Ánh mắt bà khẩn cầu, làm
như không muốn mất đi nàng, khiến trong lòng Thượng Quan Mạn bỗng nhiên động. Ở
trong ký ức, bà chưa bao giờ dùng ánh mắt thế này nhìn nàng.
Không khỏi trấn an mỉm cười: “Con ở chỗ này cùng mẫu thân là được.”
Cố Chiêu Viện mới chậm rãi cười, làm như thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi dựa trở
về. Bởi vì bệnh nặng, màu da mang theo ố vàng không ánh sáng, vẻ mặt như vậy,
càng làm Thượng Quan Mạn khổ sở, nói nhỏ: “Người tốt nhất dưỡng bệnh, con nơi
nào cũng không đi.”
Cố Chiêu Viện rũ mắt xuống, tựa như than thở: “Đứa trẻ ngoan đáng giá ta lưu
luyến ở cõi đời này duy nhất chỉ có con.” Nói đến đây không nhịn được sờ bên
tai, bà hơi cười cười: “Ta muốn ngủ, con đi cả đêm tới cũng mệt mỏi, thiên điện
vẫn giữ lại cho con, con cũng nghỉ ngơi thôi.”
Thượng Quan Mạn thấy bà quả là vẻ mặt mệt mỏi, gật đầu một cái, nhìn bà khép
mắt mới nhỏ tiếng đi ra ngoài. Vừa tới cửa, thình lình nghe Cố Chiêu Viện nói:
“Thời gian này, con cũng đừng trở về chỗ phò mã nữa.”
Nàng có chút kinh ngạc, mấy ngày nay Hách Liên Du thất thế ở trong triều, Hoàng
đế vẫn không có nửa điểm dấu hiệu phục dùng. Lấy tính tình Cố Chiêu Viện, quyết
sẽ không nói ra lời nói bạc tình như vậy, trừ phi sự việc nghiêm trọng liên
quan tánh mạng... Cố Chiêu Viện nói như vậy, nhất định là bởi vì quá muốn bảo
vệ nàng, xoay người mỉm cười nói: “Nếu đã là vợ chồng, nên có nạn cùng chịu,
mẫu thân yên tâm đi, chàng tuy bị vây ở trong phủ, nhưng vẫn còn chưa tới nông
nỗi dính líu con.”
Cố Chiêu Viện lại là thở dài, khép mắt đi ngủ.
Rời đi chánh điện, nàng gọi La cô lấy phương thuốc của ngự y ra. Thẩm tra đối
chiếu hết, cũng không thấy chỗ nào không ổn thỏa, đang buồn bực, chợt nghe một
thanh âm vang lên bên ngoài: “Thập nhị muội đâu?”
Nàng đẩy cửa sổ nhìn ra, thái tử áo đỏ mũ vàng, đưa áo khoác cho La cô, nụ cười
của La cô hết sức thân thuộc, nói: “Ở trong phòng thôi.” Thái tử mỉm cười mím
môi, đèn cung đình vàng ấm trong sân, chiếu sắc mặt như ngọc của hắn. Một thời
gian không gặp, cảm thấy hắn đã chững chạc hơn rất nhiều so với thường ngày,
không khỏi cười nói: “Tam ca.”
Thân thể thái tử chấn động, đưa mắt lên thẳng tắp nhìn nàng, trong con ngươi
đen nhánh như có cái gì bắt đầu khởi động, rất nhanh lại đè nén xuống. Nụ cười
ấm áp: “Thập nhị muội trở lại rồi à.” Hắn sải bước tới đây, Thượng Quan Mạn liền
đứng dậy đi mở cửa.
Diệu Dương ngủ trên giường cũng lật người, lẩm bẩm lầm bầm: “Thái tử ca ca lại
tới nữa.” Tuy là huynh muội, nhưng gặp như vậy luôn là không tốt. Thượng Quan
Mạn nói: “Mau dậy đi, cẩn thận Tam ca nói muội không có dáng vẻ của nữ nhi.”
Diệu Dương nắm chăn gấm không thả: “Kể từ khi Cố nương nương ngã bệnh, hắn một
ngày bước vào Thù Ly điện mấy lần, nếu cứ giữ gìn dáng vẻ, không phải là mệt
chết người sao.” Cũng không để ý nàng, quay đi ngủ tiếp.
Thì ra hắn một mực chiếu cố, không trách được vẻ mặt La cô thân mật như thế.
Trong lòng nàng thở dài, nàng lại hợ hắn nhiều thêm.
Thái tử cũng không vào phòng, chỉ ngồi ở bên ngoài. La cô bưng trà bánh nói
chuyện với hắn, nghiễm nhiên là bộ dáng người một nhà. Thân mật như vậy, khiến
nàng có chút không quen, giống như bất quá rời đi mấy ngày, mình đã thành người
ngoài.
“Thập nhị muội, có chuyện, ta cần nhận lỗi với muội.”
La cô để lại hai người nói chuyện, tự né tránh. Trong bóng đêm con ngươi thái
tử đen bóng, bình tĩnh rơi trên mặt đất, nóng rực sáng lên, nàng có chút không
thích cau mày, hắn mới quay mặt, cười nói: “Chuyện về Mạnh Phi, ta có tìm hắn,
hắn nói chưa có muội cho phép không dám tự tiện quyết định, nhưng ta đã khuyên
hắn, bảo hắn đến chiến trường rèn luyện, tương lai cũng dễ giúp muội...”
Trong lòng nàng cũng khiếp sợ, lời như vậy, lại từ trong miệng tam ca thái tử
đã từng ôm lấy hai chân nàng khóc thút thít nói ra. Dường như mình mới ra ngoài
với Hách Liên Du có mấy ngày, mà trở về thì việc đời đều thay đổi, hoàn toàn
không còn là những gì nàng biết nữa.
Thái tử thấy nàng sợ run, không khỏi kêu lên: “Thập nhị muội, muội giận sao,
cũng do ta tự tiện dùng người của muội.”
Nàng vội hồi thần cười nói: “Ta làm sao tức giận, sau lưng Mạnh Phi không có
thế lực, để cho hắn mang binh sẽ không làm phụ hoàng nghi ngờ, ngày sau nếu hắn
lập công trận, cũng có lợi cho chúng ta, Tam ca làm rất đúng.”
Thái tử mới cười: “Muội không tức giận là tốt rồi.”
Nàng nhất thời có chút không yên lòng.
Bái biệt thái tử, tra duyệt điển tịch y dược cả đêm, cũng không phát hiện bệnh
của Cố Chiêu Viện có dấu vết bị hạ độc. Nàng bất tri bất giác dựa bàn ngủ, lúc
tỉnh lại chân trời đã dâng lên màu bạc trắng.
Châu nhi ở bên ngoài thông bẩm: “Điện hạ, Tào A Ông ở bên ngoài chờ Điện hạ
đấy.”
Nàng kinh ngạc, rửa mặt thay áo qua loa, Diệu Dương còn đang trong mộng. Nàng
nhẹ nhàng mở cửa, đang muốn đóng lại, lại thấy một bóng trắng vèo từ bên trong
cửa xông tới, định thần nhìn lại, là con chồn trắng lóe mắt màu lam nhìn nàng.
Nàng không nhịn được cười. Tào Đức đã sớm nhìn thấy nàng, cười nói: “Điện hạ đã
trở lại, xin cùng lão nô đi một chuyến thôi.”
Lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, Tào Đức mở to mắt cười híp mắt nhìn nàng. Nàng
nhẹ nhàng gật đầu: “Xin A Ông dẫn đường trước.”
Đường đi ngang qua hàng liễu, nhưng cũng không phải đường đến Càn Khôn cung,
ông dẫn nàng tới bên trong một hành cung, tùy tùng đứng hầu ngoài cửa. Tự nhìn
qua, đều là cấm quân của Hoàng đế, nàng đột nhiên sinh nghi: “A Ông, không phải
là phụ hoàng triệu kiến sao?”
Thân thể Tào Đức dừng lại. Xoay người nhìn lại, đã thấy hai cấm quân xuất hiện
ở phía sau nàng, ánh mắt nàng lạnh dần. Tào Đức vội cười: “Điện hạ nghe lão nô
nói.”
Lúc này nàng mới kìm tức giận, thanh âm đã lạnh: “A Ông mời nói.”
“Chuyện Điện hạ từng đáp ứng Thánh thượng, Thánh thượng bảo lão nô đốc thúc
Điện hạ.” Hắn nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Thân thể thánh thượng ngày
càng lụn bại, cũng không nắm chắc được ngày sau ra sao. Điện hạ bế quan, Chiêu
Viện tự sẽ có người chiếu cố tốt, để cho Điện hạ không vướng bận việc nhà.”
Nàng mờ mờ ảo ảo cảm thấy không ổn: “Ta cần dặn dò mẫu thân một chút.”
“Chuyện này do Thánh thượng tự mình mở miệng, Điện hạ không cần lo lắng.” Giọng
nói của hắn hiền hòa, ánh mắt lại kiên định, không thể nghi ngờ, tuyệt không có
đường sống quay về.
Trong lòng nàng lạnh xuống. Tào Đức lại nói: “Bên trong có đầy đủ điển tịch
(sách xưa) Điện hạ cần, Điện hạ không cần phải lo lắng.” Một mặt nháy mắt, hai
ma ma mặt không chút thay đổi nối đuôi ra, đồng loạt thi lễ nhưng cũng không
nói chuyện. Tào Đức cười nói: “Xin Điện hạ dâng hương tắm rửa.”
Nàng chỉ phải qua mười bậc thang mà lên, trong đầu nhanh chóng vận chuyển, lại
nghe Tào Đức “A” một tiếng, nói: “Thả vật nhỏ này trở về.” Cấm quân nắm đao
liền lên. Nàng xoay người lại mới thấy con chồn trắng kia cũng đi theo. Bởi vì
thân hình nó linh hoạt, cấm quân mấy lần bắt nó không được, cực kỳ chật vật,
không khỏi trào phúng: “Bất quá chỉ là món đồ chơi, A Ông ngay cả cái này cũng
không cho ta mang theo sao?”
Mặt Tào Đức có nghi ngờ, một hồi lâu mới cắn răng cười: “Nếu là Điện hạ thích,
để nó đi theo thôi.”
Cửa điện sau lưng ầm ầm khép lại, không còn thấy tia sáng le lói bên ngoài.
Hoàn toàn cách ly rồi. Trong điện không có cửa sổ, chỉ dùng đèn cung đình thắp
sáng như ban ngày, thẳng tắp thông về phía cửa cung ở chỗ sâu nặng nề.
Trong bồn tắm bậc thềm ngọc quỳnh lộ, ngửi thấy thơm mát, lụa mỏng múa loạn
khắp mọi nơi. Tất cả đều đã chuẩn bị tốt. Động tác hai ma ma lưu loát vừa đúng,
vừa hầu hạ thích đáng, lại không mạo phạm nàng. Nàng mặc cho định đoạt, hơi
nước khép tại trên mặt, nóng ướt bịt kín tầng tầng nước, nàng mới mở miệng:
“Nhị vị ma ma là lão nhân trong cung, sao ta lại chưa từng gặp.”
Câu hỏi của chủ tử, cung nhân cần trả lời “vâng”, nếu không chính là thất lễ.
Nàng đã mở miệng, nhưng vẫn chưa nghe được trả lời. Cau mày quay mặt nhìn qua,
thấy hai người bộ dạng phục tùng, cũng tựa như không nghe thấy gì.
Một ma ma cầm áo tơ trắng áo bào trắng rộng rãi lẳng lặng đứng hầu, một người
khác không tiếng động tới trước đỡ nàng. Nàng cũng không đưa tay. Người trần
truồng đứng dậy từ trong nước, da thịt trắng muốt như ngọc, rực rỡ ở trong nước
mênh mông. Hai người quả nhiên nhắm mắt, nàng đi chân không lên bậc thềm ngọc.
Chân vừa trợt, nàng kinh hãi thấp giọng hô một tiếng, ai ngờ ma ma bên cạnh
nhanh tay lẹ mắt hơn hẳn người thường, cơ hồ chỉ trong nháy mắt kéo khuỷu tay
nàng. Lòng bàn tay thô ráp có lực, cấn trên da thịt mềm mại của nàng, mơ hồ cảm
giác ra vết chai.
Hẳn là có công phu trong người.
Vừa rồi châu sai (ngọc trai cài tóc) trên người đều bị lấy mất. Vũ khí tự vệ
cũng ở trong đó, bằng sức một mình nàng, làm sao thoát ra khỏi nhà tù tinh xảo
này. Không. Nàng không thể trốn, cũng không trốn được. Bây giờ có thể nghĩ đến,
chính là làm sao đường đường chánh chánh đi ra ngoài. Nếu như bản đồ mật đạo
thành công, sống chết của nàng chỉ phụ thuộc vào ý nghĩ của Hoàng đế. Giữa nữ
nhi và giang sơn, bên nặng bên nhẹ, không cần đoán cũng đã biết kết quả.
Nàng sẽ bởi vì bản đồ này mà chết, cũng sẽ bởi vì bản đồ này mà sống.
Ánh mắt ma ma đỡ nàng bình thản nhìn nàng, nàng xoay mắt thản nhiên cười: “Tạ
ma ma.”
Ma ma kia ngẩn ra, làm như nghe rõ, trao đổi ánh mắt cùng tên còn lại, liền đi
tới khoác áo bào rộng lên người nàng. Trong lòng nàng khiếp sợ. Hai người này
nguyên là vừa điếc lại vừa câm, cần nhìn nàng thì mới có thể hiểu nàng nói gì,
đoán chắc cũng không biết chữ, cho dù nàng có hỏi, các nàng cũng không
biết trả lời như thế nào.
Không khỏi cười khổ, phụ hoàng của nàng, thật sự là dụng tâm suy tính rất
nhiều.
Hai người dẫn nàng tới một gian mật thất, cũng là cảnh tượng khác. Bốn vách vẽ
hình, duy thấy từng đống sách, dựa vào tường trên bàn gỗ thấp phía đông. Văn
phòng tứ bảo đều ở đây, trừ bồ đoàn (giống mấy tấm hình tròn để quỳ khi đi
chùa) dùng để ngồi xếp bằng, không còn thứ khác.
Hoàn cảnh như vậy, nàng lại hài lòng. Bố trí cơ quan tối kỵ ồn ào, hiện tại ở
mật thất, hai người hầu hạ lại vừa điếc vừa câm, hẳn sẽ không tới phiền nàng.
Vả lại bên trong phòng cũng không phồn hoa, tuy là kham khổ, lại dễ dàng để cho
nàng ngưng thần tập trung suy nghĩ.
Con chồn trắng lại cực kỳ thông minh, cuộn mình thành một đoàn, cũng không nhúc
nhích. Đúng giờ dùng bữa, trên cửa mở ra một lỗ bốn góc, cơm canh của một người
một thú sẽ đúng lúc đưa tới, con chồn trắng chi một tiếng hưng phấn chạy tới,
không tiếng vang nữa.
Ánh đèn trên vách sáng tất cả trong phòng, càng làm tăng thêm bóng dáng cô đơn
trên vách, tịch mịch giống như trên đời chỉ còn lại một mình nàng.
Nàng đứng dậy tùy ý rút một quyển sách ra, đều là điển tịch bên ngoài khó được,
không ngờ chạm đến một thứ hơi nhỏ nhô ra. Nàng bởi vì tự học những thứ đồ này,
đối với cơ quan bí thuật luôn luôn nhạy cảm, dùng lòng ngón tay ma sát một hồi,
quả là một cơ quan khảm trong sách. Không nhịn được liền cười, chủ nhân sách
này nhất định là cao thủ về cơ quan, ngay cả quyển sách cũng không bỏ qua cho,
nhấn một cái, một trang giấy bồng bềnh hạ xuống.
Trên giấy là nét chữ vô cùng xinh đẹp.
Đáy giếng đốt đèn sâu chiếu sáng y,
Cùng chàng đồng hành đánh cờ vây.
Xúc xắc linh lung an đậu đỏ,
Tương tư tận xương có biết không?
Phía dưới có bốn chữ nhỏ ngắn gọn: tương tư thành tro.
Trong lòng nàng phiền muộn khó tả, cầm tờ giấy khẽ dựa vào trên vách lạnh như
băng, nghiêng đầu chỉ thấy sách chất thành núi... Hai người trở về phủ cả đêm,
nói lý ra cũng không kịp nói một câu. Cố Chiêu Viện đang mang bệnh. hắn cũng
không thể ra phủ. Không biết hắn có giống nàng, ở nơi hoàn toàn yên tĩnh, nghĩ
về nàng.
Bỗng cảm thấy không đúng, mất công phu lớn như vậy, chỉ vì giấu nửa bài thơ,
hiển nhiên không hợp lý. Liền hơ giấy ở trên ngọn đèn, chữ nhỏ xinh đẹp quả
nhiên dần dần hiện ra.
“Hắn bố trí vô cùng chu toàn, ta rất thích, hắn cũng nói, kham khổ như vậy, hắn
sẽ đau lòng, trong lòng ta cũng thật cao hứng.”
“Hắn nói, ta sẽ thường tới thăm nàng, ta giả vờ giận nói cho hắn biết, không
cho, chàng đến rồi ta vẽ không nổi nữa.” Phía dưới giấy cũng hận hận ghi
một câu: “Hắn lại thật không tới.”
Thượng Quan Mạn không khỏi cười, nụ cười kiều giận của nàng trông rất sống động
ở trong đầu, nữ tử rơi vào trong luyến ái, đều là khả ái nhìn cả hai phía một
lúc.
Nhưng nữ tử này, là ai?