Công Chúa Thay Đổi

Chương 48: Chương 48: Lễ sinh thần




Sau bữa trưa, khắp nơi trong cung bận rộn khác thường, bất cứ lúc nào cũng phải lui giữ ở ngoại thành đề phòng quân phản loạn, vì vậy không có ai chú ý đến tẩm điện của Quân Mẫn Tâm. Sau khi Trần Tịch thu thập thoả đáng tất cả mọi thứ liền dẫn Quân Mẫn Tâm nhẹ nhàng chuồn ra từ cửa sau, trong gian hàng của Chu Lão ở đường phía Tây đã chuẩn bị tiệc rượu đơn giản chúc mừng lễ sinh thần của nàng.

Mấy chiếc bàn nhỏ được ghép lại vào nhau, trên bàn bày ít quả khô và rượu sữa, thịt hoẵng nướng và dê nướng nguyên con béo ngậy. Cơ Linh vẫn một thân áo choàng đỏ thẫm như cũ, tóc dài đen nhánh không dùng trâm để cột mà được tết lại, dùng một sợi dây đen cột lỏng ở sau ót, dưới ánh nến khuôn mặt thon gầy âm nhu càng xinh đẹp.

Hắn đưa tay lấy một vò rượu, mở nắp đậy bên trên ra sau đó rót cho Quân Mẫn Tâm một chén, nói: “Đây là rượu của Xích Liên Sơn Trang danh chấn thiên hạ, tên là ‘Vong Ưu’, ta phải phí hết tâm tư mới lấy được một vò duy nhất còn sót lại này đấy.”

“Xích Liên Sơn Trang…?” Quân Mẫn Tâm ngẩn ra, cúi đầu nhìn chất lỏng trong chén đang tản mát ra hương rượu thơm nồng, ánh mắt thâm thuý như muốn xuyên qua rượu nhìn thấu mấy chục năm tháng hồng trần, lẩm bẩm nói: “Ta từng nghe cha nói, bà nội và phu quân của người am hiểu chưng cất rượu, sau khi ẩn cư thì xây dựng Xích Liên Sơn Trang, mà ‘Vong Ưu Tửu’ này còn có tên là ‘Tuý Hồng Trần’, nghe đồn sau khi uống nó có thể quên hết thế tục hỗn loạn. Rượu này ngàn vàng khó cầu, cả đời ta chỉ có lúc năm ta lên bảy mới may mắn được nếm thử một lần.”

Năm đó nàng bảy tuổi, bà nội mất, rượu này cũng biến mất theo. Không ngờ mười năm sau nàng lại có thể thấy nó lần nữa, tựa như lại được nhìn thấy nữ nhân tóc đen mắt tím ấy, khi bà còn sống đã từng oai phong một cõi. Nhất thời trong lòng vạn chữ, trằn trọc không thôi.

Cơ Linh vô cùng vui vẻ, cắn ly rượu cười quyến rũ: “Thích lễ vật sinh thần của ta chứ?”

“Nhìn thấy rượu này tựa như thấy được bà nội vậy, ta rất thích!” Quân Mẫn Tâm uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong chén, cảm giác cay nóng lan từ đầu lưỡi đến yết hầu nhưng không làm tổn thương đến dạ dày. Trên người lập tức toả ra một đợt khí nóng, cảm giác cay nóng vừa qua, trong khoang miệng chỉ còn hương thơm thoang thoảng dịu ngọt lưu lại, mãi vẫn không dứt, đặc biệt là giống như lại trải qua bụi bặm sau gió tanh mưa máu. Quân Mẫn Tâm cười một tiếng, đích thân rót đầy Vong Ưu Tửu cho Cơ Linh, nói lời từ tận đáy lòng: “Cám ơn ngươi, A Linh.”

Đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn thân mật như vậy, Cơ Linh có chút sửng sốt, sau đó chậm rãi cười như hồ ly. Ngón tay thon dài trắng mịn nâng ly rượu bạc lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu ngon, một giọt rượu trượt xuống theo khoé môi mỏng nhạt màu của hắn, quả thực là điên đảo chúng sinh.

Bạch Lão tặng một nhuyễn giáp, Chu Lão tặng một thanh đao Thất Tinh nhỏ chém sắt như chém bùn, Lý Lão tặng một lọ Bích Huyết Linh Đan, tuy rằng không thể cải tử hồi sinh nhưng có thể giải bách độc, kéo dài sinh mạng. Những món lễ vật này đều rất thực dụng, Quân Mẫn Tâm thập phần yêu thích, cẩn thận cất kỹ từng thứ một.

Mọi người náo loạn một hồi, Cơ Linh chợt hỏi: “Trần đại nhân, lễ vật của ngươi đâu, chẳng lẽ là không đặt Công chúa ở trong lòng?”

Trần Tịch nói: “Lễ vật không nói được, ngược lại ta có ba tin tốt.”

Cơ Linh cười nhạo một tiếng, trong mắt chợt hiện một tia ghen tị và giễu cợt. Quân Mẫn Tâm không chút để ý cười một tiếng: “Ta vốn không coi trọng những thứ hình thức đó, mọi người quá khách khí rồi! A Tịch, chàng nói ta nghe xem, ba tin tốt kia là như thế nào?”

“Thứ nhất, sáu ngày trước Tĩnh quân đã thuận lợi chiếm được chín quận Tây Quan, Khương thối lui đến Vân Quan Nội; thứ hai, Tĩnh Vương gửi mật hàm, chờ đến sau khi thế cục tại các thành trì mới chiếm lĩnh ổn định sẽ sai người đón Công chúa hồi hương.” Trần Tịch lấy một phong thư từ trong ngực ra đưa cho Quân Mẫn Tâm.

Quân Mẫn Tâm vội vã mở thư, liếc nhanh qua một cái, trong mắt như có hàng ngàn hàng vạn chấm nhỏ tụ tập lại, phát ra ánh sáng chói mắt! Nàng kích động áp phong thư vào ngực, không kìm được cười nói:

“Các vị, chậm nhất là mùa đông năm sau thôi! Chỉ cần đợi hơn một năm nữa, phụ vương sẽ đón chúng ta trở về nhà!”

Âm thanh vừa dứt, mấy tên hạ nhân trẻ tuổi và thị nữ hồi môn cùng nhau reo hò, hưng phấn hò hét: “Thật tốt quá, thật tốt quá! Không cần ngây ngốc chịu khổ cả đời ở đây nữa rồi, chúng ta có thể vể nhà!!”

Trên khuôn mặt Bạch Lão và Chu Lão tràn đầy nước mắt, dù bọn họ có nằm mơ cũng không thể nghĩ tới đời này còn có thể lá rụng về cội, trở về quê cũ.

Quân Mẫn Tâm dụi dụi mắt, lòng đầy mong đợi hỏi: “A Tịch, A Tịch, chàng nói nhanh! Tin tốt thứ ba là gì?”

Trần Tịch dừng một chút, cười dịu dàng nói: “Một tháng trước, Lạc Ly phu nhân đã sinh hạ một nam hài tử cho Tần đại nhân. Chúc mừng nàng lại trở thành tỷ tỷ!”

Thì ra là vậy, chín năm trước phu thê Tần Tuỳ Phong sinh hạ một nữ nhi, tiểu nha đầu này lớn lên rất tinh quái, được mọi người yêu thích. Nhưng lão thái quân vẫn hi vọng bọn họ có thể có một nhi tử để trong gia tộc có một người nam nhân, bây giờ tiểu đệ ra đời coi như là hoàn thành tâm nguyện của bọn họ.

Quân Mẫn Tâm mừng rỡ, đứng dậy nâng chén, nói năng hùng hồn: “Vì Đại Tĩnh, vì người thân của chúng ta, cạn chén!”

“Cạn!!!”

Đêm hôm ấy, tất cả mọi người đều được nếm hương vị cay ngọt của “Tuý Hồng Trần”, bởi cay nóng kéo dài mà dường như lòng người cũng được rửa sạch duyên hoa, lắng đọng lại… Trong giây phút ấy, tất cả mọi người đều quên đi ưu sầu, trong lòng chỉ còn lại hi vọng tràn đầy.

Trần Tịch đưa Quân Mẫn Tâm trở lại tẩm điện, lúc này trăng đã lên đỉnh đầu nên bọn họ không kinh động đến thị nữ.

Quân Mẫn Tâm rửa mặt qua quýt, sắc mặt đỏ hồng do men rượu khiến dung nhan của nàng vốn đã thanh lệ lại càng trở nên xinh đẹp. Nàng vắt khô khăn đưa cho Trần Tịch, khoé miệng vẫn mang theo ý cười: “Cả đời này, đây là lễ sinh thần có ý nghĩa nhất mà ta được trải qua.”

Trần Tịch nhận khăn lau mặt, sau đó kéo Quân Mẫn Tâm vào trong ngực, nàng hô nhỏ một tiếng ngã ngồi trên bắp đùi thon dài rắn chắc của hắn. Hai tay Trần Tịch vòng quanh thân thể kiều nhỏ của nàng, hô hấp phả vào tai nàng, cảm giác nóng bỏng. Trần Tịch lấy ra một chiếc ống nhỏ màu vàng bọc da, kéo ống tay áo nàng lên buộc chắc ống nhỏ vào cổ tay nàng, lại kéo tay áo nàng xuống ống nhỏ liền được giấu trong tay áo, không thể nhìn ra sự khác thường.

“Ám khí?” Quân Mẫn Tâm vô cùng hứng thú quan sát ống nhỏ, cười hỏi.

Trần Tịch ừm một tiếng, nói: “Ám tiễn, đây mới là lễ vật ta muốn tặng nàng.”

Quân Mẫn Tâm cúi đầu bật cười, âm thanh như được trộn lẫn một thứ gì đó ngọt ngào mềm mại, nàng thân mật chạm vào khoé môi hắn một cái: “Dạy ta cách dùng đi.”

Trần Tịch gảy một chiếc móc: “Chỗ này có thể tháo ra hoặc cài lên.” Bàn tay thon dài rộng rãi của hắn nâng cánh tay nàng lên, hướng vào trong phòng, nói: “Tay phải vững vàng, sau khi ngắm trúng thì ấn chỗ này, có thể bắn bảy mũi tên liên tiếp, đầu tiễn có độc, phải sử dụng cẩn thận, khi vạn bất đắc dĩ thì dùng để tự vệ.”

“Ta biết rồi.”

Quân Mẫn Tâm xoay người vòng tay qua cổ Trần Tịch, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau trong chốc lát, đôi môi chậm rãi gần kề nhau, dần dần chuyển thành một nụ hôn sâu mang theo lửa nóng và hơi rượu làm say lòng người. Nụ hôn triền miên nóng bỏng dần trở nên sâu hơn, hai người ôm nhau thật chặt như muốn khảm đối phương vào trong thân thể, vậy nhưng vẫn không đủ, muốn nhiều hơn nữa…

Bàn tay Trần Tịch đỡ eo nàng kéo ra khoảng cách, cười khổ: “Nếu còn tiếp tục ta sẽ không kìm được…”

Nhiệt độ trên thân thể hắn xuyên qua lớp quần áo mỏng truyền tới da thịt nàng, cảm giác nóng rực làm lòng nàng khẽ run rẩy. Quân Mẫn Tâm thở dốc một lúc, cười nhẹ nói: “A Tịch, ta muốn tìm cách đưa chàng trở lại Tĩnh quốc.”

Thân thể Trần Tịch cứng đờ: “Nàng… nói gì?”

“Tĩnh quốc thiếu hụt võ tướng, hiện nay chính là lúc cần người, A Tịch có bản lĩnh và khát vọng như vậy, nhất định có thể giúp phụ thân và tiểu thúc đánh bại Khương quốc, đoạt lại thiên hạ thuộc về Quân gia chúng ta!” Quân Mẫn Tâm vuốt ve khuôn mặt cứng ngắc của hắn, nàng nhìn khuôn mặt anh tuấn thâm thuý của hắn nói: “Dù sao cũng không thể mỗi lần đều dựa vào tiểu thúc. A Tịch, sau này chàng phải là anh hùng oai phong trên chiến trường, Tĩnh quốc cần chàng.”

Ánh mắt Trần Tịch bừng tỉnh, khôi phục quật cường, trầm giọng nói: “Nếu nàng không ở cạnh ta, ta lấy gì làm tín niệm để chinh chiến sa trường đây? Ta nói rồi, ta muốn ở cạnh nàng bảo vệ nàng cả đời, chuyện này dừng lại ở đây, Mẫn Nhi đừng nhắc lại nữa!”

“A Tịch, chàng hà cớ gì oan ức bản thân như vậy, cam nguyện ở trong cái bóng của ta cả đời?” Quân Mẫn Tâm chua xót nói: “Chàng và tiểu thúc là Chiến Thần của Tĩnh quốc ta, ta chỉ tin chàng! Nếu chàng có thể giúp phụ thân đánh bại Khương quốc sớm chừng nào là có thể đưa ta về nhà sớm chừng ấy. A Tịch, coi như vì ta…”

Trần Tịch vuốt vuốt sống mũi thẳng tắp, trầm ngâm chốc lát nói: “Chuyện này để sau hãy nói, để ta trở về suy nghĩ một chút.” Dứt lời, hắn búng tay một cái, nến liền tắt.

Quân Mẫn Tâm kéo ống tay áo hắn, trong đôi mắt dịu dàng là sóng nước mênh mông, mềm giọng nói: “A Tịch, có thể ở lại đây với ta một đêm không?” Trước hừng đông, bọn thị nữ sẽ không tiến vào phòng ngủ của nàng, ban đêm ở đây lạnh như nước, nàng vô cùng khát khao độ ấm nơi Trần Tịch.

Trần Tịch khẽ run nhưng không nói gì, chỉ cởi giày và áo choàng, tháo đai lưng, mặc nguyên trung y nằm lên giường. Quân Mẫn Tâm cũng cởi áo ngoài và giầy nhỏ, nằm xuống phía trong, Trần Tịch duỗi cánh tay dài gối đầu nàng lên. Mái tóc đen nhánh mềm mại của nàng xoã xuống giường chạm vào tay hắn, cảm xúc hơi lạnh, hắn không kìm được liền nghiêng người sang, đưa tay còn lại vỗ về chơi đùa mái tóc dài như tơ lụa của nàng.

Quân Mẫn Tâm cũng nghiêng người sang, mặt đối mặt với Trần Tịch, hơi thở hai người quấn quít vào nhau, nàng khẽ mỉm cười với hắn, khuôn mặt tinh xảo nhiễm bóng đêm vô cùng động lòng người. Trần Tịch khẽ hôn lên môi nàng, dịu dàng nói: “Ngủ đi.”

Mà lúc này, trên nóc tẩm điện. Một vị nam tử áo hồng nhẹ nhàng đậy lại viên ngói lưu ly, kết thúc nhìn trộm trong thời gian dài.

Trong bóng đêm, hồng y tung bay, tóc đen như yêu, trong đôi mắt phượng bén nhọn của hắn loé ra ánh sáng như dã thú, dấy lên ngọn lửa ghen tị làm cho người ta không rét mà run. Hắn cắn răng hừ lạnh một tiếng, khoé miệng nâng lên một đường cong giễu cợt chúng sinh, cánh tay nâng lên, ngự phong liền biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.