5 năm sau
Kinh đô thời trang
Paris - Pháp
Chi nhánh Sanding ở Pháp - Thiên đường váy cưới
Từ ngày ông Phong mất, Gin là người điều hành Đại Phong
Nó cũng chẳng nhớ được lí do, nhưng khi nó tỉnh lại sau cơn hôn mê dài thì nó đã thấy nó ở Mỹ
Nó suýt mất mạng, nhưng nhờ bác sĩ giỏi nhất thế giới phẫu thuật lấy viên đạn ra. Viên đạn bắn ngay tim nhưng may mà chưa đến tim. nếu viên đạn chỉ sâu thêm 0,5cm nữa thôi thì nó đã ra đi mãi mãi.
Người nó yêu thương hơn cả bản thân mình, đã suýt giết nó.....
......
Gần một năm điều trị, nó trở lại guồng quay công việc
Sam đã rút khỏi công ty nó để trở về Thành Công làm việc
Công ty mở thêm chi nhánh tại Paris nên nó quyết định sang Paris làm việc, công ty chính tại Mỹ để cho đám bạn quản lí
Sumi (Phương Nghi) đi theo nó
Ai cũng có cuộc sống cho riêng mình
-------------
- Chị Wendy. - Sumi bước vào phòng - Thành công mới trúng thầu khai thác một mỏ đá quý. Nếu chúng ta mua được đá quý họ khai thác được thì okey lắm chị à.
- Hiểu rồi.... Để chị nói với chị Sam.
- Em nói rồi, nhưng chị ấy bảo đó là việc của Chủ tịch. Chị Sam bảo chị nói chuyện với đại diện của công ty rồi họ sẽ nói với Chủ tịch
- Chủ tịch Thành Công????? - Nó nhíu mày
- Anh ấy mới có 22 tuổi hà, e trai chị Sam ấy. Đẹp trai phong độ dữ lắm chị ơi. - Sumi mơ màng
- Chị méc thằng Su bây giờ. - Nó liếc xéo Sumi - Em trai chị cũng đẹp đâu thua kém gì hắn ta.
- Chị..... - Sumi bĩu môi - Hông chơi với chị nữa...... Em về phòng đây......
Su và Sumi bây giờ đang hẹn hò, sau cái lần anh hùng cứu mĩ nhân lúc ấy.
- Về phòng đi, à nhớ liên lạc với bên đại diện quản lí của Thành Công là chị muốn mua đá quý, nói họ là giá nào cũng được cả.
- Vâng.
...
- Chị. Quản lý đại diện Thành Công nói đúng 7h tối nay Chủ tịch anh ta mời chị đi ăn tối bàn chuyện làm ăn - Sumi nói - Nói là chỉ một mình chị thôi, tại khách sạn Star. Chị.... Tại sao lại mời ở khách sạn chứ.....
- Ngốc..... - Nó cười - Không sao đâu mà..... Chủ tịch Thành Công, anh ta không dám làm gì chị đâu.....
- Windy dám làm gì chị????? - Su bước vào - Hắn ta suýt giết chị rồi mà còn...... Chuyện đá quý đó chị ói chị Sam đi.... Chị ấy dư sức mà.....
- Đi đâu đấy? - Nó liếc mắt nhìn thằng em
- Em đến chuộc vợ em đi ăn. Chị bắt cóc cô ấy lâu quá rồi. - Su mếu máo - Em nhớ vợ.....
- Em đi nha chị. 7h chị tự xử nha. - Sumi cười
- Đi đi, hai đứa quỷ. - Nó phì cười
-----------
7h
Khách sạn Star
Nó bước vào với bộ váy cổ trễ lưng trần ôm sát người màu đỏ rực lửa cùng đôi giày cao gót 10 phân. Mái tóc dài được uốn xoăn rồi xõa ra trông thật quyến rũ. Khuôn mặt được nó trang điểm kĩ càng giấu sau chiếc kính đen che hết cả mặt
- Cho tôi hỏi phòng của Chủ tịch Thành Công ở đâu? - Nó hỏi lễ tân
- Vâng là phòng vip ở phía Tây, tầng trên cùng. Nhân viên sẽ đưa cô đi. - Lễ tân kính cẩn
Nó bước vào thang máy. Vậy là đã 5 năm trôi qua rồi..... Nó nhớ hắn lắm.... Suốt 5 năm chưa từng thôi nhớ.... Không biết hắn có nhớ nó không..... Hay là đã quên rồi..... Không biết lát gặp lại, nó và hắn sẽ nói gì..... Hắn giờ ra sao rồi?????? Nó luôn theo dõi mọi tin tức của hắn trên báo, nhưng cũng chẳng có thể biết được hắn đang cảm thấy như thế nào.....
“Ting....”
Tiếng thang máy kéo nó trở về hiện thực
- Tới rồi ạ.
- Cảm ơn. - Nó bước tới phòng rồi khẽ gõ cửa
Đến lần thứ ba mới có tiếng đáp lại
- Vào đi.
Nó khẽ mở cửa bước vào
Một sự im lăng khiến nó có thể nghe được trái tim mình đang đập loạn xạ
- Chào.... - Nó cất tiếng cười trước
Nó nhìn khắp phòng
Ánh sáng vàng dịu dịu
Hắn đang đứng trước cửa phòng tắm, trên người độc mỗi khăn choàng
- Lâu ngày không gặp. - Điện phòng bật mở - Ăn tối chưa?
- Ơ.... Chưa.... - Nó nhìn bàn đồ ăn đã được bày sẵn. Toàn là món nó thích.
- Vào đây. - Hắn nhìn nó - Có cần phải căng thẳng vậy không?
....
- Rượu vang đỏ ướp lạnh nhé? - Hắn hỏi nó
- Anh thừa biết mà.... Nó nói giọng xa xăm
- Năm năm nay em sống sao? Tốt chứ?
- Anh hỏi làm gì? Tôi sống rất tốt.....
- Anh xin lỗi.....
- Anh có lỗi gì mà phải xin?
Nó đứng dậy
- Tôi đến đây chỉ vì công việc, không rảnh để nghe anh nói. Xin lỗi tôi về..... Mỏ đá quý này tôi rất thích, mong anh có thể giúp....
Nó sắp mở cửa thì bị một cánh tay chặn lại
- Anh đã cất công bay từ Việt Nam sang đây chỉ để gặp người con gái mà tôi nhớ suốt năm năm trời........ Em nghĩ anh để em đi dễ như vậy à????? - Hắn kề khuôn mặt sát vào cổ nó
Hơi thở nam tính của hắn suýt làm nó mê mẩn
Nó chỉ biết, giờ hắn chỉ cần tiến lại thêm một chút nữa thôi
Sự nhớ thương suốt năm năm qua nó sẽ không thể nào giấu được nữa
Lúc biết nó sắp gặp lại hắn
Nó vui lắm
Nhưng nó quyết định giấu đi tình cảm của mình để gặp hắn
Cho khỏi sự bối rối
- Anh cho tôi về..... - Nó cắn môi, giọng run run
- Em muốn việc làm ăn này.... Thì anh đồng ý.... Nhưng phải có điều kiện..... Trao đổi.....
- Gì? - Nó hỏi
- Giao dịch làm ăn giữa hai chúng ta..... Đã gián đoạn năm năm rồi...... - Hắn mỉm cười, thổi nhẹ vào gáy nó - Ở lại đây với anh..... Về bên anh.....
- Anh.... - Nó quay phắt người lại....
1s
2s
3s
Hai đôi môi đã vô tình chạm nhau
Mãi một lát sau nó mới định thần lại và buông ra
Nhưng hắn đã nhanh hơn, giữ chặt eo nó và hôn sâu
Nó nhanh chóng bị đánh gục
- Khai thật đi.... - Hắn nhìn nó tà mị - Em có nhớ anh không?????
- Không.... - Nó bất giác đỏ mặt - Anh buông ra..... Tư thế này thật là.....
- Đây đâu phải lần đầu tiên??????
- Nhưng.....
- Nhưng cái gì???? - Hắn cúi xuống bế nó lên ném xuống giường
- Năm năm rồi.... Thế này thì thật là......
- Thế em dám mặc đồ quyến rũ thế này đến làm gì? Em không thể chọn bộ nào kín đáo hơn à????? - Hắn đè lên người nó - Chấp nhận đi..... Anh nhớ em lắm rồi.... Anh không buông ra đâu.....
- Anh.... - Nó cắn môi. Giờ có nên nói: Em cũng nhớ anh không???
- Anh xin lỗi.... - Hắn nói nhỏ - Anh yêu em....
- Em yêu anh..... - Nó mỉm cười ôm cổ hắn. Cuối cùng nó cũng bị đổ gục. - Còn chuyện anh suýt giết em.... Em hiểu mà... Em không giận anh đâu...... Em giết ba anh vì ba mẹ em..... Anh suýt giết anh cũng vì ba em..... Huề nha.....
- Anh xin đâu xin lỗi vụ đó.... Anh chỉ xin lỗi là anh đã bỏ rơi em năm năm.... Anh chỉ sợ em giận rồi không tha thứ cho anh.... Nên mới để em một mình nơi xứ người suốt năm năm...... - Hắn cười - Nhưng giờ.... Em đã lọt vào tay anh.... Anh sẽ không buông em ra nữa đâu..... Nhá..... - Bàn tay bắt đầu không an phận cởi thắt lưng váy nó ra
- Anh làm gì đấy????? - Nó hỏi - Không được nha.....
- 17 tuổi anh đã làm rồi thì giờ 22 tuổi lẽ nào không được?????? Ăn chay năm năm rồi, giờ ngán lắm.... Anh muốn ăn mặn một bữa....
- Anh.... - Nó trợn mắt. - Anh buông ra.... Năm năm rồi nha, ai biết được anh đã có người khác.... Biết đâu sáng mai cô ta đến đây và đập em thì sao?????
- Anh còn có ai ngoài em nữa đâu. Yên tâm đi..... Chồng em là chung tình lắm nha.....
- Ai cho anh làm chồng em????? - Nó hất hàm - Ai thèm cưới mà làm chồng.....
- Em cho.... - Hắn cúi xuống hôn nó - An phận đi vợ ơi......... Em là của anh rồi.... Thằng nào dám dành nữa........ Nhớ em lắm á....... Anh yêu em..... Moon à.....
- Em cũng yêu anh.... Sun.... - Nó bẽn lẽn gật đầu
Đêm Paris
Hai bóng người hòa vào nhau
5 năm là một thời gian không xa
Nhưng đối với hai người đang yêu nhau
Nó dài tựa năm thế kỉ
Trái tim không hề biết suy nghĩ
Thế nên nó chỉ làm theo những gì nó nhớ, nó thương
Dù có đau đến thế nào
Dù có hận đến ra sao
Nhưng nếu đã yêu thì hận thù oán trách cũng có thể biến mất hết
Bởi vì, đó chính là tình yêu.....