Mọi người kinh
ngạc quay đầu lại, ngoài cửa là một lão phụ nhân mặc quần áo vải thô cài trâm gỗ, mái tóc hoa râm nghịch hàn chầm chậm đi tới. Lão phụ nhân
chừng năm mươi tuổi, trên gương mặt hiện rõ những nếp nhăn. Mặc dù cách
ăn mặc như một nông phụ nhưng sắc mặt đỏ hồng chứng tỏ được chăm sóc một cách kĩ lưỡng, bàn tay trắng nõn sạch sẽ chống quải trượng kim xà,
trong lúc cử động toát ra một cỗ khí phách cuồn cuộn không giận tự uy.
Đứng bên cạnh là phụ thân thân sinh của Tĩnh Vương, áo xanh giày vải, sắc
mặt hòa nhã, khóe miệng khẽ nhếch thành một nụ cười, tóc mai điểm vài
sợi bạc cũng không thể che giấu được phong nho tuấn nhã của ông. Đứng
sau hai vị trưởng bối là ba người hậu bối trẻ tuổi, hai nam một nữ.
Quân Mẫn Tâm kinh hãi phát hiện Tiểu thúc Quân Nhàn cũng ở đó, còn đắc ý hả
hê nhìn khuôn mặt Quân Mẫn Tâm đang nhăn nhó trợn mắt há mồm, ông không
tiếng động phát ra khẩu hình: “Là cứu binh.”
Nhất thời tĩnh lặng
trong chốc lát, nhóm người Tĩnh Vương đứng dậy cung kính hành lễ: “Phụ
thân, lão thái quân.” Lập tức một đám người cũng quỳ xuống theo, giống
như núi thở hô: “Lão thái quân thiên tuế! Thái Vương Điện hạ thiên tuế!”
Lạc Trường An thoáng nhìn qua bà bà chống quải trượng kim xà cài trâm gỗ,
vẻ mặt cung kính, vội vàng hành lễ: “Trường An thỉnh an cô cô!”
Thì ra Quân Nhàn đưa cứu binh từ xa tới chính là phụ thân thân sinh và kế
mẫu Tĩnh Vương, kế mẫu này cũng chính là thân tỷ tỷ của Hoàng đế Đại
Khương – Trưởng Công chúa An Nhạc!
Địa vị của vị Công chúa này
không hề tầm thường, Hoàng đế thấy còn phải gọi một tiếng tỷ tỷ, Lạc
Trường An cũng phải ngoan ngoãn gọi bà một tiếng cô cô, ngay cả Cừu Sơ
Chiếu không ai bì nổi cũng cung cung kính kính gọi bà 'Trưởng Công
chúa'!
Mặc dù Tĩnh Vương Quân Tuyết Lâu không phải ruột thịt của bà, nhưng là một tay bà nuôi lớn, trưởng Công chúa coi Tĩnh Vương như
thân sinh của mình, tình cảm dĩ nhiên không giống bình thường.
“Các ngươi thực hiện những nghi thức xã giao này làm cái gì? Đều đứng lên
đi!” Lão thái thái với tinh thần khỏe mạnh dừng bước, những người vừa
quỳ vội vàng đứng dậy yên tĩnh lui qua một bên, ngay cả thở mạnh cũng
không dám. Quân Nhàn vội vàng lấy lòng đỡ bà ngồi xuống.
Sau khi
lão thái thái ngồi xuống thì sắc mặt có chút hòa hoãn. Quân Mẫn Tâm thấy vậy liền gọi người tới châm trà, âm thanh uyển chuyển nói:
“Mẫn
Tâm thỉnh an gia gia, lão thái thái!” Lại cười nói với đôi nam nữ trẻ
tuổi đang đứng ở một bên: “Gặp qua cô cô, cô phụ! Mấy năm nay cô cô
không tới, Mẫn Tâm thật sự rất nhớ người!”
Nữ tử hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi tóc mây mặt mộc, chính là cô cô của Quân Mẫn Tâm – Lạc
Ly. Bên cạnh Lạc Ly là phu quân nàng, văn võ vẹn toàn, Giang Nam Quý
công tử Tần Tùy Phong. Lạc Ly giảo hoạt cười một tiếng với Mẫn Tâm, mày
liễu nhăn lại ra vẻ sửng sốt: “A, đây không phải Tiểu Mẫn Tâm nhà ta
sao? Ba năm không gặp, đẹp đến nỗi cô cô suýt không nhận ra rồi!”
Nhờ đôi phu thê này điều hòa nên bầu không khí cuối
cùng cũng không giương cung bạt kiếm như trước nữa. Quân Mẫn Tâm không
kìm được nở nụ cười nhạt trên môi, nhưng lại không ngờ nụ cười nhẹ như
mây khói này toàn bộ rơi vào trong mắt thiếu niên áo đen, lay động thành những gợn sóng.
Lão thái thái nhấp một ngụm trà, ngoắc tay với cháu gái: “Cháu gái, tới
đây, để thái thái nhìn một chút! A, khuôn mặt gầy đi không ít.” Bàn tay
ấm áp thận trọng vuốt ve khuôn mặt Quân Mẫn Tâm, bà hiền lành hỏi: “Năm
nay mười ba tuổi?”
Quân Mẫn Tâm trả lời: “Qua năm tuổi mụ đã là mười bốn rồi.”
Lão thái thái thoáng nhìn qua đám người, tầm mắt dừng lại trên người thiếu
niên áo đen, giống như cảm khái nói: “Ừ, Tiểu Cửu cũng lớn như vậy rồi,
bộ dáng thật giống phụ thân hắn. Ta nhớ, Tiểu Cửu lớn hơn Mẫn Tâm hai
tuổi đi?”
“Cô cô.” Đôi mắt Lạc Trường An yên tĩnh, hắn hạ mí mắt
che khuất đôi mắt phượng chói sáng khiến cho đường nét gương mặt trở nên nhu hòa không ít, chỉ có độ cong nơi khóe miệng đang mím chặt nói rõ sự quật cường của hắn.
Thái Vương Phong Chiêu tính tình ôn hòa tiếp lời, khi cười rộ lên những nếp nhăn trên khóe mắt hiện ra: “Đúng vậy,
ta nhớ Mẫn Tâm sinh ngày mười tám tháng chín, Trường An lớn hơn hai năm
lẻ sáu tháng.”
“Ta là thân tỷ của Hoàng đế, Tuyết Lâu chính là
cháu ngoại của Hoàng đế.” Lão thái thái ôm Quân Mẫn Tâm tựa như bảo vệ
một đứa nhỏ, nhưng ánh mắt lạnh lẽo lại liếc về phía Cừu Sơ Chiếu, nói
rõ ràng từng chữ: “Đều là người một nhà, có cái gì mà nghi kị tới nghi
kị lui? Không cần nói tới nữa, tóm lại Hoàng đế sẽ cho thân tỷ tỷ tha
hương lấy chồng phương xa ta đây ba phần mặt mũi. Cừu Tướng quân, phiền
ngài trở về nói với Hoàng đế: Ngồi ở vị trí cao chớ có nhẹ dạ cả tin
nghe người ngoài sàm ngôn, trúng kế ly gián!”
Hiểu lão thái quân chỉ cây dâu mắng cây hòe, Cừu Sơ Chiếu ngoài cười nhưng
trong không cười: “Trưởng Công chúa quá lời, bệ hạ cũng thường xuyên nhớ lão nhân gia.”
“Tướng quân là người hiểu chuyện.” Gương mặt lão
thái thái nghiêm nghị, hừ lạnh một tiếng nói: “Không nói tới những lời
đe dọa vừa rồi, ban đầu Khương quốc đánh chiếm Ly quốc, trong đó cũng có công sức nhỏ bé của ta, Hoàng đế không động tới gia quyến ta, Cừu Sơ
Chiếu ngươi cũng động không nổi!”
Ánh mắt Cừu Sơ Chiếu trở nên âm lãnh.
Lão thái thái chống mạnh quải trượng kim xà xuống đất khiến nó phát ra âm
thanh trầm muộn, tựa như đánh vào trên người mỗi người. Bà khẽ thở dài:
“Già rồi, mệt mỏi. Ly nhi, đỡ ta đi nghỉ ngơi.”
Tiếng hô cung
tiễn vang lên bốn phía. Tầm mắt lạnh lẽo thấu xương của Cừu Sơ Chiếu
dừng trên bóng lưng lão thái thái trong chốc lát, sau đó nhìn về phía
Quân Nhàn một thân áo bào trắng tóc bạch kim.
Quân Nhàn cũng cười hì hì quay lại nhìn hắn, ánh mắt hai người giao tiếp trên không trung
giống như đao kiếm va chạm cọ sát tạo ra tia lửa nguy hiểm, mưa gió mịt
mù. Nhìn vào mắt nhau trong chốc lát, hai người cùng thu hồi tầm mắt.
Quân Nhàn híp híp mắt, từ từ thu lại nụ cười.
Mấy ngày nay lão thái thái ở trong Tĩnh cung, Cừu Sơ Chiếu và Lạc Trường An không dám trắng trợn chèn ép Tĩnh Vương, chỉ âm thầm thăm dò quân đội
bí mật của Tĩnh Vương. Nhưng hắn ta dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến
Quân Nhàn dụng binh như thần, giấu đội quân tinh nhuệ nhất ở dưới mắt
hắn!
Ba ngàn tinh binh ngụy trang thành lưu dân hành khất phân
tán dưới cổng Tĩnh cung, không dễ dàng đối phó. Tất nhiên, chỉ sợ mật
thám Cừu Sơ Chiếu phái ra còn chưa tới cổng thành đã bị giết chết rồi.
* * *
Tĩnh quốc mạnh mẽ thay đổi, Quân Mẫn Tâm cũng dần trở nên kiên cường, một
ngày nào đó sẽ vô cùng mạnh mẽ tới mức Khương quốc rộng lớn cũng phải
kiêng kị ba phần. Vừa nghĩ như vậy, Quân Mẫn Tâm liền không kìm được vui vẻ khẽ nhếch môi, giống như tuyết trắng cũng bị nhiễm sắc màu tươi vui.
“Chuyện gì làm nàng vui vẻ như vậy?”
Âm thanh quen thuộc mang theo ba phần kiêu căng của quý tộc bất ngờ truyền tới khiến Quân Mẫn Tâm suýt trượt chân ngã xuống! Nhìn bốn phía một hồi chỉ thấy xuyên qua đám mai hồng là một thiếu niên áo đen đoan đoan
chính chính ngồi trong đình Mai viên đang vân vê một quân cờ bạch ngọc
nhìn nàng.
Lạc Trường An!!!!
Quân Mẫn Tâm khoác áo choàng
màu hồng, viền áo điểm xuyết những sợi lông thỏ màu trắng, mái tóc đen
buộc thành hai đuôi sam buông trước ngực, tuyết trắng xung quanh làm nổi bật một thân áo đỏ của nàng. Đôi mắt đen láy như mực, giữa lông mày là
một bông hoa tinh xảo khiến nàng càng thêm xinh đẹp giống như thiếu nữ
Giang Nam.
Nàng nhàn nhạt liếc hắn một cái rồi tiếp tục cước bộ,
hiển nhiên chỉ xem người nào đó là người qua đường. Giày lông thỏ giẫm
trên mặt tuyết phát ra âm thanh huyên náo như tiếng cười nhạo thật thấp.
“Quân Mẫn Tâm!” Giọng nói thiếu niên có chút tức giận: “Ta biết rõ tên của nàng!”
Quân Mẫn Tâm dừng bước, nghiêng đầu lạnh nhạt nói: “Vậy thì thế nào?”
Lạc Trường An cắn răng, một lúc sau con ngươi sáng lên. Đôi mắt xinh đẹp
nhưng lại bén nhọn giống như ánh nắng cuồng dã giữa hè, sáng ngời mà
quật cường tản ra nét kiêu ngạo làm chói mắt người nhìn, khiến người
khác phải trầm luân mê muội trong đó. Nhiều năm về trước, Quân Mẫn Tâm
cũng bị đôi mắt băng lửa hỗn loạn này mê hoặc, rồi bị tổn thương một
cách mạnh mẽ, thương tích đầy mình, những đoạn kí ức thống khổ cuối cùng bị đốt thành tro bụi.
Thiếu niên áo đen lạnh lùng khẽ cười một tiếng, cất tiếng nói trong trẻo lạnh lùng chế giễu nói: “Thật tầm thường, cháu - gái - lớn!” Ba từ cuối cùng gần như cắn răng phun ra.
Quân Mẫn Tâm đột nhiên quay đầu nhìn
hắn, trong lòng lửa giận cuồn cuộn, nhưng trong mắt lại là tỉnh táo gần
như tàn nhẫn: “Ngươi đang nhục nhã ta?”
“Sao có thể như vậy? Thái thái của nàng chính là cô cô của ta, Tĩnh Vương cũng là huynh đệ của
ta, theo như bổn phận nàng nên gọi ta một tiếng ‘Cửu thúc’”.
Trong trí nhớ, Lạc Trường An không thích cười, nhưng thỉnh thoảng cười lên bộ dáng vô cùng đẹp mắt, hàm răng trắng sáng ngời lộ ra, giống như ánh mặt trời mềm mại nở rộ. Nhưng lúc này, Quân Mẫn Tâm chỉ cảm thấy nụ cười
của hắn vô cùng chướng mắt. Hắn nói: “Cháu gái lớn, gọi ‘Cửu thúc’ nghe
một tiếng.”
Quân Mẫn Tâm cuống quýt, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo
nhìn hắn vân vê con cờ, sau đó không nói một lời sải bước đi tới, trong
ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, nàng ngồi xuống trước mặt hắn.
Hai người cách bàn cờ nhìn nhau. Hồi lâu nàng mở miệng: “Tới đánh ván cờ, nếu như ngươi thua, nói xin lỗi ta.”
Lạc Trường An cân nhắc trong chốc lát rồi gật đầu: “Nàng thua thì sao?”
“Thua thì thua, còn có thể thế nào?”
“Vậy cũng không được. Như vậy đi, nàng thua, ngoan ngoãn gọi ta ba tiếng ‘Cửu thúc thúc’.”
Quân Mẫn Tâm giận quá hóa cười, ngón tay như củ hành lột vỏ nhoáng lên, một
viên cờ đen đằng đằng sát khí 'bộp' một tiếng nằm yên trên bàn cờ.
Phụ thân từng nói, nếu một ngày con có thể thắng đối thủ trên bàn cờ, như
vậy con đã đánh bại hắn. Quân Mẫn Tâm mím môi: Lạc Trường An, ta đã
không còn là Công chúa ngốc bị ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay của
ngày trước nữa. Lần này, ta tuyệt đối sẽ không thua!