Công Chúa Thời Tiết

Chương 137: Chương 137




-Cuối cùng nàng ta cũng chịu xuất hiện rồi sao?Ngàn năm qua chúng ta truy bắt nàng ta thật không dễ dàng gì!Lão quân,lần này thật vất vả cho ngài quá.

-Ngọc Hoàng quá lời,đó là trách nhiệm mà chúng tiên nên làm ạ!

Lão quân hướng người ngồi trên ngai vàng khẽ khom lưng.Tính ra ông chính là một vị thần tiên lớn tuổi nhất trên tiên giới,ai ai cũng kính trọng,đến Ngọc Hoàng và vương mẫu nương nương cũng phải nể vài phần.Tam giới được yên ổn như ngày nay thì lão quân không có công lao cũng có khổ lao.Không ai dám phủ nhận điều này!

-Lão quân khiêm tốn rồi!Phong nhi,con thấy việc này nên giải quyết thế nào?

Vương mẫu mỉm cười nhìn nhi tử của mình.

-Thưa phụ hoàng,mẫu hậu!Về việc hồ li ngàn năm đang ẩn thân dưới nhân gian thì nhi thần nghĩ rằng chúng ta cần phải đưa ra chiến thuật thu phục nó thật rõ dàng nếu không ắt hẳn dưới nhân gian sẽ đại loạn,vì họ thực sự tin rằng trên đời này không tồn tại thần tiên và yêu ma.

Thiên Phong nói ra những lời này khiến cho không khí trong điện Hồng Loan trở lên im lặng dị thường.Không phải là anh nói không đúng mà là lời nói của anh quá có lí,quá thuyết phục.

-Vậy con có ý kiến gì không?Linh bảo trời đất mà nàng ta đã chộm nhất định phải lấy về nếu không?E là tam giới sẽ đại hoạ mất.

-Trong thời hạn một tháng nhi thần nhất định sẽ tìm ra nơi ở của hồ li tinh,xin phụ hoàng mẫu hậu cứ yên tâm.

Anh ngữ điệu lạnh lùng tuyên bố.Lời nói của vị đại hoàng tử này xưa nay không ai dám không tin,anh tự tin và năng lực luôn luôn có thừa.Đám thần tiên mặc dù hận anh đến nghiến răng nghiến lợi nhưng xét về sự thực thì vị đại hoàng tử này chính là mội giai thoại chân chính,một huyền thoại của tam giới.

Lại nói về nguyên nhân khiến cho đám tiên hận anh đó là vì trước đó anh vì đòi lại công bằng cho tam công chúa nên dùng pháp thuật biến họ thành kẻ câm.Mà anh là ai chứ,là con cưng,là niềm tự hào của Ngọc Hoàng và Vương mẫu nên ai dám tỏ thái độ bức xúc chứ!Hơn nữa vị đại hoàng tử này lại là kẻ không dễ xơi.Thà nuốt cục tức vào bụng còn hơn,dại gì mà động vào ác long chứ.

Ngọc Hoàng vô cùng cao hứng,liền an tâm giao việc này cho anh.Đối với đứa con trai này ông hoàn toàn tin tưởng vô điều kiện.

-Được,vậy ta tin tưởng ở con.Bãi triều!

-Chúng tiên cáo lui!

Hành lễ xong đám tiên lũ lượt kéo nhau rời khỏi điện Loan Hồng.Anh hờ hững trả lời mấy câu hỏi quan tâm của phụ hoàng,mẫu hậu về cuộc sống của ba huynh muội ở dưới trần gian sau đó cũng xin phép cáo từ.Để hai đứa dưới đó anh thật không yên tâm chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.