Hắn bế nó (vẫn còn ngủ) vào ghế sofa.
- Thùy Trâm! - hắn lay tay nó - Dậy đi!
- Huh? - nó mở mắt - Tôi đang ở đâu đây?
- Nhà tôi! - hắn đáp rồi đến kệ lấy một hộp cứu thương
- Nhà anh á! - nó nhìn quanh. Một ngôi biệt thự lỗng lẫy màu vàng tươi - Oh! Nhà đẹp dữ!
- Cô chưa bao giờ bước vào biệt thự đâu nhỉ? - hắn mỉa nó
- Hừ. Biệt thự Hoa lan nhà tôi đẹp hơn nhiều. - nó đáp
- Hả????? - hắn ngạc nhiên
- Á không không! - nó xua tay - Ý tôi là biệt thự nhà Jin....
- Hahaha! - hắn cười - Vậy nhà ai đẹp hơn?
- Không biết - nó nhún vai - Còn cái vật - thể - lạ ấy là gì vậy? - nó chỉ vào cái hộp trên tay hắn.
- Hộp cứu thương ấy! - hắn quỳ bên nó - Vết thương trên chân cô bị đâm khá sâu nhưng may là ở phần mềm nên không sao, để tôi băng bó lại.
- Cảm ơn! - nó mỉm cười
5ph sau
- Xong rồi đấy! Cô đứng dậy đi thử đi. - hắn nói
Nó bước từng bước loạng chạng, khẽ nhăn mặt vì đau, nó lắn đầu.
- Vậy thì cô ngồi xuống đây đi!
- Vết thương của anh sao rồi? - nó hỏi - Đưa đây tôi băng cho.
- Được không đấy? - hắn nghi ngờ
- Anh khinh tôi quá vậy? - nó bũi môi rồi sát trùng vết thương cho nó.
..................
- Thôi, tôi về đây! - nó nói rồi chập chững bước ra cửa
- Để tôi chở cô về.
- Không cần đâu, tôi tự về được. - nó lắc đầu - Nhà tôi nhỏ lắm, sâu trong hẻm nữa, xe anh không vào được đâu. - mục đích thật sự là không muốn cho hắn biết thân phận thật sự của mình.
- Vậy cô định đi về bằng các nào? - hắn hỏi
- Xe buýt, taxi. - nó nhún vai
- Điên à? - hắn lườm nó - 11h khuya rồi, cô định đón xe ở đâu?
- Vậy tôi phải làm gì?
- Một là ở lại đây, sáng mai tôi đưa cô đi học luôn. Hai là tôi chở về.
- Ở lại đi. Tôi có về cũng bị mấy con nhỏ kia cho ở ngoài đường à! - nó bịa một lí do.
- Vậy cô lên trên phòng đầu tiên của tầng 2 đi. Phòng tôi đấy! - hắn chỉ tay - Vào tắm đi. Người cô dính đầy máu rồi kìa. Tôi đem quần áo của chị tôi cho cô thay.