Thanh Thụy bên ngoài gọi:
“Điện hạ.”
Hách Liên Du nói với nàng: “Chờ ta một chút.” Đứng dậy đi đến cửa, hỏi “Chuyện
gì?” Thanh Thụy nói: “Vừa rồi Diệu Dương Điện hạ thất kinh chạy đi, thuộc hạ
một đường đi theo, mãi cho đến cửa phủ, thuộc hạ đoán nàng vào cung, liền chặn
nàng lại. Nàng vào phòng hồi lâu cũng không có ra ngoài, thuộc hạ nhìn vẻ mặt
nàng không ổn lắm, có nên xô cửa đi vào hay không?.”
Hách Liên Du đang trầm ngâm, Thượng Quan Mạn đã khoác áo ra ngoài, sắc mặt kinh
hoàng mở miệng: “Phá cửa đi.” Hách Liên Du cau mày: “Sao nàng lại ra đây.” Liền
muốn cản nàng, nàng vội vã chạy ra ngoài. Thanh Thụy xuôi tay đứng chặn ở cửa.
Nàng biết Hách Liên Du không mở miệng nàng sẽ tìm không thấy lối ra phòng này,
miễn cưỡng giải thích: “Diệu Nhi rất thẳng tính, người khác nói gì nàng liền
tin cái đó, lại thường la hét có người yêu, cộng thêm gần đây xảy ra quá nhiều
chuyện, lời của ngươi vừa rồi, chỉ sợ làm nàng sợ.”
Hách Liên Du xoay người cầm áo choàng khoác lên trên vai nàng: “Ta cùng nàng
qua xem một chút.”
Cửa phòng Diệu Dương đóng chặt, cho dù ai gọi bên trong cũng không nửa điểm
động tĩnh. Thanh Thụy một cước liền đạp cửa ra, trong phòng ngoài không có một
bóng người, gió rót vào bên trong phòng, thổi trúng rèm trên cột loạn bay.
Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy như có mây đen đè ở trái tim, hoảng loạn chuyển
vào nội thất, chỉ nghe màn phấp phới, đung đưa loạn ảnh trên đấy, ghế con lệch
ra một bên, mơ hồ làm như bóng người. Nàng hoảng sợ mở to mắt, ngẩng đầu lên
chỉ thấy thân Diệu Dương treo trên lụa trắng. Bóng trắng xám xịt khúc xạ lên
mặt nàng, làm như độ một tầng ánh lạnh.
Thanh Thụy rút đồ bên hông, “Vèo” một tiếng, lụa trắng đứt lìa. Thân thể Diệu
Dương thẳng tắp rớt xuống, Hách Liên Du đã nhận nàng trong ngực, nhẹ nhàng để
lên thảm mềm trên đất, dùng tay thử hơi thở nàng. Thượng Quan Mạn thấy vẻ mặt
ngưng trọng của Hách Liên Du trì hoãn, trong lòng cũng buông lỏng, hỏi: “Như
thế nào?” Hách Liên Du nói: “Không việc gì.” Ngón cái hắn dùng sức đè lại nhân
trung (phần dưới mũi trên môi) của Diệu Dương, không đến một khắc, Diệu Dương
ưm một tiếng, yếu ớt tỉnh lại. Thượng Quan Mạn vui mừng kêu lên: “Diệu Nhi.”
Sau một khắc vừa nóng vừa giận: “Nha đầu này, làm cái gì vậy hả?.” Diệu Dương
nhìn thấy nàng, nhào tới trong ngực nàng oa oa khóc lớn, hai tay vòng chặt
nàng, chết cũng không buông. Thượng Quan Mạn thấy thế cũng ôm vai nàng, chu
môi, cuối cùng không có trách cứ nàng.
Hách Liên Du liếc nàng một cái “Cũng may là vị trí sai lầm, nín thở một lúc
thôi, Điện hạ nên tự trân trọng, tìm chết không phải chuyện đùa đâu.”
Diệu Dương nghe vậy thân thể đột nhiên co rụt lại, chui đầu vào trong ngực
Thượng Quan Mạn, thân thể run lẩy bẩy, làm như rất hoảng sợ. Hách Liên Du thấy
thế nói: “Nàng khuyên nhủ nàng ta.” Mang theo Thanh Thụy sải bước đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Diệu Dương mới dám khóc ra thành tiếng, nước mắt ràn rụa
ướt đầy áo. Thượng Quan Mạn tức giận nói: “Sao muội cả tin như vậy, bất quá mới
nghe chút tiếng gió liền tìm đến cái chết, nếu muội không nguyện ý, hắn có thể
trói muội lại hay sao?”
Diệu Dương nức nở nói: “Nhưng muội nghe nói... Phụ hoàng xuống chiếu thư, nhà
mẹ hoàng tẩu lấy tội làm phản giết cửu tộc, Tứ ca cũng bị đâm chết trong
nhà...” Nàng khóc không thành tiếng, nghẹn không thở nổi, gương mặt cũng đã
trắng bệch: “Phụ hoàng còn đang mang bệnh, sao mọi chuyện như trở nên như vậy.”
Nàng bị dọa cho sợ đến toàn thân cũng không ngừng run rẩy, hàm răng lập cập
vang lên: “Tỷ tỷ, bọn họ đều nói Thượng Quan gia bị nguyền rủa rồi, nói không
chừng tỷ phu chính là người khiến lời nguyền rủa được ứng nghiệm.”
Sắc mặt nàng lạnh xuống: “Muội nghe ai nói?.”
Diệu Dương thấy sắc mặt nàng khó coi, run run rụt cổ một cái, nói nhỏ, “Lúc mẫu
thân còn sống, một lão cung nữ nói cho muội biết.” Cánh tay nàng bỗng chốc căng
thẳng: “Tỷ tỷ, chúng ta chạy trốn thôi.”
Chẳng biết tại sao, Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy trong lòng mình cũng xao động
bất an, lo sợ không yên. Nàng ở lại cùng với Diệu Dương đến tận chiều. Diệu
Dương kiệt sức, lại bị kinh sợ, ngủ say sưa ở trong ngực nàng. Trong phòng cực
yên tĩnh, không nghe được chút tiếng vang. Tiếng gió gào thét ở bên ngoài cửa
sổ, làm như vạn ngựa chạy qua. Nàng đột nhiên nhớ tới lần đến trường đua với
thái tử lúc trước. Khi đó mọi người đủ cả, tuy là vụng trộm đấu nhau, nhưng
ngoài mặt vẫn hoà hợp êm thấm. Nàng thật ra không thích những huynh trưởng này,
bất chợt nghe được tin Tứ hoàng tử chết đi, cũng chỉ nhớ một đôi con ngươi ngăm
đen lạnh lùng, không còn cái khác. Nàng khép mắt, nhưng trong lòng, lại vẫn cảm
thấy chua xót.
Bên ngoài dần dần truyền đến hỗn loạn xao động, quấy nhiễu Diệu Dương trằn trọc
trở mình, liền gọi nữ tỳ coi chừng: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Nữ tỳ cười nói: “Điện hạ chắc còn không biết, nghe nói ngày mai mẫu thân Đại
nhân vương phi Cổ Hạ đến, quản gia đang kêu dọn dẹp phòng.” Tuy nàng xưng nàng
Điện hạ, trong mắt đã hoàn toàn không có sùng kính đối với hoàng tộc, giống như
bất quá là xưng hô tầm thường. Bởi vì Hách Liên Du, bọn họ mới cung kính
với nàng, có lẽ Diệu Dương cũng phát hiện ra, mới sợ như vậy.
Thượng Quan Mạn ngớ ngẩn, mới nói: “Vậy sao?” Nữ tỳ thấy nàng chẳng qua là mất
hồn, thẳng khom người lui xuống, đồng rò khắc hoa “Đốt” vang lên một tiếng,
Thượng Quan Mạn cả kinh rùng mình một cái. Nàng vội lắc tỉnh Diệu Dương. Diệu
Dương còn buồn ngủ, xoa mắt như trẻ con: “Tỷ tỷ?” Liền thấy Thượng Quan Mạn tìm
ra một bộ xiêm áo tầm thường trong mớ quần áo. Kiểu dáng không mới, vật liệu
may mặc cũng bình thường, làm như cô gái nhà bình dân thường mặc, Thượng Quan Mạn
ném cho nàng: “Thay ra đi.”
Diệu Dương vừa thay vừa hỏi: “Tỷ tỷ, Sao vậy?”
Giọng nói của nàng hoàn toàn không giống bình thường, thậm chí là khẩn trương:
“Tô Lưu Cẩn sắp trở về rồi.”
Diệu Dương không biết Tô Lưu Cẩn là ai. Thượng Quan Mạn cầm chút ngân lượng
nhét vào tay áo Diệu Dương. Diệu Dương rối ren nhận, đầu ngón tay lơ đãng đụng
nhau, lạnh như băng khiến cho nàng rùng mình một cái. Thượng Quan Mạn hoảng sợ
thất thố như vậy, nàng chưa từng gặp. Mặc dù Diệu Dương sợ Hách Liên Du thật sẽ
gả mình cho người mập mạp kia, nhưng vẫn khuyên nàng: “Tỷ tỷ, muội không sao
đâu.”
Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng liếc nhìn nàng một cái: “Bởi vì ta, Hách Liên Du sẽ
không làm gì muội, nhưng nếu Tô Lưu Cẩn trở lại, liền không phải kết quả chỉ
tùy tiện gả muội thôi đâu.” Ánh mắt nàng cực kỳ nghiêm túc, dọa cho Diệu Dương
sợ đến mặt trắng xanh: “Cái gì Cẩn đáng sợ như vậy sao?”
Nàng trải tốt giấy viết thư, bóp tay áo chấp bút, trán lại rơi mồ hôi, nói nhỏ:
“Tục ngữ nói, độc nhất là lòng dạ đàn bà, huống chi là phụ nữ chịu nhục mấy
chục năm, ôm lòng báo thù trở về.”
Diệu Dương nghe được như rơi vào trong sương mù, nhưng vẫn biết chuyện quá khẩn
cấp, vạn vạn không thể làm trễ nãi. Thấy nàng viết thư ở đó, liền tìm một vạt
áo, bỏ đồ châu ngọc vào. Phòng ngủ Diệu Dương vốn là phòng khách, cũng không có
bao nhiêu vật đáng tiền, cho nên có thể cầm theo cũng không nhiều. Đợi nàng thu
thập xong, Thượng Quan Mạn đã nhét thư vào trong bao thư, thận trọng giao cho
nàng: “Nhất định phải tự tay giao cho Phản Ảnh, hắn xem tự sẽ biết phải làm
sao.”
Diệu Dương mang theo bọc quần áo ngạc nhiên mở miệng: “Tại sao muốn muội giao
cho hắn, tỷ tỷ không cùng muội đi sao?”
Trong ánh sáng thấy khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Diệu Dương, tròng mắt như
hồ nước. Tình cảm ân cần không lời nào có thể miêu tả được, trong tim Thượng
Quan Mạn nhất thời nóng lên, chỉ kém rơi lệ, cuối cùng nhịn được, mỉm cười vươn
tay điểm chóp mũi nàng: “Nha đầu ngốc, muội đi một mình, ta không đi.”
“Tại sao?” Diệu Dương trừng lớn mắt, nước mắt nhất thời đảo quanh. Thượng Quan
Mạn cười nhạt nói: “Một mình muội ra ngoài, hắn tự nhiên sẽ không chú ý, nếu
chúng ta cùng nhau đi, bọn họ sẽ nghi ngờ.” Nàng vừa nói vừa khoác áo choàng
đen lên trên vai Diệu Dương, nói: “Đi đi, người trong phủ vừa đúng lúc đang vội
vàng dọn dẹp, sẽ không chú ý muội.”
Diệu Dương vừa khóc vừa gạt lệ, vẫn còn không yên tâm: “Tỷ tỷ, người không đi
với muội sao?”
Thượng Quan Mạn cũng khó chịu trong lòng, Diệu Dương đi chuyến này, biết bao
giờ mới có thể gặp lại. Thế sự đổi thay, nếu là vô duyên, sợ rằng khó gặp mặt,
nàng nắm tay Diệu Dương thật chặt, nói: “Đi đi.” Diệu Dương lau lệ xoay người,
nàng không không đành lòng kêu một tiếng: “Diệu Nhi.”
Diệu Dương đỏ mắt xoay đầu lại.
Thượng Quan Mạn mặc áo tơ trắng đứng ở đó, tóc đen sõa vai, vẻ mặt nghiêm túc,
gằn từng chữ: “Chuyện ta đã từng đáp ứng muội, sẽ không nuốt lời, Hà gia của
Hoàng hậu nhất định sẽ ác có ác báo.”
Diệu Dương nhất thời lệ rơi đầy mặt, nức nở nói: “Muội biết rõ.”
Thượng Quan Mạn chỉ sợ sau một khắc lại kêu nàng, vội xoay người sang chỗ khác
quở nhẹ: “Còn không mau đi.”
Thanh âm Diệu Dương vẫn mang theo nức nở: “Tỷ tỷ, muội đi nha.”
Sau lưng chỉ truyền tới tiếng bước chân hơi nhỏ, cửa dập một tiếng khép lại,
không còn tiếng vang nữa.
Bóng đêm dần dần sâu xuống, xem chừng Diệu Dương đã đến phủ đệ, nàng mới đẩy
cửa ra ngoài, thấy Hách Liên Du chắp tay đứng ở trong bóng đêm. Mây đen không
tản đi, ánh trăng hắt vào, trên người hắn đều là một mảnh màu bạc, thân thể
Thượng Quan Mạn chợt cứng đờ, đóng cửa lại, chỉ nghe Hách Liên Du hỏi: “Ngủ
rồi?”
Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng lên tiếng, xác định cửa phòng đóng chặt “Khóc mệt
rồi, nên ngủ mê man, ngày mai cũng không cần người gọi nàng.”
Hách Liên Du nghe vậy cười: “Ta đã hy vọng nàng ấy có thể trở thành người một
nhà.” Vừa nói liếc nàng một cái, vẻ mặt nàng chỉ lãnh đạm, bất đắc dĩ nói: “Ta
tiễn nàng trở về.” Liền giơ tay lên muốn dắt nàng, thân thể nàng bản năng co
rụt lại, trong mắt của hắn hơi trầm, chợt lại cười nói: “Đều là vợ chồng già
rồi, còn xấu hổ hay sao?” Cường tự dắt tay của nàng, tay hắn vô cùng ấm, nắm
đầu ngón tay lạnh như băng của nàng, chỉ cảm thấy tựa như có thể hòa tan. Nàng
bị hắn kéo ra phía sau mình nhắm mắt theo đuôi, chỉ nghe hắn nói: “Ngày mai mẫu
thân đã đến, vốn nàng cũng đáp ứng đón bà với ta, nhưng tình hình bây giờ...”
Hận ý của Tô Lưu Cẩn tràn đầy, nếu biết Thượng Quan Mạn là nữ nhi của kẻ thù,
không biết sẽ làm ra chuyện gì. Hắn dừng một chút, trở về vẻ mặt trấn an cười
nói: “Đợi tâm tình bà ổn định chút ít, ta sẽ đưa nàng đi bái kiến.”
Nàng cúi thấp đầu, chỉ thấy sắc váy lay động, không tiếng động xẹt qua một khối
lại một khối gạch đá màu xám tro, làm như nước biển đánh tới bên bờ, dâng lên
sóng biển tuyết trắng. Nàng thất thần, tựa như cũng không nghe hắn nói gì, liền
vô ý thức khẽ lên tiếng. Hách Liên Du bỗng chốc quay đầu lại, chỉ thấy trong
ánh trăng nàng đang ngẩng đầu lên ngắm nhìn nơi xa, trên má trắng nõn có nước
mắt lẳng lặng rơi, thật như hoa đào gặp mưa, khiến cho người người thương tiếc.
Hắn mới giật mình, mình đã lơ đãng chạm vào vết sẹo của nàng, hai chữ “mẫu
thân”, đối với người vừa mất người thân như nàng thực sự quá nặng nề. Thượng
Quan Mạn thấy hắn nhìn nàng, đột ngột quay mặt, vết lệ kia vẫn còn ở lại trên
mặt, chỉ dâng lên ánh sáng trân châu. Hắn yêu thương đến lau, nàng cũng không
né tránh, lòng ngón tay chạm lên da thịt, xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi khiến trong
lòng hắn bỗng nhiên động. Hắn giống như bị khích lệ, cúi đầu liền muốn hôn
xuống, nàng cũng cúi thấp đầu, tóc đen theo cổ che nửa mặt, nàng nói nhỏ: “Ta
muốn đi Thù Ly cung xem một chút.”