Bởi vì yêu.
Được, anh thừa nhận mình có yêu Đào Xán Xán. Thời gian phải hồi tưởng đến mười lăm năm trước, năm ấy anh vừa tròn mười lăm tuổi, đang độ tuổi còn học trung học đã bắt đầu thành lập bè phái để đánh nhau.
Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên anh gặp Đào Xán Xán, đó là năm cô vừa tròn mười tuổi.
Địa điểm...... Anh nhớ rõ rất rõ ràng, là ở gian hàng bán trái cây đông lạnh ở khu chợ.
Ngày đó cô đang giúp cô cô của cô mở quầy hàng, vừa vặn thấy anh bị một đám thiếu niên bất lương đuổi giết, nếu không phải cô ra tay giải cứu, có lẽ anh đã bị gãy tay hoặc chân, hoặc có thể mang vết thương trí mạng.
Bởi vì dạng gặp gỡ bất ngờ này, đã gắn kết duyên phận của cô cùng với anh. Đối với hai bác Đào, Đào Xán Xán là hòn ngọc quý trên tay họ, Thế Đường lớn hơn cô mười hai tuổi đương nhiên thực chú ý đến cuộc sống của em gái mình. Chết tiệt thật, đương nhiên Ngao Húc Bang cũng thành tiêu điểm chú ý của Đào Thế Đường...... Không, phải nói, anh đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người nhà họ Đào.
Từ nay về sau, anh cùng với Đào gia cũng kết hạ duyên phận kỳ quái.
Cuộc sống của anh cũng không bởi vì có sự xuất hiện của Đào gia mà trở nên trôi chảy, cha mẹ vẫn ly hôn như cũ, mẹ rời nhà trốn đi, ba ba cả ngày say rượu hoặc là ở suốt trong quán rượu, trở về thì đánh anh, đưa tay đòi tiền, sau đó phóng anh tự sinh tự diệt.
Trước khi gặp gỡ Đào Xán Xán, anh nghĩ đến cuộc đời của anh sẽ luôn luôn tăm tối mà không hề có hy vọng, nhưng sau khi gặp cô, cô tựa như ánh mặt trời chói lọi, chiếu rọi vào thế giới của anh, cho anh một chút ánh sáng ấm áp.
Nhưng ánh sáng mà cô mang đến chính là chiếu sáng tự ti của anh, làm cho anh hiểu được bản thân của anh và cô hoàn toàn khác nhau.
Tự ti của anh, cũng theo tăng dần theo năm tháng, càng lúc càng tăng thêm, đem khoảng cách của hai người càng kéo càng xa.
Vì cuộc sống, vì có thể bảo vệ chính mình, anh lựa chọn một phương thức mau lẹ khác, làm cho mình thuận lợi lớn lên.
Bất quá cũng bởi vì như thế này, mà hành vi của anh càng lúc càng cực đoan, làm việc càng lúc càng tàn bạo, thậm chí cho rằng trở thành lão đại, có được địa bàn, mới có thể bảo vệ được những thứ từng là của mình. Mãi đến năm cô mười lăm tuổi, đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, mà anh niệm năm năm trung học, vẫn không tốt nghiệp.
Khoảng cách giữa hai người đã xa cách thật sự rõ ràng, nhưng ở trong mắt Đào Xán Xán, anh vẫn như cũ là Ngao Húc Bang chưa từng biến đổi.
Cha của cô chính là một sĩ quan cao cấp đã về hưu, mẹ cô là giáo viên dạy đàn dương cầm, anh trai cô là một cảnh sát, đem ra so sánh với tên côn đồ hai bàn tay trắng như anh càng thêm tự ti, ngay cả cùng cô đứng chung một chỗ, đều cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng mà cô vẫn đi theo phía sau của anh, để cho anh vừa quay đầu lại đã có thể thấy nụ cười sáng rực rỡ của cô.
Thời gian cứ thế trôi qua, hiện tại anh quay đầu, ánh vào trong mắt anh vẫn là lúm đồng tiền của cô như cũ.
Anh đã thay đồng phục cảnh sát, đi lướt qua vài con phố, vì muốn mau chóng quen thuộc quê nhà này, đang tiến hành điều tra công tác hộ khẩu từng nhà.
Dưới ánh nắng chói chàng của mặt trời, một người đàn ông to lớn như anh phơi nắng đến mức toàn cơ thể đều đầy mồ hôi, huống chi là tiểu công chúa phấn nộn như cô, ngay cả mang theo cây dù cũng không thể chịu đựng nổi, một đường theo đuôi ở phía sau anh, khuôn mặt sớm bị phơi nắng hồng toàn bộ.