Công Chúa Thay Đổi

Chương 37: Chương 37: Mục Lặc soán ngôi




Tô Cát Vương cưới Trường Phong Công chúa của Trung Nguyên khiến cả quốc gia rộng lớn được thành lập trên vùng ốc đảo trong hoang mạc cùng vui mừng chào đón. Trong Vương cung, các vương công đại thần và các binh lính lại càng không biết kiềm chế mà đắm chìm trong tửu sắc, không ai ngờ rằng một cuộc âm mưu soán vị đang lặng lẽ bắt đầu trong đêm tối.

“Đại Vương, đừng…” Quân Mẫn Tâm tránh né Tô Cát Vương cầu hoan, bản năng không cách nào tiếp nhận sự vuốt ve của hắn. Lòng nàng đã thuộc về nam nhân duy nhất khác: Áo võ sĩ màu trắng, mái tóc dài như tảo đen, đôi mắt dịu dàng sâu sắc màu xanh lam gợi ra từng gợn sóng lăn tăn…

Kiếp trước và kiếp này, nàng mặc lên giá y hai lần nhưng không lần nào gả đúng người. Số mạng sao mà buồn cười xiết bao, bi ai xiết bao!!

Đôi môi nóng bỏng của Tô Cát Vương kéo nàng trở lại từ trong suy nghĩ mông lung của mình, nam nhân hơi có men say bất mãn lầm bầm nói: “Chẳng lẽ Công chúa lại ‘tới hồng’? Vì sao vẫn không muốn…”

Quân Mẫn Tâm bị đặt trên giường, liều mạng kéo lại vạt áo đang bị nam nhân kéo ra nhưng chỉ phí công vô ích. Nàng không thể làm gì khác hơn ngoài việc lên tiếng khẩn cầu: “Đại Vương, Bản cung thật sự mệt mỏi, hôm khác đi!!”

Nam nhân bị cảm giác say và dục niệm làm cho choáng váng đầu óc thì làm sao mà lo nghĩ được nhiều như vậy?? Tô Cát Vương gia tăng hơi sức, dùng cả chân lẫn tay đè nàng dưới người mình, khuy áo bị cởi lộ ra đầu vai bóng loáng mượt mà trơn nhẵn và bộ ngực sữa lung linh… Cảm giác nhục nhã và vô lực chưa từng có ập vào lòng nàng, đầu óc Quân Mẫn Tâm choáng váng, khuôn mặt ửng đỏ ướt át.

Trời ơi!! Nàng thật muốn chết cho rồi!!

Đang lúc đau thương căm giận ùa đến cùng một lúc thì thấy Tô Cát Vương chậm chạp dừng lại động tác. Quân Mẫn Tâm nghi ngờ mở mắt ra nhìn thì thấy Tô Cát Vương đang ra sức lắc đầu, đôi mắt màu xanh lục ngày càng trở nên rời rạc, thân thể càng lúc càng nặng, cuối cùng ông ta hoàn toàn vô lực đè trên người Quân Mẫn Tâm, sắc mặt rõ ràng có vấn đề.

“Tại sao ta… Đau đầu quá.” Cả người Tô Cát Vương không còn hơi sức, lẩm bẩm rên rỉ.

Quân Mẫn Tâm nhân cơ hội thoát ra, nói: “Ta rót cho Đại Vương ly trà giải rượu!” Dứt lời nàng vội vàng dùng sức dịch chuyển thân thể nặng nề của nam nhân, cài khuy chỉnh lại quần áo, đến án kỷ lấy nước trà.

Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng thị nữ thét chói tai, là Nô Y và A Cát Khả Khả!!

Sau đó, bên ngoài xuất hiện những ánh lửa thấp thoáng, âm thanh đao kiếm va chạm leng keng kèm theo những tiếng thét thê thảm xen lẫn thô bạo. Tiếng gào thét như tiếng sói ngày càng gần, thẳng đến khi từng vệt máu đỏ tươi văng tung toé trên cửa thuỷ tinh, tràn ra những đoá hồng mai thê diễm!!

Chuyện gì vậy? Chiến tranh sao? Không thể nào!! Nơi này là Vương cung, dù làm thế nào đi nữa thì kẻ địch cũng không thể tấn công một cách im lặng vào sâu trong Vương cung được!!

Vậy thì chỉ có thể là nội loạn! ღdiễn⊹đàn⊹lê⊹quý⊹đônღ Giống năm ngoái, mẫu thân làm chuyện đó với phụ thân!!

Quân Mẫn Tâm kinh hãi há hốc miệng, thiếu chút nữ đánh rơi chén sứ mỏng trong tay!

“Bên ngoài… Xảy ra chuyện gì??” Tô Cát Vương khó khăn ngồi dậy, tứ chi vô lực mắt bốc kim hoa, một linh cảm chẳng lành chạy thẳng lên não.

“Đại ca yên tâm, trong cung có vài tên thích khách, đệ đang bắt chúng thay đại ca!”

Âm thanh lạnh lẽo mang theo cợt nhả vang lên từ phía xa sau cửa. Ngoài cửa, một nam tử cao lớn mặc khôi giáp, tay cầm một thanh loan đao nhuốm máu chậm rãi đi tới. Bóng tối trên khuôn mặt hắn ta dần rút đi lộ ra mái tóc ngắn trắng thuần, sống mũi cao thẳng, đôi môi lạnh bạc, cùng với… Đôi mắt như mắt rắn loé lên ánh sáng lạnh lẽo màu xanh!

Cả người Tô Cát Mục Lặc nhuốm máu, khuôn mặt tràn đầy lệ khí, từng bước chân nhuốm máu. Dưới từng bước tiếp cận của hắn, Quân Mẫn Tâm lui về sau từng bước, đên khi lưng nàng chạm phải Tô Cát Vương đang nằm trên giường, rốt cuộc không còn chỗ để lui nữa.

Tô Cát Vương cố gắng giữ tỉnh táo, dùng Hồ ngữ cố hết sức nói: “Mục Lặc, bắt được thích khách rồi sao?”

“Thích khách ở đây, chẳng mấy chốc sẽ chết thôi!!” Mục Lặc liếm loan đao dính máu, khoé môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn, gằn từng chữ: “Đây là rượu Bồ Đào có thuốc mê tác dụng chậm rất mạnh, thân tín của đại ca và binh lính đều đã gục ngã, không ngờ đại ca có thể chống đỡ lâu như vậy, quả là lợi hại!”

Lần này, ngay cả thằng ngu cũng biết Mục Lặc đang toan tính muốn làm chuyện gì! Hắn là người âm ngoan quyến ngạo như vậy thì sao có thể cam tâm khuất phục một người cả đời? Chắc hắn đã lợi dụng thời gian Tô Cát Vương rời cung để tỉ mỉ bày mưu bố trận hết thảy, chỉ chờ ngày hôm nay để thay thế trở thành tân Tô Cát Vương!

Tô Cát Vương nổi gân xanh, tay ở trên giường tìm kiếm một hồi nhưng không tìm được vũ khí của mình. Ông ta nhắm mắt lại, dùng hết hơi sức nói:

“Mục Lặc,✧๖ۣۜDiễn✧๖ۣۜĐàn✧๖ۣۜLê✧๖ۣۜQuý✧๖ۣۜĐôn✧ đừng doạ Vương hậu của ta…”

Mục Lặc, đừng doạ Vương hậu của ta – Đây là câu nói cuối cùng trong cuộc đời của người nam nhân bên ngoài thì thô cuồng nhưng bên trong lại là nội tâm dịu dàng.

Loan đao của Mục Lặc chém rách lồng ngực ông ta, từ giữa tim đâm ra phía sau, máu tươi phun lên cao như suối, tràn ra từng đoá đồ mi* thê diễm… Tô Cát Vương chậm rãi cúi đầu, nhìn thanh loan đao lạnh lẽo xuyên qua lồng ngực, trong cổ họng phát ra âm thanh “khanh khách”, dường như muốn nói gì đó, miệng hơi mở, máu tươi ồ ạt trào ra.

Quân Mẫn Tâm mở to mắt nhìn nam nhân cao lớn mạnh mẽ ngã xuống, giống như ngọn núi nguy nga ầm ầm sụp đổ, nàng vô ý thức vuốt máu tươi trên mặt. Kỳ quái, trong nội tâm chết lặng xuất hiện mọt chút đau thương bén nhọn, mũi và hốc mắt có chút chua xót.

Là muốn khóc sao? Bi ai vì vị Vương cao lớn mạnh mẽ mà dịu dàng này sao??

Thật mỉa mai biết bao! Trong đêm đầu tiên gả cho Tô Cát Vương, Quân Mẫn Tâm nàng trở thành một quả phụ chưa tới mười sáu tuổi.

Mục Lặc rút loan đao ra, một cỗ máu tươi nồng đặc phun ra theo, nhuộm mái tóc ngắn thuần trắng của hắn thành màu đỏ tươi. Hắn lạnh lùng nhìn Quân Mẫn Tâm, bước từng bước tới gần…

Quân Mẫn Tâm chợt nhào lên trên giường, lấy một thanh chuỷ thủ chuôi ngà ở dưới gối ra – chính là di vật của mẫu thân Liễu thị, những năm này nàng vẫn mang theo bên người để phòng thân, rốt cuộc hôm nay cũng có đất dụng võ!!

Hai tay nàng nắm chuỷ thủ, thẳng tắp hướng về phía tu la tới từ địa ngục, sợi tóc đen bay lên theo người nàng, lại nhẹ nhàng rơi xuống, tựa như ánh bình minh đẹp nhất hé ra trên bầu trời. Thiếu nữ mở to đôi mắt như giọt mực, khoé miệng run rẩy quát to:

“Không được qua đây!!”

Gần như cùng lúc,ღღD♡Đ♡L♡Q♡Đღღ vài bóng đen quen thuộc toàn thân đẫm máu xông vào, đồng thanh hô: “Công chúa!!”

Trần Tịch, Tiểu Cửu, Mộc Cẩn, Từ Tam, Tống Thập, Trương Lục, Lý Bát… Tất cả đều là cao thủ cận thân cùng theo nàng từ gia hương tới đây. Quân Mẫn Tâm ổn định tâm trạng, hai tay nắm chặt chuỷ thủ không còn run rẩy nữa.

Cá lớn nuốt cá bé, thắng làm vua thua làm giặc. Sau khi hiểu được điều này, thân thể Quân Mẫn Tâm không còn sợ hãi nữa, trong thoáng chốc nàng hoàn toàn khống chế được bản thân mình!

“Mục Lặc, ngươi không thể giết ta.” Đôi mắt Quân Mẫn Tâm sắc lạnh, nghiêm nghị nói: “Chưa nói tới Khương Hoàng, nếu hôm nay ta chết, phụ thân ta tuyệt không bỏ qua cho ngươi!”

Tô Cát Mục Lặc ngừng động tác, ngay sau đó “ha ha” cười lạnh, đôi mắt màu xanh lục khẽ co rút: “Chẳng lẽ hiện tại Công chúa đang uy hiếp ta sao?” Loan đao nhuốm máu trong tay hắn ta giống như một vầng trăng tàn đỏ thẫm, rét lạnh khiến người ta phát run. Hắn ta lành lạnh cười giễu cợt một tiếng, nâng đao lớn tiếng nói: “Trường Phong Công chúa và Tô Cát Vương bị ám sát trong đêm tân hôn, cùng nhau bỏ mình, cả nước đau buồn, đề cử Vương đệ Mục Lặc làm tân quốc vương… Như thế nào?”

Quả nhiên nam nhân này là người lòng dạ rắn rết!

Nghe vậy, Trần Tịch và nhóm ảnh vệ giận dữ trừng mắt nhìn, rút đao bảo hộ Quân Mẫn Tâm ở phía sau, chuẩn bị tử chiến!

Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, một thiếu niên đeo đao có mái tóc xù với đôi mắt màu lam chợt xông vào, cảm giác được trong phòng có mối nguy hết sức căng thẳng, hắn ngừng bước chân theo bản năng, hơi co rúm lại nhìn xung quanh, lúi về phía sau.

“A Bố,☾Diễn✩Đàn✩Lê✩Quý✩Đôn☽ ngươi tới đây làm gì?” Mục Lặc cố ý quơ quơ loan đao trong tay, có chút nghiền ngẫm liếc vị đệ đệ này một cái, đôi mắt rắn màu xanh lục khẽ híp lại.

“Không có… Không có chuyện gì, nghe nói đại ca bị ám sát thân vong*, đệ… Đệ cảm thấy nhị ca nên kế thừa Vương vị…” (thân vong: chết)

Lời nói dối vụng về. Đôi môi nhợt nhạt của A Bố run rẩy kịch liệt, nói năng lộn xộn ngập ngừng: “Đệ giúp nhị ca quét sạch… Quét sạch bè đảng phản tặc còn sót lại trong cung.”

Mục Lặc cười dữ tợn: “Tam đệ mang theo đao xông vào nơi này, chắc không phải chỉ đơn giản là loại bỏ thích khách chứ?”

Cả người A Bố run lên, cuối cùng dưới cái nhìn tàn khốc của Mục Lặc hắn sợ tới mức uốn gối quỳ xuống, lúc lâu sau mới dùng hết sơi sức run giọng nói: “Cầu… Cầu đại ca đừng giết Vương hậu!”

Quân Mẫn Tâm ngẩn người, vốn cho rằng thiếu niên yếu ớt này gió chiều nào theo chiều đó, tới đây để lấy lòng Mục Lặc, ngàn tính vạn tính nhưng nàng lại không ngờ A Bố hèn mọn sẽ mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng tới đây cầu cạnh thay mình! Hắn… Tại sao phải làm như vậy?

“A Bố, ngươi yêu nàng ta?” Mục Lặc thương hại nhìn đệ đệ của mình, tàn nhẫn vạch trần chân tướng.

A Bố làm rơi đao xuống đất, hắn sợ tới mức toàn thân run rẩy, cánh môi cũng run cầm cập không nói được một chữ.

“Hèn nhát!”

Mục Lặc khẽ gắt, khuôn mặt hắn ta tràn đầy thương hại và khinh bỉ, giống như sợ giết hắn rồi sẽ làm bẩn tay mình. Hắn lướt qua A Bố bước lên phía trước, nâng lên nụ cười ác độc: “Chúng ta tiếp tục, Công chúa.”

Nhất định có biện pháp,♡Di⊹ễn♡Đà⊹n♡Lê♡Q⊹uý♡Đô⊹n nhất định có lý do để nàng tự cứu mình, lý do để nàng kiên cường sống tiếp!

Đúng vậy, chính là lý do!

“Mục Lặc Điện hạ, ngươi vẫn không thể giết ta.” Quân Mẫn Tâm lành lạnh cười, thản nhiên nói: “Điện hạ Mục Lặc giao chiến với Tĩnh quốc lâu như vậy chắc hẳn phải biết phụ vương ta và Đại Tướng quân đều là những người không dễ lừa, huống chi Bổn cung là nữ nhi bảo bối của phụ vương được người nâng niu trong lòng bàn tay, nếu bỗng nhiên Bổn cung chết bất đắc kỳ tử trong đêm tân hôn, không sớm thì muộn, dù ngươi biện minh thế nào cũng sẽ không qua, nhất định phụ thân sẽ phái sứ thần đến đây tra rõ! Đến lúc đó Mục Lặc Điện hạ ngươi khó thoát tội… Điện hạ vừa mới ngồi lên chiếc ghế quốc vương, căn cơ bất ổn, nếu đối địch với mười vạn hung binh Tĩnh quốc chẳng phải sẽ lâm nguy sao!”

Trong đôi mắt Mục Lặc thoáng qua nhanh một tia ánh sáng màu xanh, vẻ mặt do dự và dao động. Quân Mẫn Tâm liền thừa dịp, trầm giọng nói: “Nếu Bổn cung đã gả vào Tây Vực của các ngươi, đương nhiên đã sớm coi nhẹ sống chết của bản thân. Chẳng qua nếu Mục Lặc Điện hạ trúng gian kế củakẻ khác, khơi lên chiến loạn với Tĩnh quốc, hai bên cùng tổn hại để tiểu nhân ngồi giữa ngư ông đắc lợi, tâm huyết bao năm qua của Mục Lặc Điện hạ liền như nước chảy về biển đông, chẳng lẽ không đáng tiếc?”

Bỗng nhiên đôi mắt Mục Lặc co rút lại.

Hắn lạnh lẽo thẳng tắp nhìn Quân Mẫn Tâm, Quân Mẫn Tâm cũng không chút sợ hãi nhìn hắn. Hai người nhìn nhau giống như đang dò xét, hoặc là đang uy hiếp, không ai chịu thua ai.

Hồi lâu sau, Tô Cát Mục Lặc cười to ba tiếng, rồi bỗng nhiên rút đao chém ảnh vệ trước cửa của Quân Mẫn Tâm.

Tống Thập và Trương Lục không kịp rên một tiếng liền ngã xuống vũng máu, đều là một đao mất mạng, đao pháp nhanh chóng ngoan độc, gần như chém thân thể của hai người thành hai phần!

Đàm phán thất bại??!!!

Quân Mẫn Tâm kinh hãi, mở to mắt giận dữ hét lên: “Tô Cát Mục Lặc! Thuộc hạ của ta tuy ít nhưng mỗi người ai ai cũng là cao thủ ngàn dặm mới tìm được một, vẫn có thể liều mạng ở khoảng cách gần với ngươi! Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, cùng lắm là giết ngươi, cá chết lưới rách!”

“Đương nhiên ta sẽ không dùng sinh mệnh của mình để mạo hiểm.” Mục Lặc thu lại nụ cười, giận tái mặt lạnh lùng nói: “Công chúa, ngươi đã thành công thuyết phục ta tạm thời giữ lại mạng của ngươi, nhưng…” Hắn chỉ chỉ xác của hai ảnh vệ trên mặt đất: “Công chúa ở trên đất của ta thì nên biết nghe lời, nếu không bọn chúng sẽ là kết quả của ngươi!”

Thì ra là giết gà doạ khỉ…

“Đi thôi,di♡ễn☆đ♡àn☆lê☆qu♡ý☆đ♡ôn chuẩn bị an táng đại ca đáng thương của ta thật tốt!” Mục Lặc vung bàn tay to lên, mang theo cận thân của mình sải bước ra ngoài tẩm cung.

“À, quên nói cho Công chúa…” Đi tới cửa, dường như hắn ta nhớ tới gì đó, quay đầu tà tà cười, nói với Quân Mẫn Tâm: “Ở đât nước ta có tập tục, nếu ca ca chết rồi, đệ đệ có thể cưới tẩu tử goá. Phụ thân chết rồi, nhi tử có thể cưới tiểu thiếp chưa từng sinh con, như vậy đấy…”

Thật đúng là mới ra ổ sói lại vào hang hổ.

Lời tác giả: Có độc giả đã hỏi về kiếp trước của Lạc Trường An, vừa đúng trước đây tôi viết ngoại truyện về Lạc Trường An, hì hì, muốn biết bí mật của Lạc Trường An sao? Thôi được, qua hai ngày nữa đi, trước viết xong một đoạn chuyện xưa ở đây đã

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.