Còn chưa tới trước cửa,
chỉ nghe một tiếng kêu thê lương gần như điên cuồng, tiếp đến là rống giận của
nam tử, “Mẹ kiếp, thật là xúi quẩy!” Trong lòng nàng trầm xuống, lại đẩy cửa
ra, nhìn thấy Nguyệt Dương thân thể trần truồng nằm ở trên giường, bên dưới
loang lổ vết máu. Mạnh tướng quân kia khỏa thân đánh qua một chưởng, thân thể
Nguyệt Dương như diều đứt dây té dưới chân Thượng Quan Mạn.
Vẫn muộn.
Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy nửa người đều tê dại không có tri giác, cởi áo
choàng ngồi xổm xuống đắp lên trên người Nguyệt Dương. Trước mắt là áo choàng
gấm, thảm chùi chân rậm rạp chằng chịt, nhìn hoa cả mắt. Trong mắt dần dần mơ
hồ, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống, nhuộm trên áo choàng.
Hơi thở Nguyệt Dương yếu ớt, mặt trắng bệch lạnh run nằm trên đất.
Sau lưng cuối cùng có người bẩm báo: “Thống lĩnh, nữ nhân này đâm Thẩm người
hầu bị thương.”
Trên mặt Mạnh tướng quân đột nhiên hiện lên một nụ cười khát máu.
Đêm yên tĩnh thâm trầm.
Giấc ngủ này giống như đã ngàn năm, lại bị tiếng nước chảy mơ hồ truyền đến
đánh thức, làm như tay ướt của người nào nhẹ nhàng xoa trong nước. Hắn chậm rãi
mở mắt ra, trong tầm mắt chỉ thấy màn rũ xuống trong bóng đen, phòng ngoài có
một bóng lưng. Trong điện vẫn đốt Địa Long, toàn thân ấm áp, chỉ cảm thấy đầu
như muốn căng nứt ra. Hách Liên Du đè cái trán ngồi dậy, kêu một tiếng: “Mạn
nhi?”
Thân thể La cô căng thẳng, vắt khô khăn tay cúi đầu: “Đại nhân ngài đã tỉnh
rồi.”
Thấy là bà, Hách Liên Du bỗng chốc nhăn mày, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao quan
sát bà. Thân thể La cô co rụt lại, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ rũ đầu xuống
thấp hơn. Trong điện tĩnh mịch tựa như có thể hít thở không thông, đột nhiên
truyền đến tiếng gõ cửa, thanh âm Thanh Thụy vang lên ngay sau đó, mang theo
vài phần chần chừ: “Điện hạ, ngài ở bên trong sao?”
Hách Liên Du quét La cô một cái, đứng dậy qua mở cửa. Thanh Thụy mặc áo đen
đứng ở trong bóng đêm, thanh âm trầm thấp do dự: “Điện hạ, Nam Minh viên phái
người tới thông truyền, thái tử bị phế đã bỏ trốn, thuộc hạ đã hạ lệnh phong
tỏa cửa thành.” Có gió từ sau người rót vào bên trong phòng, thổi trúng vạt áo
bay loạn. Thanh Thụy nghe hắn hồi lâu không nói gì, lấy can đảm ngẩng đầu lên,
lại thấy Hách Liên Du cau mày ngắm nhìn bên cạnh. Bởi vì bóng đêm đen tối, nhìn
không ra vẻ mặt, chỉ nghe hắn lãnh đạm nói: “Người đâu, đều chạy hết sao?”
Thanh Thụy lại cúi đầu: “Chỉ bắt được một nữ nhân... Thuộc hạ đã phái người đến
chỗ Mạnh Thống lĩnh...”
Hách Liên Du bỗng nhiên biến sắc, “Sao lại đưa đến nơi đó?” Cong tay buông lỏng
cổ áo một chút: “Ta đi một chuyến.” Thanh Thụy ngạc nhiên: “Điện hạ, Vương Phi
sắp đến.”
Hách Liên Du vội vàng xuống bậc thang: “Không phải còn có mấy canh giờ à, gọi
bọn Đỗ Minh đến đó chờ trước đi.”
Thanh Thụy theo phía sau khuyên nhủ: “Thuộc hạ đã phái người đến chỗ Mạnh Thống
lĩnh rồi. Nếu Vương Phi không thấy Điện hạ nghênh đón chỉ sợ sẽ vạ đến cá dưới
ao (ý chỉ vạ lây kẻ dưới), đến lúc đó chuyện phu nhân sợ là càng không dễ giải
thích.”
Hách Liên Du chỉ mặt lạnh chạy về phía đông: “Nàng làm sao biết được sự việc
bên trong.”
Đống lửa đốt không khí boong boong vang dội, tất cả quân tốt trong viện trợn
mắt nhìn chằm chằm hai người. Mạnh thống lĩnh đột nhiên cười lên ha hả, “Nàng
này thật can đảm. “Lời nói còn chưa rơi xuống đất, một cước liền đạp tới bụng
nàng.
Nàng bỗng nhiên trắng mặt, dưới tình thế cấp bách nghiêng người. Đáy giày lạnh
lẽo đạp ngay giữa đầu vai, người học võ khí lực mạnh cỡ nào, chỉ cảm thấy như
vật nặng hung hăng đánh tới. Trong đầu nháy mắt trống không, thẳng tắp liền dập
đầu đến cửa “Phanh” một tiếng ngã trên đất, nàng đau đến mặt trắng như tờ giấy,
cả thân thể đều co rút. Mạnh thống lĩnh đang muốn tiến lên bổ thêm một cước,
lính truyền tin vội vàng tiến lên, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ mấy tiếng, mặt
Mạnh Thống lĩnh liền trắng xanh đi.
Thượng Quan Mạn chống cánh tay muốn đứng dậy, lại cảm giác trong bụng bỗng chốc
đau xót. Nàng hoảng sợ trừng lớn mắt, đôi tay kịch liệt run rẩy, gắt gao nắm
chặt váy áo, quả có chất lỏng từ giữa hai chân chảy ra, trong mắt nàng tự nhiên
rỉ ra lệ, thất kinh như đứa trẻ, vẫn kêu: “Ngũ lang, làm sao bây giờ.”
Mạnh Thống lĩnh thấy bộ dáng này của nàng cũng luống cuống. Cửa viện xôn xao,
sau một khắc liền thấy Hách Liên Du sải bước xông tới, xẹt về phía này. Mạnh
Thống lĩnh nhất thời mồ hôi lạnh toàn thân, miễn cưỡng cười hành lễ. Nhưng hắn
lại tựa như không nhìn thấy hắn ta, chỉ nhìn chằm chằm Thượng Quan Mạn, thẳng
tắp đi tới, thanh âm của hắn làm như nặn ra từ răng: “Mạn nhi.”
Thượng Quan Mạn nằm ở trên đất hoảng hốt cười một tiếng. Mắt thấy vết máu phía
dưới nàng, chỉ cảm thấy nháy mắt núi lở đất mòn, sợ hãi làm như mất đi toàn bộ
thế giới. Hai tay hắn hung hăng cầm đầu vai nhỏ yếu của nàng, trong mắt tựa như
phun ra lửa, làm như mãnh thú tùy thời xé rách nàng. Người trong viện kinh hãi
theo dõi hắn, hắn giận đến cắn răng nghiến lợi: “Nàng có từng cân nhắc hài nhi
trong bụng nàng không, Thượng Quan Mạn, nàng đang trả thù ta sao?”
Nàng vô lực che bụng, sắc mặt tái nhợt xám như tro. Trong tròng mắt như
nước mùa thu còn sót lại một nụ cười, từng giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt,
nóng bỏng rơi vào trên ngón tay hắn. Nàng giơ tay lên như muốn phủ tóc mai đen
đặc của hắn, lẩm bẩm nói: “Thiếp làm sao chịu...” Tay dừng đến giữa không trung
liền vô lực rũ xuống, cuối cùng té xỉu ở trong ngực hắn. Chính là một câu kia,
trong nháy mắt hòa tan nguội lạnh trong trái tim hắn vô ảnh vô tung, chỉ còn
lại sợ hãi vô ngần, cánh tay hắn nắm chặt lại chặt, gầm nhẹ như con thú thống
khổ: “Còn không đi truyền ngự y!”
Áo trắng hơn tuyết.
Có gió thổi qua, tay áo của nữ tử áo trắng chỉnh tề đứng hầu hai bên xe ngựa
bay múa như bướm, thảm gấm đỏ lăn qua bậc thềm ngọc, nối thẳng đến cửa chính
phủ Hách Liên. Tôi tớ tới tiếp đón đều quỳ hai bên thảm, khắp mọi nơi cực yên
lặng, chỉ nghe pháo trúc vang dội bang bang, đinh tai nhức óc, ngói mái hiên
cũng bị chấn vang dội khanh khách.
Đỗ Minh quỳ một gối xuống ở phía trước không nhịn được nuốt nước miếng.
Màn xe cuối cùng được một cô gái áo trắng vén lên, lưu loát nhảy xuống xe, thả
ghế ngựa, mới thấy một người phụ nữ mặc áo tơ màu lam thêu hoa văn phượng màu
vàng đỡ nử tử áo trắng xuống xe. Váy áo không tiếng động lướt qua thảm gấm.
Trâm vàng trâm ngọc trên đầu người phụ nữ run rẩy, xẹt qua mi tâm trắng trẻo,
chiếu dung nhan tuyệt mỹ.
Đỗ Minh cúi đầu cao giọng hô: “Đỗ Minh mang theo mọi người ra mắt Vương Phi,
Vương Phi phúc thọ như trời.”
Tô Lưu Cẩn đảo mắt phượng qua đoàn người, thanh âm nàng cực kỳ ôn nhu dễ
nghe, tiếng chất vấn cũng cảm thấy như gió xuân quất vào mặt: “Thanh nhi
đâu?”
Trên trán Đỗ Minh thình thịch đổ mồ hôi: “Bẩm Vương Phi, Điện hạ bởi vì có công
vụ quấn người, không thể đến kịp, Điện hạ phân phó hạ thần ở đây chờ đợi. Mời
Vương Phi vào chủ viện nghỉ ngơi chốc lát, sau đó Điện hạ liền đến.”
Mỉm cười ở khóe môi Tô Lưu Cẩn chím xuống, chợt lại mỉm cười: “Vậy liền đi nghỉ
ngơi trước.”
Đỗ Minh vụng trộm thở phào nhẹ nhõm, vội cúi đầu nghiêng người: “Vương Phi
mời.”
Xanh lạnh đỏ suy, mơ hồ làm như làm một cơn ác mộng, toàn thân cả kinh chảy mồ
hôi ròng ròng, nàng kinh hãi vươn tay: “Con...” Có người nắm tay nàng trong
lòng bàn tay thật chặt, lòng bàn tay kia ấm áp dày rộng, thanh âm ôn nhu cũng
vang ở bên tai: “Con không sao, nàng cứ tĩnh dưỡng cho tốt.”
Lòng của nàng cuối cùng trầm trầm rơi xuống, cửa như có xao động, làm cho con
người cảm thấy đau đớn mờ mờ ảo ảo. Hách Liên Du muốn đứng dậy, nàng đột nhiên
nắm chặt ống tay áo của hắn, nhắm mắt rơi lệ, yếu ớt nói một tiếng: “Nguyệt
Dương...”
Hắn vẫn nắm tay của nàng, mặt tựa như đang nghe thuộc hạ bẩm báo thật nhỏ. Lông
mi dài của nàng rung động, mấy chữ “Vương Phi” “Không vui” “Xin Điện hạ đi
trước” mơ hồ truyền vào trong tai. Nàng càng nắm chặt, tay áo gấm màu lam đậm,
tôn ngón tay trắng nõn dị thường của nàng lên, chỉ cảm thấy khớp xương nắm lại
cũng mơ hồ phiếm màu xanh lam. Hắn thở dài, cũng không đáp nàng, chỉ nói: “Mạn
nhi, ta sẽ trở lại sau.”
Nàng cố chấp bắt được không thả, hắn cuối cùng dứt khoát, đẩy tay nàng ra. Nàng
tựa như dùng toàn lực, bị hắn đẩy ra, đốt ngón tay cứng ngắc. Hắn vội vã nắm
lấy đầu ngón tay của nàng: “Ta đã bảo La ma ma chăm sóc nàng, nàng tĩnh dưỡng
thật tốt đi.” Vội vàng đi.
Xuống bậc thang, chuyển qua hành lang chín khúc. Hách Liên Du đột nhiên nhớ
tới, “Chuyện Thượng Quan Uyên sao rồi?”
Thanh Thụy nói: “Cửa thành đã đóng, cũng đã phái tất cả người đi lục soát, mấy
ngày nữa sẽ có kết quả.”
Hách Liên Du lạnh lùng quay mặt: “Hắn lại còn có thể chạy, nếu bắt được
chém ngay tại chỗ, không cần thông bẩm trước.”
Thanh Thụy nói: “Vâng”
Sáng sớm ánh sáng vừa đúng, ánh nắng xuyên thấu không khí mỏng manh rơi vào,
chỉ cảm thấy cả phủ đệ đều bị vây trong mây mù. Hách Liên Du đến chủ viện, Tô
Lưu Cẩn đổi một bộ áo trắng cầm cành mai tinh xảo và cây kéo. Hắn đứng dưới cây
mai lên tiếng gọi: “Mẫu thân.” Tô Lưu Cẩn dưới những tàng hoa xoay mắt nhìn,
vội vàng để xuống cây kéo nghênh đón, nụ cười ôn nhu: “Thanh nhi.”
Thị nữ áo trắng nấu trà bưng lên, mẹ con hai người cặp tay vào nhà, ngồi cạnh
cửa sổ uống trà. Ánh nắng dựa theo ly sứ nhỏ, ánh sáng bàng bạc như cánh bướm
chiếu trên bàn nhỏ bằng gỗ lê. Tô Lưu Cẩn cười than nhẹ: “Cuộc sống thế này,
không biết đã chờ bao lâu rồi.”
khóe môi Hách Liên Du cũng nở nụ cười, cũng không nói gì.
Tô Lưu Cẩn nói nhỏ: “Chuyện đáp ứng mẫu thân không có quên chứ.”
Trước mắt Hách Liên Du đột nhiên thoáng qua hình ảnh Thượng Quan Mạn gắt gao
bắt lấy tay áo hắn, giọt lệ lớn lăn xuống từ trên mặt tái nhợt của nàng... Tô
Lưu Cẩn nghi ngờ nói, “Thanh nhi.” Hắn mới gật đầu: “Dạ, nhóm Đế Cơ đều đã tụ
tại phế điện, chờ mẫu thân xử trí.”
Tô Lưu Cẩn như có điều suy nghĩ nhấp một ngụm trà, trầm ngâm chút mới mở miệng:
“Người của Hà gia tạm thời không nói, nghe nói bên cạnh con còn giữ lại một...”
Hách Liên Du đã giận tái mặt “Người nào nói vậy trước mặt mẫu thân?.” Tô Lưu
Cẩn cười nói: “Ta cũng không phản đối, nếu con thích, vui đùa một chút có gì
không thể, có thể có một chút nhưng không được cho là thật.” Bà nhìn thần sắc
con trai mình từ từ lạnh đi, chỉ cúi đầu uống trà. Trong phòng thật trầm tĩnh,
cánh hoa trong ly trà lăn lộn thấm hương, nhàn nhạt chiếu dung nhan xinh đẹp
như cô gái trẻ của bà. Thanh âm bà nhẹ vô cùng, làm như từ đàng xa truyền qua
“Thanh nhi, năm con sáu tuổi vì cứu ta con bắn phụ vương của con bị thương, còn
nói với sẽ làm Thượng Quan Hạo trả lại gấp mười lần, con nhớ chứ?”
Thanh âm hắn cực nhỏ: “Nhi thần nhớ.”
“Năm mười hai tuổi, phụ vương của con thiếu chút nữa thiêu chết con, là ta khổ
khổ cầu khẩn mới cứu con xuống, hôm nay vết thương trên lưng cũng không tản đi.
Lúc con thoi thóp, lại trịnh trọng nói cho ta biết, một ngày nào đó, con sẽ làm
mọi người Cổ Hạ cúi đầu xưng thần với con, con nhớ chứ?”
“Nhi thần nhớ.”
“Vậy mà,” Tô Lưu Cẩn nói: “Con mới vừa vặn đi một bước, liền bị một nữ nhân
ngăn trở sao?” Môi nàng mỉm cười nói tiếp: “Huống chi còn là nữ nhi của Thượng
Quan Hạo.”
Hách Liên Du không nhịn được để ly trà xuống, cau mày kêu một tiếng: “Mẫu
thân.”
Cảm xúc trong mắt Tô Lưu Cẩn dào dạt: “Nếu nàng sinh đứa bé kia ra, thì sẽ là
khôi phục ngai vàng, Thanh nhi, đây là trả thù, con có thể nào bỏ mặc!”