Chương 67: Bị đánh
“Khuất tâm nhi ức chí hề, Nhẫn vưu nhi nhương cấu. Phục thanh bạch, bạch. . .*” Tròng mắt Hà Chính Khiêm không ngừng trên dưới chuyển động, nhưng trong đầu vẫn không thể nghĩ ra câu tiếp theo là gì.
*Ly tao củaKhuất Nguyên (tra Ly Tao trên google sẽthấy kết quả .thivien.net/Khu%E1%BA%A5t-Nguy%C3%AAn/Ly-tao/poem-lRoe60dlSbBq5oc1ZRJWhQ)
“Bạch, bạch!” Sở Nhứ Nhi nhíu trừng mắt nhìn về phía nàng “Ngươi rốt cuộc có dụng tâm học hay không! Bài thơ này ngươi đã học bao lâu rồi? Đến bây giờ dĩ nhiên vẫn còn chưa thuộc!”
“Ta học, ta thực sự học!” Hà Chính Khiêm rụt đầu, mặt đều nhăn lại, mấy ngày nay vì bài thơ này, mỗi đêm nàng phải đốt đèn học đêm, hiện tại còn đang buồn ngủ đây.
“Vậy vì sao đến bây giờ còn chưa học thuộc!”
“Này ta làm sao biết, trước còn nhớ rõ, vừa thấy ngươi liền không nhớ gì.”
Sở Nhứ Nhi mắt lạnh nhìn nàng, nói: “Nói như vậy chính lỗi của ta? Ta cho ngươi học là ta không đúng sao?”
“Cũng không phải, không phải.” Hà Chính Khiêm lắc đầu như trống bỏi “Là lỗi của ta, là ta quá ngu ngốc, ta nhận phạt.”
Dứt lời, lập tức vươn bàn tay về phía Sở Nhứ Nhi, vẻ mặt không sợ nói: “Ngươi đánh đi.”
Sở Nhứ Nhi nhìn hai tay bị đánh đến đỏ lên của nàng, ngực vừa tức giận vừa đau lòng, nhét thước trong tay vào tay Hà Chính Khiêm “Chính ngươi tự đánh đi!” Quay đầu bỏ đi.
Hà Chính Khiêm nhìn thước trong tay mà ngẩn người, mạnh ngẩng đầu về phía cửa hô lớn: “Ta phải đánh mấy cái a?” Mà cửa đâu còn thân ảnh của ai, nàng không có cách, lại lẩm bẩm: “Quên đi, vẫn là đánh trước đi, bằng không đợi lát nữa Nhứ Nhi lại sinh khí, thơ đã học không xong rồi, cũng không thể khiến nàng không vui nữa.” (ngu ngốc...người ta bỏ đi là mắt nhắm mắt mở bỏ qua rồi :v)
Sở Nhứ Nhi trở về sương phòng của mình, không phải nàng không muốn để ý Hà Chính Khiêm, mà là đi lấy thuốc mỡ, mấy lần trước mình hạ thủ có chút nặng, bàn tay của người nọ vẫn còn dấu vết, cũng có mấy chỗ bị rách, kỳ thực nàng cũng không muốn đánh nàng ấy, chỉ là một bài thơ mà ba bốn ngày cũng học không xong, thế nào có thể khiến người không nóng nảy chứ!
Lấy thuốc mỡ xong lại đi đến thư phòng, mới vừa vào cửa chợt nghe thấy người ở bên trong đang nói chuyện, hình như đang đếm số.
“Mười, mười một, mười hai. . .”
“Ngươi đang làm cái gì!” Sở Nhứ Nhi bị Hà Chính Khiêm làm hoảng sợ, người này dĩ nhiên lại đang tự đánh bản thân, hơn nữa mỗi lần đánh, cây thước mang theo tiếng gió đều có thể nghe được rõ ràng, đây là dùng bao nhiêu sức a.
“Đừng, ta còn chưa đánh xong đâu.” Hà Chính Khiêm vững vàng cầm lấy thước trong tay, rất sợ sẽ bị Sở Nhứ Nhi đoạt đi.
“Ai kêu ngươi đánh bản thân!” Sở Nhứ Nhi mở to hai mắt nhìn, lại nói: “Đưa thước cho ta.”
“Đều không phải ngươi nói sao? Để ta tự đánh bản thân.” Hà Chính Khiêm nhỏ giọng lầm bầm : “Ta còn không phải sợ ngươi tức giận sao, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý đánh bản thân a? Ta lại không ngốc.”
“Ta bình thường thế nào không gặp ngươi nghe lời như vậy chứ, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?! Làm ra chuyện quái quỷ gì!” Sở Nhứ Nhi ném thước qua một bên, lại kéo tay Hà Chính Khiêm qua “Mau vươn ra, để ta xem xem.”
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì Sở Nhứ Nhi đỏ mắt, không hề nghĩ ngợi lập tức giơ lên phấn quyền của mình, đánh lên vai Hà Chính Khiêm “Ngươi là kẻ ngốc sao! Ai kêu ngươi ra tay nặng như thế!” Từng đạo vết máu nhìn mà giật mình đâm vào mắt Sở Nhứ Nhi “Ngươi cho đây là cái gì! Là thớt gỗ sao, ngươi đánh ngươi như vậy sao!”
“Là ngươi kêu ta a, ta chưa từng xuống tay nặng a, ta. . .” Hà Chính Khiêm vễnh môi, còn muốn nói thêm gì nữa thì thấy trên tay áo mình có một giọt nước, sau đó liền lặng yên không một tiếng động thấm vào y phục.
“Ngươi, ngươi làm sao vậy?” Thanh âm Hà Chính Khiêm bỗng nhiên giống như không còn hô hấp.
Sở Nhứ Nhi không nói lời nào, chỉ là giọt nước kia vẫn không ngừng rơi xuống.
Hà Chính Khiêm nuốt nước bọt, đánh bạo, cúi người xuống, nàng muốn coi trộm một chút rốt cuộc là Sở Nhứ Nhi làm sao vậy?
Mới vừa cúi xuống, còn chưa thấy rõ khuôn mặt người nọ, đã bị một tay đẩy ra đi, chỉ nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Sở Nhứ Nhi : “Ngươi tránh ra!”
Hà Chính Khiêm bị mạnh đẩy ra, lại giương mắt nhìn thì thấy Sở Nhứ Nhi muốn đi, vội vàng chạy đến trước mặt nàng, mở hai tay ngăn cản nàng “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Ta lại chọc giận ngươi cái gì, ngươi nói đi ra, ta sửa là được, thế nhưng ngươi nghìn vạn lần đừng giận ta a.”
Sở Nhứ Nhi cắn môi mỏng, lê hoa đái vũ nhìn nàng, trong ánh mắt có một loại biểu tình mà Hà Chính Khiêm xem không hiểu.
“Có phải ngươi đau lòng ta hay không a?” Trong lời nói của Hà Chính Khiêm mang theo không xác định, ánh mắt cũng có một ít bay bổng.
“Ta không có.” Sở Nhứ Nhi chuyển mắt qua nơi khác.
“Ngươi có!” Hà Chính Khiêm cả tiếng phản bác nàng.
“Ta nói không có là không có! Ngươi tin hay không.”
Hà Chính Khiêm không tin nhìn nàng, dư quang nhìn đến cây thước bị ném dưới đất, nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, bước nhanh ra phía sau Sở Nhứ Nhi, nhặt lên cây thước kia, nắm ở trong tay, chỉ vào người trước mặt nói: “Nếu như ngươi không có, vậy ngươi cũng đừng quản ta!”
Sở Nhứ Nhi đưa lưng về phía nàng, lúc đầu cũng không biết nàng muốn gì, nhưng sau đó bên tai liền truyền đến âm thanh vụt thước.
“Ngươi làm gì a! Ngươi muốn làm gì a!” Sở Nhứ Nhi tiến lên, nắmcánh ta Hà Chính Khiêm y, dùng sức hất lên “Ngươi hỗn đản! Chính ngươi đần độn là được, còn muốn đần độn cho ta xem! Ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì a!”
“Đừng khóc, đừng khóc.” Hà Chính Khiêm nhìn Sở Nhứ Nhi khóc, ngực như rót mật, vô cùng ngọt ngào, rốt cục người này quan tâm mình, trong mắt nàng có mình.
“Sau này ta cũng không quản ngươi nữ.” Có thể bản thân Sở Nhứ Nhi cũng không ý thức được, cho dù là vì Sở Thương, nàng cũng chưa từng rơi nhiều nước mắt như vậy.
“Đừng a! Ngươi cũng không thể mặc kệ ta, hơn nữa ngươi không chỉ phải xen vào ta, ngươi còn phải tiếp tục đánh ta.” Hà Chính Khiêm liếm liếm môi mình, lại nói: “Kỳ thực ta một chút cũng không đau, ngươi hạ thủ nhẹ hơn cha ta nhiều.”
Sở Nhứ Nhi hấp hấp cái mũi, lại nghĩ đến vết thương trên lưng người này lần trước, trong mắt còn vươn một giọt nước mắt, nhìn phía nàng, nói: “Cha ngươi, bình thường vẫn đánh ngươi như vậy sao?”
“Ân!” Hà Chính Khiêm dùng sức gật đầu “Lần trước ngươi thấy cũng không tính gì, nếu như tính tình cha ta bạo phát, lấy ghế trực tiếp ném ta cũng đã từng làm nha!”
Sở Nhứ Nhi nghe nàng nói như vậy, ngực liền cảm thấy ê ẩm, một nữ hài tử, thế nào lại bị buộc dưỡng thành như vậy, nhưng ý nghĩ này cũng chỉ chớp mắt mà qua, phải biết rằng bản lĩnh khiến người tức giận của Hà Chính Khiêm vô cùng lợi hại, nàng chọc mình giận thành như vậy, huống chi là người cha sĩ diện kia của nàng.
“Nếu như thường ngày ngươi nghe lời một ít, ít gây chuyện, cha ngươi cũng sẽ không cần đánh ngươi như vậy.”
Nét mặt Hà Chính Khiêm căng thẳng, nàng biết danh tiếng của mình ở Việt Dương không tốt, Sở Nhứ Nhi tới lâu như vậy, nên biết đều đã biết, không nên biết cũng đã biết gần hết.
“Hiện tại không phải ta đang nghe lời ngươi sao? Hơn nữa ta dụng công như thế, lúc đó chẳng phải vì tốt cho chúng ta sao, trước đây ta làm một ít việc hồ đồ, đều là ta không hiểu chuyện, sau này có ngươi quản ta sẽ không phạm lỗi nữa, ta đều nghe lời ngươi.”
Sở Nhứ Nhi nghe nàng nói lời này, trên mặt không tự giác mà có chút nóng, xoay mặt đi, nhưng có chút hờn dỗi nói: “Ai với ngươi là chúng ta, còn có ai muốn quản ngươi a, một tên phiền phức.”
Khóe miệng Hà Chính Khiêm kéo đến tai, cười hì hì đưa tay qua, muốn nắm tay Sở Nhứ Nhi, thế nhưng có thương tích nơi tay a, mới vừa đụng tới mu bàn tay Sở Nhứ Nhi, bản thân đã la lên.
Sở Nhứ Nhi bị nàng làm hoảng sợ, vừa bị nàng quanh quẩn cũng đã quên chuyện trên tay nàng có thương tích, oán trách nói: “Ngươi không thể thành thật một chút sao, thế nào cần phải mỗi ngày tán loạn như hầu tử.” Dứt lời thì lấy thuốc mỡ bản thân đem đến ra “Vươn tay ra, ta bôi thuốc cho ngươi.”
Hà Chính Khiêm thật hối hận a! Chút đau nhức như cũng không thể nhẫn a! Thiếu chút nữa, còn kém một chút mình đã nắm được, ai, thất bại trong gang tấc a!
“Tê! Nhẹ một chút.” Thuốc mỡ lạnh lẽo, mới vừa bôi lên vẫn có chút khó nhịn.
Sở Nhứ Nhi nhìn trên trán người này đều bốc lên mồ hôi lạnh, phỏng chừng là đau lắm, cúi đầu nhẹ nhàng mà thổi thổi, ôn nhu nói: “Ngươi nhịn một chút, mới vừa sát sẽ có chút đau, chút nữa sẽ hết, thuốc này là ta từ trong nhà mang đến, rất hữu dụng.”
Hà Chính Khiêm chưa từng gặp qua bộ dạng Sở Nhứ Nhi ôn nhu như thế, nhất là lúc nhìn mình, thường ngày đều nhìn mình bằng khuôn mặt ngươi có lỗi, hoặc là hung thần ác sát, nếu không nữa thì chính là cau mày, nói chung chính là không có gì sắc mặt hoà nhã.
“Trước khi kết vảy, nghìn vạn lần không nên đụng nước, nếu không sẽ bị viêm.” Sở Nhứ Nhi nói nửa ngày, cũng không nghe thấy ai trả lời, ngẩng đầu vừa muốn hỏi nàng làm sao vậy, chỉ thấy người này vẻ mặt ngu dại nhìn chằm chằm bản thân, sau đó nét mặt nóng lên, trắng mắt liếc nàng, mắng: “Nhìn loại cái gì đó.”
Hồn Hà Chính Khiêm còn chưa quay về, trái lại còn có chút nặng thêm, nghiêng người nói: “Ngươi thật ôn nhu, hơn nữa --” hít sâu một hơi “Còn rất thơm.”
Tim Sở Nhứ Nhi đập mạnh, buông tay nàng ra, nói: “Còn lại tự bôi, ta về trước.”
“Ai --” sao lại đi rồi? Không phải đang tốt sao? Hà Chính Khiêm mím môi, nàng rốt cuộc là có ý gì a? Không lẽ còn không rõ tâm ý của mình sao?
Sở Nhứ Nhi trở lại trong phòng, lại chui vào trong chăn, đem bản thân che kín, nàng đây là làm sao vậy? Vừa nãy tim muốn nhảy ra ngoài, lúc này gương mặt lại nóng đến không chịu được, đều do Hà Chính Khiêm kia, êm đẹp nói những lời này làm cái gì, làm hại bản thân thành như vậy, thực sự là phiền chết người đi được!
========================================
“Tranh thủ còn nóng mau uống hết tổ yến đi.” Cảnh Dương bước vào nhẹ giọng nói.
Đoạn thời gian gần đây, người này mỗi ngày đều chôn tại thư phòng, tiếp tục như vậy chỉ sợ thân thể nàng chịu không nổi.
“Ân, ngươi đặt đó đi, ta lập tức uống.” Trong miệng Sở Thương nói lầm bầm , mà mắt vẫn chăm chú nhìn vào sách trong tay.
“Hiện tại lập tức uống, sách lúc nào xem mà không được a, cần phải so đo một chút như vậy sao.” Cảnh Dương vừa nói vừa đoạt sách trong tay Sở Thương.
Trên tay đã không còn gì, lúc này Sở Thương mới dời mắt, cười nói: “Ta uống ngay.”
Cảnh Dương thuận tiện lật xem sách Sở Thương vừa xem, kỳ quái nói: “Sao lại là viết tay? Không giống như chữ của ngươi a?”
Sở Thương thấy nàng lật sách của mình, vội vàng nói: “Phu nhân nên cẩn thận nha, này không phải thứ bình thường, đây là bảo bối khó có được, chúng ta muốn sinh hài tử, tất cả đều phải nhờ vào nó.”
Cảnh Dương sửng sốt, chỉ vào sách trong tay nói: “Này chẳng lẽ chính là phương thuốc cậu ngươi nghiên cứu?”
“Đúng vậy.” Sở Thương gật đầu cười nói: “Chờ ta nghiên cứu tỉ mỉ chút lập tức động thủ luyện chế, chỉ bất quá đến lúc đó phải khổ cực ngươi, mang thai mười tháng phải chịu không ít khổ, bất quá vì hài nhi của chúng ta, coi như là trong khổ có sướng đi.”
Cảnh Dương ba một phát tát lên vai Sở Thương, oán hận nói: “Đáng ghét!” Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, kỳ thực ngực cũng đang chờ mong, nếu như thực sự có thể có một hài tử, vậy các nàng coi như là trọn vẹn.
====================================
Bài thơ ngồi search hết nửa tiếng mới ra =))))