Hắn ôm nàng đến trên
giường. Nàng nhắm mắt cuộn thành một đoàn, sợi tóc như mực xốc xếch như cỏ,
dính vào trên mặt trắng nõn của nàng. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng vén tóc cho
nàng, ánh mắt ôn nhu quấn quýt si mê nhìn nàng, cong môi mỉm cười.
Ánh mắt như vậy, chỉ tựa như nhìn chăm chú vào trân bảo trân quý nhất. Có lúc,
Thái Tử Phi cũng kỳ vọng, Thái tử sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, sau đó mới
biết, nguyên là tự mình nằm mơ. Đối với nàng mà nói, bất quá hy vọng xa vời,
sau đó cũng nghĩ thông, cứ như vậy đi, như vậy là tốt rồi.
Nhưng hôm nay, ánh mắt như vậy lại xuất hiện ở trên mặt của nhân vật lãnh khốc
như Hách Liên Du.
Thái Tử Phi lúng túng đứng ở đó, nhất thời cũng không biết làm gì. Hách Liên Du
cuối cùng ngẩng mặt, đôi tròng mắt thâm thúy lạnh như băng, tựa như một lưỡi
dao bén quét qua, thương tích khắp người. Thái Tử Phi lại bị hắn nhìn toàn thân
không ngừng run rẩy, một hồi lâu mới nghe hắn nói: “Còn không đi?”
Trong chớp mắt Thái Tử Phi chỉ cảm thấy như được đại xá, lại quên lý do tìm đến
xoay người liền đi, lại thình lình nghe hắn trầm giọng mở miệng sau lưng: “Xin
nhớ rõ, nữ nhân của ta, không phải người ngươi tùy ý có thể động vào.”
Mặt Thái Tử Phi nháy mắt như giấy trắng, chỉ cảm thấy gió lạnh thoáng qua lưng,
thấm ra mồ hôi lạnh rậm rạp chằng chịt, hai tay run đến độ cầm không được. Nàng
một khắc cũng không dám dừng lại, vội vã trốn ra khỏi điện.
Bên trong phòng quy về yên tĩnh, bởi vì mây đen che trời ngoài cửa sổ, bên
trong phòng ánh sáng mịt mờ, ánh sáng xuyên màn chiếu vào mặt hắn. Dấu tay dần
dần mơ hồ thành một đoàn sắc đỏ, hắn không nhịn được nhăn mày lại, nhẹ nói: “Là
ta tới chậm rồi.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Ta sẽ không để cho nàng chịu
uổng” lại thấy nàng nhẹ nhăn mày, mi tâm trắng nõn có mấy nếp gấp mỏng, làm như
tỳ vết rõ ràng trên sứ trắng, làm cho lòng người đau nhói. Hắn không nhịn được
nâng ngón tay phủ qua, nàng đột nhiên nhẹ nhàng tránh mặt, làm ngón tay hắn
cứng ở không trung.
Khóe môi có chút nhếch lên của hắn chậm rãi trầm xuống, nàng lật người quay
lưng đi, chỉ để sau lưng lạnh như băng lại cho hắn. Hách Liên Du cuối cùng thở
dài: “Nàng nghỉ ngơi đi.” Kéo chăn cho nàng, ngồi một chút ở bên giường, thấy
nàng cũng không nhúc nhích, cuối cùng bất đắc dĩ rời đi.
Mới ra phòng, hắn lạnh giọng gọi người: “Sao lại cho người ta tiến vào, trong
phủ Hách Liên không có ai sao?” Hắn ít sẵng giọng với Thanh Thụy, nghĩ đến chắc
giận cực điểm. Thanh Thụy thấp giọng nói: “Thuộc hạ có lỗi, thuộc hạ cho là
Thái Tử Phi tới có thể khiến cho phu nhân có điều thay đổi, cho nên để cho
người thả đi vào.”
Thần thái của Thanh Thụy kính cẩn như vậy, hắn tự nhiên không phát lửa được,
nghe hắn nói như vậy chợt trong nội tâm khẽ động, nói: “Vào trong cung đón Diệu
Dương Đế Cơ ra.”
Thanh Thụy ngẩn người, tùy tiện nói: “Vâng”
Thanh Thụy làm việc ổn thỏa mau lẹ, buổi sáng Thượng Quan Mạn tỉnh từ sớm, ngày
gần đây nàng thường thường có chút buồn ngủ, nằm xuống lại không ngủ được. Mặc
dù ngủ thiếp đi lại bị ác mộng tỉnh lại. Nằm mơ thấy Cố Chiêu Viện, bà nguyên không
có đi, bất quá cho dù một giấc mộng, nàng cũng cực kỳ cao hứng, kéo cánh tay Cố
Chiêu Viện thân mật dựa lên, ngay cả hoa văn trên vạt áo nàng cũng có thể cảm
giác ra ngoài rõ ràng, càng cảm thấy nguyên tất cả là cơn ác mộng thôi. Cuối
cùng vẫn là tỉnh, mở mắt ra chỉ thấy bóng đêm bao la, bát ngát, vui sướng trong
mộng và thực tế tàn khốc đụng nhau chung một chỗ, chỉ làm cho nàng thở không
nổi.
Nàng càng lười biếng, mặc dù tỉnh cũng vẫn lười ở trên giường, đồ ăn sáng bưng
lên lại vẫn không nhúc nhích cho lui đi. Mặt đất trải đầy thảm lông cừu thật
dầy, đi bộ mềm mại không tiếng động, chẳng biết lúc nào đồ vật có góc bài biện
trong phòng đều được đổi thành hình tròn, bình sứ đặt trên bàn dài cũng đều bị
đem đi, đổi thành đồ đan treo ở trên vách. Bữa trưa bưng lên, nàng cảm thấy
đói, vẫn ăn không trôi, dùng đũa ngọc gạt gạt, cuối cùng để xuống. Thù Nhi liền
khuyên: “Điện hạ, ngài ăn chút đi, những thứ đồ này là Đại nhân đặc biệt phái
người từ...” Lời còn chưa dứt, chỉ bị ánh mắt nàng quét tới. Thù Nhi rùng mình
một cái không dám nói nữa.
Lúc này Diệu Dương đến, chỉ là khí hậu lạnh dần, nàng quấn chặt mình bằng áo
choàng gấm thêu hoa thêu trăng, một khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng trắng nổi bật
lên hai mắt đen nhánh, vẻ mặt lại cực kỳ bàng hoàng, giống như nai con lạc
đường, sợ hãi kêu một tiếng: “Tỷ tỷ.”
Thân thể Thượng Quan Mạn cứng đờ, bỗng nhiên quay mặt, trầm tĩnh nhìn nàng,
cuối cùng lên tiếng gọi: “Diệu Nhi.”
Mấy ngày nay nàng luôn lười nói chuyện, Thù Nhi nghe nàng rốt cuộc mở miệng,
vội cười nói: “Hai vị Điện hạ trò chuyện, nô tỳ lui ra trước.”
Diệu Dương sải bước bỏ chạy tới đây, nắm chặt tay áo của nàng, sau một khắc rơi
lệ “Tỷ tỷ, Diệu Nhi thật là sợ, bọn họ đều nói Cố nương nương là Hoàng hậu hạ
độc mới... Kế tiếp chính là chúng ta, cô cô ngày ngày nghiệm độc, nhưng chúng
ta còn chưa dám ăn, Diệu Nhi thật là sợ. Hôm nay Diệu Nhi đi ra, trong cung
cũng chỉ còn lại có cô cô, tỷ tỷ, người cứu cứu cô cô...”
Thượng Quan Mạn kinh ngạc đưa tay ra, nước mắt trên mặt Diệu Dương dính đến
trên đầu ngón tay, ươn ướt mà ấm áp, làm như sương mới buổi sáng. Nước mắt đảo
quanh trong mắt Diệu Dương, dọa cho sợ đến sắc mặt tái nhợt, nhu nhược như vậy,
nếu nàng cũng không có ở đây, đứa nhỏ này làm sao sống nữa.
Thì ra, nàng vẫn có chuyện phải làm.
Che chở Diệu Dương, La cô, cứu thái tử, còn có thù phải trả, nàng bất ngờ nói:
“Muội mới vừa nói Hoàng hậu thế nào?”
Diệu Dương gạt lệ nói: “Trong cung đều truyền, nói là Hoàng hậu hạ độc.” Nàng
làm như lóe lên linh quang: “Đúng rồi.” Nàng cúi đầu giũ áo choàng, trong váy dài
bị nhét phình, cẩn thận rút ra, tươi cười nâng lên đưa cho nàng: “Đây là
Cố nương nương làm cho tỷ. Không biết vì sao, bà giống như là biết trước, đều
làm một áo choàng ngắn cho chúng ta.”
Trong tay nàng quả thật có một xấp gấm, màu trắng, dùng kim tuyến thêu ra hoa
văn, rạng rỡ phát sáng ở dưới ánh sáng. Bà thêu cực kỳ cẩn thận, đường may mịn
chỉnh tề, không có một đường rối loạn, hoa văn kia cũng phức tạp, không biết
hao tốn bao nhiêu tâm huyết. Bà thích may đồ ở dưới cửa sổ, cho dù là một cái
khăn, cũng là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng bà ít thêu loại vật này, bởi vì
không quen tay, không biết bị kim châm bao nhiêu lần.
Thượng Quan Mạn nghĩ như vậy, khóe mắt đã ướt, hốc mắt cũng khô khốc, làm sao
cũng không rơi lệ được. Cũng chỉ nhẹ giọng hỏi: “Bà còn nói cái gì?”
Vệt nước mắt trên mặt Diệu Dương chưa khô, mặt ngây thơ nằm ở trên đầu gối
nàng: “Bà còn nói bảo muội tìm phu quân một lòng một dạ đối với muội.”
Một lòng... Một dạ?
Diệu Dương đột nhiên lại nghĩ tới tới “Đúng rồi, Cố nương nương đi qua điện bên
chúng ta ở, có một lần muội đến nhìn thấy sắc mặt bà khó coi ngồi ở chỗ đó, cầm
trong tay một họa trục (bức tranh được cuộn trọn lại), muội hỏi bà là gì, bà
hốt hoảng liền bỏ đi.”
Nàng nhạy cảm bắt được từ “họa trục”, chẳng lẽ là... bức họa Tô Lưu Cẩn nàng rõ
ràng giấu rất tốt, không nghĩ tới vẫn là bị bà tìm được.
Thì ra là bà đều biết. Bao nhiêu năm rồi, tất cả sủng nhục, bà bất quá là một
cái bóng.
Nàng không nghĩ tới bà lại quyết tuyệt như vậy, chỉ cho là bà luôn luôn nhu
nhược, thì ra nàng vẫn luôn chưa từng biết bà. Tuy bề ngoài xinh đẹp nhu nhược,
bà lại quật cường kiêu ngạo, bà dẫu có chết cũng không cần làm bóng dáng thay
người khác.
Thượng Quan Mạn không nhịn được toàn thân đều phát run lên, dọa cho Diệu Dương
sợ đến cầm tay nàng: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Nàng tuyệt vọng nhắm mắt.
Cái gì cũng tránh không khỏi, đều bởi vì bọn họ là mẹ con.
Bữa tối thời điểm Hách Liên Du tới, Diệu Dương đang dùng bữa cùng Thượng Quan
Mạn. Trong dĩa đựng đầy mơ chua, thức ăn động không nhiều, mơ chua ngược lại ăn
rất mau. Diệu Dương liền cười nói: “Tỷ tỷ người thích ăn cái này từ khi nào
vậy?”
Nàng ngắt một quả bỏ vào miệng, nghe vậy không khỏi sợ run, cười nói: “Phải
không, ta lại không có chú ý.” Diệu Dương lại đột nhiên đứng dậy tránh đến phía
sau nàng, mới thấy là Hách Liên Du vào phòng. Nụ cười trên mặt Thượng Quan Mạn
cũng dần dần nhạt xuống. Hách Liên Du thấy nàng lạnh mặt, vẫn cười nói: “Đang
ăn gì vậy?”
Quét qua bàn con, trong ngày thường nàng ăn không nhiều, những thức dầu mỡ cũng
không tốt cho thân thể, vì vậy phòng bếp cố ý làm thêm canh và rau cải. Hách
Liên Du cười nói: “Vừa đúng ta cũng chưa ăn, cùng nhau ăn thôi.” Giương mắt
thấy Diệu Dương co quắp đứng ở sau lưng Thượng Quan Mạn, liền nói: “Điện hạ
cũng cùng ăn đi.”
Diệu Dương mới cẩn thận ngồi trở lại.
Thượng Quan Mạn lại đột nhiên đứng dậy, Diệu Dương ngẩng mặt tới hỏi: “Tỷ tỷ,
người không muốn ăn à?” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nhìn Hách Liên Du,
thẳng vào phòng.
Hách Liên Du đứng dậy cũng nhanh bước theo sau. Một tay hắn kéo lấy cổ tay của
nàng, lôi nàng trở lại. Đèn tám góc treo trên vách khắc hoa, thấy con ngươi đen
nhánh của nàng cuối cùng chỉ còn lại lạnh như băng căm hận, làm như binh khí
hoàn toàn ghim vào trong lòng. Hắn hết sức đè thấp tâm tình, nói thật nhỏ: “Ta
đã tha tánh mạng của hắn, nàng rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?”
Nàng giãy giãy cổ tay, chỉ bị hắn nắm chết chặt, nàng cũng không nói lời nào,
chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn. Ánh đèn chiếu ở trong mắt nàng, nhúc nhích
làm như nhiều bó lửa giận, chiếu gò má trắng nõn của nàng. Hắn không khỏi có
chút hoảng hốt, không nhịn được liền vịn mặt của nàng hôn xuống. Khoảnh khắc
đụng phải cánh môi mềm mại của nàng, chỉ cảm thấy lửa lớn trong nháy mắt liền
đốt lên. Nàng hết sức kháng cự, vừa đánh vừa đá, chỉ bị hắn giữ không thể động
đậy. Hắn cuối cùng ôm nàng vào trong rèm, hôn vừa dày vừa vội, vội
vã khiến nàng khó có thể hô hấp, thân thể cũng nóng bỏng, tay lạnh phát
run, làm như tuyệt vọng chìm ở trong nước. Hắn quậy cả triều đình chướng khí mù
mịt, thái tử bị bỏ tù, nước không giống nước, thậm chí mẫu thân chết đi, tất cả
cũng bởi vì hắn. Người này, cũng là chồng nàng. Nhưng nếu năm mười bốn
tuổi nàng chưa từng gặp hắn, nàng có thể đã là vợ người khác. Hắn vu hãm huynh
trưởng nàng, đoạt quốc gia của nàng, nếu quyết tuyệt hận hắn, tổng sẽ không
thống khổ như hôm nay.
Nàng cuối cùng hiểu rõ câu “Ta mệt mỏi” tuyệt vọng vô lực của Cố Chiêu Viện
trước lúc lâm chung tới cực điểm, thật là mệt mỏi. Nàng không nguyện nghĩ
tiếp, đã có nước mắt lăn xuống, cứ tưởng chẳng còn nước mắt để mà khóc, thì ra
là nàng vẫn còn.
Xiêm áo ở đầu vai đã bị kéo xuống, nụ hôn của hắn một đường rơi vào trước ngực,
cuồng nhiệt vội vàng, giống như là muốn xé rách nàng. Nàng mơ hồ nổi nụ cười
bình tĩnh không sóng của Cố Chiêu Viện: “Ta mệt mỏi.”
Tất cả bởi vì mẹ của hắn, tất cả bởi vì phụ hoàng của nàng.
Trong mắt nàng tự nhiên dâng lên ẩm ướt, giơ tay một bạt tai liền đánh qua.
Thanh âm kia vô cùng vang, Hách Liên Du cũng giật mình ở nơi nào. Trong nội
thất chỉ có một chiếc đèn, có ánh sáng xám xịt rơi vào trên mặt hắn, trong mắt
chợt lóe kinh ngạc rồi mất. Chỉ thấy ánh mắt thâm thúy nặng nề, trong lòng nàng
nhất thời như bị đụng, không dám nhìn nữa, chỉ sợ mình mềm yếu dao động, nhắm
mắt lại quay lưng đi: “Mời đi ra ngoài, ta muốn ngủ.”