Ngao Húc Bang lấy tiền ra, đặt ở trên quầy bar,“20 phút sau, mặc kệ có tin tức hay không, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Không đợi Đào Thế Đường đáp lại, anh cắt đứt điện thoại, chạy ra khỏi quán bar.
Đi ra bên ngoài, anh mới biết được trời đang mưa to, biến sắc.
Lúc này mưa sa gió giật, Đào Xán Xán cô gái ngốc nghếch kia còn lang thàng ở bên ngoài, cô rốt cuộc đã đi đâu?
Đáng chết! Anh âm thầm mắng liên tiếp thô tục, bất an lại nổi lên trong lòng.
Anh nhớ thương cô, bất chấp sẽ bị mưa xối vào người, vọt vào trong cơn mưa như trút nước.
Trong đầu hiện lên những nơi cô có khả năng sẽ đi, bước chân anh dồn dập cũng không từng dừng lại.
Mãi đến khi linh quang chợt lóe, Ngao Húc Bang quyết định đánh cuộc một keo với vận may.
Có lẽ cô gái cố chấp kia, sẽ ở nơi đó chờ anh......
Cô gái cố chấp Đào Xán Xán này, bởi vì không biết nên đi đâu để tìm Ngao Húc Bang, vì thế đem những nơi anh có thể đi tìm hết. Nhưng Trấn Hạnh Phúc mười năm sau, có những nơi đã thay đổi hoàn toàn, những nơi mà bọn thường hay đi qua, đã vật đổi sao dời từ lâu.
Bất quá anh vẫn dựa vào trực giác, đi vào gian hàng bán kem làm lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Quả nhiên, có một bóng người nhỏ nhắn ngồi xổm ở một góc, tựa hồ là đang trốn mưa.
“Xán Xán.”
Anh thấy thân ảnh kia co rúm lại một chút, vội vàng tới gần, khi chỉ còn ba bước khoảng cách, bóng đen nho nhỏ phút chốc nhảy dựng lên chạy về phía anh, anh theo bản năng dang rộng đôi tay.
“Húc Bang!” Thân mình lạnh phát run nhào vào trong lòng của anh, hai cánh tay gầy yếu gắt gao ôm anh.
“Xán Xán, sao em lại ở trong này một mình?” Ngao Húc Bang ôm chặt cô, phát hiện toàn thân cô ướt đẫm, hơn nữa da thịt lạnh lẽo.
“Em...... Em đang tìm anh.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vùi sâu vào trong ngực của anh, muốn tìm một tia ấm áp.“Em rất sợ….. Rất sợ anh sẽ bỏ em mà đi nữa, cho nên...... Cho nên em đến tất cả những nơi anh có thể đến tìm qua một lần, nhưng...... Nhưng cũng không gặp được anh......”
Toàn thân cô phát run, hai tay ôm chặt phần eo của anh, giống như muốn bắt được một khắc cuối cùng.
“Húc Bang, van cầu anh đừng đi......” Thanh âm của cô hơi nghẹn ngào,“Thực xin lỗi, em không phải cố ý muốn gạt anh.”
Nghe tiếng cô ủy khuất cầu xin, nhìn cô rơi lệ đầy mặt, cho dù tâm của anh là làm bằng sắt, cũng trở nên mềm mại.
“Đừng lo, là tôi nên nói tiếng xin lỗi với em, nếu không phải tại tôi, cuộc sống của em sẽ không trở nên rối loạn như thế này......”
Cô vội vàng cắt ngang lời nói của anh,“Nếu không phải nhờ anh, cuộc sống của em, không đặc sắc như vậy. Húc Bang, nếu năm đó không gặp được anh, quá trình trưởng thành của em nhất định sẽ thực không thú vị, em cũng sẽ trở thành một cô gái không thú vị. Là vì có anh xuất hiện, làm cho em hiểu được thế giới này kỳ thật chẳng phải nhàm chán.”
“Xán Xán......” Anh cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng là chân thật, hai vai của cô hơi rung động, ở trước mặt của anh có vẻ gầy yếu không chịu nổi.“Tôi mang em về nhà trước.”
“Không cần!” Cô kích động kháng nghị, dùng sức lắc đầu,“Em không muốn về nhà...... Mỗi lần anh chỉ cần đem em giao cho người nhà của em, sẽ biến mất vô tung.”
“Tôi cam đoan với em, lần này sẽ không.” Lúc trước là vì đáp ứng Ba ba Đào, anh mới có thể bỏ đi không nói lời nào, hôm nay anh là bởi vì chức vụ mà ở lại Trấn Hạnh Phúc, cho dù muốn đi cũng không có cách.
“Ô ô......” Đào Xán Xán nắm chặt góc áo của anh,“Húc Bang, em muốn đi với anh, em không muốn bị anh bỏ lại lần nữa.”
“Xán Xán......” Anh cúi đầu nhìn người trong lòng,“Em nhất định sẽ gặp gỡ một người khác tốt hơn so với tôi ......”
“Không cần! Em chỉ muốn anh.” Cô lắc lắc đầu.“Húc Bang, quá khứ em không có năng lực lựa chọn cuộc sống của em, nhưng bây giờ em đã trưởng thành, em đã nghĩ qua, chính là ở lại cạnh anh.”
Cô nói gằn từng tiếng đều leng keng hữu lực, dùng sức lao thẳng vào trong lòng của anh. Nhìn kiều nhan mà mỗi một ngày anh đều mơ thấy, nay liền xuất hiện ở trước mắt anh, nếu có thể, anh cũng rất muốn ôm cô vào trong lòng, vĩnh viễn không để cho cô rời đi.
“Húc Bang, em không muốn về nhà. Dẫn em đi, đừng bỏ em lại chỗ này chờ anh…”
Anh khó xử lại giãy dụa nhìn gương mặt xinh xắn bị che kín bởi nước mắt của cô, thân mình nhỏ gầy run nhè nhẹ, đôi mắt sáng trong cũng kiên định vô cùng.
Nếu anh mang cô đi, ngày sau có thể cho cô hạnh phúc hay không?
Nếu lần này lại rời khỏi cô, tương lai anh có thể chịu nổi sự dày vò của tương tư hay không?
Ai! Trái phải đều khó xử......
Khi Ngao Húc Bang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu của cô lần nữa, động tác kế tiếp của anh không hề đem cô đẩy ra, mà là gắt gao ôm cô vào lòng.
“Nếu về sau cuộc sống của em không hề trôi chảy như vậy, em có thể hối hận hay không?” Thanh âm anh khàn khàn hỏi.
“Em chỉ hối hận năm mà anh ra đi không lời từ giã.” Đào Xán Xán mím môi, nghẹn ngào nói:“Trước kia em không có năng lực lựa chọn cuộc sống mà em muốn, nhưng hiện tại em có năng lực, em tin tưởng lựa chọn của em.”
“Xán Xán......”
“Húc Bang, hứa với em, ngày sau mặc kệ anh đi đâu, đều mang theo em, được không?” Giọng nói của cô mang đầy vẻ khẩn cầu nói.
Anh...... Có tư cách này sao?