tấm ván gỗ lầu hai được trải đầy tấm vải
thêu tay cùng màu. Nữ chủ nhân cho ở nhờ cười đi vào, ánh đèn chiếu cả hàm răng
đen như bóng đêm của bà. A Xương dùng răng đen để làm đẹp. Nữ chủ nhân này
chính là một vị mỹ nhân vẫn còn phong vận. Nàng đang muốn đứng dậy chào, nữ chủ
nhân cười không ngừng: “Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống.” Bà cầm hai tay của
Thượng Quan Mạn, khác với Cố Sung Viện, tay bà thô ráp như cành khô, đã sớm in
lại dấu vết năm tháng. Sờ vào chỉ cảm thấy da thịt gai đau, Thượng Quan Mạn lại
cảm giác ấm áp dị thường. Nữ chủ nhân khoanh chân ngồi ở một bên, cười nói: “Ở
chỗ này không cần lo lắng, sẽ không có người đuổi theo, nhưng nhất định phải
trở về thương lượng rõ ràng với người trong nhà.” Vẻ mặt bà cực kỳ từ ái nghiêm
túc, nói tiếng Hán không tốt lắm. Thượng Quan Mạn nghe hồi lâu mới nghe rõ,
nháy mắt hiểu. A Xương cướp hôn thành tục, cũng không cảm thấy kỳ quái. Nếu là
người Hán, chỉ sợ là đại nghịch bất đạo. Hách Liên Du có một đôi mắt màu lam,
nhìn liền biết là ngoại tộc, nữ chủ nhân này chỉ cho là hai người bỏ trốn mà
đến, nàng mím môi cười không ngừng, cám ơn nữ chủ nhân, đêm đã khuya xuống.
Bên ngoài cuối cùng truyền đến tiếng cười hì hì, mấy đứa bé ôm lấy Hách Liên Du
đi vào, cứng rắn nói một câu: “Chúng ta đưa chú rễ tới.” Nhìn nàng chỉ là cười,
Hách Liên Du cũng cười: “Còn không đi?” Các tiểu tử cười ầm lên một tiếng, vội
vàng thối lui khỏi phòng.
Nàng co quắp ngồi ở chỗ đó, chợt cảm thấy trong phòng nóng rang không dứt. Hắn
làm như có chút say rồi, đứng ở cửa nhìn nàng, trong ánh mắt chứa nụ cười, nói:
“Ta đi tắm rửa.”
Mặt nàng bỗng nhiên ửng đỏ lên: “Ừ.”
Nàng ngồi đợi hết một hồi lâu.
Thôn này cũng không giàu có, dầu thắp cũng chỉ dùng vào dịp lễ đặc biệt, xoay
mặt mới thấy dầu đã cháy hết, ngọn lửa theo tâm ba ba vang dội. Nàng cuối cùng
đứng dậy, chu môi, lại vẫn mím môi.
Xưng hắn Đại nhân quá mức lạnh nhạt. Nếu xưng tên hắn lại cảm thấy quá mức thân
mật, nên không biết kêu hắn cái gì. Nàng không mở miệng, đi ra cửa. Ngoài phòng
có một hàng đất trống để trống, dùng ống trúc dẫn nước xuống, chỉ nghe nước
chảy như rót, ánh trăng như bạc gắn đầy đất, sương mù chỉ tựa như ở trong mộng.
Hách Liên Du đứng ở đó như trụ trong nước chảy, ánh trăng theo nước chảy, lẳng
lặng trôi xuống người hắn.
Hắn ở trần, chỉ mặc quần lót mỏng manh, nước chảy từ trước ngực cường tráng của
hắn quanh co xuống, đến mức sóng nước mênh mông. Nàng vội vàng xoay mặt đi, cúi
đầu xuống gò má đã nóng.
Thấy là nàng, Hách Liên Du liền lôi kéo vào. Nước chảy giọt giọt tí tách ngừng
lại, giọt nước vẫn tích táp từ trên người hắn chảy xuống, tích tụ ở dưới chân
hắn, hắn nói: “Sao lại ra đây?”
Nàng liếc mắt nhìn nơi khác nói: “Thấy chàng đã lâu chưa xong, liền ra ngoài
xem một chút.”
Hắn gật đầu nói: “Đêm đã khuya, mình đi nghỉ ngơi đi.”
Hắn nói “mình”... Nàng ngẩn ra, quên cố kỵ chợt xoay mặt nhìn hắn, trong con
ngươi ánh nước nhẹ nhàng, như có sao bể lóe lên. Trong lòng hắn vừa động, cau
lại lông mày, nói rất là uyển chuyển: “Ưm, mùi vị của cái ly kia thật nồng.”
Nàng sửng sốt một chút, đột nhiên sáng tỏ, che môi liền cười. Trâm hoa lựu trên
tóc nở thật vừa lúc, khẽ run theo động tác của nàng. Hắn rất bất đắc dĩ nhìn
nàng, nói: “Tối nay tách ra ngủ đi.” Nàng đã xoay người lại ngửa mặt hôn lên.
Thân thể hắn bỗng nhiên hơi chậm lại, chỉ nghe nàng thì thầm: “Thiếp không quan
tâm.”
Hắn thấp giọng gọi: “Mạn nhi...” Vịn mặt của nàng hôn xuống, ôm nàng vào phòng,
xoay người lấy tay xé ra, cửa “Phanh” một tiếng đóng kín lại.
Ngày thứ hai chú rễ phải dậy sớm đi vào trong ruộng. Tân nương thì phải hầu hạ
cha mẹ chồng mình. Trời còn chưa sáng Hách Liên Du liền bị tiểu tử A Xương
nhiệt tình kéo đi. Nàng liền theo A Muội đi vào trong bếp chuẩn bị điểm tâm.
Chỉ nghe bên ngoài náo nhiệt một hồi, nàng từ trong nhà ngói nhô đầu ra. Hách
Liên Du đang đạp ánh bình minh mà đến, ánh mặt trời vàng toát ra từ trên khuôn
mặt tuấn lãng của hắn, một đường làm như dát vàng, A Muội cười hì hì đi đến
gần: “Đại ca tới rồi, tỷ nấu thức ăn cho ngươi đó.”
Hách Liên Du rất là bất ngờ nhíu mày, nhìn sang, trong mắt chỉ có hài hước.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, mang ý cười bưng một bát nước lớn nóng hổi thả vào
trên bàn đá trong viện, phất đoàn sương mù trên mặt, mùi thơm liền tràn ngập ra
vào sáng sớm. A Muội vội vàng theo Hách Liên Du đến trên băng đá, cặp mắt hạnh
nhìn chằm chằm hắn cầm đũa tre lên ăn không nhanh không chậm.
Thượng Quan Mạn ân cần theo dõi hắn: “Như thế nào?”
Hắn kiên trì ngồi ở trên băng đá, đáp không chút để ý: “Ô, ngon hơn thứ đồ màu
đen kia chút.” Nàng nghe vậy phun ra phì phì. Nàng đã âm thầm hỏi nữ chủ nhân,
thứ đen thùi lùi gọi là bánh hạt tía tô, nấu chín thịt heo tươi sau đó băm nhỏ
dùng dấm chua trộn đều, lại thêm gạo, gan heo, não heo, dồi, vừng, tỏi, hột
tiêu, rau thơm, bột đậu, các loại nước chua, khuấy thành sền sệt. Nguyên là dịp
lễ mới ăn, lại bởi vì dùng để thử dò xét thành tâm của chú rễ. Thoáng điều
chỉnh phân lượng, ngửi thối ăn cay, nhưng cũng có ích cho thân thể. Lại không
nghĩ hắn hăng hái với chuyện này, cố chấp như vậy, trái ngược với đứa bé, nín
cười hờn dỗi đẩy vai hắn.
Trên ngón tay ngọc thon dài lại thấy dấu vết nóng đỏ, hắn cau mày nắm vào trong
tay: “Chuyện gì xảy ra?”
Nàng chần chờ không đáp, chỉ nghe A Muội nói: “A tỷ vì nấu cơm cho đại ca bị
phỏng tay đó.” Nói xong một đôi mắt tò mò nhìn thần sắc hắn.
Hắn cũng không nói gì, chỉ cúi đầu chậm rãi ở hôn lên ngón tay... Thượng Quan
Mạn vội rút tay về, đỏ mặt trách nhẹ: “A Muội ở bên cạnh đó.”
A Muội đã che mắt thỏ chạy đi: “Ta không nhìn thấy, cái gì cũng không có nhìn
thấy.”
Hai người chẳng qua là mỉm cười.
Bóng đêm cô đơn, nàng tắm rửa vào phòng, liền thấy Hách Liên Du mặc áo bào
trắng chắp tay đứng ở bên cửa sổ. Phía sau hắn là trời cao đầy sao, chiếu sáng
hình dạng hơi có vẻ thâm trầm của hắn. Xiêm áo ngoại tộc hắn rốt cuộc mặc không
quen, nên cầu nữ chủ nhân nhà nông cắt ít vải trắng làm một bộ đồ... Thấy nàng
xuất thần, hắn quay mặt lại nhìn nàng, trong mắt mang theo chút thương tiếc.
Nàng chỉ cố lau khô tóc, tóc đen tôn lên gương mặt trắng sứ, có thể thấy được
nụ cười điềm tĩnh, chính là thời điểm cao hứng, chỉ nghe nàng lại cười nói:
“Um... Giúp thiếp lấy cây lược gỗ ra... Ngũ lang...”
Hắn hiển nhiên ngẩn người, một hồi lâu cười, bóp cây lược gỗ trong lòng bàn tay,
cũng không đưa cho nàng. Một tay bóp chặt cái ót nàng, ngón tay thon dài nâng
lên một luồng tóc đen như gấm vóc. Trong lòng bàn tay ẩn có ánh sáng thoáng
qua, trên tóc ướt còn dính nước, tí tách trôi qua đầu ngón tay hắn, hắn cúi đầu
ôn nhu chải, cuối cùng không nhịn được cong cong môi.
Nàng thấy hắn hồi lâu không tiếng động, hơi nghiêng đầu: “Nghe nói chàng đứng
hàng thứ năm trong nhà...” Nghe nói Đại vương Cổ Hạ quốc cũng không yêu thích
hắn, từ chuyện con tin có thể nhìn ra được. Tình hình hiện nay, không để ý an
nguy của hắn đã phát động chiến loạn, hiển nhiên không để an nguy của hắn ở
trong lòng, cùng huynh trưởng trong nhà nhất định cũng không thân thiết. Gọi
theo thứ tự của hắn tuy là thân mật, nhưng nàng không biết gọi như thế có thỏa
đáng hay không. Thanh âm hơi có chần chờ, hắn dò tay qua, kéo đầu của nàng qua.
Chỉ nghe hắn cười nhẹ sau lưng: “Ta rất thích.”
Nàng mới thở phào nhẹ nhõm, chợt cũng cười.
Rất tự nhiên, hắn cúi đầu hôn tóc nàng. Nàng quay mặt lại giận trừng hắn, hắn
ngược lại cười, kéo mặt của nàng hôn lên môi của nàng. Tay của hắn càng không
thành thật, dò vào áo. Nàng tức cười đưa tay ngăn cản. Hơi thở lại rối loạn, nụ
hôn chằng chịt rơi xuống, quần áo tuôn rơi. Chỉ cảm thấy giữa ngón tay của hắn
đều là ôn nhu, phất qua từng mảnh da thịt run rẩy của nàng, làm như sau một
khắc sẽ hòa tan.
Cả đêm mệt mỏi vô cùng, tỉnh lại trời còn chưa sáng, nàng khép chăn mỏng ngẩng
mặt, liền thấy Hách Liên Du khoác áo tựa tại phía trước cửa sổ, híp mắt nhìn về
phía nơi xa, tựa như đang trầm tư.
Nàng đứng dậy, tỉnh táo nói: “Có tâm sự sao?”
Hắn mới quay đầu trở lại, nửa gương mặt ẩn ở trong bóng tối: “Tỉnh rồi?”
Trực giác của nàng không tầm thường, lại hỏi: “Có phải trong triều xảy ra
chuyện gì hay không?.”
Trong triều? Cũng không phải là chuyện lớn gì, thái tử đề cử Hồng Phi lãnh binh
đi biên cảnh, mấy lần đại thắng. Hoàng đế mặt rồng cực kỳ vui mừng, khen ngợi
thái tử. Hiện tại đang là thời điểm hăng hái, ngược lại, Hoàng đế một lần cũng
không nói để cho hắn vào triều, chắc bị gạt sang một bên rồi. Nhưng trọng điểm
không phải vấn đề này... Hắn trầm mặc, một hồi lâu mới trầm thấp mở miệng: “Mạn
nhi, trong phủ gởi thư, Cố Chiêu Viện bệnh nặng...”
Nàng giật mình ở nơi nào, nháy mắt chỉ cảm thấy long trời lở đất, sấm sét cuồn
cuộn.
Lúc này liền cáo biệt ba người nhà nông, thay xiêm áo bình thường đi đường cả
đêm, buổi tối hôm sau mới tới phủ Thượng Thư. Ba người nhóm Thanh Thụy đã sớm
đón hai người ở cửa kiệu. Hắn một tay ném dây cương cho Bàn Tử, ôm chặt Thượng
Quan Mạn vẻ mặt tiêu điều hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Thanh âm Thanh Thụy trầm thấp: “Mới đầu chẳng qua tình cờ bị gió rét, cũng
không coi là quan trọng, dần dần lại cảm giác ra không đúng.”
Nàng nghe không vô: “Thân thể mẫu thân vốn tốt, sẽ không bởi vì gió rét mà chậm
chạp không khỏi, trong này phải có mờ ám.”
Hắn nặng nề ôm vai run rẩy của nàng, giọng nói trầm ổn, làm cho lòng nàng dần
dần an định lại: “Đi chuẩn bị kiệu, Điện hạ muốn vào cung.”
Đỗ Minh cả kinh nói: “Hiện tại?” Hôm nay bên ngoài phủ Hách Liên có nhiều giám
thị, Thượng Quan Mạn có thể không bị ngăn lại hay không, ai cũng không dám
chắc.
Lại nghe có người vội vàng chạy tới nơi này. Đèn cung đình trong tay theo xu
thế loạn sáng, thấy nàng thở hổn hển mở miệng: “Điện hạ, thái tử Điện hạ phái
cỗ kiệu tới đón Điện hạ vào cung.”
Hách Liên Du khẽ cau mày, cuối cùng không có mở miệng.
Quả là Châu nhi, nghe nói là người của thái tử đến, trong lòng nàng ấm áp, chợt
cười: “Tới thật đúng lúc!” Cố Chiêu Viện bệnh nặng trong người, nàng lại cùng
Hách Liên Du len lén chạy ra ngoài chơi vui, bỗng nhiên có một cảm giác tội
lỗi. Nghĩ đến thái tử ở một bên chiếu cố, trong lòng rất cảm kích. Thượng Quan
Mạn nghe vậy kéo váy nói: “Đưa ta đi.” Đi vài bước, nàng bỗng nhiên quay đầu,
chỉ thấy hắn mặc áo trắng đứng ở dưới tàng cây.
Mặt mày bình tĩnh, hình dáng thâm thúy, lại không thấy rõ tâm tình trong mắt
hắn.
Thanh âm của hắn vang ở trong bóng đêm thật nhỏ: “Tình thế hôm nay, ta không
thể vào cung, thay ta thăm hỏi người.”
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, không kịp ngẫm nghĩ nữa, bận rộn theo Châu nhi ra phủ.