Tại khu buôn bán thú nuôi ở tầng 2
Nàng Ji trẻ con đang cưng nặng một chú có lông xù
- Chị ơi, lấy cho em chú cún này! - Ji và một tên con trai đồng thanh
- Ơ NÀY CÁI ANH KIA........ CHÚ CÚN NÀY TÔI CHỌN TRƯỚC RỒI MÀ. - Ji hét lên
- Ai là anh vậy? Trần Anh tiểu thư? - tên ấy cười đểu, quay mặt qua cười hì hì
- Anh là ai vậy? Sao anh lại biết tôi? - Ji tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng thự sự cô đã biết cái tên đáng ghét trước mặt chính là Jin, bạn thanh mai trúc mã của cô.
Ngày đi du học, lúc ra sân bay, Ji đã khóc như mưa. Cô mong chờ một người, một người sẽ đến tiễn cô. Cô mong chờ một lời chúc đi đường bình an. Nhưng ngời con trai mà cô mong chờ lại không đến, bởi vì ngày hôm ấy là ngày tuyển bảo vệ của bang K&W.
- Nè, buồn thật. - Jin tỏ vẻ giận dỗi - Người yêu của mình, sau ba năm không gặp mà đã quên mình rồi sao? Ji yêu dấu! Hay là cậu muốn mình...... để nhớ nè! (muốn điền từ gì vào đó thì điền,...... thử thách làng trong sáng của các bạn)
Ji đỏ mặt, lấy tay che miệng, quay đi chỗ khác. Jin cúi xuống gần hơn. Khoảng cách bây giờ giữa hai người chỉ còn là 5cm.
- TRÁNH RA NGAY! -Ji đùng lực của mình đẩy Jin ra xa - NGAY TỪ LÚC CẬU KHÔNG ĐẾN SÂN BAY ĐỂ TIỄN TÔI THÌ TÔI ĐÃ XEM NHƯ KHÔNG CÓ MỘT NGƯỜI BẠN TRAI NHƯ CẬU NỮA RỒI. PHẠM DUY HÙNG MÀ TÔI BIẾT KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI VÔ TÌNH MÀ QUÊN MẤT BẠN GÁI NHƯ THẾ. CHỈ VÌ CÁI BANG K&W MÀ NGƯỜI BẠN TRAI CỦA TÔI TRỞ THÀNH NHƯ VẬY SAO? CẬU KHÔNG BIẾT LÀ BANG K&W LÀ ĐỐI THỦ CỦA BANG A&D À? CẬU ĐI ĐI, TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY CẬU NỮA. CẬU KHÔNG PHẢI LÀ JIN MÀ TÔI BIẾT. CẬU CHỈ LÀ ĐỒ TỒI! CẬU LÀ ĐỒ ĐÁNG CHẾT!!!!!!!!......
Nói trong nước mắt, Ji vụt chạy.
- Chị ơi, lấy cho em con cún con này đi! - Jin nói với chị bán hàng, rồi ôm chú cún chạy vụt đi, quên cả lấy tiền thừa.
Trong thâm tâm, cậu nghĩ cậu đã nợ bốn cô bạn cậu rất nhiều lời xin lỗi, đặc biệt là Ji. Cậu không mong muốn được tha thứ và trở lại là một người bạn trai của Ji như xưa. Cậu chỉ mong cô bạn sẽ hiểu và thông cảm cho cậu, đừng oán hận và ghét bỏ cậu nữa, đừng đau lòng và khóc khi nhìn thấy cậu như hôm nay nữa. Chỉ vậy thôi!
Tại Loteria ở tầng 1
Cô nàng Lan Như ham ăn đang dán mắt vào cái menu nhỏ bên quầy tiếp tân.
- Pepsi của cô đây ạ! - Nghe cô nhân viên nói, nhỏ mới rời mắt khỏi cái menu và quay về bàn ăn.
Nhưng mới vừa quay lại, do không để ý nên nhỏ đã đụng phải một người khác. Kết quả là trên chiếc áo màu trắng của tên ấy đã được trộn lẫn với màu đen của Pepsi. Mất 0.1s để hoàn hồn, nhỏ đã bật dậy, rối rít xin lỗi:
- Tôi xin lỗi mà..... Tôi không cố ý...... Anh có sao không????? - Nhỏ loạn xì ngầu
- CÔ KIA! MẮT CÔ BỊ GÌ THẾ HẢ? CÔ BỊ ĐUI À? - tên ấy hét lên
- NÀY ANH KIA..... TÔI ĐÃ XIN LỖI ANH RỒI MÀ! ANH MUỐN GÌ NỮA ĐÂY? - Nhỏ cũng không vừa - CÓ CHIẾC THÔI MÀ ANH LÀM GÌ GHÊ VẬY?
- Bồi thường - tên ấy hờ hững đáp
- ANH ĐIÊN À? THẦN KINH BỊ CHẬP MẠCH HAY ANH LÀ CÁI ĐỒ NÃO PHẲNG KHÔNG NẾP NHĂN VẬY HẢ? CÒN VẤN ĐỀ VỀ MẮT CỦA TÔI THÌ TÔI CHO ANH XEM LẠI. ANH BỊ ĐUI HAY SAO MÀ KHÔNG THỂ NHÌN THẤY TÔI BÌNH THƯỜNG? ANH ĐI CŨNG KHÔNG THÈM TRÁNH ĐƯỜNG CHO TÔI MÀ Ở ĐÓ CÒN HÉT NÀY HÉT NỌ NỮA HẢ? ANH NGHĨ ANH LÀ AI CƠ CHỨ? - Nhỏ bức tức xổ nguyên một tràng
- CÔ BIẾT CHIẾC ÁO NÀY CỦA TÔI ĐẮT LẮM HAY KHÔNG HẢ? BÂY GIỜ NÓ RA THẾ NÀY RỒI.................. TÔI MUỐN CÔ ĐỀN NÓ CHO TÔI.
- ĐỀN? ĐỀN SAO? CHIẾC ÁO NÀY TÔI THẤY NGOÀI CHỢ BÁN ĐẦY. KHOẢNG TRĂM NGÀN LÀ CÙNG. NHƯNG ANH MUỐN THÌ TÔI SẼ ĐỀN. - Nhỏ mở ba lô ra, cầm ra một xấp tiền toàn tờ tiền Dollar. - Anh muốn bao nhiêu?
- CÔ..... CÔ...... - tên ấy cứng họng
- Yun. Em làm gì thế hả? - Gin chạy đến
- Em chào anh. - tên ấy lễ phép cúi chào.
- Anh Gin. Em lỡ làm đổ Pepsi lên áo anh ta...... Em xin lỗi mà anh ta không chịu...... Anh giúp em giải quyết nhé! - Nhỏ nũng nịu
- Anh Gin..... Anh biết con nhỏ xấc xược này à?
- Cô ấy là em của bạn gái anh. Nước trên áo em, giờ em muốn sao?
- Yêu anh Gin nhiều lắm - Nó hôn lên má ông anh một cái rồi chạy đi. - Em đi nha! Tạm biệt anh.