Người này mặc quần áo đắt
tiền, hành vi lại không khác gì tên háo sắt. Nàng thẹn quá thành giận, phất tay
áo lui người, tóc đen tán lạc trong lòng bàn tay hắn. Hắn ngược lại mừng rỡ,
thèm thuồng quan sát nàng: “Tính tình cay cú, thật hợp khẩu vị của ta.”
Nàng mặt lạnh liền đi, trong khoảnh khắc ánh mắt quét qua khuôn mặt hắn lại hơi
ngẩn ra.
Người này cũng là một bộ dáng cực đẹp, tóc mai như dao cắt, mày như núi xa.
Quan trọng là, mắt màu lam, hắn cũng có đôi mắt màu lam.
Người nọ lại tiến lên ngăn đường đi của nàng, một đôi mắt phong lưu đào hoa
nhìn nàng như sói tìm được vật ngon mới mẻ, tham lam, làm như sau một khắc sẽ
nhào lên. Giọng nói của hắn trêu chọc: “Từng nghe nói Chiêu Dương Công chúa là
thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hôm nay vừa gặp, quả danh bất hư truyền.” Hắn hà hơi
bên tai nàng như lan, giọng nói mềm mềm phất qua vành tai tuyết trắng: “Đệ đệ
kia của ta có cái gì tốt đâu, không bằng nàng theo ta đi, ngày sau ta kế vị làm
vua, nàng chính là vương hậu của ta.” Đầu ngón tay hắn chậm rãi chạm đầu vai
của nàng, nhẹ nhàng ma sát, cách xiêm áo, rõ ràng cảm xúc dục vọng trong mắt
hắn. Nàng không nhúc nhích, mặc đầu ngón tay hắn quấn lên như rắn, trong lòng
chỉ có chán ghét. Nơi đó có nửa phần rung động khi bị Hách Liên Du đụng chạm,
tuy có mấy phần giống nhau, nhưng cũng không phải là hắn.
Phẫn nộ, không cam lòng cùng nhau xông tới, lẽ nào chỉ có hắn.
Lạnh lùng phất tay hắn ra, sóng mắt lưu chuyển, nàng cười: “Đáng tiếc, ngươi
không phải là hắn.”
Người nọ ngẩn ra.
Sau lưng bỗng nhiên truyền tới một giọng nói trầm thấp: “Nhị Điện hạ, thuộc hạ
đưa ngài trở về dịch quán.” Nàng nhận ra thanh âm này, nghĩ đến ra là người của
hắn, không trách được người này giống hắn như vậy. Nguyên lai là Hách Liên
Khánh Nhị hoàng tử Cổ Hạ quốc. Hách Liên Khánh kia không rảnh bận tâm nàng, chỉ
cả giận nói: “Ngươi chỉ là một nô tài hạ tiện có tư cách gì đưa ta, gọi hắn.”
Thượng Quan Mạn thoát thân rời đi.
Chỉ nghe thanh âm Thanh Thuỵ thường thường, không chứa nửa phần tâm tình: “Điện
hạ mời.”
“Bản điện không trở về, một dã chủng do tiện nhân sinh ra như hắn cũng dám quản
ta sao.”
“Nhị Điện hạ không trở về cùng thuộc hạ, thuộc hạ cũng biết Nhị Điện hạ đã làm
gì rồi. Nhị Điện hạ đùa giỡn Đế Cơ, nếu hai nước sinh chiến sự, cho dù Đại
vương mặc cho sai lầm, họa cũng không tới trên đầu Điện hạ chúng ta, chỉ sợ đến
lúc đó Đại vương cũng khó mà che chở Nhị Điện hạ.” Thanh Thuỵ mặt không chút thay
đổi chắp tay: “Thuộc hạ cáo từ.” Xoay người đi.
Hách Liên Khánh vội gọi hắn lại: “Ngươi... Ngươi chờ một chút.”
Thanh Thuỵ xoay người lại, trong mắt chẳng xao sóng nước: “Có chuyện gì vậy
Điện hạ?”
Hách Liên Khánh ho khan một tiếng, ánh mắt lóe lên, không thèm để ý nói: “Bản
điện đói bụng, ngươi dẫn đường đi.”
“Vâng
Đảo mắt chỉ thấy tại cung khuyết lan can bạch ngọc, một người áo lam đứng chắp
tay, cách bậc thềm ngọc ánh mắt sắc bén thâm thúy bắn tới.
Hách Liên Khánh không nhịn được cười lạnh một tiếng.
Trong dịch quán gấm đỏ rải đất, rèm nhẹ màn mỏng, lò hương khắc hoa mạ vàng.
Trên bàn tử đàn để nghiên mực bằng đá đỏ, khói tùng, xạ hương, dây mây vàng,
sừng tê giác, băng phiến. Trên giấy Tuyên Thành dùng mực thượng hạng từ trân
châu tạo thành sinh động vẽ ra một cô gái, mắt hạnh má đào, xinh đẹp như hoa.
Rõ ràng là gương mặt Thượng Quan Mạn, lại thấy hai vú loã lồ, mị nhãn như tơ,
làm ra tư thái mắc cỡ... Hách Liên Khánh vẽ thật cao hứng, bỗng nhiên một bàn
tay nghiêng thăm dò qua, đoạt mỹ nhân kia ra từ dưới ngòi bút.
Hách Liên Khánh giận dữ, xoay mặt trách mắng: “Thật là to gan, nô tài hạ
tiện nào dám can đảm...”
Giấy Tuyên Thành sáng trắng bị vò thành một cục, ném vào trong chậu than người
hầu bưng tới. Ngọn lửa nhô lên, trong nháy mắt hồn bay phách tán. Đầu sỏ Hách
Liên Du thì sắc mặt âm trầm chắp tay đứng ở bên cạnh bàn.
Hách Liên Khánh ngược lại cười: “Thế nào, mất hứng? Khó được khó được, trước
kia giành vật của ngươi thế nào ngươi cũng đều đưa ra mặt gỗ. Hôm nay cánh cứng
cáp rồi, cũng dám không nể mặt ta.” Hắn đột nhiên níu áo Hách Liên Du, lại gần
nói: “Ngươi nghe kỹ cho ta, tiểu mỹ nhân Chiêu Dương kia ta đã xem trúng. Ngươi
dù muốn cho cũng phải nhường, không muốn cho cũng phải nhường.”
Hách Liên Du mỉm cười nhướng mày, cổ tay dùng sức. Hách Liên Khánh đau kêu một
tiếng, vội buông ra, lui về phía sau mấy bước nhìn cổ tay mình, đột nhiên đen
đi. Đang muốn tức mắng to, Hách Liên Du không để ý sửa lại cổ áo, đạm nói: “Nếu
ngươi muốn Chiêu Dương, ta cho ngươi là được.”
Hách Liên Khánh không nghĩ đến dễ dàng như vậy, một trời một vực với thái độ
thiêu huỷ giấy Tuyên Thành vừa rồi. Hắn chỉ cho là trong đó có tâm tư khác,
thích thú cong lên một nụ cười rất bỉ ổi: “Ngươi đừng quên, đàn ông Cổ Hạ quốc
có thể lấy vợ của cha, nếu ngươi làm gì mờ ám ở trong, ta sẽ khiến cho tiện
nhân kia...”
Chỉ cảm thấy gió lạnh đánh tới, Hách Liên Du chắp tay đứng ở trong ánh sáng
lạnh sáng trắng, ngược ánh sáng chỉ thấy màu lam chuyển đậm, thanh âm của hắn
rét lạnh giống như thú: “Chỉ sợ ngươi không đợi được tới ngày đó.”
Cửa đột nhiên vọt tới hai đội hộ vệ, mọi người hung thần ác sát, cầm binh khí
trong tay. Hàn đao thu cầu vồng, từ đó thấy đao quang kiếm ảnh bên trong phòng.
Hách Liên Khánh nhất thời luống cuống: “Hách Liên Du, ngươi dám!”
Hách Liên Du hờ hững phất tay áo ra phòng: “Đây là lễ ra mắt của ta, nhị ca hảo
hảo hưởng thụ đi.”
Không đến một khắc, bên trong phòng tiếng kêu gào khóc thảm thiết điếc tai.
Đêm khuya, người trong Càn Khôn Điện đến, đồng ý Thượng Quan Mạn mang theo Diệu
Dương đi thăm Ngô Sung Viện.
Trong thiên lao âm trầm ươn ướt cô đơn, mùi vị mục nát gay mũi. Hai người đội
mũ màu đen do nội thị chuẩn bị đi vào bên trong. Bước chân không tiếng động,
lại giật mình vì tiếng hô buồn bã trong thiên lao. Sau song sắt, hai bên lối đi
lộ ra một đôi tay trải rộng vết thương dữ tợn, khô cằn như bắt được một tia hi
vọng cuối cùng. Diệu Dương đột nhiên khiếp đảm, bắt tay áo Thượng Quan Mạn nhỏ
giọng mở miệng: “Tỷ... Tỷ tỷ. Người vào trước đi.”
Mắt thấy gần ngay trước mắt, càng đến gần càng đáng sợ, Thượng Quan Mạn cũng
không hỏi, chỉ dặn dò nội thị hảo hảo chiếu cố.
Khoá sắt trên cửa leng keng vang dội, nội thị dẫn nàng tới cuối phòng giam, rồi
không tiếng động thi lễ, lánh ở một góc xa xa. Trong thiên lao cũng không thấy
ánh sáng, trên tường có một ngọn đèn dầu, từ ánh sáng nhạt có thể thấy một thân
ảnh gầy yếu mặc đồ tù trắng thuần lẳng lặng cuộn trong góc tường lạnh lẽo rêu
xanh sau song sắt. Hai tròng mắt thẩn thờ ngắm nhìn bức tường rêu xanh đối
diện, thần hồn giống như đã ở ngoài ngàn dặm.
Nàng nhẹ nhàng kêu: “Sung Viện.”
Thân ảnh kia cũng không nhúc nhích, nàng lại nói: “Sung Viện, người nhìn ta đi,
ta là Lâm Quan, hôm nay ta mang Diệu nhi tới thăm người.”
Nghe được “Diệu nhi” thân thể Ngô Sung Viện sợ hãi động đậy, ngẩng mặt. Hai
tròng mắt trống rỗng nhìn về phương hướng chỗ nàng, khàn khàn nói: “Diệu nhi,
Diệu nhi của ta!”
Thượng Quan Mạn kinh ngạc nhìn chăm chú hai tròng mắt bà. Đôi con ngươi ảm đạm
không ánh sáng, trong lòng trầm xuống từng tia một, hẳn là khóc đến mù rồi. Nói
thật nhỏ: “Dạ, người cẩn thận nghe thanh âm của ta, Lâm Quan nữ nhi của Cố Sung
Viện giờ ở Thù Ly cung. Ta không lừa người, nàng đang ở bên ngoài...”
“Không, đừng cho nó vào đây.” Ngô Sung Viện kinh hãi lắc đầu, khóe mắt rỉ ra
giọt lệ lớn: “Không thể để nó nhìn thấy dáng vẻ của ta bây giờ.”
Thượng Quan Mạn ngồi xổm người xuống ôn nhu khuyên lơn: “Người chẳng lẽ không
muốn gặp nàng một lần sao?” Nhìn xung quanh không một bóng người, nàng giảm
thấp thanh âm nói: “Ông ấy dần dần sủng ái ta, ta sẽ chọn thời cơ nói chuyện
của người, vì Diệu Dương, người phải kiên trì lên.”
Ngô Sung Viện nghe vậy chậm rãi lắc đầu: “Ngươi bây giờ thế cô sức yếu, ngươi
không đấu lại bà ta đâu.”
Ngô Sung Viện nghiêng tai nghe ngóng, vội bước nhanh lấn đến gần. Năm ngón tay
xuyên qua song sắt nguội lạnh đem một vật nhét vào trong tay nàng. Đốt ngón tay
tái nhợt như cành khô bóp chặt bàn tay tươi tắn của nàng. Thượng Quan Mạn thất
thần chốc lát. Từ lúc nào, Ngô Sung Viện bà đã không phải là da thịt như ngọc.
Lại nghe Ngô Sung Viện vội vàng dặn dò: “Đem cái này giao cho ông ấy.”
Vật trong lòng bàn tay màu máu đầm đìa, mùi tanh nồng xông vào mũi. Bà đã cắn
nát đầu ngón tay, kéo váy lấy máu thay mực mà viết nên. Trong lòng Thượng Quan
Mạn bỗng nhiên đau nhói: “Sung Viện, người đây là...” Muốn dùng cái chết minh
oan sao?
Nàng vội vàng xoay mặt: “Không được đâu.”
Gương mặt Ngô Sung Viện trắng bệch như tờ giấy: “Chỉ có như vậy ông ấy mới có
thể đối đãi Diệu nhi của ta thật tốt. Điện hạ, ngươi nhất định phải giúp ta.”
Nàng chậm rãi trợt người xuống, bò lổm ngổm nặng nề dập đầu trên mặt đất:
“Ngươi nhất định phải giúp ta!”
Tần quỳ lạy Đế Cơ, tam cương ngũ thường đã loạn rồi. Nàng cuống quít lắc mình,
thanh âm cứng lại: “Sung Viện ——”
Thượng Quan Mạn được nội thị dẫn không tiếng động dời bước ra ngoài. Diệu Dương
cẩn thận nghênh đón: “Tỷ tỷ, mẫu thân bà... bà...” Nàng lại không dám nhìn Diệu
Dương, chẳng qua là dặn dò, “Dùng vải đen che kín cửa tù, để cho Điện hạ ở bên
ngoài nói chuyện với Sung Viện là được rồi.”
Nội thị đáp vânng.
Diệu Dương kinh nghi: “Che kín, sao lại muốn che kín?”
Nàng nhẹ nhàng đè lại trên vai nàng: “Đi đi.”
Một khắc, nàng thẩn thờ đứng đợi một khắc. Song sắt vẫn có cánh tay gầy trơ
xương lộ ra, lan can kia giống như ngăn cách giữa sự sống hay cái chết. Nàng
không cam lòng chờ tử vong lại tới, yên lặng chờ đợi, bất lực chờ đợi một sinh
mạng sắp trôi qua.
Diệu Dương khóc thở không ra hơi được nội thị đỡ lảo đảo đi trở ra. Chợt nghe
một tiếng hô lên trong ngục, thanh âm lanh lảnh của nội thị hốt hoảng vang ở
trong lao ngục âm u: “Ngô Sung Viện chết rồi ——” vĩ âm thật dài như gió, rót
đến hai gò má rét run.
Diệu Dương nghe vậy, chớp mắt, ngất đi. Thượng Quan Mạn tiến lên giành một bước
nâng thân thể nhỏ yếu của nàng.
Diệu Dương còn nhỏ như vậy, vẫn còn ở độ tuổi ngây thơ thuần khiết, lại gặp
phải đau đớn người thân ly biệt, thương tiếc dùng áo choàng che tốt cho Diệu
Dương. Trong lòng nàng có vài tia may mắn, thật may là, Cố Sung Viện vẫn còn
sống, nàng cũng vẫn còn sống.
Hồi lâu, Thượng Quan Mạn mới giao người cho nội thị hầu hạ ở bên: “Đưa Điện hạ
trở về.”
Nội thị nhanh chóng mang kiệu đến, nàng thấp giọng dặn dò: “Cẩn thận chút.”
Nội thị vội cười: “Điện hạ yên tâm.”
Đêm rét thâm trầm, ép tới trong lòng người uất ức khó tả. Váy dài uốn lượn xẹt
qua cung cấm, nàng bước nhanh vào điện. Vừa vào điện liền bổ nhào quỳ đến trên
đất, hai tay dâng huyết thư lướt qua đỉnh đầu, cúi đầu thật sâu. Nàng không thể
để cho bà chết đi vô ích.
Hốc mắt dần dần ướt, nàng nghẹn ngào kêu: “Phụ hoàng...”
Hoàng đế vốn ở dưới đèn xem tấu chương, thấy bộ dáng này của nàng không khỏi
mỉm cười: “Thế nào...” Ánh mắt đọng lại trên huyết thư xếp lại của nàng, nụ
cười dần dần tắt, Tào Đức vâng một tiếng dâng lên.
Cỏ bồ mọc trong đầm
Lá ấy sao xen đầy
Ví có làm nhân nghĩa
Không bằng thiếp tự hay
Miệng người chẩy sắt thép
Khiến chàng xa chân mây
Nhớ khi chàng li biệt
Một mình oán hận đầy
Hình dáng chàng tưởng đến
Lòng dạ trĩu đắng cay
Nhớ chàng luôn buồn
thương
Giấc ngủ đêm không đến
Đừng vì chuyện tài hoa
Quên thứ mình quý mến
Đừng vì thịt cá rẻ
Mà quên tỏi với hành
Đừng vì đay tơ mềm
Mà quên gianh với cói
Bước ra lại khổ sầu
Bước vào càng thêm khổ
Biên ải nhiều gió buốt
Cỏ cây sao rậm rì
Đi lính mà vui được
Tuổi thọ dài ngàn
thâu.[1]
Những câu thơ đây chân tình, chữ chữ đều do máu lệ đúc thành.
Hoàng đế khẽ thất thần: “Lần đầu tiên trẫm gặp nàng, nàng ở trong đám người
ngây thơ cười với trẫm, thật linh động khả ái, tựa như Diệu nhi... Không nghĩ
tới nàng cũng thật quật cường.”
Giai nhân hương tiêu ngọc vẫn, cũng chỉ đổi lấy một câu “Quật cường” của ông.
Cũng được, bất kể là gì, chỉ cần nhớ tới là tốt rồi. Nỗi nhớ đó sẽ nảy mầm
trong lòng ông, chỉ cần có người cần cù thật thà đổ vào, tổng sẽ lớn thành đại
thụ che trời.
Nàng ở dưới đèn rơi lệ không ngừng, điềm đạm đáng yêu. Hoàng đế nhìn nàng động
dung: “Con và Diệu nhi thường tâm sự với nhau, thay trẫm khuyên nhủ nó.”
Mặt Thượng Quan Mạn có vẻ buồn: “Nhi thần không chỉ vì Diệu nhi, còn là vì phụ
hoàng. Phụ hoàng không thể khóc, nhi thần liền thay phụ hoàng khóc.” Hoàng đế
nghe vậy ánh mắt khẽ nhúc nhích, ánh đèn dựa theo mặt của ông, ánh mắt tan mất
mấy phần thâm thúy thanh duệ, có phần hoảng hốt. Nàng ngẩng mặt, con ngươi nén
lệ đẹp như sóng thu: “Nhi thần thiết nghĩ, phụ hoàng là nhân trung chi long,
không ai bằng. Nếu là nhi thần, gả cho phụ hoàng, sao còn có thể nhìn nam tử
khác một cái.”
Hoàng đế nghe vậy không khỏi cười, tảng âm trầm thấp: “Nào có ai khen phụ thân
của mình như vậy.” Khom người tự mình đỡ nàng, nàng đưa mắt lên nhìn trộm dò
xét thần sắc ông, ông nhíu chân mày như có điều suy nghĩ. Nàng biết Ngô Sung
Viện chết đi, tiểu hoàng tử vừa sinh ra liền chết non, đã tạo thành một nút
thắt trong lòng Hoàng đế. Chân tướng giờ đã không quan trọng, chỉ cần Hoàng đế
có lòng nghi ngờ, đây cũng sẽ là nút thắt Hà Hoàng hậu không cách nào gỡ ra, cho
đến một ngày trở thành kiếm bén uy hiếp bà.
Nàng muốn dùng thanh kiếm kia, thẳng tắp cắm vào trái tim Hà Hoàng hậu.
Từ ngày đó, Hoàng đế đối với nàng càng thêm thân thiết.
Cống vật mùa xuân năm trước chỉ mang đến Phượng Tê cung, năm nay lại chia ba
phần hướng đến Phượng Tê cung, Quan Tuy cung của Nhu Phi, Thù Ly cung của Cố
Sung Viện. Sau đó, Phượng Tê cung lại phát ra cung khác.
Đến một ngày, chính là sinh nhật của Thượng Quan Mạn, so sánh với vắng lạnh năm
trước, lần này lại náo nhiệt vô cùng. Cửa điện Thù Ly cung như chợ, tất cả phi
tần Đế Cơ đều tặng lễ. Lễ vật nhiều, trong điện không chứa hết, chỉ đành phải
dọn ra một gian phòng bên để cất lễ vật. Diệu Dương bởi vì Ngô Sung Viện chết
vẫn buồn bực không vui, cũng nhờ vậy mà khiến nàng cười một tiếng. Hoàng đế cho
gánh hát lên đài hiến hát, Thù Ly cung lại chật hẹp, đặc biệt hạ chỉ dời đến Lê
Viên, tất cả đều có Cố Sung Viện và Nhu Phi lo liệu.
Cung nhân từ cuộc sống trong cung đã trở nên bén nhọn, nhận thấy việc lần này
không giao về Hoàng hậu, chỉ giao quyền cho Nhu Phi và Cố Sung Viện, nhất thời
lôi kéo đến nịnh bợ, náo nhiệt cỡ nào.
Cố Sung Viện nhất thời cũng bận rộn, huống chi là vì nữ nhi nhà mình, hiển
nhiên càng tất bật, trên mặt thấy nụ cười nhiều. La cô mỗi lần nhìn thấy, cũng
cực kỳ cao hứng. Chỉ là chuyện gánh hát, Thượng Quan Mạn nói bên ngoài cung lời
hát mới mẻ, hớn hở đề nghị. Hoàng đế cũng đồng ý, lập tức dán thông báo, cho
Lâm Quan Đế Cơ tự mình tuyển chọn. Sau có cung nhân tiến cử một gánh hát danh
tiếng lẫy lừng ở trong thành. Ngày hôm đó, liền tuyên thủ lĩnh gánh hát vào
cung.
Trong điện kéo xuống bức rèm che từ vạn viên thuỷ tinh gắn thành, trong màn ánh
lên thân ảnh uyển chuyển. Thủ lĩnh gánh hát nín thở vào điện, bò lổm ngổm trên
mặt đất, run run rẩy rẩy dập đầu, gã sai vặt bên người hắn cũng theo.
Thủ lĩnh gánh hát trình lên bài hát, do nội thị đưa tới Thù Nhi hầu hạ bên màn,
lúc sau Thù Nhi trình lên.
Thượng Quan Mạn không sợ hãi đảo danh mục. Dưới bức rèm châu có gắn chuông
đồng, lúc có gió thổi, gió mát vang dội, âm thanh đing đang bên tai. Rèm bị
động lưu quang như nước, lắc đến mặt mày gã sai vặt kia. Gã sai vặt kia cũng
thật thu hút, đôi mắt đẹp hẹp dài, như có ánh sáng rực rỡ, môi mỏng hơi cong,
vẫn xinh đẹp giống như lần mới gặp gỡ.
Thượng Quan Mạn không khỏi mỉm cười, tùy ý đem bản nhạc giao cho Thù Nhi, nói:
“Ca khúc này ta chưa từng nghe qua, có thể giảng giải cho ta hay không?.”
Thủ lĩnh gánh hát đang muốn đáp lời, nàng tựa như thay đổi chủ ý, nói: “Thôi,
ta mệt mỏi, lúc sau ngươi tìm người tới giảng giải với ta đi.” Thủ lĩnh gánh
nhất thời phản ứng không kịp, nghĩ không biết nên phái ai tới. Thượng Quan Mạn
hơi cau mày: “Tìm người cũng mất thời gian như vậy.” Quét mắt một vòng bên
người hắn: “Vậy gọi hắn đi.”
Thủ lĩnh gánh hát càng mơ hồ, đợi nội thị quát mạnh một tiếng: “Còn không tạ
ơn!” Hắn mới cuống quít dập đầu: “Dạ, vâng”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Đây là bài Đường thượng hành do Chân Hoàng hậu, Hoàng hậu của Tào Nguỵ Văn
đế làm. Tào Nguỵ Văn đế tên thật là Tào Phi, con trai trưởng của Tào Tháo. Sau
khi Tào Phi xưng đế, sủng hạnh Quách Hoàng hậu, Quách hậu cậy đắc sủng nên gièm
pha Chân Hoàng hậu, từ đó Chân hoàn hậu thất sủng. Sau khi bị vua bỏ lơ không
nói đến, từ “Đường Thượng Hành” có thể đọc thấy được lòng tương tư cực chí của
một người vợ đối với trượng phu, một lòng thâm tình vô hối. Sự chờ đợi của Chân
Hoàng hậu đáng thương cuối cùng chỉ là một tờ giấy chết của Tào Phi. Thậm chí
sau khi chết, thi thể phải lấy tóc che mặt, lấy trấu lấp miệng, chịu nỗi khổ vũ
nhục và lăng ngược. Cuộc đời của nhân vật Chân Hoàng hậu này đã được làm thành
bộ phim Lạc thần do Thái Thiếu Phân đóng vai chính vào năm 2002.
Đây là bài gốc
Phố sinh ngã trì trung,
Kỳ diệp hà ly ly.
Quả năng hành nhân nghĩa,
Mạc nhược thiếp tự tri.
Chúng phẩm thước hoàng
kim,
Sứ quân sinh biệt ly.
Niệm quân khứ ngã thì,
Độc sầu thường khổ bi.
Tưởng kiến quân nhan sắc,
Cảm kết thương tâm tỳ.
Niệm quân thường khổ bi,
Dạ dạ bất năng mị.
Mạc dĩ hiền hào cố,
Quyên khí tố sở ái.
Mạc dĩ ngư nhục tiện,
Quyên khí thông dữ giới.
Mạc dĩ ma tỷ tiện,
Quyên khí gian dữ khoái.
Xuất diệc phục sầu khổ,
Nhập diệc cánh khổ sầu.
Biên địa đa bi phong,
Thụ mộc hà ống ống.
Tòng quân trí độc lạc,
Diên niên thọ thiên thu.
Bản dịch ở trên có tên là Đi trên bờ đầm. Người dịch là Bùi Hạnh Cẩn.