Trong phòng khách im ắng
yên tĩnh, chỉ nghe cành lá tuôn rơi. Hai gò má Chiêu Dương ửng đỏ say nằm bên
cạnh bàn, vò rượu ngã đầy đất, nơi nơi bừa bãi. Thượng Quan Mạn nhìn lướt qua,
khắp mọi nơi đều không thấy thân ảnh của Hách Liên Du. Nàng đi vào, gió rót vào
bên trong phòng, thổi trúng váy áo bay múa. Trực giác sau lưng có người dựa
tới, nàng chợt quay đầu lại. Trước mắt chỉ cảm thấy cảnh sắc xoay loạn, cánh
tay bị người kéo. Sau một khắc phần lưng dính sát đến trên vách hoa, môi lưỡi
quen thuộc xen lẫn mùi rượu. Cả trái tim nàng còn đập thình thịch. Tay của hắn
bóp chặt đầu vai của nàng, lòng bàn tay nóng bỏng.
Đưa mắt lên nhìn mới thấy con ngươi của hắn đã thành xanh đậm, tĩnh mịch như
bầu trời đêm, sáng quắc rơi vào trên mặt nàng, hơi thở hàm chứa mùi rượu phất
qua bên tai, hô hấp của hắn thô trọng. Thượng Quan Mạn thấy vẻ mặt hắn, không
khỏi cau mày: “Nàng quả nhiên thật bỏ đồ ở trong rượu.”
“Um.” Hắn mơ hồ mỉm cười: “Là xuân dược triền miên, lá chắn thô thiển, dược
phát thật mãnh liệt.”
Mặt nàng nháy mắt đỏ, bỗng lộ ra tái nhợt, tức nói: “Nàng lại như vậy...” Không
biết thẹn. Nói đến một nửa liền cắn răng. Mặc dù từ nhỏ nàng ở lãnh cung, lễ
giáo cũng cực nghiêm, vạn vạn không nghĩ tới Chiêu Dương sẽ làm ra chuyện như
vậy. Hạ xuân dược cho nam tử, mục đích rõ rành rành, huống hồ nàng đã gả làm vợ
người ta. Đường đường một Công chúa, lại làm ra chuyện tình hạ tiện như vậy,
nàng nhất thời bi phẫn khó phân biệt, tức lên liền phát tiết đến trên người
hắn: “Chàng lại uống vào, ngộ nhỡ...” Hắn mập mờ không rõ cười nhẹ một tiếng:
“Không có ngộ nhỡ.” Nàng mới biết hắn là cố ý, nhất thời vừa giận vừa buồn
cười. Hắn cúi đầu liền hôn xuống, môi nóng bỏng, đốt hai gò má nàng cũng cháy
lên. Thân thể khẽ run, không nhịn được nắm chặt vạt áo của hắn. Chỉ cảm thấy
hắn rất thô lỗ tháo dải lụa ngang hông, ngọc bội đinh một tiếng rơi xuống đất.
Nụ hôn của hắn như sắt nung rơi vào trước ngực, lại đem mặt nóng bỏng của nàng
chôn đến cổ của hắn. Chỉ nghe bên tai đều là tiếng hít thở dày đặc của nhau,
cũng không nghe được gì khác nữa.
Ngày thứ hai Hoàng đế triệu kiến ở Càn Khôn cung. Trong lò sưởi khói trắng
nhiều lần, xen lẫn mùi thuốc nồng đậm. Hoàng đế nhắm mắt nghiêng mặt nằm trên
xích đu, trong tay còn siết một quyển tấu chương, hẳn là đang ngủ ngon. Đốt
ngón tay buông lỏng, mắt thấy sắp rơi xuống, nàng nhỏ giọng tiến lên nắm ở
trong tay, thả tấu chương vào trên bàn sách. Lâu ngày không gặp, cảm thấy ông
già đi rất nhiều, trên mặt gầy rải rác nếp uốn nho nhỏ, thật là dấu vết của năm
tháng. Ngón tay bóp chặt ngọc trâm, mới thấy hai bên tóc mai của ông đã hoa
râm.
Cổ họng Hoàng đế cục một tiếng, đột nhiên tỉnh dậy, nàng vội ép người xuống:
“Phụ hoàng.” Hoàng đế tỉnh táo mở mắt ra, thanh âm còn mang theo hỗn độn vừa
tỉnh ngủ: “Mạn nhi tới đấy à.”
Nàng nói thật nhỏ: “Vâng”
Hoàng đế rũ mắt xuống nhìn nàng, nàng mặc một bộ địch y đỏ bằng gấm. Nằm ở trên
đất như vậy, xiêm áo trùng điệp uốn lượn đầy đất, chỉ cảm thấy ánh đẹp tứ phía,
nhất thời có chút hoảng hốt. Thượng Quan Mạn hồi lâu không nghe ông mở miệng,
quỳ trên mặt đất, đầu gối hơi thấy đau, thân thể không nhịn được run lên. Hoàng
đế mới phục hồi tinh thần lại: “Đứng lên đi.” Vẫy vẫy tay: “Ban thưởng ngồi.”
Liền có nội thị mang gấm vào, nàng cúi người ngồi xuống, bộ dạng phục tùng chờ
ông mở miệng. Hoàng đế liếc nhìn nàng một cái mới nói: “Trẫm lệnh hai người bọn
họ làm xong trong tháng. Địa đồ do con vẽ, không ai rõ ràng hơn con, con đi
xuống thay trẫm giám thị đi.”
Nàng bỗng chốc cả kinh, không nghĩ ông cũng không hỏi tới chuyện cơ quan, vội
vàng quỳ xuống: “Nhi thần lĩnh mệnh.”
Hoàng đế chậm rãi khép mắt: “Trẫm mệt mỏi, lui ra đi.”
Nàng hồ nghi “Dạ” một tiếng không tiếng động lui xuống, chỉ nghe bên trong
buồng lò sưởi truyền đến tiếng ho khan mơ hồ. Tào Đức vội vàng cầm lọ thuốc
hít, Hoàng đế cúi đầu ngửi, vô lực đến gần thành giường, thanh âm mệt mỏi:
“Trẫm cho nàng kim bài miễn tử, dùng như thế nào, còn phải xem chính nàng.”
Người hầu giơ cao đèn dẫn nàng vào mật đạo, bên trong nóng bức u ám, chỉ có ánh
đèn trong tay nội thị. Chân vừa bị trượt, bên người có người đỡ nàng, một tiếng
thật nhỏ: “Điện hạ.”
Thanh âm kia nghe quen thuộc, nàng chợt nhìn, mới thấy Hồng Phi mặc nhung trang
đứng ở một bên. Bởi vì người cao, trong hành lang thấp hẹp, hắn phải khom
người, có vẻ co quắp không được tự nhiên, nàng có chút giật mình: “Sao ngươi ở
chỗ này.”
Hồng Phi nói: “Thuộc hạ phụng chỉ tới trước.”
Mật đạo, dĩ nhiên là người chứng kiến càng ít càng tốt, nói không chừng những
người hôm nay tham dự có một ngày đều sẽ không tiếng không hơi chết đi. Trong
mật đạo đều là dân chúng không có nhà cửa, cô đơn một mình, vì tiền thưởng bị
che mặt đưa đến đây, cũng không cho phép đi ra ngoài, chỉ sợ lúc mật đạo xây
xong, cũng là ngày bỏ mạng của những người này. Ngay cả nàng thân là Đế Cơ cũng
chưa biết sống chết, Hồng Phi lại bị phái đến.
Nàng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Buổi trưa Hách Liên Du trở lại, cũng không gặp Thượng Quan Mạn, chỉ thấy hai
người Thiên Lưu đứng hầu ở cửa, không khỏi hỏi: “Phu nhân đâu?” Hai người đều
là người Hồ, nói tiếng Hán cũng không lưu loát, nên dùng tiếng Hồ mà nói: “Phu
nhân từ hoàng cung ra ngoài cũng không để cho nô tỳ đi theo, chỉ bảo hai nô tỳ
đi về trước.”
Hắn nghe vậy không chút để ý gật đầu, quản gia tới báo: “Đại nhân, ăn trưa đã
chuẩn bị tốt.” Hắn không có ý định ăn, nói: “Đem xuống đi.”
Thanh Thụy nói: “Vậy là bắt đầu hành động sao?” Chỉ thấy Hách Liên Du cau mày
thật sâu, chắp tay bước ra cửa. Đỗ Minh ở phía sau gật gù đắc ý: “Bước kế tiếp,
đối với lão Đại mà nói, không dễ đi đâu.”
Không nghĩ như thế lại mất cả một buổi chiều, trong hành lang đã không thấy bộ
dáng gì. Vì đề phòng có người chứng kiến lẫn vào, nàng sửa lại rất nhiều lộ
tuyến, do Hồng Phi đi không có mục đích, chỉ nghe một người kinh nghi: “Đây là
cái gì?”
Tùy tùng phái xuống đều biết chuyện nghiêm trọng, phát hiện vật phẩm không dám
chút nào lười biếng. Trùng hợp Thượng Quan Mạn ở chỗ này, liền dâng lên. Thượng
Quan Mạn vừa thấy chỉ là một cuốn sổ, tùy tùng không dám mở ra, chỉ run run rẩy
rẩy nâng qua đỉnh đầu. Bởi vì không có cung nữ thân cận hầu hạ, Hồng Phi liền
nhận lấy, mở ra, nhưng lại không có một chữ. Dù sao cũng không muốn xảy ra
chuyện gì, thấy trên giấy kia không chữ, tất cả đều thở phào một cái.
Hồng Phi vốn cũng là vẻ mặt nghiêm túc, vì vậy vẻ mặt mới hòa hoãn chút, nói
đùa: “Chẳng lẽ là Vô Tự thiên thư sao?”
Thượng Quan Mạn nghe được giật mình.
Tùy tùng đã thấp giọng ra lệnh: “Giải tán.”
Lúc này mới đi tới một chỗ yên lặng, gọi Hồng Phi cầm đèn lên để đốt, không bao
lâu sau, quả thấy từng hàng chữ nhỏ thanh lệ nổi lên. Nàng như thu được chí
bảo.
Chữ viết này nàng nhận ra.
“Hôm lập gia đình, ta là cam tâm tình nguyện gả cho Tiêu lang, tất cả vì binh
quyền trên tay hắn. Ta nhớ mang máng đêm trước khi gả, Bát ca mặc một bộ áo
trắng đứng ở dưới tàng cây. Bà vú chải tóc cho ta, hắn đứng ở nơi đó xem ta. Vẻ
trong mắt kia nhìn đến lòng của ta cũng vỡ.
Ta cũng cười đối với hắn, bởi vì đây đều là ta cam tâm tình nguyện. Hắn cho lui
bọn nha hoàn, chỉ còn lại hai người chúng ta, đứng cách ta mấy bước. Ta nhìn
chằm chằm thân ảnh hắn, cũng không dám quay đầu lại, chỉ sợ lệ rơi đầy mặt.
Ta sẽ không phụ nàng.
Hắn nói như vậy, trong mắt ta rơi ra nước mắt.”
“Hai năm đã qua, hắn rốt cuộc lên được chỗ ngồi kia. Còn nhớ ngày đó tiếng hô
rung trời, một mình ta ở trong sân tự vui mừng, trong lòng cực thích. Không ngờ
Tiêu lang nhanh như vậy đã trở lại, một tay ôm lấy ta, bay quanh trong sân. Tô
Cẩn, hắn cười to: chúng ta sinh đứa bé thôi.”
“Nhưng đêm đó, hắn hẹn ta đến mật đạo gặp gỡ, Thù Ly cung từng là chỗ ở của ta,
phía dưới cũng không có bày cơ quan, dễ dàng để hắn an toàn tiến vào. Ta từ mật
đạo đi vào, gặp gỡ hắn cũng không phải là việc khó, nhưng ta đã làm vợ người...
Ta rốt cuộc vẫn phải đi, hắn chỉ hung hăng ôm ta vào trong ngực, nụ hôn rơi
xuống, vội vàng không kịp chuẩn bị...”
“Ta chọn một đường trống trở về, mỗi lần nói dối vào cung, trong lòng đều lưu
lại cảm giác tội lỗi không cách nào quên được, ta nói với Tiêu lang, thân thể
mệt nhọc, không tiện cùng phòng, hắn liền dời đến trong thư phòng ngủ. Hắn vốn
theo ta, dù là không có lễ, hắn cũng theo ta.”
“Thời gian bát ca bảo Tiêu lang ra ngoài ngày càng nhiều, ta cũng cơ hồ sẽ ngụ
ở trong, nhưng Bát ca cũng không chỉ có một mình ta. Đêm trăng tròn, Bát ca
tuần hoàn tổ chế, ngủ lại Phượng Tê cung, một mình ta ở cạnh mép giường cả đêm.
Nơi này là phòng đá bế tắc, yên tĩnh không nghe được một tia tiếng vang, chỉ
nghe tiếng hít thở của mình. Đêm dài đằng đẵng, giữ gìn phòng trống, ta rốt
cuộc cảm thấy mệt mỏi.”
“Đêm hôm đó, ta bệnh, bởi vì Bát ca không cách nào đến, ta đành một mình trở về
Vương Phủ. Quản gia nhắn tin cho Tiêu lang, hắn cả đêm chạy trở về. Hắn phong
trần mệt mỏi nhào tới trước giường, nắm thật chặt tay ta, gọi ta thật nhỏ, Tô
Cẩn. Hắn thích gọi ta như vậy, cũng vào một khắc đó, ta bất giác phát hiện,
người đàn ông này, mới là người cả đời ta có thể dựa vào.”
“Ta cố ý kéo ra khoảng cách với Bát ca, ta cũng không vào cung nữa. Bát ca ép
hỏi, ta chỉ nói quá mệt mỏi. Hắn lại giận dữ, chúng ta tan rã trong không vui.
Ta không nghĩ tới hắn lại nhẫn tâm như vậy...”
“Tiêu lang hồi triều vẫn trầm mặc, ta mới biết Hách Liên Khải kia lại đòi ta
với Bát ca. Nhưng ta đã làm vợ người, lại có thai, làm sao hòa thân. Ta giận
đến toàn thân phát run, dụ dỗ Tiêu lang ngủ trước, len lén chạy vào cung đi tìm
Bát ca lý luận. Hắn lại ép ta chọn, không đi hòa thân liền phải ở lại trong
cung. Ta tức giơ tay tát một bạt tai. Hắn cũng bối rối, tức giận rống lên: nàng
cũng đừng nghĩ nhìn thấy hắn nữa! Ta sợ, cả đêm chạy trở về, lại thấy Vương Phủ
bị cháy đốt cả bầu trời cũng đỏ. Tiêu lang của ta. Mấy trăm nhân mạng trong
phủ...”
Lật tới cuối cùng, cũng chỉ mấy câu vặn vặn méo mó, làm như tâm tình cực kỳ
kịch liệt viết xuống:
“Thượng Quan Hạo, ta hận không thể uống máu ngươi, gặm xương ngươi. Đáng thương
hài nhi trong bụng ta chưa thành hình liền buông tay nhân gian. Khoản nợ máu
này nhất định phải trả bằng máu. Ta dù là hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua
ngươi. Ta nguyền rủa ngươi. Nguyền rủa ngươi con hờn vợ xa, sinh nữ nữ bị nhục
vứt bỏ, không được tốt đẹp, con ruột cốt nhục tương tàn, huyết thân luân loạn,
cô độc đến cuối cùng của cuộc đời!”
Một câu cuối cùng, nét chữ cứng cáp, trên giấy trợt xuống một vết hằn sâu,
giống như đôi mắt máu đỏ mang theo căm hận thê lương bỗng dưng liếc tới, lợi
kiếm đâm thẳng ngực, như muốn hít thở không thông. Nàng nháy mắt kinh ra mồ hôi
lạnh toàn thân, cuốn sổ soạt rơi xuống đất.
Hồng Phi vội xông lên về phía trước: “Điện hạ...”
Cốt nhục tương tàn! Huyết thân luân loạn! Đều bị bà nói trúng.
Nàng chỉ cảm thấy toàn thân cũng bị rút hết khí lực, chậm rãi dựa đến trên đá
xanh thở dốc dồn dập, trong đầu quanh quẩn ma âm, một hồi lâu mới nghiêm mặt
nói: “Ta không sao.”
Hồng Phi lo lắng nhìn nàng.