- Cháu xin lỗi nội..... - Nó cúi đầu bên giường ông Phong - Nhưng cháu không thể làm theo ý ông được
- Ông cũng không thể ép cháu làm theo ý mình. - Ông Phong thở dài - Nhưng cháu hãy hiểu, những gì ông làm đều là vì muốn tốt cho cháu mà thôi.
- Nhưng ông à, tại sao vậy? Tại sao mọi người lại không thể cho cháu biết lí do?
- Ông không thể cho cháu biết ngay bây giờ được. - Ông Phong xoa nhẹ đầu nó - Cháu hãy về nhà suy nghĩ và quyết định đi.
- Nhưng...
- Đưa em về nhà đi con. - Bác Diệp bảo Gin - Tối nay mẹ ở lại đây. Con về thông báo với ba con đi. Nhưng bảo ba con cũng đừng lo lắng quá mà chểnh mảng công việc ở Hà Nội, ông đã không sao nữa rồi. Thế nhé.
- Vâng ạ.
- Thưa nội thưa bác Hai cháu về/Thưa ngoại thưa mẹ con về.
-----------------------
- Sao vậy ba? Con cũng không thể hiểu được. Để con bé nhớ lại cũng tốt mà. Sao ba lại...... - Bác Diệp đỡ ông Phong nằm xuống - Mình cũng không thể cứ để con bé như thế mãi mãi được... Ba....
- Con đừng nói nữa... - Ông Phong thở dài nhìn ra cửa sổ - Ba không nói đến chuyện đó..... Ba không muốn con bé đi nào con đường như bố mẹ nó...
- Là sao vậy ba???
- Cái chết của ba mẹ nó... - Ông Phong đưa đôi mắt đau đáu nhìn lên bầu trời sao - Hai con ở trên trời có linh thiêng hãy phù hộ cho con bé, nó đang đi vào con đường không nên đi rồi đấy...
Cả căn phòng bệnh lại rơi vào im lặng
---------------------
- Tại sao vậy anh???? - Nó ôm vai Gin khóc nức nở khi vừa ra khỏi cổng bệnh viện
- Đừng khóc nữa.... - Gin ôm nó vào lòng - Nhưng anh nghĩ là nếu ngoại đã nói vậy thì em hãy làm theo đi. Rồi để anh từ từ thuyết phục ngoại cho em quay về. Chứ bây giờ anh nghĩ em không nên cãi lại ngoại đâu...
- Anh Gin, em...... CHIA TAY ĐAU LẮM PHẢI KHÔNG ANH?????
- Phải đấy em... ĐAU... ĐAU LẮM.... Lúc chuyện ấy vừa xảy ra, anh cũng đau khổ lắm. Mất đi Yan, anh không còn là chính mình nữa. Nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi mà. Em đi du học, cùng lắm là vài năm thôi mà. Người em yêu vẫn còn đấy chứ đâu có mất đi đâu. Có lẽ ông ngăn cản hai đứa vì ông nghĩ hai đứa còn quá nhỏ để yêu. Biết đâu vài năm nữa, ông sẽ suy nghĩ lại thì sao, phải không?
- VẬY THÌ GIỜ EM PHẢI LÀM GÌ ĐÂY???? NGHE LỜI ÔNG ĐI SANG MỸ LẠI SAO????
- Em biết đó cũng là một quyết định tốt cho em mà. Chỉ là ba năm thôi, em đã sang nước ngoài bốn năm rồi, giờ thêm ba năm nữa cũng có sao đâu. Đến lúc ấy, khi quay về, em hãy xuất hiện với thân phận thật sự của mình. Chứ ở bên thằng nhóc ấy càng lâu, chuyện em giả mạo thân phận ở trường trước sau gì cũng bị lộ, đến lúc ấy càng khó giải quyết hơn nữa. Vả lại, em không sợ ông sẽ phát bệnh lại sao. Ông đã lo lắng cho em rất nhiều rồi, đừng để ông buồn thêm nữa. Coi như vì sức khỏe của ông đi mà, Wen nhé!
Gin nhẹ nhàng xoa đâu nó
Nó cứ mãi khóc vào lòng Gin mà không biết rằng, bên kia đường đang có một người đứng nhìn họ
----------------
- Bệnh viện tư nhân, nơi chỉ những người giàu có mới được ra vào khám bệnh, tại sao em lại vào đấy? Còn anh Gin nữa, hai người là ai? Hai người là gì của nhau mà đứng ôm nhau giữa đường vậy? RỐT CUỘC EM LÀ AI, EM LÀ AI HẢ??????? - Hắn gằn mạnh từng chữ rồi lên xe chạy đi
----------------
Bar
- Cậu điên rồi à? - Jin chạy vào - 2h sáng còn ngồi đây uống rượu. Mai cậu không muốn đi học à????
- Sao cậu đến đây??? Đến đây làm gì????? - Hắn nhìn thằng bạn thân rồi uống rượu tiếp. WENDY ĐÂU RỒI????? CÔ ẤY Ở BÊN THẰNG ĐÀN ÔNG KHÁC VỀ CHƯA?????
- GÌ MÀ Ở BÊN THẰNG KHÁC????? - Jin giật chai rượu trong tay hắn - WEN CẬU ẤY ĐANG Ở NHÀ. CÓ CHUYỆN GÌ VẬY??????????
- CHUYỆN GÌ LÀ CHUYỆN GÌ..... CẬU TRẢ LẠI ĐÂY CHO TỚ..... TỚ MUỐN UỐNG!!!! TỚ MUỐN UỐNG ĐỂ QUÊN ĐI HẾT BUỒN PHIỀN
- Được. Cậu muốn thì tớ mặc xác cậu. Tớ gọi chị Sam và Wen đến. Để xem cậu bướng như thế nào được nữa.
Jin bước ra ngoài
- CHẾT ĐI!!!!! - Hắn tức giận ném mạnh chai rượi vào góc tường - WENDY!!!!! TẠI SAO EM LẠI LÀM THẾ VỚI ANH HẢ???????