“Phốc” “phốc” “phốc” mấy
tiếng, kiệu phu ngã xuống đất.
Trong ngõ hẻm tĩnh mịch, chỉ nghe gió gào thét bên ngoài rèm, nàng xốc màn
kiệu, khom người bước ra cỗ kiệu. Bốn người áo đen cầm kiếm tới, thấy nàng từ
trong kiệu ra ngoài, môi đỏ răng trắng, mỹ nhân lung linh, hơi tao nhã khom
người, chỉ cảm thấy bóng đêm đều bị bức lui, ngẩn người.
Đôi mắt đẹp của nàng quét qua từng người, âm thanh nhạt mở miệng: “ Là ai phái
các ngươi tới.”
Người áo đen liếc mắt nhìn nhau, cũng không để ý câu hỏi của nàng: “Lên.”
Vung kiếm liền đâm, lại thấy hai đạo sáng trắng vô cùng sáng thoáng qua, nhanh
như sao băng, mang theo hung ác gào thét mà đến, “Xoẹt” một tiếng thẳng tắp
xuyên thấu lưng hai người, hai người trừng mắt há miệng, chưa kịp nói một câu,
bị ánh sáng kia đánh ra ngoài mấy trượng.
Sau lưng có hai người vội vàng xông lên hộ ở trước người Thượng Quan Mạn, áo
xanh quần trắng, chính là tỷ muội Thiên Lưu, thấp giọng hỏi: “Ngài không sao
chứ.”
Nàng gật đầu: “Ta không sao, chừa một nhân chứng sống.”
Người áo đen cũng không phải là đối thủ của hai tỷ muội, qua mấy hiệp, đã chiếm
hạ phong, nàng không nghĩ tới hai nữ tử lại có thân thủ như vậy, sợ hãi than.
Bỗng bật cười, người bên cạnh hắn, người nào có thể là kẻ đầu đường xó chợ, vừa
thất thần, Thiên Lưu đã nắm một người ép hỏi: “Là ai, ai phái ngươi tới.”
Người áo đen kia cười ha ha, cắn răng một cái. Thiên Lưu nhanh tay lẹ mắt, hung
hăng nắm cằm của hắn, “Rắc” một tiếng cằm dưới trật khớp, Thiên Lưu cười lạnh:
“Muốn chết, không dễ dàng như vậy, nếu ngươi nói ra, chúng ta còn có thể tha
ngươi một mạng.”
Thiên Du cười nói: “Nhìn hắn cũng nói không dễ nói ra đâu, không bằng mang về.”
Quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Mạn, Thượng Quan Mạn gật đầu nói: “Cũng
được.”
Người áo đen nghe vậy sợ hãi lắc đầu, Thiên Lưu quản hắn khỉ gió, nhấc áo người
áo đen lên, lôi đi. Thật khiến Thượng Quan Mạn kinh ngạc, lại có khí lực
lớn như vậy.
Đột nhiên có một mũi tên từ trong bóng tối bắn tới, nhắm giữa ngực người áo
đen. Máu tươi tung tóe, người áo đen hét lên một tiếng liền không cử động nữa.
Thiên Lưu tức giận ném thi thể trên mặt đất, muốn đuổi theo nhưng bị Thiên Du
ngăn lại: “Bảo vệ phu nhân quan trọng hơn.” Thiên Lưu tức nói: “Để cho bọn
chúng thoát được.” Thiên Du chỉ sợ Thượng Quan Mạn thấy thi thể bị giật mình, ở
một bên nói “Xin phu nhân chờ chốc lát, Điện hạ sắp đến.” Vừa mới nói xong,
liền nghe một tiếng cười vô cùng lanh lảnh: “Đã đến rồi.”
Trong màn đêm liền thấy một kiệu cùng vài người đến, bốn người khiêng kiệu, có
ba người đi theo một bên. Cỗ kiệu kia tới trước mặt, mái đỏ thân xanh, chính là
kiệu quan. Hai người Thiên Lưu vội quỳ một chân xuống: “Nô tỳ đáng chết.”
Màn kiệu bị vén lên từ bên trong, Hách Liên Du một tay vén rèm nhìn về phía
Thượng Quan Mạn, bóng đêm ánh sáng mịt mờ, chỉ thấy nửa gương mặt của hắn cũng
ẩn ở trong bóng đêm, dưới ánh trăng hình dạng rõ ràng, trong mắt mang theo nụ
cười nhíu mày: “Còn ngốc ở đó làm cái gì?”
Lúc này Thượng Quan Mạn mới hồi hồn, đi về phía cỗ kiệu, hắn cũng vươn tay ra,
trong bóng đêm lòng bàn tay trắng nõn thon dài, cực kỳ đẹp mắt. Nàng kinh ngạc
đưa bàn tay qua, cổ tay hắn dùng sức, ôm lấy nàng vào trong kiệu.
Màn kiệu buông xuống, giấu thân ảnh hai người trong kiệu, nàng chỉ cảm thấy mệt
mỏi, thuận thế dựa vào đầu vai hắn. Hắn cũng không nói chuyện, chỉ ôm chặt
nàng, như có điều suy nghĩ.
Thanh âm của Thanh Thụy vang ở bên ngoài kiệu: “Đứng lên đi, các ngươi cứu phu
nhân, coi như đoái công chuộc tội, Điện hạ sẽ không phạt các ngươi.”
“Tạ Điện hạ.”
Gõ nhẹ cánh cửa, cách một hồi lâu mới có nô bộc nhô đầu ra, thấy là một thiếu
niên áo trắng cực kỳ tuấn tú, không khỏi ngẩn ngơ;”Xin hỏi, ngài tìm ai?.”
Thượng Quan Mạn cười nói: “Xin thông bẩm thay, tại hạ có chuyện cầu kiến Thái
Tử Điện hạ.”
Người hầu nam thấy nàng có phần đẹp mắt, không cho nàng xem sắc mặt, chỉ nói:
“Kính xin công tử đi cửa chính.” Muốn đóng cửa, lại nghe tiếng cười trong cửa
truyền tới, thanh âm sảng lãng, cũng cực kỳ quen thuộc. Người hầu nam vội hốt
hoảng quỳ xuống: “Thái Tử Điện hạ.”
Thái tử không chút để ý đáp một tiếng, ngẩng đầu bắt gặp Thượng Quan Mạn đứng ở
trước cửa, thấy nàng mặc áo nam trang, một hồi lâu mới nhận ra. Chợt mừng rỡ
cười: “Thập nhị... Không... Ngươi đến tìm ta?”
Thượng Quan Mạn lại cười nói: “Ừ, có vài việc...” Không nhịn được quan sát hắn.
Hắn thay đi thường phục đỏ thẫm, trên người mặc áo màu xanh, mắt phượng mặt
ngọc, làm tăng thêm mấy phần phong lưu của nam tử bình thường.
Thái tử cười nói: “Vào rồi nói.” Sau lưng có người chần chừ mở miệng: “Điện hạ,
các vị Đại nhân đều chờ đợi.” Thái tử không kiên nhẫn cau mày: “Ngày khác đi.”
Quay mặt lại cười ngắm nàng: “Khó có dịp nàng đến tìm.”
Thượng Quan Mạn sợ hắn có việc trong người, mới mặc nam trang đến, nghe vậy vội
nói: “Không, Tam ca nếu không phiền cứ mang theo ta cùng đi cũng không sao.”
Thái tử nhíu mày kiếm đẹp mắt lại: “Loại địa phương đó cũng không phải chỗ
ngươi có thể đi.” Trong ánh mắt chỉ thấy Thượng Quan Mạn không vui mím môi,
cánh môi mềm mại mím thành một đường, vẻ mặt kiều mỵ, làm cho lòng người bỗng
nhiên xao động, không chút nghĩ ngợi, cười lên ha ha: “Thôi thôi, dẫn ngươi đi
là được.” Ngược lại người phía sau chần chừ, một cái ánh mắt của hắn quét qua, khắp
mọi nơi lập tức im miệng. Thái tử tới nắm đầu vai của nàng: “Đi thôi.”
Trên đường đều là đón xe, đợi đến xe ngựa dừng lại, thái tử dìu nàng xuống,
ngẩng đầu trông thấy bảng hiệu treo trên cao, Thượng Quan Mạn mới biết vì sao
thái tử nói nơi này nàng không đến được. Những nữ tử trang điểm xinh đẹp từ bên
trong lầu xông ra, ôm ấp yêu thương, rất là quyến rũ, có một người còn dựa vào
trong ngực nàng. Nàng co người lui về phía sau một bước, nàng kia khanh khách
cười không ngừng: “Ôi, còn xấu hổ.” Thái tử vươn tay đỡ nàng ra, đạm nói: “Mời
dẫn đường trước.”
Nàng kia liền biết hắn không phải là tới tìm vui, vặn eo cười nói: “Công tử xin
mời.”
Đi theo nàng kia xuyên qua hành lang tiếng cười không dứt, nhạc đồi trụy vang
dội trong tai, cũng không biết đi bao lâu đến cuối cùng mới thấy yên tĩnh chút.
Nàng kia dẫn mấy người tới gian phòng liền nhanh lui không thấy bóng dáng.
Trong phòng quả có người chờ bọn họ, đều là thường phục áo gấm. Thượng Quan Mạn
đại khái đảo qua, đoán chắc là đại thần trong triều. Thấy thái tử đi vào, tất
cả quỳ hành lễ: “Điện hạ.”
Có người đóng cửa canh giữ ở bên ngoài, thái tử nói: “Đều dậy đi.”
Che dấu tai mắt người tụ tại nơi này, nhất định là có chuyện quan trọng thương
lượng. Nàng là người ngoài, không tiện tham dự, nên muốn né tránh. Thái tử bất
ngờ nói: “Thập nhị muội, muội ở nơi này cũng được.”
Nghe thái tử xưng nàng “thập nhị muội” đoán ra nàng chính là Lâm Quan, vội vàng
muốn quỳ lạy. Thượng Quan Mạn nhàn nhạt quay mặt đi. Mọi người thấy nàng như
vậy, cũng không hành lễ. Một người thấp giọng nhắc nhở: “Điện hạ, nàng rốt cuộc
là thê tử Hách Liên Du, để cho nàng ở chỗ này, không tốt đâu.”
Chỉ nghe hai chữ “Thê tử”, thái tử bỗng nhiên giận tái mặt, quở nhẹ nói: “Nói
nhăng gì đó, thập nhị muội là người mình.” Nghe hắn nói như vậy, mọi người
không dây dưa nữa, lúc này mới bắt đầu nói chuyện chánh sự.
Mặc dù thái tử để cho nàng ở chỗ này, rốt cuộc vẫn bị xa lánh. Mọi người đàm
luận trong đình, nàng ngồi tựa trước cửa sổ xa xa, nâng cằm lên lòng đầy tâm
sự.
Nhưng ngữ điệu rời rạc vẫn thỉnh thoảng chui vào trong tai.
“Thủ hạ của thần tra ra được Nhu Phi và Hách Liên Du trước khi vào cung có chút
liên lạc. Mặc dù không biết là quan hệ gì, nhưng hai người là chỗ quen biết
trước.”
Một người cười nói: “Nói không chừng hai người đã có qua lại trước rồi.”
Ánh mắt thấy Thượng Quan Mạn liền hơi hơi chậm lại, thái tử không biến sắc ngắm
nàng một cái, nói: “Nói tiếp đi.”
“Bất kể hai người bọn họ có quan hệ ra sao, chỉ cần thừa dịp hai người gặp mặt
bắt họ tại trận. Hai người tự mình gặp mặt không tuân theo cung quy, tội điếm ô
đế phi cũng là tử tội. Bất kể xử như thế nào, Hách Liên Du tuyệt đối chạy không
thoát.”
“Quan trọng chính là làm sao để cho hai người liên lạc, để Hách Liên Du vào
cung gặp Nhu Phi.”
...
Mọi người thương lượng xong, trời cũng đã gần tối. Đẩy cửa sổ nhìn sang, đường
chân trời đã trở thành một đường không bình thường, giống như ánh sáng còn dư
bắt đầu từ nơi đó tóe vào, nhiễm đỏ phía chân trời.
Thái tử cười nói: “Bây giờ có thể nói rồi, tìm ta có chuyện gì?”
Nàng nâng cằm lên nhìn ra xa ngoài cửa sổ, tựa đã lâu, cổ tay có chút mơ hồ tê
dại, cũng không lấy ra, liền nhất định bảo trì tư thế như vậy: “Tam ca cố ý để
cho ta nghe mấy chuyện này, là muốn thử ta sao?”
Nụ cười trên mặt thái tử trì hoãn, hắn tựa vào bên cạnh bàn, tay vuốt vuốt một
cái ly uống rượu, nghe vậy chỉ nhìn chằm chằm mép ly xuất thần. Ly sứ mỏng như
giấy, như là sau một khắc liền có thể bóp nát. Một hồi lâu, hắn vứt ly rượu
xuống trên bàn, nói: “Ta chưa từng nghĩ như vậy, thập nhị muội, muội ở trong lòng
ta vẫn... Là người thân cận nhất của ta.”
Thái độ thành khẩn mang theo một chút ưu thương, khiến cho nàng không nhịn được
ngẩn người, ánh sáng dư chiếu vào bên trong phòng, soi rõ mặt hắn. Nàng xoay
đầu lại cười nói: “Tam ca có thể nói như vậy, ta tự nhiên cao hứng, nhưng cho
dù không phải là hoàng tẩu, Tam ca người sớm muộn gì cũng sẽ gặp được người
càng thân cận hơn muội muội như ta.”
“Không bao giờ.” Thái tử hung hăng đấm bàn, chấn đến ly rượu bừa bãi lăn loạn,
tâm tình hắn cực kỳ kích động, ngực phập phồng, làm như hết sức đè nén cái gì.
Nhìn thấy ánh mắt giật mình của Thượng Quan Mạn, trên mặt hắn buồn bã, tâm tình
mới dần dần hòa hoãn xuống.
Thượng Quan Mạn nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới tình cảnh buổi sáng. Hách Liên Du
từ sớm đã đi Hình bộ, nàng trang điểm muốn vào cung, liền nghe nói có người cầu
kiến, tới cũng là Hồng Phi.
“Người mà Điện hạ muốn thuộc hạ tra... Là mẫu thân của Hách Liên Đại nhân.”
Chỉ một câu này. Ánh mặt trời cực tốt vào sáng sớm, phất ở trên mặt ấm áp thư
thái. Một khắc kia chỉ cảm thấy mùa đông đột nhiên tới, gió mạnh đánh tới, tứ
chi trăm xương cũng thấm lạnh lẽo, lược gỗ trong tay “Phanh” rơi xuống đất.
Nàng không biết mình là tâm tình gì, có lẽ là sợ hãi hay là gì khác...
Nếu mẫu thân ôm thù hận, làm nhi tử như hắn, nhất định là theo hận ý của mẫu
thân mà đến. Cộng thêm vết sẹo trên lưng hắn, có thể đoán ở nơi đó cũng trải
qua không ít bi thảm. Ảnh hưởng từ mẫu thân, hắn nhất định cũng ôm hận ý, cho
dù không phải hận, cũng là thù. Hôm đó ở trong buồng sưởi Càn Khôn cung, nàng
nhìn thấy sát ý chợt lóe lên, thì ra cũng không phải là ảo giác. Biết mẫu thân
mình bị vứt bỏ tổn thương như vậy, kiêu ngạo như hắn, làm sao có thể dễ dàng bỏ
qua cho vương triều này.
Tứ ca Thất ca trước sau thất thế, duy nhất còn lại là thái tử cũng sớm thành
con mồi của hắn.
Nàng... bây giờ nên làm cái gì cho phải đây.
Thái tử đột nhiên mở miệng: “Thập nhị muội thông minh như vậy, chắc không khó
nhìn ra dã tâm của hắn?”
Nàng nhẹ nhàng than thở: “Ta làm sao không rõ ràng, vốn tưởng rằng một ngày nào
đó chàng sẽ về Cổ Hạ quốc, là ta sai lầm rồi. Chàng mười mấy tuổi đã tới đây,
thế lực gốc rễ cũng đã tích lũy sâu, chàng làm sao dễ dàng buông tha cho được,
huống hồ chàng không phải là người cam tâm ở dưới người khác. Người như vậy,
một ngày nào đó sẽ là mắt nhìn xuống chúng sanh, coi thường thiên hạ.”
Coi như không có thù hận, cũng là con đường hắn tất nhiên phải đi.
Thái tử yên lặng chốc lát, cười: “Ta đột nhiên nảy lên một vấn đề ngu xuẩn. Nếu
như có một ngày ta và Hách Liên Du đồng thời gặp phải nguy hiểm tánh mạng, vậy
muội sẽ cứu ai?” Câu này của thái tử sao cảm giác quen tai thế này? Trước kia
có từng nghe hay chưa, không ngờ...