Công Chúa Thuần Thú Sư

Chương 11: Chương 11




Viên Vô Song cảm thấy anh không giống như là giả vờ, nghi hoặc nhìn về phía Đào Xán Xán, đáng tiếc cô gái ngốc kia vừa nhìn thấy anh xuất hiện, trong mắt tất cả đều là anh, hại cô buồn nôn thiếu chút nữa nhìn không được, nhanh chóng rời đi.

“Uy.” Ngao Húc Bang muốn đuổi theo, cánh tay lại bị một bàn tay mềm mại bắt lấy.

“Em tốt lắm, không có việc gì.” Đào Xán Xán nở rộ cụ cười sáng lạn,“Anh đến thăm em à?”

Anh quay đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt mà không ngấy kia, trong lòng nhộn nhạo một trận, giống như mặt nước hồ đang yên ả, bị ném vào một tảng đá.

Thì ra anh đã quá đánh giá cao chính mình, nghĩ rằng khi gặp lại cô, còn có thể đủ tâm bình khí hòa, giả vờ mình cùng cô là người xa lạ.

Nhưng tình cảm trong lòng lại không thể lừa gạt được ai, máu tựa như sôi trào, ngay cả nhiệt độ cơ thể của anh cũng bắt đầu biến cao.

Anh rất muốn đem cô ôm vào trong lòng, bất quá không thể......

Anh đã hứa với cha của cô, đời này không thể tiếp cận cô, không thể chạm vào cô, duy nhất có thể làm, chính là chúc phúc cho cô.

Khi nghĩ đến lời thề của mình, anh lập tức gỡ bàn tay nhỏ bé của cô ra, tránh va chạm cùng cô.

Đào Xán Xán không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy, nhìn kỹ, phát hiện trong mắt anh tràn đầy vẻ kích động lại đau lòng, cô không hiểu, vì sao anh lại có ánh mắt phức tạp như thế?

“Anh hai cô bảo tôi mang thức ăn này đến cho cô.” Ngao Húc Bang đưa mấy túi nhựa trên tay đến trước mặt của cô.“Cầm đi!”

Cô hơi hơi giật mình, lộ ra vẻ mặt khó xử,“Anh có thể đem vào phòng bệnh giúp em không? Em chỉ có hai tay.” Cô chỉ chỉ từng cái.

Anh gãi đầu, nghĩ rằng, cô thật sự không tiện.

“Trong phòng bệnh còn có ai không?” Anh rất sợ gặp được ba ba Đào, sợ lại bị mắng một chút.

“Ba mẹ em mới vừa đi.” Cô nhìn tuấn nhan do dự của anh.“Anh sợ gặp được ai sao?”

“Không có. Tôi đem mấy thứ này vào sẽ đi ngay.”

“Vâng.”

Không sao, cô không vội.

Tuy rằng đã lãng phí mười năm thời gian, nhưng là vì tương lai có thể cùng anh cùng một chỗ, cho dù phải trả giá chút thời gian chờ đợi, cô cũng nguyện ý, cô tin tưởng trong lòng anh nhất định còn có sự tồn tại của cô!

Ngao Húc Bang đi theo cô vào phòng bệnh, phòng bệnh lại giống một gian phòng nhỏ, tủ lạnh, tivi đồ dùng lặt vặt đều có đầy đủ mọi thứ.

“Rõ ràng chỉ là bệnh vặt, ba em cũng rất kiên trì, nhất định bắt em ở phòng bệnh hạng nhất.” Đào Xán Xán ngồi ở trên giường bệnh, trên mặt tràn ngập bất đắc dĩ.

“Bệnh vặt cũng là bệnh, cẩn thận một chút tốt hơn.” Anh đem thức ăn phân loại xong.

Cô không nghĩ tới anh lại đứng về phía ba cô, cùng chung chí hướng, tán thành chuyện bé xé ra to.

Anh lấy ra bánh amburger mà cô thích ăn nhất, cẩn thận giúp cô mở giấy đóng hộp, đặt ở trước mặt của cô.

“Cám ơn.” Cô cắn một ngụm, phát hiện bên trong không có sốt bơ mà cô chán ghét, chỉ có hương thơm của tiêu. Anh tiếp theo đưa sữa dâu, còn không quên cắm ống hút vào, thập phần săn sóc. Không nghĩ tới anh thế nhưng còn nhớ rõ những thứ mà cô thích ăn, cùng với đồ uống mà cô thích...... Anh kỳ thật không quên cô, đúng vậy!

Cô vụng trộm nở nụ cười, nhưng không có ý định đem chuyện cô đã nhớ lại nói rõ ràng với anh, bởi vì sợ dọa anh chạy, cho nên quyết định tiếp tục giả ngu.

“Thật thần kỳ nha!” Cô cắn miếng hamburger thứ hai, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh.“Sao anh lại biết, em thích ăn bánh kẹp vây cá không thêm mayonnaise, cùng sữa dâu vậy?”

Ngao Húc Bang ngồi xuống ở ghế trên, nhíu mày,“Là...... Là anh cô nói cho tôi biết.”

“Anh hai?” Cô nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu,“Không có khả năng nha! Anh hai và ba ba em rất ghét việc em ăn thức ăn nhanh nha, chỉ cần vừa nghe đến em muốn ăn Fastfood, sẽ rầy la em một trận, hoàn toàn chưa từng hỏi qua em thích ăn cái gì.”

Cái trán của anh toát ra mồ hôi lạnh, rất sợ cô nhớ tới chuyện quá khứ, bởi vì anh sợ cô hận anh, sợ cô oán hận anh...... Vào thời điểm cô yêu đuối nhất đã bỏ cô lại...... Anh sợ, thực sự rất sợ. Càng sợ giống như bây giờ gần gũi nhìn mộng đẹp của cô, lại sẽ dập nát ở trong tay của anh.

“Cô...... Cô gái đều không phải không thích sốt bơ mayonnaise sao?” Anh giả vờ lơi lỏng nói,“Hơn nữa sữa dâu vốn chính là sản xuất cho các cô gái mà, không phải sao? Nếu không sao lại pha sữa dâu thành màu hồng phấn chứ?”

Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, miễn cưỡng nhận trả lời của anh.

“Bất quá em còn là cảm thấy em nhất định đã từng gặp anh ở nơi nào rồi, nếu không thì nhất định trước kia chúng ta đã quen nhau.”

Anh không trả lời,chỉ khép hờ mắt, không hề nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô.

Đào Xán Xán không nổi giận,“Trên thế giới này mặc dù có rất nhiều trùng hợp, nhưng không có khả năng ngay cả thứ mà em yêu thích nhất cũng bị anh trùng hợp biết được, anh nói đúng hay không?”

Sắc mặt anh ửng đỏ, nhếch cánh môi, bởi vì cô nói mỗi một từ, mỗi một câu đều là sự thực, anh không lời nào để nói.

Cô dừng lại động tác đang ăn,“Húc Bang, anh biết em, đúng hay không?”

Ngao Húc Bang giả vờ bận rộn, trước đem trà sữa trân châu từ trong tủ lạnh lấy ra, sau khi mở ra, tiếp theo lấy ra nữa không phải thìa, mà là ống hút nhỏ uống Yakult, cùng nhau đặt ở trước mặt của cô.“Không biết.” Anh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của cô,“Cô nói nhiều quá, mẹ cô không dạy cô rằng khi ăn cơm thì không được nói chuyện sao?”

“Là miệng thì sao lại không thể nói chuyện.” Cô sửa chữa anh, nở nụ cười ngọt ngào.“Còn nói anh không biết em, ngay cả thói quen em không thích dùng thìa ăn trân châu sữa, thích dùng ống hút, anh đều rõ như lòng bàn tay.”

Chứng cớ đã xảy ra trước mắt, anh muốn chối cũng không xong.

Đột nhiên, anh phục hồi tinh thần lại, không nghĩ tới tính nô lệ thuở trước làm cho anh lập tức bị vạch trần.

“Ai nói đây là làm cho cô ăn?” Anh trừng mắt liếc nhìn cô, cầm lấy ống hút, cắm vào caramen, sau đó ngậm ống hút, dùng sức hút ly trà trân châu.

Ngay cả hút mấy khẩu, lập tức thấy đáy, anh không thói quen nhíu mày, lại đổi một cái góc độ hấp, đồng dạng động tác làm anh phi thường không kiên nhẫn, rõ ràng không cần ống hút, một ngụm nuốt vào còn thừa caramen.

Động tác của anh chính là giấu đầu lòi đuôi, Đào Xán Xán nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

“Mặc kệ anh che lấp như thế nào, ngay cả động tác này của anh, em đều giống như đã từng quen biết.” Cùng trước kia giống nhau như đúc, anh học cô dùng ống hút ăn trân châu sữa, cuối cùng lại bởi vì không kiên nhẫn, vẫn là một ngụm nuốt trân châu vào. Mặt anh đỏ lên, một đôi mắt to trừng cô.

Trời ạ! Mặc kệ anh làm động tác gì, chính là đang lập lại những động tác trước kia hai người thường ở bên nhau, anh như vậy không phải không đánh đã khai sao?

Nhưng ở trước mặt của cô, anh không thể che giấu bản thân, giơ tay nhấc chân tất cả đều là chân thực nhất của anh.

“Tiểu thư.” Anh nuốt vào viên trân châu sữa ngọt ngấy, nghiêm túc nói:“Tôi cùng với cô vốn không quen biết, hơn nữa tôi cũng không phải người quan trọng gì đó trong cuộc sống của cô, chỉ là cấp dưới của anh trai cô, hôm nay tôi đến thăm cô. Chỉ là làm tròn trách nhiệm, cho nên, từ nay về sau tôi sẽ không đến thăm cô nữa, hẹn gặp lại.”

Không được! Anh phải bảo trì khoảng cách với cô, lấy an toàn là trên hết.

Anh sợ bản thân kìm lòng không đậu, lại động lòng với cô thêm lần nữa, thật sự anh hoàn toàn không muốn lôi kéo cô lao vào thế giới hỗn loạn của anh một lần nữa, như thế rất thiệt thòi cho cô.

Cô là công chúa, mà anh từng là một tên lưu manh, và là một tên khốn kiếp thiếu chút nữa đã hủy đi cuộc sống tươi đẹp nhất của cô. Người như anh, hoàn toàn không có tư cách ở lại trong thế giới thuần khiết tốt đẹp của cô. Nhìn bóng dáng anh vội vàng rời đi, trên mặt Đào Xán Xán không có một tia đau thương hoặc là ảo não, ngược lại là vui vẻ cắn hamburger.

“Húc Bang a Húc Bang, nếu anh còn tưởng rằng em là cô gái nhu nhược được chiều chuộng năm đó, thì anh đã sai, sai hoàn toàn!”

Trong đáy mắt của cô hiện lên tia sáng rực rỡ chói mắt, tượng trưng cho quyết tâm kiên định vững vàng.

Cô không còn là cô bé con chỉ biết ỷ lại vào anh trai hoặc ba ba trước kia nữa, ở nước ngoài vài năm, vượt qua vô số ngày tịch mịch cùng thương nhớ, đã sớm đem cô bé nhu nhược yếu đuối kia trở nên độc lập lại kiên cường.

Mà cô muốn gì, đó chính là – Bắt anh trở về.

Đúng vậy, trong lòng cô sở dĩ luôn lưu một đoạn tiếc nuối kia, là anh đã nợ cô.

Cho dù anh đã hạ quyết tâm không bao giờ đến thăm cô nữa, Ngao Húc Bang vẫn mỗi ngày vụng trộm chạy đến bệnh viện, lại vụng trộm hỏi y tá chăm sóc cô, bệnh của cô đã sao rồi, ngầm quan tâm cô. Anh nghĩ rằng nếu có dịp gặp lại cô, anh sẽ xem cô như một người qua đường, sẽ không sẽ đem cô để ở trong lòng...... Không nghĩ tới anh đã đánh giá mình quá cao.

Anh đã sớm đem cô khắc vào trong lòng, đặt ở trong lòng, lúc nào cũng khắc khắc đều muốn ở cạnh bên cô.

Anh nghĩ đến không hỏi thăm tin tức của cô, sẽ hoàn toàn đem cô ra khỏi trái tim mình, nhưng đây đều là ý tưởng lừa mình dối người.

Anh đang cố đè nén, đè nén tình cảm của bản thân đến mức giống như núi lửa đang sôi sùng sục sắp phun trào.

Sự thật chứng minh rồi, lại một lần nữa nhìn thấy cô, tim của anh tựa như có một khe nứt, tình cảm tích tụ lại lâu ngày chậm rãi chảy tràn ra.

Đúng! Anh chính là không có dũng khí, không dám hào phóng xuất hiện ở trước mặt của cô, rất sợ một ngày nào đó cô sẽ nhớ lại hành động sai lầm trước kia của anh, khoảng không tối tăm đó thiếu chút nữa đã phá đi cuộc đời tươi đẹp của cô.

Nếu quên anh, so với nhớ mà hận anh thì tốt hơn nhiều.

Chẳng qua bản năng thân thể vượt qua sự tưởng tượng của anh, hôm nay giữa trưa anh lại chuyển ca trực, muốn vụng trộm xem cô đã đở chút nào chưa. Bất quá vừa mới tới cửa, đã thấy Đào Xán Xán mang theo túi lớn túi nhỏ, bên cạnh không có bất luận kẻ nào làm bạn, giống như muốn xuất viện.

Bởi vì mang theo rất nhiều đồ, cô đi được vài bước, phải xoay người nhặt này nọ, nhặt lên lại rơi xuống, cứ mãi lặp lại động tác này.

Ngao Húc Bang rốt cục nhịn không được, dài chân sải tới trước, xoay người giúp cô nhặt lên, thuận tiện đem đống đồ vật túm gọn lại mang trên vai.

“Tại sao chỉ có mình cô? Ba mẹ cô đâu?” Anh bất mãn hỏi.

“Húc Bang!” Cô vừa thấy anh đến, lộ ra biểu tình sung sướng,“Bởi vì em không muốn để cho ba mẹ em lo lắng, cho nên một mình làm thủ tục xuất viện, hơn nữa phòng khám của em còn có một số việc phải xử lý.”

“Phòng khám?” Anh cau mày,“Cô là bác sĩ?” Anh còn nhớ rõ giấc mộng của cô là làm một bác sĩ ngoại khoa.

Cô khẽ cười một tiếng,“Anh ngay cả chức nghiệp của em cũng biết sao?”

“Đương nhiên, còn không phải cô nói......” Anh dừng lại, thiếu chút nữa lại cùng cô ôn chuyện xưa.“Còn không phải cô nói phòng khám, tôi liền đoán cô là bác sĩ.”

“Tuy rằng em là bác sĩ ngoại khoa, nhưng chỉ là bác sĩ thú y.” Cô cười khanh khách,“Cùng nguyện vọng trước đây của em kém không xa nhỉ!”

“Dù sao đều là trị bệnh cho sinh vật, không có gì khác biệt.” Ngao Húc Bang đem bao lớn bao nhỏ trên tay cô toàn bộ khiêng đến trên người của mình.“Được rồi, tôi đưa cô về!”

“Hì hì......” Cô cười trộm.

“Cô cười cái gì?” Anh khó hiểu nhìn cô.

“Anh nói anh sẽ không đến thăm em, hôm nay lại xuất hiện ở bệnh viện, không phải chứng tỏ anh thực lo lắng cho tôi sao?”

Cô cùng anh sóng vai đi ở trên đường, cố ý kéo gần khoảng cách của hai người trong lúc này.

“Tôi chỉ là đi ngang qua!” Anh dùng lực cường điệu,“Nói gì đi nữa, cô là em gái của cấp trên, nịnh bợ cô khẳng định là có lợi không có hại.”

Anh vẫn tìm lấy cớ muốn cùng cô phân rõ giới tuyến, bất quá kỳ thật anh cùng với cô giống nhau, đều rất muốn gặp lại đối phương! Cô chớp đôi mắt to, vẫn như cũ cười meo meo.“Mặc kệ lý do của anh là cái gì, có thể gặp lại anh, em thực sự rất cao hứng.” Cô mỉm cười ngọt ngào nói, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn một bên mặt nhìn nghiêng của anh.

Anh bởi vì từng tiếng nói của cô mà tâm tình kích động, cảm thấy tình cảnh này giống như trở lại thuở xa xưa.

Trước kia anh nghĩ đến mình sẽ luôn sóng vai cùng cô mãi mãi, sau đó có kiên nhẫn chờ đợi cô lớn lên, một ngày nào đó anh sẽ có cô trong tay mình.

Nhưng anh chỉ tưởng bở, bởi vì tự cao tự đại mà mất đi cô, hiện tại anh ngay cả một ý nghĩ mơ mộng cũng không dám có.

Có lẽ âm thầm bảo vệ ở bên cạnh cô, một ngày nào đó cô sẽ gả cho một người nào đó, đến lúc đó anh...... Cũng sẽ âm thầm chúc phúc cho cô.

Nhưng mỗi khi nghĩ đến cô mặc vào lễ phục cô dâu, gả cho người đàn ông khác, trở thành vợ của người khác, anh lại có một cỗ xúc động muốn bắn chết đối phương.

“A!” Đào Xán Xán kêu sợ hãi một tiếng, chạy nhanh về phía trước. Anh phục hồi tinh thần lại, thấy cô thế nhưng không sợ chết chạy băng ngang đường, không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng ném mọi thứ trên tay xuống, cất bước đuổi theo đi, muốn ngăn cản cô.

“Xán Xán!”

Không còn kịp rồi, cô đã xuyên qua đường cái, đứng ở giữa đường, ôm lấy một con chó nhỏ kêu ô ô.

Thân là thú y cô, trách nhiệm của cô chính là chăm sóc cho động vật, không thể chịu nổi khi có động vật bị thương ở trước mặt của mình.

Khi cô đang chuẩn bị trở lại bên cạnh anh, có một chiếc xe đột nhiên hăng hái lao đến.

Ngao Húc Bang lập tức chạy tiến lên, muốn bảo vệ thân mình mảnh mai của cô.

Tốc độ xe thật sự quá nhanh, tài xế hoàn toàn không kịp nhấn thắng, xe giống như một con trâu điên cuồng, thẳng tắp nhằm về phía bọn họ......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.