- Nãy cậu và chị Sam nói gì thế? Câu có sao không? Sao mắt đỏ hoe vậy? - Jin giờ mới để ý đến bộ dạng của nó
- Không có gì. Tụi kia ngủ dậy chưa? - Nó và Jin bước vào nhà
- Có lẽ là chưa. Giờ mới 4h sáng. - Jin uể oải trả lời
- Ừ. Cậu vào phòng ngủ chút nữa đi. Còn sớm mà. Ngủ ở bar cr đêm, tớ sợ cậu sẽ gặp rắc rối với Ji đấy.- Nó mỉm cười rồi bước lên phòng
Nhìn bóng lưng của nó lặng lẽ bước lên cầu thang, ngay cả Jin cũng không biết được nó đang suy nghĩ gì.
----------------
6h30 sáng
- Sao con Wen giờ chưa xuống nhỉ? - Kull nhìn đồng hồ
- Cho cậu ấy ngủ chút đi. - Jin ngồi xuống ghế - Hôm nay cậu ấy nghỉ học đi cũng được, ông ốm kìa.
- Ra về chúng ta đi thăm ông đi. - Yun gật đầu - Cho cậu ấy ngủ một chút rồi cậu ấy đến bệnh viện
- Mọi người..... - Ji chạy xộc vào phòng ăn - Con Wen......
- Sao????
- Nó bỏ đi rồi.... - Ji òa khóc - Chỉ để lại lá thư này.....
- CÁI GÌ?????
“Tạm biệt các cậu vì mình đã ra đi không một lời từ biệt
Mình phải đi vì ông muốn vậy, thật có chút không nỡ.
Các cậu đừng đi tìm mình
Đến lúc muốn, mình sẽ liên lạc lại sau.
Tạm biệt.
Gửi lời hỏi thăm đến các bạn thay mình nhé.
Chuyện nghỉ học bác Diệp đã lo xong rồi.
Wendy....”
- Bức thư vẫn còn ướti, có nghĩa cậu ấy đi không lâu. - Kull cầm bức thư vẫn còn thấm đẫm nước mắt trên tay
- Muộn rồi các em.... - Gin bước vào nhà - Máy bay vừa cất cánh rồi.
- Anh đi đâu đây? - Yun hỏi - Sao anh có thẻ khóa nhà bọn em????
- Anh mới đưa con Wen ra sân bay. - Gin để chìa khóa xe nó xuống bàn - Máy bay bay lúc 6h15 á em.
- THẬT SAO????
- Ừ. Thôi các em mau đi học đi. - Gin cố tỏ ra mỉm cười
- Không! Anh trả lời em đi. - Ji kéo tay Gin - Cậu ấy bị sao vậy???? Sao tự dưng lại bỏ đi?????
- Ngoại ép em ấy phải đi du học... Nhưng em ấy không chịu.... Em ấy và ngoại cãi nhau, làm bệnh tim của ngoại tái phát... Nhưng không hiểu sao sáng nay em ấy điện cho anh và bảo em ấy sẽ đi. Em ấy bảo anh sang đưa em ấy ra sân bay. Chỉ thế thôi. Anh cũng không biết tối qua có chuyện gì mà em ấy lại trông mệt mỏi lắ, lúc ở trên xe em ấy cứ khóc mãi nên anh cũng không hỏi chuyện được nữa...
- Tối qua à... - Jin trầm ngâm
- Tối qua lúc khoảng 11h cậu ấy có chạy ra khỏi nhà, trông vội lắm, không kịp thay cả quần áo nữa. - Kull lặng lẽ suy nghĩ - Nhưng cậu ấy đi đâu thì tới không biết, không biết mấy giờ cậu ấy về nữa...
- Thôi đi học đi... - Jin mím chặt môi rồi bước ra khỏi nhà - Tối qua lúc cậu ấy vào phòng thằng Win có chuyện gì vậy chứ???
---------------------
Vừa đến trường, cả bọn đã nghe xôn xao vì tin Chủ tịch Đại Phong nhập viện tràn khắp các mặt báo
Lớp 11A1
- Chủ tịch Đại Phong nhập viện vì lên cơn đau tim kìa. - hs1
- Nghe đồn ông ấy sắp viết di chúc thừa kế rồi đấy. - hs2
- Ừ, nhưng ông ấy chỉ có hiệu trưởng chúng ta là con gái, chỉ có hai người cháu ngoại
- Đâu, con trai ông ấy mất rồi nhưng vẫn còn cháu nội kìa. - hs3
- Làm gì có.
- Có đấy. Nhưng tớ không thấy cô cháu gái này xuất hiện. Nghe đồn là năm 8 tuổi bị tai nạn mất rồi.
- Đâu có đâu, người ta bro cô gái đó còn sống cơ mà, cách đây 4 năm báo chí có xôn xao bảo nhìn thấy người cháu gái này trên máy bay đi du học cơ mà.
- Tóm lại hành tung cô cháu gái này rất bí ẩn, sau vụ tai nạn gì đó cách đây 10 năm, cô gái này không còn xuất hiện nữa. Có người bảo mất rồi, có người nói còn sống gì gì đó.
- Nếu như còn sống thì cô ấy cỡ bằng tuổi bọn mình đấy.
Tiếng xôn xao từ hội bà tám của lớp thu hút sự chú ý của cả bọn
- Hừ, không biết gì cũng nói. - Yun hậm hực ngồi xuống
- Wen đâu? - Yin hỏi
- Không biết. - Kull lắc đầu
- Là sao? - Ken nhíu mày
- WEN ĐÂU????? - Hắn đập bàn
- THẾ CẬU PHẢI HỎI CẬU MỚI ĐÚNG CHỨ?????? - Jin nhìn nó - TỐI HÔM QUA ĐÃ CÓ CHUYỆN GÌ MÀ SÁNG NAY CẬU ẤY BỎ ĐI RỒI????
- Tối hôm qua????? - Cả bọn nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của hắn và Jin
- BỎ ĐI????? - Hắn thất thần
Từng lời trong bức thư mà Sam mói đưa cho nó sáng nay hiện lên
“Tạm biệt người con trai mà em yêu
Thời gian qua em đã rất hạnh phúc khi ở bên anh
Nhưng giờ em phải đi rồi
Tạm biệt
Anh đừng chờ em nữa
Hãy đi tìm người khác xứng đáng hơn em đi
Ở nơi nào đó, em sẽ mãi nhớ anh
Sau này có duyên sẽ gặp lại
Đến lúc đó anh sẽ biết được em là ai
Còn bây giờ, anh hãy xem như em chưa từng tồn tại đi
Chuyện tối qua, anh hãy em như đó là một giấc mơ
Một giấc mơ ngọt ngào mà em mãi mãi không quên
Yêu anh”
- BỎ ĐI ĐÂU??? - Hắn gằn mạnh từng chữ
- KHÔNG - BIẾT!!!! - Ji òa khóc -WEN ƠI, CẬU ĐI ĐÂU RỒI HẢ???????
- HỪ!!!!! - Hắn bỏ ra khỏi lớp
Trong lòng hắn bây giờ chưa biết bao suy nghĩ ngổn ngang